Cố Âm từng hỏi Thẩm Niệm Lâm, vòng tròn những người xung quanh Bạch Tâm Dật rất đơn giản, trừ các bạn học và thầy giáo ở trường, gần như cô ta không qua lại với những người khác. Nếu 'Thầy Hồ' kia không phải thầy giáo của Bạch Tâm Dật thì người đó là ai ?
Vốn cô nghĩ Bạch Tâm Dật tơ tưởng Thẩm Niệm Lâm, muốn thay thế vị trí của cô để lên chính thất. Mà tự nhiên nhảy ra người được gọi là 'Thầy Hồ' khiến cô càng không rõ. Thầy Hồ trong bộ phim này sắm vai diễn gì? Anh ta đồng mưu với Bạch Tâm Dật, hay người đứng phía sau cô ta.
Cô bỗng nhớ trước kia từng xem tin tức trên mạng có một lớp huấn luyện gì đó chuyên dạy các cô gái cách được gả và nhà giàu.....Bạch Tâm Dật sẽ không đăng ký tham gia lớp đó chứ ? ?
Cố Âm càng động não càng nghĩ ra nhiều thứ.
Hai bên thái dương đau giật giật, Thẩm Niệm Lâm đến gõ cửa phòng nói cơm tối đã nấu xong. Cố Âm lên tiếng trả lời theo anh xuống nhà ăn, trên bàn bày những món ăn bình thường cô thích.
Cố Âm bưng bát cơm: "Hôm nay cả hai chúng ta không về, anh nói với Nhuận Nhuận thế nào ?"
"Nói sáng mai sẽ về đón thằng bé." Thẩm Niệm Lâm gắp đồ ăn để vào bát cô, "Ăn cơm xong đi tắm rửa, tối đến nghỉ ngơi sớm."
Cố Âm 'Ừm', sau khi ăn xong cô không tự giác đi ngủ mà đi bộ dạo một vòng trong biệt thự, ngắm các anh bảo vệ mặc đen thui rồi mới về phòng tắm rửa, mặc chiếc váy ngủ thoải mái.
Vẫn còn sớm mà Cố Âm lại không buồn ngủ, cô quyết định đến rạp chiếu phim trong nhà, tìm một bộ phim điện ảnh nước ngoài lâu năm xem, sắc thái phim rất có cảm giác hiện đại, giọng nam diễn viên nói tiếng Pháp cực kỳ gợi cảm, một mình Cố Âm ngồi trong rạp xem nam nữ chính tán tỉnh nhau.
Âm điệu nhạc Jazz luôn có khả năng làm bầu không khí trở nên tốt hơn, đến tình tiết ở trấn nhỏ mà nam nữ chính trở về sau khi đi học, xen kẽ một đoạn hồi ức hai người ăn trái cấm.
Bộ phim này không phải phim s*c t*nh nên không có những hình ảnh thiếu chừng mực, chỉ dùng âm thanh và cử chỉ ái muội qua lại của hai người diễn chính, làm khung cảnh xung quanh càng thêm mập mờ. Trên màn ảnh là cảnh một một đoạn chân đang đong đưa, tiếng hai người rất nhỏ, Cố Âm xem mà nhiệt huyết sôi trào.
Đây mới là cái người lớn nên xem này!
"Hóa ra ở sau lưng Nhuận Nhuận, em xem mấy loại phim này." Tiếng Thẩm Niệm Lâm đột ngột vang lên từ đằng sau, dọa Cố Âm sợ đến mức vô thức ấn nút tạm dừng. Cô như trở lại thời kỳ trưởng thành mới lớn, trốn trong phòng xem trộm vài cái trẻ con không được xem, suýt chút nữa bị mẹ bắt được.
Ý thức mình trưởng thành đã lâu, Cố Âm lập tức bình tĩnh: "Cái gì mà loại phim này? Phim tìm được từ trong đống phim của anh đấy."
Thẩm Niệm Lâm cười khẽ, đi đến ngồi xuống chỗ cạnh cô, ôm Cố Âm sang để cô ngồi trên đùi mình.
Cố Âm quay lưng về màn ảnh, hai tay chống lên vai anh, nhướng mày: "Anh muốn làm gì ?"
