Chuyện xảy ra đột ngột, thậm chí Bạch Tâm Dật không có thời gian để phòng bị.
Trưa sau khi cô ta ăn cơm xong, không về phòng nghỉ trưa mà muốn ra vườn chụp mấy cây tường vi. Thời điểm này đúng dịp các loại tường vi trong biệt thự nở rực rỡ, từng mảng lớn tường vi thi nhau nở rộ đua sắc, trông đẹp vô cùng.
Bạch Tâm Dật cầm máy ảnh chụp mấy tấm hoa tường vi. Chụp xong mới phát hiện Kim Nguyên Bảo đang nằm ở kia nhìn mình. Cô ta không biết phải nói thế nào nhưng tựu chung luôn có cảm giác khi Kim Nguyên Bảo nhìn mình, ánh mắt có chút ý thù địch.
Cô bỏ máy ảnh xuống đi qua đó muốn sờ nó, kết quả vừa vươn tay ra Kim Nguyên Bảo nhảy dựng lên, cắn một phát vào bắp chân cô ta.
Trong vườn, tiếng chó sủa vang lên không dứt, Cố Âm cúp điện thoại của bà, vội vàng chạy từ trên tầng xuống.
Vì tiếng động phát ra, tất cả mọi người đang đứng xung quanh trong vườn, Bạch Tâm Dật ngã ngồi trên cỏ, bắp chân đã sưng lên, có thể nhìn thấy dấu răng rất sâu, máu đang chảy không ngừng từ miệng vết thương. Kim Nguyên Bảo đứng cách cô ta không xa, nhìn cô ta sủa ầm lên.
Bình thường Kim Nguyên Bảo rất ngoan, mọi người trong nhà chưa từng thấy dáng vẻ nó hung dữ như vậy, tạm thời không ai dám tiến lên.
Cũng may nó chỉ sủa về hướng Bạch Tâm Dật, không tiếp tục xông lên cắn người khác.
Sắc mặt Bạch Tâm Dật tái nhợt, có vẻ đau không chịu được, đứng không đứng nổi.
"Nguyên Bảo, sao vậy ?" Cố Âm đi lên muốn v**t v* nó, quản gia chạy đến cản cô.
"Ba chủ, để tôi qua đó." Sắc mặt quản gia lo lắng, nếu Nguyên Bảo cắn bà chủ thì chuyện càng thêm rắc rối.
Kim Nguyên Bảo nghe tiếng Cố Âm gọi mình chạy thẳng đến chỗ cô, Cố Âm ngồi xổm xuống ôm nó, xoa nhẹ mấy cái trên đỉnh đầu chó: "Chú Uông, chú mau đưa Bạch Tâm Dật đi bệnh viện đi."
"Vâng, bà chủ." Quản gia thấy Kim Nguyên Bảo chạy đến trước mặt Cố Âm, dần im lặng lại, ông quay ra tìm lái xe bế Bạch Tâm Dật lên xe đến bệnh viện.
Sau khi Bạch Tâm Dật đi, mọi người không còn tụm lại trong vườn hóng chuyện, vội đi làm việc của mình. Nhưng chuyện Nguyên Bảo cắn Bạch Tâm Dật, tất cả mọi người đều thấy kỳ lạ.
Ngày thường tính tình Nguyên Bảo rất tốt, sao bỗng nhiên lại cắn Bạch Tâm Dật? Không những thế còn cắn rất ác.
Cố Âm ôm Kim Nguyên Bảo vào phòng, nó vẫn nằm sấp cạnh cô, Cố Âm vừa vuốt lông nó vừa hỏi: "Nguyên Bảo, mày sao thế? Tại sao lại cắn người ?"
Nó gâu một tiếng, như biết mình gặp chuyện rắc rối, lúc này trông rất hiền lành.
