Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi

Chương 42

 Nhạc Dịch Hàm nói xong, cả Lục Ninh Ninh và Cố Âm đều sững người.

Cố Âm nhớ đến tám vết sẹo trên người Thẩm Niệm Lâm, mỗi lần cô hỏi anh chỉ trả lời qua loa cho có. Còn nữa trước cô từng hỏi anh tại sao không đến tìm mình, anh cũng chỉ bảo bận việc bên nước ngoài.

Cái anh nói bận là ở trên giường bệnh hai năm như Nhạc Dịch Hàm nói ư ?

"Trên giường bệnh hai năm là sao ?" Lục Ninh Ninh đẩy đẩy cánh tay anh ta, "Anh đừng ngủ vội, anh nói rõ cho tôi nghe đã!"

"Ai, đừng ồn ào." Nhạc Dịch Hàm say đẩy tay cô ấy ra, nằm gục xuống bàn, "Để tôi ngủ một lúc."

"....."

Nhạc Dịch Hàm nói xong ngủ say như chết, Lục Ninh Ninh tiếp tục lay anh ta mấy cái nhưng không có phản ứng.

"Không được rồi, ngủ như chết."

Cố Âm im lặng một lúc rồi nói: "Cậu chờ chút giờ mình sang phòng đó."

Cố Âm ở ngay phòng bên cạnh, cô cúp máy xong chạy sang phòng này. Quả thực Nhạc Dịch Hàm uống nhiều quá đang bất tỉnh nhân sự nằm trên bàn, Cố Âm gọi phục vụ của Thiên Hạ Cư giúp đỡ anh ta xuống dưới.

"Xe nhà mình ở đây để mình bảo lái xe đưa anh ta về nhà." Lục Ninh Ninh đỡ Nhạc Dịch Hàm vào trong xe, báo địa chỉ cho lái xe. Cố Âm nhìn cô ấy với vẻ khó hiểu: "Sao cậu biết địa chỉ chỗ cậu ta."

Lục Ninh Ninh: "Anh ta nói cho mình biết ấy, còn mời mình đến phòng làm việc thăm nữa kìa!"

"........À ừm." Cố Âm thuận miệng đáp, giờ cô không còn tâm trạng ngồi ăn dưa vụ tình yêu tay ba giữa họ. Lục Ninh Ninh nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, an ủi: "Đã là chuyện quá khứ rồi, cậu đừng nghĩ nhiều nữa. Huống chi chưa chắc lời Nhạc Dịch Hàm nói đúng thật hay không."

Cố Âm: "Hơn nửa là thật, trên người Thẩm Niệm Lâm có rất nhiều vết sẹo, có thể đó là vết thương trong hai ba năm đó."

"Cậu từng hỏi rõ chưa ?"

"Hỏi rồi nhưng anh ấy không nói mình biết."

Lục Ninh Ninh nghĩ rồi nói: "Mình thấy chắc Thẩm Niệm Lâm không muốn cho cậu biết vì sợ cậu biết rồi sẽ lo lắng. Nếu đã vậy cậu cần gì lãng phí tâm tư lòng dạ của anh ấy."

Cố Âm lại không nghĩ vậy, cô có thể hiểu cho việc Thẩm Niệm Lâm không muốn nói cô biết nhưng cô không muốn cứ phải sống mơ hồ như người không biết gì mãi. Rốt cuộc ba năm trước sự cố ngoài ý muốn đó nghiêm trọng đến mức nào mới khiến anh bị thương nặng đến vậy? Hơn nữa tại sao cô lại không bị sao ?

"Mình phải về nhà một chuyến." Cố Âm nói với Lục Ninh Ninh. Chuyện ba năm trước, ngoài hai người bạn Thẩm Niệm Lâm, còn một người nữa biết.

Là mẹ cô.

Cô không biết mẹ mình biết nhiều hay ít nhưng chắc chắn biết nhiều hơn cô.

Lục Ninh Ninh thấy cô vẫn cau mày, lo lắng: "Mình đi dạo phố cùng cậu một lúc nhé ?"

"Không cần đâu, mình phải về lại công ty." Công ty chuẩn bị tổ chức buổi họp báo, Cố Âm còn rất nhiều việc phải làm, "Lái xe của cậu đi rồi, cậu về kiểu gì ?"

Lục Ninh Ninh: "Mình gọi xe."

"Hay để mình đưa cậu về."

"Không cần không cần." Lục Ninh Ninh không phiền đến bạn, "Cậu có việc cứ đi xử lý trước đi."