Áo choàng bên ngoài vì hành động vừa rồi của anh đã bị co lên tận eo, bên trong chỉ còn chiếc váy ngủ hai dây cổ V. Thẩm Niệm Lâm ôm eo cô hơi dùng sức, càng để cô sát vào người mình hơn: "Em nói xem."
Cố Âm ngọ ngoạy trong cái ôm của anh, ánh mắt Thẩm Niệm Lâm nguy hiểm: "Đừng lộn xộn."
Trong phim, tiếng nam nữ chính hôn nhau được giấu trong những tiếng nhạc miên man, Cố Âm nghe tiếng mặt hơi đỏ, Thẩm Niệm Lâm khẽ nhếch môi, giữ chặt gáy cô hôn lên môi người trước mặt.
Không biết tiếng tim đập hỗn loạn của ai, ai thở gấp gáp, âm nhạc bên tai như kéo dài mãi, chỉ có người trước mặt và nhiệt độ nóng rực của cơ thể là thật.
Khi hai người vừa hôn, sóng comment đã nổ tung.
[Lại không được xem!! Trả tiên đây a a a a a a đồ gian thươngggggg]
[Vừa mới mở phim lên, đừng có mà không biết điều [đầu chó]]
[Nam chính cũng chỉ có 30s, không hứng thú [lẩm bẩm]]
[Nhưng mà rạp chiếu phim play đó, k*ch th*ch quá [cười xấu xa]]
[Có gì mà người trưởng thành không thể xem à! Tại sao lại cướp đi thú vui cửa người đã lớn chứ!]
[Đai váy nhỏ của Âm Âm nhìn gợi cảm quá, tôi xem mà cũng không chịu nổi [đen tối]]
[Mọi người không thể xem được niềm vui của nam chính [đầu chó]]
Cố Âm và Thẩm Niệm Lâm vui sướng với nhau ở phòng chiếu phim đến tận khi phim chiếu xong mới về phòng.
Cố Âm được anh ôm ra ngoài.
Sau khi đặt cô xuống giường, Thẩm Niệm Lâm chống một tay trên giường, tay kia gạt nhẹ tóc cô.
"Anh tránh ra, em không muốn...." Mặc dù suốt quá trình rất tuyệt vời nhưng giờ cô mệt đến mức chỉ muốn ngủ.
Thẩm Niệm Lâm cụp mắt nhìn cô, khẽ cười hôn khóe mắt cô: "Lần cuồi cùng."
"...." Vừa nãy ở trong kia anh cũng nói lần cuối cùng! Đồ chó ! ! ! !
Cố Âm định sáng mai dậy sớm chút, cô muốn đón Nhuận Hi và Nguyên Bảo đến, nhưng kế hoạch đã bị người nào đó phá tan tành. Hôm sau cô ngủ say như chết, ngay cả Thẩm Niệm Lâm rời đi lúc nào cũng không biết.
Lúc Thẩm Niệm Lâm rời giường rất cẩn thận để không đánh thức người đang ngủ. Anh ăn qua bữa sáng xong mới bảo lái xe về biệt thự của họ trong trung tâm. Vừa vào sân chợt nghe tiếng âm thanh rối loạn từ trong nhà như đã xảy ra chuyện gì đó.
Thẩm Niệm Lâm nhíu mày, đi mấy bước vào phòng khách nhìn mọi người đang lộn xộn ở trong: "Xảy ra chuyện gì ?"
Quản gia thấy anh về, sắc mặt không tốt lắm trả lời: "Ông chủ, hình như Nguyên Bảo bị trúng độc."
Thẩm Niệm Lâm cau chặt mày, nhìn Nguyên Bảo đang quỳ rạp trên mặt đất. Cố Nhuận Hi ngồi xổm bên cạnh, cử chỉ nhẹ nhàng v**t v* bộ lông trên người nó. Thấy ba về, thằng bé rưng rưng nước mắt: "Ba, ba cứu Nguyên Bảo huhuhuhu."
Thẩm Niệm Lâm động viên xoa đầu con trai, hỏi quản gia: "Bắt ép nôn ra chưa ?"
"Lúc tôi phát hiện đã cố gắng tiến hành sơ cứu để nó nôn ra nhưng không có biến chuyển tốt rõ ràng, vừa liên hệ với bệnh viện thú y, mọi người đang chuẩn bị đưa nó đến đó."
