Các hoạt động diễn ra trong ngày kỷ niệm thành lập trường được tổ chức sắp xếp rất nhiều, không chỉ có mấy tiết mục biểu diễn của bọn nhỏ, còn hoạt động không thể thiếu là màn phát biểu đến từ các vị lãnh đạo trường. Để thể hiện tấm lòng cảm ơn đến các nhà hảo tâm quyên góp, hiệu trưởng đã mời một người trong số họ sẽ lên sân khấu phát biểu.
Cố Âm không nghĩ mình là người được thầy hiệu trưởng chọn.
"Không không không, tôi không phải là người bỏ ra nhiều tiền nhất, giám đốc Đàm quyên góp nhiều nhất, tôi đề nghị để anh ấy lên sân khấu nói." Cố Âm đến sớm nhưng chưa nghe thầy nói đến chuyện chọn đại biểu lên sân khấu, lúc này cô không có sự chuẩn bị tâm lý, "Từ bé tôi sợ nhất phải lên sân khấu."
Lãnh đạo bên trường nào để cô dễ dàng từ chối: "Giám đốc Đàm đề cử cô, anh ấy nói hôm nay cô đảm nhận trách nhiệm bảo đảm giá trị nhan sắc, cô phải lên."
"...." Cố Âm liếc mắt nhìn qua Quan Dự đang cố giảm cảm giác tồn tại xuống, "Tôi thấy giám đốc Quan cũng rất đẹp."
Hiệu trưởng thuận theo nhìn qua bên đó, thấy quả thực giám đốc Quan đẹp trai sáng ngời.
Quan Dự: "Tôi nghĩ những trường hợp như này, cần cơ hội để phái nữ lên phát biểu, không thể lúc nào cũng để đàn ông lên sân khấu đúng không ?"
Thầy hiệu trưởng bị thuyết phục ngay lập tức, gật đầu liên tục: "Đúng vậy đúng vậy, giám đốc Cố trẻ tuổi xinh đẹp lại có năng lực, là đại diện cho phụ nữ độc lập thời đại mới, cô lên sân khấu sẽ càng khích lệ các học sinh nữ, để mấy bạn nữ biết rằng phụ nữ cũng có thể được lên sân khấu phát biểu."
Cố Âm: "...."
Ông nói đến mức này, nhiệm vụ lên sân khấu phát biểu hôm nay không thể thoát rồi.
"Được rồi, tôi thử xem nhưng mà trước đấy tôi không biết nên không chuẩn bị bản thảo.
"Giám đốc Đàm đã chuẩn bị xong bản thảo, cô có thể sửa lại một chút." Thầy hiệu trưởng đưa cái đã chuẩn bị sẵn cho cô, nói, "Đến lúc đó cô hãy cầm bản chuẩn bị lên bục nói."
"Được."
Vì đột nhiên có nhiệm vụ quan trọng, Cố Âm không còn cảm thấy mình đến đây để chơi nữa, cô tìm một chỗ ngồi xuống bắt đầu xem bản thảo.
Vừa xem đã biết tờ viết mấy lời phát biểu này không phải do đích thân giám đốc Đàm viết, với khả năng văn học của anh ta chỉ sợ mười năm nữa cũng không viết được bản thảo có trình độ như này. Có điều làm ông chủ tốt ở chỗ đó, không cần phải tự mình chuẩn bị, dù sao sẽ có người ở dưới lo.
Bản thảo này viết khá tốt, Cố Âm không sửa gì nhiều, vì lúc nữa sẽ lên sân khấu phát biểu nên khi khai mạc cô không ngồi cùng chỗ với những người khác, được mời đến chỗ ngồi bàn trước sân khấu.
......Hồi cô đi học còn không được hưởng thụ qua đãi ngộ này.
Ở dưới có người chụp ảnh và người quay hình riêng, bọn họ lia ống kính đến Cố Âm rất nhiều, hỏi xem có ai không thích ngắm gái đẹp. Các bạn nhỏ ở dưới cũng chú ý đến cô, tất cả mọi người đang đoán xem cô là ai.