"Được rồi." Cố Âm dặn dò Lục Ninh Ninh một mình phải cẩn thận hơn xong gọi xe của mình đến. Chắc giờ mẹ cô đang ở nhà, cô bảo tài xế lái về nhà mình, suốt dọc đường cô luôn nghĩ đến lời Nhạc Dịch Hàm đã nói."

"Đến rồi bà chủ." Lái xe thấy xe dừng một lúc nhưng Cố Âm không phản ứng gì mới nhắc cô. Lúc này Cố Âm mới sực tỉnh phát hiện xe đã đến nhà họ Cố.

Cô mở cửa xuống xe đi thẳng vào trong nhà. Phương Mạn Hà vừa ăn trưa xong, đang ngồi trên ghế mát xa Thẩm Niệm Lâm đưa đến, thư giãn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nghe tiếng Cố Âm gọi mình, bà ngạc nhiên mở mắt: "Con gái, sao tự nhiên lại về đây? Đã ăn cơm chưa ?"

"Ăn rồi ạ" Thật ra Cố Âm chưa ăn, cản bản giờ trong đầu cô chỉ toàn là chuyện của Thẩm Niệm Lâm, không có tâm trạng ăn, "Con có chuyện muốn hỏi mẹ."

"Chuyện gì thế ?" Phương Mạn Hà nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, ấn nút dừng máy mát xa lại, "Công ty lại xảy ra chuyện gì à ?"

Bà có nghe ba Cố Âm nói chuyện bản thiết kế bị trộm, có điều bà không am hiểu thiết kế nên chỉ có thể giúp mắng tập đoàn Đại Phong.

"Không phải chuyện công ty." Cố Âm nhìn mẹ, "Là chuyện của Thẩm Niệm Lâm."

Phương Mạn Hà hơi nhíu mày, không vui: "Không phải con lại giống ba con, vẫn nghi ngờ Thẩm Niệm Lâm là người lấy bản thiết kế đưa cho Đại Phong đấy chứ ?"

"Không phải ạ." Cố Âm không quanh co lòng vòng, hỏi thẳng, "Mẹ biết chuyện Thẩm Niệm Lâm nằm viện hai năm không ?"

Mặt Phương Mạn Hà biến sắc, vô cùng ngạc nhiên nhìn Cố Âm: "Con nghe chuyện này từ đâu ?"

"Nghe ai nói không quan trọng, con muốn biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Thẩm Niệm Lâm lại bị thương nghiêm trọng ?"

Phương Mạn Hà mím môi, nhìn cô một lúc sau mới đứng dậy khỏi ghế mát xa: "Chúng ta qua kia ngồi nói."

Bà và Cố Âm đến phòng khách, bảo người giúp việc lấy cho mình cốc trà. Có vẻ do khát nước, bà uống một ngụm trà lớn mới mở miệng: "Mẹ có biết chuyện này, năm đó hai đứa gạt mẹ chuyện có con, mẹ ra nước ngoài tìm thằng bé một lần, từ đó về sau luôn giữ liên lạc."

Cố Âm không nói gì, chỉ ngồi im nghe mẹ kể.

"Lúc đầu mẹ thấy Thẩm Niệm Lâm rất không đáng tin, chuyện mang thai lớn như thế mà nó dám để con giấu mọi người trong nhà? Đợt đó mẹ mắng nó xối xả thậm tệ nhưng thái độ thằng bé khá tốt, không đáp trả lại dù là một câu. Vốn mẹ không định dễ dàng nhận đứa con rể này, ai biết được ngay đêm trước khi hai đứa chuẩn bị về nước thì bỗng xảy ra sự cố tai nạn thuyền."

Cố Âm: "Tai nạn thuyền ?"

"Ừ, lúc đó con mới sinh Nhuận Nhuận chưa lâu, Thẩm Niệm Lâm đưa con ra biển chơi nhưng không ngờ thuyền bị chìm, rất nhiều người bị thương." Phương Mạn Hà nhớ lại chuyện ba năm trước, chậm rãi nói tiếp, "Lúc ấy mẹ cũng không biết hai đứa ở trên thuyền, do sau này bỗng nhiên con từ nước ngoài về, lại chỉ đi một mình. Điều khiến mẹ ngạc nhiên hơn là con hoàn toàn không nhớ Thẩm Niệm Lâm."