"Vậy nhanh đi, đưa đến bệnh viện trước." Thẩm Niệm Lâm bế Nguyên Bảo lên đi ra ngoài, Cố Nhuận Hi đỡ buồn chạy chậm theo sau.
"Ba, con cũng muốn đi, con phải ở bên Nguyên Bảo."
Thẩm Niệm Lâm nhìn con trai gật đầu: "Lên xe đi."
Cố Nhuận Hi tự mình lên xe, Thẩm Niệm Lâm bế Nguyên Bảo ngồi vào ghế sau, lái xe thấy họ đã ổn định mới lái xe ra ngoài.
Vì quản gia đã liên hệ với bệnh viện trước nên khi đưa Nguyên Bảo đến, bên họ đã chuẩn bị hết những công việc cần làm, đưa con chó đi cấp cứu.
[A a a a a thiên sứ nhỏ Nguyên Bảo đừng sao nhé!]
[Tín chủ ước nguyện cho Nguyên Bảo 1 giây!]
[Tôi cũng thêm 1 giây]
[Tôi cũng vậy, cầu phúc cho Nguyên Bảo nhé!]
Cố Nhuận Hi ngồi chờ cùng Thẩm Niệm Lâm, đôi mắt vẫn còn đỏ: "Ba ơi, Nguyên Bảo không sao chứ ?"
"Không sao đâu." Thẩm Niệm Lâm vỗ vỗ đầu bé, hỏi, "Tại sao Nguyên Bảo lại trúng độc? Con có cho chó ăn gì linh tinh không ?"
"Không phải con." Cố Nhuận Hi tủi thân khóc thút thít, "Ông quản gia bảo con không được cho Nguyên Bảo ăn mấy thứ linh tinh, ngày thường con chỉ cho nó ăn một ít đồ ăn vặt, tất cả chỗ đó do ông quản gia cho con."
Đồ ăn trong nhà đều được chọn lựa cẩn thận kỹ càng, Nguyên Bảo đã ăn được một thời gian dài đến giờ chưa từng xảy ra vấn đề gì. Một ngày ba bữa của nó có quản gia đích thân chuẩn bị, chắc chắn không thể nào có sơ suất.
"Có thể do Nguyên Bảo tự mình không cẩn thận ăn phải gì đó." Chó vốn là loại động vật bới móc đồ xung quanh chỗ mình sống, mặc dù nó ngoan hơn con khác nhưng khó mà đảm bảo thừa dịp mọi người không để ý, nó trộm ăn mấy đồ linh tinh nào đấy. Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, đợi về sau hỏi lại quản gia đã.
Hai người ở bệnh viện đợi một lúc, Nguyên Bảo mới được bác sĩ đẩy ra từ bên trong, lúc đi ra còn cắm bình treo ở móng chân.
Cố Nhuận Hi thấy nó ra lập tức nhảy xuống ghế, chạy đến: "Nguyên Bảo Nguyên Bảo, cậu thế nào rồi ?"
Chị gái mặc đồ trắng cười nhìn bé: "Nguyên Bảo không sao, đừng lo lắng nhé."
Biết Nguyên Bảo không sao, cậu bé vừa thở phào vừa khóc. Nguyên Bảo yếu ớt nằm trên giường bệnh, cọ nhẹ mấy cái trên tay thằng bé.
Thẩm Niệm Lâm tiến lên hỏi bác sĩ: "Tình huống của nó sao rồi ?"
Bác sĩ: "Chắc không cẩn thận ăn phải thuốc diệt chuột, may số lượng không nhiều còn phát hiện đúng lúc nên không nguy hiểm đến mạng sống. Có điều để đảm bảo an toàn hơn, chúng tôi đề nghị ở lại bệnh viện hai ngày để quan sát thêm."
"Được." Thẩm Niệm Lâm gật đầu, để vệ sĩ đi làm thủ tục nằm viện.
Đây là bệnh viện thú y cao cấp, rất nhiều sủng vật của các ngôi sao nổi tiếng đến đây để chăm sóc và chữa bệnh. Điều kiện của bệnh viện rất tốt, còn theo dõi trực tiếp thông qua camera được, có thể kết nối đến di động của người bảo hộ, rất tiện cho chủ vật xem trạng thái của chúng bất cứ lúc nào.