Đến lượt Cố Âm lên nói, tất cả mọi người tò mò nhìn cô, mọi ống kính nhắm thẳng vào cô, Cố Âm tự thấy mình đang đứng ở vị trí trung tâm thế giới.
Hóa ra cảm giác khi làm ngôi sao là thế này aaa!
Sau màn phát biểu, Cố Âm còn đại diện cho mọi người nhận giấy chứng nhận và huy chương được bên lãnh đạo nhà trường phát, ngoài ra còn có một bó hoa tươi.
Lễ khai mạc diễn ra suốt buổi sáng, sau khi kết thúc hiệu trưởng mời các nhà quyên góp đi ăn trưa.
Trong mấy bữa tiệc kiểu này không thể thiếu việc sẽ uống rượu, Cố Âm rất ít khi tham gia. Hôm nay muốn trốn không trốn được, may chỗ này vẫn chuẩn bị cho họ chút đồ uống khác. Hôm nay cô đến không phải đàm phán chuyện công việc, cô không cần quan tâm uống để vui lòng người khác, miễn cô vui là được.
Trên bàn cơm, các vị khác không ép cô uống rượu, dẫu sao Cố Âm là con gái gia đình có tiền, thêm tiếng bà Thẩm kia nữa, không ai muốn đắc tội cô chỉ vì chuyện cỏn con này.
Duy chỉ có một người muốn hóng chuyện, thấy cô không uống rượu hỏi: "Cô và giám đốc Thẩm chuẩn bị có em bé à ?"
Cố Âm: "...."
Dù không đúng nhưng lý do này không tệ, cô không phủ nhận.
Sắc mặt Quan Dự không tốt, tay cầm đũa siết chặt.
Sáng nay Thẩm Niệm Lâm bận chuyện tai nạn xe của Vương Tư Kỳ, việc này kéo dài thời gian mãi đến hôm nay cuối cùng cảnh sát cũng kết án. Vì không có bằng chứng chính xác, trợ lý của Thẩm Hàng Hưng không rút lại lời nhận tội nên hắn thoát được lần này.
Nhưng chuyện này ít nhiều vẫn ảnh hưởng đến khá lớn, cảnh sát liên tục tìm người yêu cầu phối hợp điều tra, điều đó đã khiến một số tin đồn xuất hiện ở công ty, hơn nữa trợ lý là người thân cận bên hắn nhất, mặc dù pháp luật không có quy định tội liên quan nhưng trong mắt người khác, nhất định có liên quan.
Lại càng không nói đến, hắn mất một trợ thủ đắc lực.
Ai cũng nói hắn phải khép cái đuôi lại mà làm người nhưng hắn nuốt không trôi cục tức này. Sáng nay sau khi ra khỏi cục cảnh sát, hắn không nhịn được lớn tiếng với Thẩm Niệm Lâm: "Không ngờ cậu lại độc ác đến mức lấy Vương Tử Kỳ ra làm lá chắn, tôi cứ nghĩ cậu thương hoa tiếc ngọc."
Thẩm Niệm Lâm lạnh mặt: "Nếu tôi độc ác như anh nói thì giờ anh không có cơ hội đứng đây nói chuyện với tôi đâu."
Không phải anh chưa từng nghĩ sẽ g**t ch*t Thẩm Hàng Hưng nhưng anh còn vợ con, Bách Ngật luôn khuyên anh không được vượt qua ranh giới cuối cùng.
Cố Âm là giới hạn cuối cùng của anh, nếu Thẩm Hàng Hưng vẫn cắn chặt không tha, anh không dám chắc mình sẽ không làm chuyện gì đó.