"Nhìn con trở nên như thế, đương nhiên mẹ muốn tìm Thẩm Niệm Lâm để hỏi rõ ràng mọi chuyện. Ban đầu mẹ không thể liên lạc được với nó, sau mãi cuối cùng mới có người cầm máy nhận điện thoại thì mẹ mới biết thằng bé bị thương rất nặng, luôn ở trong bệnh viện chữa trị." Kể đến đây, dường như tâm trạng Phương Mạn Hà có chút dao động, "Mẹ lừa con một mình trốn ra nước ngoài thăm nó. Khi đến bệnh viện mẹ mới biết tình hình của nó rất không tốt, bác sĩ nói nếu tiếp tục không tỉnh lại, có lẽ sẽ thành người sống thực vật suốt đời."

Cố Âm ngỡ ngàng: "Người sống thực vật ?"

Tim cô đập thình thịch, siết chặt tay trong vô thức: "Tại sao mẹ không nói cho con biết ?"

Phương Mạn Hà mím môi, nắm tay Cố Âm, hai mắt hơi đỏ nhìn cô: "Mẹ có thể nói cho con biết được sao? Lúc đó mẹ ở bệnh viện thấy người Thẩm Niệm Lâm phải cắm rất nhiều ống dây dợ, không ai biết nó có thể tỉnh lại không. Nếu người mãi không tỉnh thì con phải làm sao? Chăm sóc nó cả đời à ?"

Phương Mạn Hà nói đến đây rồi không thể kiềm chế được nữa, giơ tay lau nước mắt: "Mẹ biết, quyết định này của mình rất ích kỷ nhưng con là con gái mẹ, mẹ không thể trơ mắt nhìn con nhảy vào hố lửa."

Phương Mạn Hà khóc nhẹ rồi nói tiếp: "Mẹ chỉ có thể rất xin lỗi con rể."

Thậm chí khi ấy bà thấy việc Cố Âm quên Thẩm Niệm Lâm là ý trời định sẵn.

Cố Âm nghe mẹ nói đến đó, đau lòng không thôi, cô thấy mình hít thở không thông khi nghĩ một mình Thẩm Niệm Lâm nằm trong bệnh viện, không ai hỏi thăm, tắc nghẹn: "Không phải lúc đó đã có Nhuận Nhuận rồi ạ? Mẹ không nghĩ Nhuận Nhuận phải thế nào ư ?"

"Tất nhiên mẹ cũng đã nghĩ rồi, trong trường hợp xấu nhất Thẩm Niệm Lâm không thể tỉnh lại, và nếu thành người sống thực vật suốt đời thì mẹ sẽ tìm một lý do để đưa Nhuận Nhuận về làm con nuôi nhà mình, nói là con của họ hàng thân thích."

Cố Âm có nằm mơ cũng không ngờ mẹ cô có thể làm chuyện tuyệt tình như thế. Trong mắt cô, mẹ là người dù có lúc ngoài miệng rất độc không tha ai nhưng trong thâm tâm lại rất dịu dàng và yếu lòng. Vậy mà mẹ có thể bỏ lại Thẩm Niệm Lâm, thậm chí đến sự tồn tại của Nhuận Nhuận cũng bóp méo.

"Mẹ, sao mẹ có thể làm vậy chứ ?! Mẹ có nghĩ vì cứu con nên anh ấy mới bị thương nặng không!" Nước mắt Cố Âm rơi.

Đôi mắt Phương Mạn Hà đỏ bừng vì khóc: "Vậy con bảo mẹ phải làm gì? Trong lòng mẹ cũng không chịu nổi nhưng con còn rất trẻ tuổi, không lẽ nửa đời về sau phải chăm sóc cho một người sống thực vật ư! Lúc đó mẹ đã nghĩ xong hết rồi, mẹ có thể thay con chăm sóc con rể, mẹ có thể nhận Nhuận Nhuận để chăm lo, mẹ sẽ không bỏ mặc hai bố con nó.

[Mẹ ơi nam chính thảm quá]

[Đáng thương thay tấm lòng cha mẹ trên đời, có thể hiểu được nhưng quá ích kỷ [che mặt]]

[Nhuận Nhuận mới khổ nhất, có mẹ không thể nhận]

[Nữ chính cũng khổ ý! Nếu nam chính thật sự không tỉnh, nhỡ ngày nào đó cô ấy nhớ ra thì phát điên mất!]

[Tui lại đang nghĩ khác mọi người, nam chính khổ đến thế rồi có thể đánh bại Quan Dự chưa ?]