Thẩm Niệm Lâm cài đặt và truy cập vào app theo dõi của bệnh viện xong đi qua xem Nguyên Bảo lần nữa mới nói với Cố Nhuận Hi: "Nhuận Hi, để Nguyên Bảo nghỉ ngơi, chúng ta về nhà trước, mẹ vẫn đang chờ hai chúng ta ở nhà."
Cố Nhuận Hi không nỡ để nó lại, ngẩng đầu nhìn ba: "Một mình Nguyên Bảo ở đây có sợ hãi không ạ ?"
Chị y tá ở cạnh tiếp lời: "Yên tâm đi, các chị sẽ chăm sóc Nguyên Bảo thật tốt."
Thẩm Niệm Lâm mở màn hình theo dõi đưa con trai xem: "Nếu Nhuận Nhuận muốn thấy Nguyên Bảo có thể xem qua đây."
Cố Nhuận Hi nhìn một cái, xác nhận thấy được mới gật đầu đồng ý: "Chúng ta mau về tìm mẹ đi ạ."
Thẩm Niệm Lâm bế bé rời bệnh viện.
Đến trưa hai người mới về đến biệt thự trên núi. Từ đầu Thẩm Niệm Lâm đã nói với Cố Âm sẽ đón Nhuận Nhuận đến vào buổi sáng. Cố Âm đợi mãi đến trưa vẫn không thấy bóng dáng người đâu, lại thấy bình luận mọi người nhắc đến Nguyên Bảo, không thể không lo. Điện thoại cô không cách nào dùng được, cô nghĩ dùng điện thoại bàn để liên lạc với anh, ai ngờ đâu ngay cả điện thoại bàn cũng không dùng được!
Thẩm Niệm Lâm làm việc kín kẽ cẩn thận đấy.
Sau cô nghĩ sẽ xuống tay từ mấy anh vệ sĩ đang vây quanh bên ngoài, ai biết nhóm mấy anh mãnh nam đầy hormone đó vừa thấy cô như nhìn thấy thú dữ và dòng nước lũ ấy, đứng rất rất xa, sợ động vào cô.
"Anh đừng căng thẳng, nhìn tôi giống người xấu vậy sao ?"
Vệ sĩ không nói gì.
Cố Âm càng cười nhẹ nhàng thân thiện: "Thật sự không phải tôi cố ý tiếp cận có mục đích, tôi chỉ mượn điện thoại của anh."
"Bà chủ, bà nên về phòng đi ạ, ông chủ sẽ quay lại tìm bà."
Cố Âm: "..."
Thẩm Niệm Lâm tìm được mấy người máy này từ đâu về không biết.
Cô nổi giận đùng đùng quay lại phòng khách, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng xe chạy. Cô vội vàng chạy ra nhìn, quả nhiên xe của Thẩm Niệm Lâm đã về.
"Mẹ ơi --!" Cố Nhuận Hi vừa xuống xe đã chui tọt vào lòng Cố Âm, cô vuốt đầu thằng bé, hỏi người còn lại: "Sao bây giờ hai người mới đến."
Thẩm Niệm Lâm: "Nguyên Bảo xảy ra chút chuyện vừa được đưa đến bệnh viện."
Trong lòng Cố Âm thấp thỏm, quả nhiên Bạch Tâm Dật nhân lúc hôm qua cô không ở nhà đã ra tay với Nguyên Bảo: "Nó sao rồi ?"
"Bác sĩ nói ăn dính thuốc diệt chuột, đã qua giai đoạn nguy hiểm nhưng phải nằm viện thêm hai ngày." Thẩm Niệm Lâm không nói trước với cô vì chỉ sợ nếu Nguyên Bảo xảy ra chuyện gì sẽ không biết phải nói với cô thế nào. May nó có phúc của nó, được ông trời cứu giúp.
Cố Âm nghe anh nói Nguyên Bảo không đáng lo nữa thở phào nhẹ nhõm. Cố Nhuận Hi cầm điện thoại của Thẩm Niệm Lâm, đưa hình ảnh theo dõi trực tiếp cho cô xem: "Mẹ ơi, có thể thấy Nguyên Bảo qua cái này ạ!"
Cố Âm cầm điện thoại xem, trên hình ảnh Nguyên Bảo đang yếu ớt nằm trên giường bệnh nhỏ, trên móng chân đang treo bình nước, nhìn cực kỳ đáng thương.