Cố Âm hỏi nó cũng không hỏi được nguyên nhân, Bạch Tâm Dật ở bệnh viện tiêm thuốc, băng bó vết thương xong được lái xe đưa về. Lúc cô ta về đến nhà nhìn sắc mặt vẫn rất tái nhợt, môi không còn tý huyết sắc. Cô ta ngại để người khác tiếp tục bế mình, kiên trì muốn tự đi nhưng vết thương trên chân cô ta khá nghiêm trọng, gần như không có cách nào để đi như bình thường được.
Cô ta cố chịu đựng sự đau nhức ở chân, đi chậm vào phòng khách, sau khi thấy Kim Nguyên Bảo bên cạnh sô pha, trốn ra sau theo bản năng.
Cố Âm lấy riêng xích có khóa cho Nguyên Bảo, sợ nó lại xông lên cắn người. Cô kéo dây xích, đứng đối diện Bạch Tâm Dật nói: "Cô ngồi xuống trước đi."
Bạch Tâm Dật không thể đứng được, cô ta ngồi xuống sô pha.
Cố Âm nhìn chỗ được băng bó trên chân cô ta, trông có vẻ sưng hơn trước: "Vết thương của cô thế nào rồi ?"
Bạch Tâm Dật yếu ớt: "Không sao, vẫn hơi đau, bác sĩ nói phải tiêm thêm mấy lần."
Cố Âm gật đầu: "Vậy cô điều trị đến khi khỏi hẳn đi, tôi sẽ trả tiền thuốc, cô cần thêm gì có thể nói với quản gia."
"Vâng, cảm ơn bà Thẩm."
"Còn nữa, hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Nguyên Bảo lại cắn cô ?"
Chính Bạch Tâm Dật nghĩ mãi không hiểu, hôm nay không phải ngày đầu tiên cô ta đến đây, rõ ràng trước kia Kim Nguyên Bảo không hề có ý thù địch mình, tại sao hôm nay cô ta chỉ muốn sờ nó mà nó lại hung dữ cắn lại.
Không chỉ thế, cô ta phát hiện giờ Kim Nguyên Bảo nhìn cô vẫn còn ý thù địch đó, giống như đang đề phòng người xấu.
Hừ, Bạch Tâm Dật cười lạnh trong lòng.
Ngoài mặt, cô ta vẫn dùng vẻ mặt dịu dàng nói chuyện nhẹ nhàng: "Tôi không biết, lúc đầu tôi chỉ muốn chụp hoa tường vi trong vườn, sau đó nhìn thấy Nguyên Bảo nên muốn đến v**t v*, không ngờ nó lao đến cắn tôi."
Cố Âm nhíu mày, theo lý bình thường chuyện này không đúng, Nguyên Bảo rất ngoan, ngày thường chỉ thích nằm yên một chỗ. Nhất là với Nhuận Hi, có những lúc thằng bé xuống tay không hề nhẹ, Nguyên Bảo bị thằng bé làm đau cũng chỉ sủa gâu gâu hai tiếng. Vừa rồi cô đã đi hỏi những người khác trong nhà, bọn họ nói không khác những gì Bạch Tâm Dật nói, đúng là hôm nay Nguyên Bảo đã chủ động công kích Bạch Tâm Dật.
[Kim Nguyên Bảo có chỉ số thông minh tốt nhất trong nhà]
[Nguyên Bảo cắn rất tốt!]
[Từ nhỏ Nguyên Bảo đã là con chó thông minh]
[Thật sự Nguyên Bảo xuống miệng không chút lưu tình, nhìn Bạch Tâm Dật như kiểu rớt mạng bất cứ lúc nào [che mặt]]
[Lo quá đi, Nguyên Bảo không bị đuổi đi chứ QAQ]
[Phải biến cũng là Bạch Tâm Dật biến, sao phải đuổi Nguyên Bảo đi]
Cố Âm khẽ thở dài, nói với Bạch Tâm Dật: "Thế này đi, hôm nay cô bị thương nghiêm trọng, nếu cô sợ Nguyên Bảo muốn thôi việc, tôi có thể bồi thường cho cô mấy tháng tiền lương, tôi sẽ giới thiệu nhà mới cho cô."