[Hahahahahahaha đúng là suy nghĩ gian xảo [đầu chó], có thể knockout Quan Dự [đầu chó]]

[Trời ơi, may mà nam chính không ngừng cố gắng, tự mình tỉnh lại o(╥﹏╥)o]

''Đợt đó mẹ qua vốn muốn đưa Nhuận Nhuận về nhưng bạn bè của Thẩm Niệm Lâm không cho mẹ mang người đi." Phương Mạn Hà rút khăn giấy lau nước mắt trên mặt, "Sau nửa năm trôi qua, cuối cùng Thẩm Niệm Lâm tỉnh lại từ chỗ chết, lúc đó mẹ thờ phào nhẹ nhõm. Nhưng do nó nằm trên giường bệnh quá lâu nên cơ thể rất yếu, đến cả việc đi lại cũng cần thời gian để tập luyện và thích ứng. Tổng cộng thời gian nó ở viện hơn hai năm, suốt thời gian đó phải làm rất nhiều cuộc phẫu thuật lớn nhỏ khác nhau. Chỉ vì không muốn liên lụy con nên luôn không nói cho con biết, mãi đến khi hồi phục hoàn toàn mới đưa Nhuận Nhuận về nước."

Cố Âm quay sang chỗ khác lau nước mắt, lúc sau mới hỏi: "Người nhà họ Thẩm biết chuyện Thẩm Niệm Lâm nằm viện không ?"

Phương Mạn Hà: "Cái này thì mẹ không biết nhưng tin nó nằm viện được bảo mật rất kỹ không để lộ ra ngoài, hơn nữa việc canh giữ ở bệnh viện rất chặt chẽ, mẹ vào cũng cần bạn của Thẩm Niệm Lâm tự mình đưa vào."

Cố Âm nghĩ bạn bè mà mẹ nhắc đến hẳn là Bách Ngật và Nhạc Dịch Hàm, giờ nghĩ lại khó trách sao Nhạc Dịch Hàm lại tức giận với cô đến thế.

"Trước kia con thấy rất lạ, tại sao lần đầu mẹ gặp Thẩm Niệm Lâm mẹ đã đối xử với anh ấy rất tốt, còn không ngừng tác hợp cho bọn con." Cố Âm cười tự giễu, trước đây sau khi biết chuyện Nhuận Nhuận cô tưởng do con trai nên vậy, giờ mới hiểu rõ đâu phải vì một đứa trẻ. Chỉ là trong lòng mẹ cô thấy tội lỗi, thấy mình có lỗi với Thẩm Niệm Lâm nên mới biểu hiện nhiệt tình thế.

"Đúng vậy, mẹ luôn cảm thấy áy náy có lỗi với thằng bé và rất cảm ơn nó vì đã không trách mẹ, ngược lại còn ủng hộ cách làm của mẹ." Phương Mạn Hà nghẹn ngào, "Mẹ thật sự nhìn ra nó rất yêu con nên về sau kể cả khi xảy ra chuyện Vương Tư Kỳ, mẹ vẫn tin tưởng vì nó đã vì con mà không cần cả mạng sống, người như thế sao nỡ cam lòng làm tổn thương con."

Cố Âm cúi đầu không nói gì, giờ cảm xúc trong cô rất hỗn loạn, không thể bình tĩnh được. Hai người cứ vậy im lặng một lúc lâu như để hai bên cần thời gian để ổn định cảm xúc.

Điện thoại Cố Âm để trong túi có âm báo, cô lấy điện thoại ra xem thấy Thẩm Niệm Lâm gửi tin nhắn cho mình.

Thẩm Niệm Lâm: "Tạm thời công ty có việc nên anh đi công tác một chuyến.

Cố Âm thấy tên anh lại thấy tim đau hơn chút, cô hít hít mũi, gõ điện thoại trả lời: "Đi bao lâu ?"

Thẩm Niệm Lâm: Chưa xác định được.

Cố Âm: Đi luôn hôm nay à ?

Thẩm Niệm Lâm: Ừ anh đang ở sân bay, việc hơi gấp.

Cố Âm xem tin nhắn của anh đang định trả lời lại "Vậy anh tự chăm sóc mình cho tốt, đợi anh về em có chuyện muốn nói", ai ngờ mới nhập được một nửa thì Bách Ngật gọi. Cố Âm nhận điện thoại, bất ngờ hỏi: "Bách Ngật, có chuyện gì à ?"

"Chị dâu, lão Thẩm muốn đi nước ngoài phụ trách một dự án, có thể nhiều năm sau sẽ không về!"

"Cái gì ?" Cố Âm đứng bật dậy, cả người ngơ ngẩn, "Không phải anh ấy nói đi công tác thôi ư ?"