"Bệnh viện có chăm sóc tốt được cho Nguyên Bảo không ?" Cố Âm lo lắng.
Thẩm Niệm Lâm: "Đây là bệnh viện thú ý cao cấp và có kỹ thuật tiêm tốt nhất thành phố A, viện phí đắt hơn cả cho người, sẽ không vấn đề gì."
"Vậy thì tốt." Cố Âm đang xem phát hiện ra vấn đề, "Tại sao điện thoại của anh có tín hiệu ?"
Thẩm Niệm Lâm im lặng chớp mắt, lấy lại điện thoại của mình: "Đương nhiên điện thoại của anh phải có tín hiệu."
Cố Âm: "......"
Tên chó này!
"Ăn cơm đã, Nhuận Nhuận đói rồi." Thẩm Niệm Lâm khéo léo chuyển hướng câu chuyện. Cố Nhuận Hi vừa nghe ba nói ăn cơm, bụng bé phối hợp kêu thành tiếng.
Cố Âm lười tranh cãi với anh, nắm tay con trai đi rửa tay trước rồi mới vào phòng ăn.
Thẩm Niệm Lâm đứng trong sân gọi điện cho quản gia.
"Đúng là trong nhà có thuốc diệt chuột nhưng đều được đặt ở những nơi mà Nguyên Bảo không tiếp xúc đến. Tôi đã đi kiểm tra qua một lượt, mấy chỗ đó không có dấu hiệu bị động vào." Nếu do Nguyên Bảo bới móc đồ linh tinh và không cẩn thận ăn phải thuốc diệt chuột thì chắc chắn phải lưu lại dấu vết, "Tôi phát hiện trong vườn còn lại chút thuốc, tôi nghi ngờ Nguyên Bảo ăn dính ở chỗ đó."
"Trong vườn." Thẩm Niệm Lâm nhíu mày, người giúp việc trong nhà không thể nào mang thuốc chuột đi đặt lung tung ở nơi đó được, không nói đến Nguyên Bảo có thể ăn dính mà Nhuận Nhuận thường xuyên chơi đùa trong vườn, không cẩn thận cũng sẽ đụng đến.
"Tôi đã xem camera, hôm qua có ba nữ giúp việc và tôi cùng cô Bạch từng ra vườn hoa, thông qua camera theo dõi thì không thể biết được ai là người rải thuốc diệt chuột."
Thẩm Niệm Lâm im lặng một lúc, hỏi lại: "Chú nghĩ ai là người có thể nhất ?"
Quản gia: "Vì camera không quay được bằng chứng chính xác nhất nên tôi không thể suy đoán bậy bạ."
Thẩm Niệm Lâm: "Không sao, chỉ đang phân tích hết khả năng có thể thôi."
Quản gia suy nghĩ một lúc mới trả lời: "Nếu có người cố ý muốn đổ thuốc diệt chuột ở trong vườn thì người khả nghi lớn nhất là cô Bạch vì trước đó cô ấy đã bị Nguyên Bảo cắn, có suy nghĩ muốn trả thù. Nhưng nếu để xem xét biểu hiện của cô ấy trong khoảng thời gian gần đây thì không giống người như vậy."
"Ừm." Thẩm Niệm Lâm lên tiếng, "Chú nói với Bạch Tâm Dật, đợi vết thương trên đùi của cô ấy đỡ hơn thì rời đi đi, tôi đã tìm một nhà có điều kiện tốt cho cô ấy."
Quản gia hơi ngạc nhiên: "Ông chủ, chuyện này....."
"Yên tâm, không phải vì mấy lời chú vừa nói, tôi và Cố Âm đã bàn bạc từ trước." Thẩm Niệm Lâm nói tiếp, "Chúng tôi sợ Nguyên Bảo sẽ tiếp tục cắn cô ấy bị thương nên quyết định để cô ấy rời đi là tốt nhất, tôi sẽ bồi thường nửa năm tiền lương. Về chuyện thông tin của nhà mới tôi sẽ bảo người gửi cho chú để sau Bạch Tâm Dật tự mình liên hệ với bọn họ về thời gian bắt đầu đến làm."
"Được ông chủ, tôi sẽ nói với cô Bạch."