"Hừ." Thẩm Hàng Hưng nghe xong, không nhịn được cười lạnh. Hắn nhớ lại mình bị Thẩm Niệm Lâm xoay vòng đùa giỡn, cứ nghĩ đã nắm chắc được điểm yếu có tính uy h**p nó nhưng không ngờ đó chỉ là quân cờ để dụ rắn ra khỏi hang. Hắn động đến mạng sống con người, nghĩ lại tâm tư của Thẩm Niệm Lâm ngoan độc hơn nhiều.
"Cậu và Cố Âm giấu giỏi thật đấy, đến khi đứa nhỏ ba tuổi mới đưa về nhà gặp mọi người." Mặc dù chỉ có mình bà cụ Thẩm gặp Cố Nhuận Hi nhưng chuyện này đã được lan truyền khắp nhà họ Thẩm. Nghĩ thế, ngọn lửa trong lòng Thẩm Hàng Hưng càng bốc cháy dữ dội: "Thẩm Niệm Lâm, mày đừng nghĩ mọi chuyện đã xong, chống mắt lên mà nhìn."
Ý lạnh trong mắt càng nhiều, anh ngồi trong xe gọi điện thoại cho quản gia, nói ông nhất định phải lưu ý hơn trong thời gian này, không để những người không quen biết vào nhà. Anh hỏi thêm: "Hôm nay bà chủ đến công ty không ?"
Quản gia: "Hôm nay bà chủ đi tham gia lễ kỷ niệm thành lập ở trường học."
Anh biết Cố Âm quyên góp xây một ngôi trường tiểu học tình thương, hơn nữa anh nghe nói Quan Dự cũng tham gia quyên tặng dự án này.
"Ba ạ, là điện thoại của ba ạ ?" Cố Nhuận Hi đang chơi cùng Kim Nguyên Bảo trong phòng khách thấy quản gia nói chuyện điện thoại mới tò mò hỏi. Ông nhìn cậu bé gật đầu: "Nhuận Hi muốn nói chuyện cùng ba không ?"
Cố Nhuận Hi còn chưa kịp trả lời, quản gia đã thay đổi sắc mặt: "Hình như đã cúp rồi."
Cố Nhuận Hi: "..."
Còn lâu bé mới muốn nói chuyện với ba, hừ!
Hôm nay Bạch Tâm Dật không ở mãi trong phòng mà ra ngoài phơi nắng. Vết thương của cô ta đỡ hơn ngày hôm qua, không còn quá đau nhưng vẫn không thể đi lại bình thường được. Quản gia để cô ta được nghỉ, còn dặn dò riêng phải tránh xa Kim Nguyên Bảo.
Bạch Tâm Dật bị chó cắn một phát, tự nhiên cũng sinh ra bóng ma tâm lý với nó nhưng trốn mãi không phải cách hay, cô ta phải nghĩ kế để xử lý con chó này mới được.
Cô ta vừa nghĩ vừa nhìn Cố Nhuận Hi đang chơi bên Kim Nguyên Bảo. Nó vẫn mang ý thù địch khi đối diện với cô ta, mặc dù không tiếp tục xông đến cắn người nhưng chỉ cần cô ta đến gần một chút, nó sẽ cảnh giác đứng lên sủa.
Cô ta không có cách nào để ra tay trực tiếp, chỉ đành nghĩ thêm cách để động vào đồ ăn của nó.
Thức ăn Nguyên Bảo ăn do tự tay quản gia lo liệu, sẽ không nhờ người khác làm hộ. Ông ấy làm việc rất cẩn thận không dễ tìm được thời cơ tốt để hành động. Còn một cách khác là để một ít thuốc diệt chuột ở chỗ chính nó không cẩn thận ăn dính.
Bạch Tâm Dật nghĩ kế này thấy được nhất, cô ta sẽ có cơ hội khi mượn cớ vào trong vườn để chụp ảnh hoặc chăm sóc cây cỏ, tìm cơ hội để thuốc ở gần chuồng của nó.
Nghĩ xong kế hoạch, cô ta mỉm cười nhìn Cố Nhuận Hi và Kim Nguyên Bảo đang chơi đùa cùng nhau.