Bạch Tâm Dật ngẩn người, dường như không nghĩ cô sẽ nói vậy: "Bà chủ, tôi không hề có ý thôi việc."
Cố Âm: "Cô đừng quýnh lên, vì chắc chắn tôi sẽ không để Nguyên Bảo đi nên tôi lo nó sẽ còn hung dữ với cô. Cô có thể nghĩ lại."
Bạch Tâm Dật mím đôi môi tái nhợt, nói: "Bà chủ yên tâm, về sau tôi sẽ chú ý cách xa Nguyên Bảo một chút, cũng sẽ không sờ nó nữa. Nhưng tôi hơi lo lắng, ngày nào nó cũng ở cùng Nhuận Hi, không biết liệu ngày nào đó có cắn thằng bé không ?"
[Ghê ta, muốn lợi dụng Nhuận Nhuận để đuổi Nguyên Bảo đi ?]
[Tôi thấy không phải do Kim Nguyên Bảo có vấn đề, mà Bạch Tâm Dật mới là người có vấn đề ấy!]
[Chắc chắn rồi, đôi khi chó còn nhìn rõ mọi thứ hơn người!]
[Nguyên Bảo còn biết Bạch Tâm Dật là người xấu! Cười chết mất thôi!]
Mặc dù sóng comment đều nói vậy nhưng thực ra Cố Âm cũng hơi lo lắng vấn đề này, dù sao nếu trẻ con bị chó cắn chắc chắn nặng hơn người lớn.
"Khoảng thời gian này tôi sẽ bảo mọi người chú ý không để một mình nó chơi cùng Nhuận Nhuận mà không ai biết." Cố Âm nhìn cô ta, "Mấy ngày nay cô hãy nghỉ ngơi tốt, bên Nhuận Nhuận tôi sẽ bảo chú Uông và A Hương để ý."
Bạch Tâm Dật: "Không sao đâu bà chủ, tôi vẫn có thể làm việc."
"Cô đã thế này còn cố gắng làm gì? Vẫn nên nghỉ ngơi đợi vết thương lành quan trọng hơn, trước mắt hôm nay cô cứ nghỉ."
Bạch Tâm Dật im lăng một lúc, gật đầu: "Vâng, cảm ơn và chủ."
Bạch Tâm Dật nói xong, được người khác đỡ về phòng. Bị chó cắn một vết ác như thế, không chỉ miệng vết thương đau mà người cũng bị dọa sợ chết khiếp. ĐGiờ cả người và tinh thần Bạch Tâm Dật rất tiều tụy.
Sau khi Thẩm Niệm Lâm đi làm về, thấy Cố Âm ngồi trên sô pha sửa bản thiết kế, Kim Nguyên Bảo làm tổ cạnh cô. Anh cởi áo vest bên ngoài, hỏi: "Nhuận Nhuận đâu ?"
Cố Âm: "Đang chơi cùng A Hương"
Thẩm Niệm Lâm gật đầu, nhìn con chó nằm sấp bất động. So với lúc mới đến, giờ nó đã lớn hơn rất nhiều, bộ lông được mọi người hết lòng chăm sóc nên màu lông càng trở nên rực rỡ.
"Anh nghe nói Nguyên Bảo cắn Bạch Tâm Dật ?"
Kim Nguyên Bảo như nghe hiểu lời anh nói, tủi thân tỏ vẻ đáng thương bên cạnh Cố Âm, quay qua liếc anh một cái.
Cố Âm giơ tay vuốt lông nó, trả lời Thẩm Niệm Lâm: "Ừ, Bạch Tâm Dật đã đến bệnh viện tiêm rồi, em bảo cô ta về phòng nghỉ ngơi."
Thẩm Niệm Lâm hỏi tiếp: "Chuyện thế nào ?"
Cố Âm: "Em cũng không biết, chắc Nguyên Bảo không thích cô ta."