"Ừ, cứ vậy đi." Thẩm Niệm Lâm nói chuyện xong thấy hai mẹ con đã bắt đầu ăn cơm mà không chờ mình.
"Ba, ba không chủ động ăn cơm, tư tưởng có vấn đề." Cố Nhuận Hi nói với ba.
Thẩm Niệm Lâm giật giật khóe miệng, kéo ghế ngồi xuống đối diện Cố Âm. Cô ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Anh làm gì ngoài đó ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Gọi cho quản gia, tiện thể nói chuyện Bạch Tâm Dật với chú ấy luôn."
Cố Âm: "Anh tìm được nhà mới rồi ?"
"Ừ."
"Hừm." Cố Âm nghĩ nếu Nguyên Bảo thật sự bị Bạch Tâm Dật hạ độc, bọn họ lại giới thiệu đưa cô ta đến nhà người khác, thế chẳng khác nào hại nhà người ta hay sao ?
Giờ Nhuận Hi đang ở đây, cô không thể nói được chỉ đành đợi lúc khác sẽ nói chuyện riêng với anh.
Cố Nhuận Hi nghe ba mẹ nhắc đến dì, tò mò hỏi: "Mẹ ơi, dì Bạch sao vậy ạ ?"
Thẩm Niệm Lâm nghĩ kiểu gì cũng phải có người nói cho bé biết chuyện Bạch Tâm Dật rời đi, thôi trách nhiệm làm người xấu này để anh đảm nhận vậy: "Dì Bạch sẽ rời đi, ba sẽ tìm một người mới đến chăm sóc con."
"Dạ ?" Cố Nhuận Hi ngỡ ngàng nhìn bọn họ, "Tại sao dì Bạch lại đi ạ ?"
"Dì Bạch có việc riêng, không thể nào chăm sóc con mãi được."
"Dạ..." Cố Nhuận Hi cúi đầu, không nói gì nữa. Thẩm Niệm Lâm đưa mắt nhìn một vệ sĩ đứng cách đó không xa, người đó gật đầu một cái, đi ra ngoài đưa một người quay lại.
"Chào ông chủ, chào bà chủ, chào cậu Nhuận Hi." Người vừa cất lời là một cô gái trẻ tuổi, mái tóc cắt ngắn, mặc bộ đồ đồng phục giống nhóm A Hương. Cô ấy chào hỏi cả ba người với vẻ cung kính lạnh như băng, nói mà mặt không chút biểu cảm, "Tôi tên là Phương Tuệ, mọi người có thể gọi là A Tuệ, sau này tôi sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc cậu Nhuận Hi."
Cố Âm: "...."
Cô sai rồi, cô không nên nói mấy đại ca vệ sĩ đứng ngoài là người máy, người giúp việc mới này mới là người máy ý!
"Phương Tuệ cũng là giáo viên mầm non, đều biết mấy thứ như hát, nhảy, đánh đàn, thư pháp."
Phương Tuệ nghe Thẩm Niệm Lâm nói xong, tiếp lời với khuôn mặt không thay đổi gì: "Xin lỗi anh Thẩm, có thể thông tin anh nghe được bị nhầm lẫn, tôi không biết nhảy nhưng tôi biết võ, nếu cậu Nhuận Hi muốn học võ thì tôi có thể dạy cậu ấy, quyền anh, karate, muay thái, boxing, tôi đều đã học qua."
"Được ạ! Nhuận Nhuận muốn học võ, yeah yeah yeah hihi!" Cố Nhuận Hi nghe cô ấy nói biết võ, hưng phấn đến mức hận không thể leo lên bàn để thực hiện nó.
"....." Cố Âm giữ con lại, yên lặng quay đầu nhìn Thẩm Niệm Lâm, "Anh tìm được người ở đâu ?"
Sắc mặt Thẩm Niệm Lâm hơi khó xử: "Bách Ngật giới thiệu."
Phương Tuệ nhìn bọn họ: "Xin phép cho tôi hỏi, hai người đang định sa thải tôi sao ?"
"......À không có." Cố Âm cười nhìn cô ấy, "Trước đây cô làm việc ở đâu ?"
Phương Tuệ: "Làm bảo vệ ở Tước Dạ."