Bên kia, sau khi Thẩm Niệm Lâm cúp điện thoại thì không về công ty mà bảo tài xế lái xe đến trường tiểu học kia.
Sau khi Cố Âm ăn trưa xong không rời đi luôn cùng phần lớn các đại biểu, dưới sự nhiệt tình mời mọc của các bạn nhỏ, cô đã ở lại tham gia hoạt động dạo chơi buổi chiều. Quan Dự chủ động ở lại tham gia một ít trò chơi nhỏ cùng cô.
Cố Âm chơi một lúc thì nói với các bậc lãnh đạo do mình bận việc nên phải về trước. Quan Dự thấy cô muốn về cũng chào tạm biệt hiệu trưởng và mọi người.
"Cố Âm." Quan Dự chạy nhanh đuổi theo, đến cạnh cô hỏi: "Không phải em hiểu lầm gì anh chứ ?"
Cố Âm giả ngu: "Hiểu lầm gì cơ ?"
Quan Dự cười nhìn cô: "Trước đây em chỉ cố duy trì khoảng cách với anh, hôm nay cảm giác em đang đề phòng anh."
Cố Âm cũng cười quay qua: "Tôi không có ý đó, có thể do anh nghĩ nhiều."
"Hy vọng vậy". Quan Dự tự giễu, "Em định đi đâu tiếp? Để anh đưa em đi."
Cố Âm đang định từ chối thì thấy xe của Thẩm Niệm Lâm đỗ ở cổng trường.
Cô đứng lại, dường như người trong xe đã thấy cô, ấn nút hạ cửa kính sau của xe xuống. Thẩm Niệm Lâm ngồi ghế sau hơi nghiêng đầu, nhìn bọn họ với sắc mặt không tốt.
Cố Âm cảm giác như bị bắt gian, trong lòng hơi thấp thỏm.
Quan Dự cũng thấy Thẩm Niệm Lâm ngồi trong xe, sắc mặt trở nên khó nhìn hơn. Vốn anh ta nghĩ Thẩm Niệm Lâm ngoại tình với Vương Tử Kỳ, không ngờ người này chỉ coi cô ta là con cờ. Hơn nữa, anh ta nghe nói hai người đã có con, đứa bé đã ba tuổi.
Giờ nếu muốn họ ly hôn thì càng không có khả năng.
Thẩm Niệm Lâm không nói lời nào mở cửa xe bước xuống. Hôm nay anh mặc quần áo vest màu đen, áo sơ mi màu xanh lam mặc ở bên trong kết hợp với cà vạt màu rượu đỏ thẫm, mặc bộ vest vẻ nghiêm túc nhưng cảm giác khá thời trang.
Từ trước đến nay cách ăn mặc của anh luôn khéo và đẹp, trên cà vạt còn gắn thêm chiếc kẹp nữa. Nếu như bình thường, nhất định Cố Âm sẽ phải thưởng thức vẻ đẹp trai này, nhưng giờ nhìn thôi đã biết tâm trạng của anh đẹp trai này đang rất rất rất không tốt, đừng nói ngắm nghía gì nữa, cô chỉ muốn chạy nhanh đi để tránh.
Thẩm Niệm Lâm đứng tại chỗ nhìn cô, khóe môi cong lên nở một nụ cười lạnh: "Chơi rất vui nhỉ ?"
".....Hử, không phải em đến chơi, hiệu trưởng mời em đến tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường." Cố Âm thấy không đúng lắm, cô có làm cái gì đâu, việc gì phải chột dạ thế chứ!
[Đến rồi, chi tiết kinh điển trong mấy bộ phim máu chó, kiểu gì nam chính cũng bắt gặp nữ chính và nam phụ ở chung]
[Lúc này mà nữ chính và nam phụ không xảy ra gì khiến nam chính hiểu lầm thì không đúng logic lắm]
Cố Âm không biết có phải do mình không chú ý không, tóm lại cô vừa xem xong mấy cái bình luận, chân đang đi giày cao gót bị trẹo một bên. Quan Dự ở gần nhất ôm eo cô, đỡ Cố Âm suýt chút nữa ngã sấp xuống, nhìn tư thế của hai người có vẻ mập mờ.