Thẩm Niệm Lâm không nói gì, im lặng trong chốc lát. Trước kia lúc nói chuyện với ông chủ cũ của nó cũng đã nói rõ yêu cầu chọn con chó nhỏ ngoan ngoãn hiền lành, ông chủ đưa con lông vàng này đến, đúng là rất ngoan và hiền. Bọn họ nuôi được một thời gian chưa từng thấy nó tấn công người khác nên anh mới yên tâm để nó chơi cùng Nhuận Nhuận.
Cố Âm ngẩng đầu nhìn anh: "Anh đang lo Nguyên Bảo sẽ cắn Nhuận Nhuận ?"
Thẩm Niệm Lâm không phủ nhận: "Có một chút."
"Em nghĩ Nguyên Bảo sẽ không làm thế, nó chơi với Nhuận Nhuận rất tốt." Mặc dù Cố Âm nói vậy nhưng chung quy Nguyên Bảo vẫn là chó, cô không thể cam đoan chắc chắn một trăm phần trăm sẽ không cắn người, "Nhưng để đảm bảo an toàn, sau này không cho Nhuận Nhuận chơi một mình với nó nữa, có người ở bên cạnh sẽ tốt hơn."
"Ừm, sắp xếp vậy ổn hơn." Thẩm Niệm Lâm đồng ý, lại nhìn Kim Nguyên Bảo vẫn tỏ vẻ đáng thương, cười khẽ, "Nó cắn người khác mà còn thấy rất tủi."
Cố Âm v**t v* nó: "Chắc nó sợ chúng ta đuổi nó ra ngoài."
Lấy tác phong của Thẩm Niệm Lâm, chắc chắn anh sẽ không giữ một con chó tùy tiện cắn người trong nhà. Nhưng Kim Nguyên Bảo do Cố Âm nuôi, chỉ cần cô không nói đến chuyện đưa nó đi thì anh sẽ không làm thế.
"Đúng rồi." Cố Âm nhớ đến chuyện nào đó, gọi Thẩm Niệm Lâm, "Hôm nay bà nội gọi cho em, bà cực kỳ không vui vì chúng ta không đưa Nhuận Nhuận đến gặp bà trước."
Thẩm Niệm Lâm cười: "Ý bà nội thế nào ?"
"Bà nói sắp xếp thời gian rảnh bảo chúng ta đưa Nhuận Nhuận đến gặp mọi người."
"Được, bà nội chọn ngày xong em báo cho anh biết là được."
Quản gia đi đến, hỏi hai người: "Ông chủ, bà chủ, cơm tối đã nấu xong, có ăn luôn không ?"
Cố Âm gật đầu, thu dọn đồ làm việc: "Bảo A Hương đưa Nhuận Nhuận đến đây."
"Vâng bà chủ."
Lúc cả nhà đang ngồi ăn cơm, Bạch Tâm Dật đang nghỉ ngơi trong phòng mình. Vì chân cô ta bị thương nên A Hương rất quan tâm mang bữa tối lên tận phòng, Bạch Tâm Dật nói cảm ơn cô ấy, nhưng không muốn ăn mấy.
Một phần do chỗ bị cắn vẫn còn đau, một phần tâm trạng không tốt.
Cô ta cầm điện thoại, nhắn tin cho một người tên là 'Thầy Hồ': "Mất bao lâu nữa? Tôi không có nhiều thời gian."
Đối phương trả lời tin nhắn rất nhanh, hai người nói chuyện qua lại mấy câu, ánh mắt Bạch Tâm Dật dừng ở câu cuối cùng.
Thầy Hồ: Không thể giữ chó
[? ? ? ? Tình huống gì đó ?]
[Thầy Hồ này là ai? Đừng nói Bạch đang ủ mưu tính kế sát hại người khác nhé?]
[Tức chết mất, còn muốn xuống tay với Nguyên Bảo ?]
[Bảo vệ Nguyên Bảo của chúng ta! Tiểu Bạch mau offline đi, xùy xùy xùy xùy xui xẻo quá!]
Đến đêm, Bạch Tâm Dật lê một bên chân tàn phế cố gắng xuống giường. Cô ta đi thang máy xuống tầng một, đi ra nhìn vào trong vườn.