.....Hay quá
Phương Tuệ như sợ bọn họ sa thải mình, tiếp tục nói: "Nhưng ước mơ của tôi là được làm giáo viên mầm non. Tôi đã đi phỏng vấn ở mấy nhà trẻ nhưng tất cả đều bị từ chối."
Cố Âm thân thiết hỏi cô ấy: "Cô từng hỏi bọn họ lý do vì sao bị từ chối không ?"
"Bọn họ nói do tôi không gần gũi dịu dàng, giống người đấm đá không giống giáo viên."
"....." Đánh giá này đúng trọng tâm thật đấy.
"Tôi nghĩ do bọn họ hiểu nhầm gì đó."
"....." Nhưng tôi thấy cô đang nghĩ sai về chính bản thân mình ý.
"Tôi có thể làm được rất nhiều thứ, hai người có thể để tôi làm thử một thời gian, tôi đảm bảo sẽ không để hai người thất vọng."
Cố Nhuận Hi hỏi với giọng non nớt: "Thế dì có cười không ạ ?"
Phương Tuệ: "....."
Cô ấy im lặng một lúc mới nặn ra được một chữ: "Không."
[Ha ha ha ha ha ha ha cô Phương Tuệ này muốn chọc tôi cười chết à]
[Vừa nói sẽ không để hai người thất vọng xong ha ha ha ha ha]
[Người bước ra từ Tước Dạ là người bình thường chắc [đầu chó]]
[Không phải cơ mà chị Phương mặc bộ đồ giúp việc này nhìn đã rất buồn cười rồi [che mặt]]
[Kỳ lạ không hợp nhưng lại rất hợp [đầu chó]]
[Chị Phương nên đi đóng hài đi ạ, đảm bảo sự nghiệp phát triển hơn nghề giáo viên mầm non nhiều ha ha ha ha ha]
"......" Cố Âm thấy mấy cái bình luận xem chuyện cười còn không sợ lớn chuyện bồi thêm, cô cười nhìn Phương Tuệ, "Nếu người do Bách tổng giới thiệu thì cứ để cô ở đây thử trước xem sao. Thử việc ba tháng, được không ?"
"Được thôi." Phương Tuệ gật đầu, "Tôi tin mình và cậu Nhuận Hi có thể ở hòa thuận vui vẻ cùng nhau, cậu ấy gặp tôi lúc lâu rồi vẫn không bị dọa khóc."
Cố Âm: "....."
Thẩm Niệm Lâm: "....."
[Ha ha ha ha ha ha không được rồi]
[Nhuận Nhuận dũng cảm quá!]
[Trước kia chị Phương dọa rất nhiều bạn nhỏ khóc ha ha ha ha ha ha ha]
[Đoán chắc là mấy cái nhà trẻ [đầu chó]]
[Giỏi thật á, sát thủ nhà trẻ]
[Mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ có làm sai gì đâu ha ha ha ha ha ha]
Tóm lại, Phương Tuệ được giữ lại ở nhà họ Thẩm, trở thành bảo mẫu mới của Nhuận Hi. Còn bên kia, quản gia truyền đạt ý của Thẩm Niệm Lâm với Bạch Tâm Dật, dường như cô ta không nghĩ bọn họ sẽ đuổi việc mình, rất ngạc nhiên: "Chú Uông, có phải ông bà chủ hiểu nhầm nghĩ chuyện của Nguyên Bảo do tôi làm? Thật sự không phải tôi làm, mọi người phải tin tưởng tôi."
Quản gia: "Cô đừng kích động, do ông chủ lo có thể cô sẽ bị Nguyên Bảo cắn nữa nên mới để cô rời đi. Về phía gia đình mới kia tôi đã tìm hiểu qua, nhà bọn họ có cô con gái ba tuổi và không nuôi dưỡng thú cưng nào trong nhà, cô sẽ không phải lo lắng về chó nữa."
Bạch Tâm Dật mím môi, lúc lâu sau mới mở lời: "Ông bà chủ đã quyết định rồi phải không ?"
"Đúng vậy, ông chủ nói sẽ bồi thường cho cô tiền lương nửa năm."
Bạch Tâm Dật nắm chặt tay hai bên người, cố mỉm cười miễn cưỡng nhìn quản gia: "Được, tôi hiểu rồi. Hai ngày nữa tôi sẽ thu dọn đồ của mình rồi rời đi."