[Đến rồi đến rồi! Tôi đã đoán trước mà!]
[Hahahahaha nam chính xứng đáng bị vậy, để nhiều nam phụ đến cho anh ấy ghen đi]
[Ài, bình thường nam chính mà ghen, người khổ sẽ là nữ chính]
Cố Âm: "......."
Tại sao đối xử với cô như vậy ? ? ? ?
Cô đang muốn đẩy tay Quan Dự ra, Thẩm Niệm Lâm đã tiến lên nắm chặt tay anh ta để trên người cô. Anh dùng sức nắm rất chặt như thể muốn bóp nát xương bên trong. Cổ tay Quan Dự đau tê rần, không nhịn được kêu thành tiếng.
Tay anh ta bị đẩy ra một cách mạnh mẽ, người loạng choạng ngã. Cố Âm chưa kịp phản ứng đã thấy mình như không còn chân, cô được Thẩm Niệm Lâm bế ngang người lên.
Thẩm Niệm Lâm không cho cô cơ hội nói chuyện, bế cô nhét vào xe. Quan Dự chạy lên muốn nói chuyện với anh. Thẩm Niệm Lâm quay người lại, tung một cú đấm thẳng về phía Quan Dự.
Anh ta cố phản ứng nhanh, khó khăn lắm mới tránh né được quả đấm mang theo sức mạnh kinh hồn này. Nắm đấm đó xẹt qua mặt, anh ta thấy hơi bị ù tai.
"Đang ở cổng trường, hai người gây cổ gì đấy ?" Từ nãy giờ Cố Âm nói được đúng một câu. Thẩm Niệm Lâm mím môi, nắm chặt tay, xoay người vào trong xe, nói tài xế lái xe đi.
Anh đóng mạnh cửa xe, hành động không khác gì muốn kiểm tra chất lượng xe. Sau khi lên xe người này không nói chuyện, cứ bày ra khuôn mặt lạnh lùng u ám, cứ như cả thế giới nợ anh năm tỷ không bằng.
Cố Âm càng không muốn tự tìm chuyện không vui cho mình, anh chẳng nói gì, cô cũng không nói gì luôn. Cô cứ nghĩ Thẩm Niệm Lâm bảo lái xe về nhà, chẳng ngờ xe này không đi đường về mà lại đưa cô lên núi.
Cô biết Thẩm Niệm Lâm có một biệt thự ở trên núi, chẳng qua bình thường nó cách thành phố khá xa, ở đây khi đi làm sẽ không tiện nên họ mới chọn ngôi nhà sau cưới trong nội thành gần chỗ làm.
Biệt thự ngay lưng chừng núi, hai người rất ít khi đến, chỉ có nhân viên đến dọn dẹp và bảo trì theo định kỳ.
"Anh đến chỗ này làm gì ?" Cố Âm nhíu mày hỏi. Thẩm Niệm Lâm vẫn không nói gì, giống mấy đứa học sinh tiểu học chiến tranh lạnh với bạn, khác cái anh là người có địa vị cao nên gương mặt nghiêm nghị trông đáng sợ hơn mấy bạn nhỏ học tiểu học.
Anh mở cửa xe, ôm cô xuống như lúc bế cô lên xe, Cố Âm thấy có người hầu hạ cho cũng tốt, thậm chí cô còn lười nói chân cô không bị thương.
Thẩm Niệm Lâm ôm người đến thẳng phòng ngủ mới thả cô xuống, vẫn không nói lời nào đi ra ngoài, đóng cửa phòng, còn khóa cửa từ bên ngoài.
Cố Âm nghe thấy tiếng khóa cửa, đứng dậy ra chỗ cửa xoay chốt vặn: "Thẩm Niệm Lâm, anh có bệnh à, nhốt em trong này làm gì ?"