Trong vườn rất im ắng, chuồng chó được làm riêng trống không, đêm nay Nguyên Bảo không ngủ ở đó.
Ở trong nhà tầng một còn một chỗ ở cho vật nuôi, con chó không ở trong sân thì chắc đang ngủ trong buồng của nó. Bạch Tâm Dật lê đôi chân, đi chậm đến chỗ để buồng nhỏ trong nhà.
Bỗng đèn trên hành lang được bật sáng rực, Bạch Tâm Dật hoảng sợ, quay mạnh đầu ra nhìn. Cố Âm mặc váy ngủ, đứng chỗ công tắc bật đèn, nhìn Bạch Tâm Dật đang lén la lén lút: "Cô Bạch, muộn rồi còn chưa ngủ, cô đang làm gì đấy ?"
Bạch Tâm Dật âm thầm ổn định tinh thần, nhìn cô trả lời: "Hôm nay tôi ngủ nhiều quá, tối đến thấy không buồn ngủ."
"Vậy à." Cố Âm luôn nhìn cô ta, "Thế sao cô không bật đèn ?"
Bạch Tâm Dật: "Tôi sợ ảnh hưởng đến người khác nên dậy đi loanh quanh một chút."
Cố Âm quét mắt nhìn đôi chân còn sưng của cô ta: "Chân cô thành ra thế kia rồi nên nghỉ ngơi nhiều đi."
"Được, giờ tôi về phòng đây." Cô ta nhìn Cố Âm với vẻ hối lỗi, "Xin lỗi đã quấy rầy đến cô."
"Không sao. Đêm nay Nguyên Bảo ngủ trong phòng tôi, nó hơi ầm ĩ, tôi cũng không ngủ được."
Trong ánh mắt Bạch Tâm Dật lóe lên chút gì đó, cô ta nói chúc ngủ ngon với cô rồi quay lại phòng mình. Cố Âm nhìn cô ta đi lên tầng, tắt đèn hành lang, cũng về phòng ngủ của mình.
Cô thấy mọi người nói trong sóng comment Bạch Tâm Dật muốn ra tay với Nguyên Bảo nên đã cố ý chú ý hơn không ngờ lại thật sự bắt gặp cảnh cô ta đang lén la lén lút. Mặc dù cô không biết 'Thầy Hồ' mà bình luận nhắc đến là ai, không biết rốt cuộc Bạch Tâm Dật muốn làm gì nhưng cô nghĩ không thể tiếp tục để cô ta ở lại đây được.
Không bằng nhân chuyện cô ta bị Nguyên Bảo cắn bị thương, để cô ta rời đi.
Nửa đêm sau Cố Âm ngủ rất ngon giấc, Bạch Tâm Dật cũng không gây thêm chuyện gì nữa. Đến sáng A Hương đưa Cố Nhuận Hi đi ăn sáng trước sau mới mang bữa sáng đến cho Bạch Tâm Dật. Cố Nhuận Hi biết Bạch Tâm Dật bị Nguyên Bảo cắn nên đi theo đến thăm, Bạch Tâm Dật thấy thằng bé cười hỏi: "Nhuận Hi ăn sáng chưa ?"
Cố Nhuận Hi gật đầu, nhìn miệng vết thương được băng bó vừa kín vừa chặt của Bạch Tâm Dật: "Dì Bạch, dì còn đau không ?"
Bạch Tâm Dật: "Đã uống thuốc nên không đau nữa, lúc Nhuận Hi chơi cùng chó phải cẩn thận hơn nhé."
Cố Nhuận Hi mở to mắt nhìn cô ta: "Chắc chắn Nguyên Bảo không cố ý cắn dì Bạch bị thương đâu, dì đừng giận Nguyên Bảo nhé."
Nụ cười trên mặt Bạch Tâm Dật cứng đờ trong giây lát, rồi cười thân thiết hơn: "Dì Bạch không tức giận Nguyên Bảo."
"Vậy tốt quá ạ, dì Bạch nghỉ ngơi thật tốt nhé ạ, Nhuận Nhuận có thể tự chăm sóc mình."
"Nhuận Hi rất giỏi."
Cố Nhuận Hi thăm Bạch Tâm Dật xong muốn tìm mẹ. Lúc này Cố Âm đã dậy, đang ngồi ăn sáng cùng Thẩm Niệm Lâm: "Anh biết người thầy nào họ Hồ của Bạch Tâm Dật không ?"
Thẩm Niệm Lâm nghĩ một lúc: "Chắc không, ít nhất khoảng thời gian học đại học không có. Sao vậy ?"
"Không có gì, có thể do em nhầm." Cố Âm cười nhẹ, bỏ qua chuyện này, "Em thấy Bạch Tâm Dật bị thương không nhẹ, hôm qua em đã nói nếu cô ấy muốn nghỉ việc vì chuyện này, em sẽ bồi thường thêm mấy tháng tiền lương, cũng sẽ giúp đỡ giới thiệu cô ấy với một nhà khác tốt hơn."
Thẩm Niệm Lâm đặt miếng bánh mì đã được cắt lên đĩa của cô, hỏi: "Bạch Tâm Dật nói thế nào ?"
"Cô ấy nói muốn tiếp tục ở đây nhưng em lo có thể vẫn xảy ra xô xát giữa Nguyên Bảo và cô ấy, nếu không cẩn thẩn lại cắn cô ấy bị thương nữa thì không tốt."
Thẩm Niệm Lâm gật đầu: "Em lo rất hợp lý, thế này đi, anh tìm được nhà khác sẽ nói chuyện với cô ấy."
Cố Âm nhìn anh: "Anh không phản đối ?"
Thẩm Niệm Lâm cười khẽ, hỏi lại: "Tại sao anh lại phản đối ?"
Cố Âm: "Em tưởng anh rất thích cô ấy."
Thẩm Niệm Lâm: "Anh nhớ anh nói rồi, cô ấy là người làm công anh thuê, cô ấy làm việc anh trả tiền, không tồn tại cái gọi là thích hay không."
Năng lực làm việc của Bạch Tâm Dật rất tốt nhưng không phải không thể thay thế.
"Ừm." Cố Âm trả lời dửng dưng, hỏi lại, "Mà không phải cô ấy được dì Chu giới thiệu à, nếu cô ấy đi kể khổ với dì ấy thì sao ?"
"Thế thì sao ? Huống chi chúng ta bồi thường mấy tháng tiền lương, còn tìm giúp nhà khác, còn gì để kể khổ ?"
"Ặc, không ngờ anh là kiểu người vô tình lạnh lùng." Cố Âm cố ý ra vẻ ngạc nhiên nhìn anh, "Nhưng Nhuận Nhuận không giống anh, thằng bé có tình cảm, liệu thằng bé có không nỡ xa Bạch Tâm Dật ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Lúc đầu có thể không muốn và chưa nỡ nhưng trẻ nhỏ rất mau quên, người mới đến rồi thì thằng bé sẽ quên Bạch Tâm Dật nhanh thôi."
"......" Nghe càng thấy lạnh lùng nhẫn tâm.
Hai người nói đến đó, Cố Nhuận Hi đi theo A Hương xuống. Từ sau khi cắn người Kim Nguyên Bảo luôn ở sát Cố Âm, dường như chỉ có ở bên cô mới an toàn. Ban sáng Cố Nhuận Hi không thấy Nguyên Bảo, giờ thấy nó đang nằm cạnh mẹ, bé bước đến ngồi xổm cạnh nó.
A Hương thấy bé đi qua đang định ngăn lại, dù sao tất cả bọn họ tận mắt thấy trạng thái bi thảm của cô Bạch khi bị cắn vào hôm qua. Nhưng nghĩ lại có ông bà chủ ở đây, tự ngừng lại.