Người bên ngoài vẫn không trả lời, chỉ lúc sau Cố Âm phát hiện anh còn đưa một đội bảo vệ đến đây, sắp xếp xung quanh biệt thự.
Cố Âm tức giận, dùng sức đập cửa phòng ngủ đang đóng chặt: "Thẩm Niệm Lâm, anh mở cửa cho tôi, anh đang nhốt người bất hợp pháp đấy!"
'Cạch' một tiếng, cửa được mở, Thẩm Niệm Lâm đứng bên ngoài, nhìn cô với sắc mặt khó ở: "Từ giờ trở đi, em ở trong biệt thự này, đừng nghĩ muốn đi đâu."
"Vì sao chứ? Anh có quyền gì mà muốn hạn chế quyền tự do của tôi."
Thẩm Niệm Lâm không trả lời câu cô hỏi, chỉ là lời anh nói ra càng khiến người khác tuyệt vọng thêm: "Trong biệt thự không có internet, càng không có tín hiệu sóng, em đừng mong tìm người khác đến cứu mình."
[Wow, tình tiết kinh điển lại đến [đầu chó]]
[Ting ting, tình huống máu chó số năm, nhốt]
[Nội dung kế tiếp là nữ chính tìm cách trốn thoát, sau đó nam chính càng làm mấy hành động b**n th** hơn]
[Không đúng, có phải đằng sau còn gì nữa không [điên cuồng ám chỉ]]
[Đừng ngược mà! [che mặt] nam chính đang muốn bảo vệ nữ chính đúng không, không thể nói rõ mọi chuyện ư [che mặt]]
[Đây mới là tinh túy trong mấy bộ máu chó này, rõ ràng chỉ cần một câu giải thích để làm rõ hiểu lầm nhưng cứ muốn diễn đủ năm mươi tập]
Cố Âm: "....."
Có lúc cô cảm thấy sóng comment như có tác dụng thanh tẩy tâm hồn, những lúc cô thấy nó xong sẽ bình tĩnh lại.
"Vụ án của Vương Tư Kỳ có kết quả điều tra rồi phải không ?" Cô hỏi.
Thẩm Niệm Lâm hơi bất ngờ, rồi bực bội kéo cà vạt: "Ừ."
Anh hạ giọng xuống, Cố Âm nhìn vẻ mặt anh biết chắc kết quả không tốt lắm: "Thẩm Hàng Hưng thế nào ?"
Mắt Thẩm Niệm Lâm càng tối lại: "Trợ lý hắn ta nhận hết toàn bộ tội danh, cảnh sát không còn cách khác."
[? ? Hành động của nữ chính lại không đúng trình tự]
[Ha ha ha ha ha ha thế này còn diễn thế nào nữa, căn bản nữ chính không cho nam chính cơ hội để phát huy]
[Nam chính nói mấy lời độc ác đâu rồi, ha ha ha ha ha ha ha ha]
[Âm Âm, tên đàn ông này đang lo Thẩm Hàng Hưng tấn công lại, dù sao bây giờ không còn Vương Tư Kỳ nữa!]
[Vương Tư Kỳ: ? Đã cút, chớ cue]
Cố Âm không ngờ Thẩm Hàng Hưng còn chưa chết tâm, hắn ta không tự tay đưa mình vào vòng lao lý thì nhất quyết không bỏ sao.
Nghĩ đến thủ đoạn ngoan độc với Vương Tư Kỳ, tự nhiên Cố Âm thấy biệt thự này cũng không tệ, nhất là xung quanh có một đám người bảo vệ rắn chắc có sức mạnh, rất có cảm giác an toàn.
"Tôi thấy nơi này cũng được, phong cảnh rất đẹp, không khí trong lành tươi mát." Cố Âm đến chỗ cái ghế được để trong phòng, thoải mái ngồi xuống, "Mà không biết có đầu bếp không nữa? Tối nay ăn gì ?"