Cố Nhuận Hi ngồi xổm xuống trước mặt Kim Nguyên Bảo, giơ tay sờ đầu nó, gọi: "Nguyên Bảo ~"
Kim Nguyên Bảo yêu thích cọ cọ vào bàn tay nhỏ cậu bé, cúi đầu kêu: "Gâu."
Cố Nhuận Hi vui vẻ bắt đầu chơi với nó, Cố Âm nhìn bọn họ ở chung vẫn rất hài hòa, nói với Thẩm Niệm Lâm phía đối diện: "Có thể do Nguyên Bảo không thích Bạch Tâm Dật."
Ngoài Bạch Tâm Dật, Nguyên Bảo không có ác ý với người khác. Mặc dù mấy lời này nghe như kiểu người có tội đang tự bào chữa nhưng có thể cô ta không phải người bị hại, mà cô ta ...xứng đáng bị như vậy.
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Niệm Lâm đến công ty, anh đã đẩy cuộc họp mỗi sáng lùi xuống chỉ vì muốn dành thời gian ăn sáng cùng Cố Âm như hiện tại. Hôm nay Cố Âm không đến công ty, mấy hôm trước cô nhận được thư mời của hiệu trưởng Đặng, thư mời cô đến tham gia ngày kỷ niệm thành lập trường.
Mấy năm trước, cô và một số người khác có l*m t*nh nguyện đã tự quyên góp chi phí xây dựng một trường tiểu học, tính đến nay trường đã hoạt động được một năm.
Nếu so diện tích của trường với các trường học tư nhân khác thì không bằng nhưng vì trường được xây dựng dành riêng cho các bạn nhỏ không may bị khuyết tật cơ thể nên các trang thiết bị cơ sở vật chất trong trường rất đầy đủ. Mặc dù bản chất trường là tư nhân nhưng vì nó là trường học tình thương nên được miễn giảm học phí rất nhiều, về cơ bản mấy bạn nhỏ đến trường chỉ cần chi trả gánh nặng cuộc sống hằng ngày.
Lúc Cố Âm nhận được thư mời của hiệu trường đã rất vui, lúc trước khi cô mới gia nhập, trường mới bắt đầu thi công mà bây giờ đã hoạt động được một năm.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Cô ăn sáng xong vào phòng quần áo thay đồ, chỉnh trang đầu tóc đơn giản, lấy túi ra ngoài. Cố Nhuận Hi thấy cô đi, đuổi theo sau cùng Kim Nguyên Bảo: "Mẹ ơi, mẹ đi làm ạ ?"
Cố Âm xoa đầu bé: "Hôm nay mẹ đến trường học thăm các bạn nhỏ."
Cố Nhuận Hi: "Nhuận Nhuận cũng muốn gặp các bạn khác."
Cố Âm nhớ trước kia khi Cố Nhuận Hi còn ở Tinh Hà Hoa Hải, ở đó cũng có mấy bạn nhỏ bằng tuổi, sau khi chuyển đến đây ngay đến cả một người bạn chơi cùng cũng không có, may còn Nguyên Bảo chơi cùng.
"Nhuận Nhuận sẽ được đi học nhà trẻ nhanh thôi." Cố Âm an ủi, "Ở nhà trẻ có rất nhiều các bạn đó."
"Thật ạ ?" Cố Nhuận Hi nhìn cô với đôi mắt sáng rực, "Mẹ sẽ đi học nhà trẻ cùng Nhuận Nhuận ạ ?"
Cố Âm: "Mẹ đã quá tuổi đi học nhà trẻ lâu rồi."
Cố Nhuận Hi hơi mếu máo, hỏi tiếp: "Nguyên Bảo có đi cùng Nhuận Nhuận không ?"
"Ừm, cũng không được đâu."
Cố Nhuận Hi: "Vậy Nhuận Nhuận không đi nhà trẻ."
Cố Âm bị dáng vẻ này của con trai chọc cho cười không ngừng được: "Cụ ngoại hẹn Nhuận Nhuận mấy ngày nữa đến ăn cơm, nhà của bác cả có con gái, độ tuổi xấp xỉ với tuổi Nhuận Nhuận."