[....Tâm trạng nữ chính tốt thật, nếu tôi có tâm trạng tốt như cô ấy thì hôm nay đã không cãi nhau với ông chủ]
[Âm Âm, trưa nay cô ăn không ít đâu [che mặt], tôi thấy trên bàn cô là người tập trung ăn nhất]
[Người đằng trước mới cãi nhau với ông chủ, công việc của bạn ổn không ?]
[Sự biến chuyển này thật không ngờ đến, tự nhiên đang bị nhốt lại biến thành như nghỉ phép ?]
[Ha ha ha ha ha ha ha hôm nay lại là một ngày nghi ngờ nữ chính có thể đọc được những bình luận]
Đương nhiên, Thẩm Niệm Lâm không đoán được Cố Âm sẽ bất ngờ xoay chuyển thế này, anh ngạc nhiên chớp mắt, rồi nói: "Anh sẽ sắp xếp người đến, chuyện này em không cần lo."
"Vậy thì tốt." Cố Âm nói xong còn bổ sung thêm, "Nhưng mà tôi còn một yêu cầu nữa, đưa Nhuận Nhuận và Kim Nguyên Bảo đến đây ở luôn."
Thẩm Niệm Lâm lo lắng một lúc mới gật đầu: "Sáng mai anh đi đón bọn họ."
[Âm Âm, cô không cần sóng và mạng à ? ? ? ?]
[Không sống nổi nếu không có mạng, nam chính tàn nhẫn ghê]
"Còn nữa, sóng và mạng....."
Cô vừa nhắc đến hai cái này, người kia đã nhíu mày híp mắt như đang nghĩ xem có phải cô giả vờ đồng ý ở lại chỉ để lừa anh cho cô mạng và sóng điện thoại.
"Thôi, như vậy trước đi." Cố Âm quyết định bỏ qua ý muốn này, dù sao nếu đưa Nhuận Nhuận đến đây thì cô cũng không có thời gian để lên mạng. Cũng may Thẩm Niệm Lâm còn chút tình người sót lại, sợ cô chán nên đã giới thiệu rất nhiều hoạt động giải trí: "Trong rạp chiếu phim gia đình có rất nhiều phim điện ảnh, em chán có thể đến đó xem, phòng tập thể hình và bể bơi cũng có, dưới tầng hầm có phòng hát karaoke và chơi mạt chược, còn một phòng sách nhỏ."
"...Ừm."
"Tất nhiên nếu em muốn làm việc cũng được, mai anh sẽ mang máy tính của em đến luôn."
Cố Âm: "....."
Không, cô không muốn
Hai người nói chuyện một lúc xem như có hiệu quả nhỏ, lúc Thẩm Niệm Lâm đi lần nữa đã không khóa cửa phòng ngủ cô đang ở. Anh không rời biệt thự mà đi liên lạc với ai đấy, Cố Âm đứng dựa sát vào cửa sổ nhìn ra ngoài một lúc, sau cầm điện thoại mở Weibo.
Quả nhiên anh không lừa cô, trong biệt thự không có mạng, trang chủ Weibo vẫn dừng lại ở mấy bài gần nhất cô mở, tải lại trang mới không thấy load lại.
Cô thuận tay lướt xuống dưới thấy bài weibo của Thốc Thốc đăng lúc trưa.
Gần đây cô ấy vào đoàn làm phim, không rảnh viết kịch bản Script Kill, có điều Cố Âm xem bài đăng weibo cô ấy còn thấy xuất sắc và hay hơn Script Kill của mình. Trưa nay cô ấy lại mắng một 'Thầy' chịu trách nhiệm ánh sáng trong đoàn phim, Cố Âm xem xong như tỉnh ngộ.
Ngày nay từ 'Thầy' được dùng trôi nổi rất phổ biến, người được gọi là 'Thầy', chưa chắc đã là thầy thật.
-----------------------
Lời tác giả:
Thông báo trước một chút, Nguyên Bảo sẽ không sao, tôi sẽ không viết để nhân vật này bị chết!