Bác cả Cố Âm nói là anh cả lớn nhất trong nhà, là người kết hôn sớm nhất, còn đang đắc ý tự hào chỉ mình có cô con gái nhỏ. Ngờ đâu, 'bùm' một cái, Cố Âm có đứa con lớn đến vậy, đã thế độ tuổi còn gần với con gái mình nữa chứ.
Cố Nhuận Hi nghe thấy mình có chị gái, ánh mắt lại sáng rực ngay tức thì: "Vâng ạ, Nhuận Nhuận có chị rồi."
Cố Âm nhìn con trai cười: "Mẹ phải đi đây, không sẽ không kịp."
A Hương đến chăm Cố Nhuận Hi: "Bà chủ, cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cậu chủ Nhuận Hi thật tốt."
"Được, mấy ngày nay cô vất vả rồi." Cố Âm hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, sau xoa đầu Kim Nguyên Bảo rồi lên xe đang đợi bên ngoài.
Trường học tình thương mà bọn họ xây dựng nằm ở ngoại ô thành phố, xây theo kiểu trường nội trú, ngày thường sẽ yêu cầu các bạn nhỏ ở lại trong trường. Hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường, các bậc cha mẹ cũng đến đây, trong khuôn viên trường rôm rả tiếng nói chuyện khắp nơi.
Cố Âm là nhà hảo tâm giúp đỡ, vừa bước vào trường đã có người chuyên chịu trách nhiệm chào đón, lãnh đạo nhà trường sắp xếp cho họ ở trong một phòng nghỉ, Cố Âm vào đã thấy Quan Dự ngồi bên trong.
Thật ra Cố Âm và Quan Dự đã quen biết từ rất lâu. Trước kia hai nhà bọn họ cùng ở một khu, cũng coi như là bạn chơi cùng, chẳng qua lúc đó mối quan hệ giữa hai người chỉ đơn thuần là bạn bè, cả hai bên không ai có tình cảm khác ngoài tình cảm bạn bè với đối phương. Sau đó Cố Âm ra nước ngoài du học, không còn liên lạc gì với anh ta, lần nữa gặp lại chính là lúc trường mới được xây dựng.
Quan Dự cũng là một trong số các nhà hảo tâm quyên góp xây dựng trường, khi Cố Âm mới gặp anh ta, suýt chút nữa không nhận ra người bạn khi xưa. Trong ấn tượng của cô, dáng vẻ Quan Dự giống anh trai nhà bên hơn, không ngờ anh ta cũng mặc áo vest giày da, trở thành một người kinh doanh.
Điều khiến cô bất ngờ hơn là sau lần gặp mặt đó, Quan Dự bắt đầu thể hiện những tình cảm dành cho cô. Lúc đầu kiểu mập mờ không rõ, trong lòng Cố Âm không biết có phải do mình suy nghĩ nhiều không nhưng về sau Quan Dự thể hiện ngày càng rõ ràng, bắt đầu theo đuổi cô rầm rộ công khai.
Giờ cô đã kết hôn, thậm chí con đã ba tuổi....Hừm, nghĩ lại vẫn thấy rất khó tin.
"Chào anh, anh Quan." Cô thoải mái chào hỏi. Quan Dự cười khổ, có chút bất lực nhìn cô: "Em cứ nhất định phải tỏ ra xa lạ với anh thế sao ?"
Cố Âm cười không nói chuyện, mặc dù cũng qua khá lâu nhưng cô không quên lần trước bình luận nói Quan Dự và Thẩm Hàng Hưng gặp riêng nói chuyện.
Cô không biết bọn họ nói gì, kết quả thế nào nhưng dính dáng đến Thẩm Hàng Hưng, chắc chắn không phải chuyện tốt.
-------------
Lời tác giả:
Bạch Tâm Dật: Đừng giục đừng giục, hộp đựng cơm đã nóng rồi.
-------------
Súp Lơ: Ý tác giả có thể Bạch Tâm Dật sắp hết vai diễn rồi nha