"Đúng là đi công tác, mấy năm sau vẫn về thôi!"

Cố Âm nghe cậu ta nói vậy bất chấp mọi chuyện, vội vàng cầm túi xông ra ngoài cửa. Phương Mạn Hà sốt ruột gọi cô: "Xảy ra chuyện gì? Con đừng đi vội quá, cẩn thận chút!"

Cố Âm không ngoảnh lại nhìn mẹ, chạy nhanh chui vào xe, bảo lái xe lái đến sân bay. Trên đường đi, cô gọi mấy cuộc điện thoại cho Thẩm Niệm Lâm nhưng máy luôn trong trạng thái bận, cuối cùng là tắt máy.

Trong lòng Cố Âm trùng xuống, anh thật sự bỏ cô và Nhuận Nhuận lại để ra nước ngoài ư? Nhưng sao anh không nói chuyện này trước.

Do dạo gần đây cô luôn dành nhiều thời gian chăm sóc Quan Dự nên anh không vui? Nhưng cô cũng đã nói với anh mình sẽ không ra nước ngoài cùng Quan Dự mà.

Cố Âm càng nghĩ càng sốt ruột mà điện thoại của Thẩm Niệm Lâm luôn tắt máy.

Sau khi đến sân bay, không đợi xe đỗ ổn định cô đã chạy vọt xuống, lái xe sợ đến mức hít một hơi khí lạnh. Cố Âm chạy thẳng đến cửa xuất phát đi quốc tế, trong này người đến người đi nhiều nhưng cô không thấy bóng dáng Thẩm Niệm Lâm đâu.

Không lẽ anh đã đi rồi ?

Cô đi một vòng mấy cửa kiểm tra an ninh, cuối cùng thấy một bóng dáng quen thuộc. Cố Âm xông lên gọi to một tiếng với bóng lưng Thẩm Niệm Lâm: "Thẩm Niệm Lâm!"

Cả người Thẩm Niệm Lâm hơi dừng lại chút, quay đầu nhìn cô một cái. Anh dừng lại, Cao Viễn, Cao Phóng và Trì Hàn đi cùng anh cũng dừng lại.

Cố Âm không biết mình khóc từ lúc nào, cô nghĩ chắc chắn dáng vẻ hiện tại của mình cực kỳ xấu nhưng không buồn lau nước mắt: "Thẩm Niệm Lâm anh đừng đi được không, anh đừng bỏ em lại."

Ánh mắt Thẩm Niệm Lâm hơi dao động, tay đặt bên người hơi xiết lại.

Trong sân bay có nhiều người đang nhìn bọn họ, trước ánh nhìn chăm chú và đầy tò mò của mọi người, Thẩm Niệm Lâm đi qua cửa đăng ký.

"Thẩm Niệm Lâm!" Cố Âm ở đằng sau gọi một tiếng to nữa.

Thẩm Niệm Lâm hơi dừng lại, nắm chặt tay không quay đầu đi tiếp.

[? ? ? ? ? ?]

[Đầu nam chính bị chập mạch à]

[Cái quỷ gì đấy! Nam chính bị ai bỏ bùa à ? ?]

[? Mị còn tưởng Bách Ngật lừa Âm Âm ý! Sao anh ấy đi thật rồi!]

[Mẹ kiếp, tui cứ nghĩ cuối cùng đến đoạn ngọt ngào? ? ? Tui xem mà không hiểu]

[QAAAAAQ]

[Không hiểu sao nước mắt tự rơi]

Cố Âm ngồi ở sân bay không quan tâm đến ánh mặt người khác mà gào khóc thật to. Trước đây khi chuyện xấu giữa Thẩm Niệm Lâm và Vương Tư Kỳ bị đồn thổi nhiều mà cô không thấy đau lòng đến thế. Có người tốt bụng đưa khăn giấy cho cô nhưng Cố Âm không nhận. Khi Bách Ngật vội vàng chạy đến đúng lúc nhìn thấy cảnh ấy, lòng hoảng hốt không thôi.

Tiêu đời rồi, hình như anh ta lỡ làm lớn hơi quá.

"Chị dâu." Anh ta chạy lại muốn kéo Cố Âm dậy nhưng cô không thèm để ý đến anh ta, chỉ vùi đầu khóc nức nở. Đã lâu cô không khóc một trận kinh khủng, giờ càng khóc càng thấy tủi thân, không thể dừng chỉ trong chốc lát.

"Chị dâu, chị đừng khóc, lão Thẳm không đi đâu hết, do em lừa chị thôi." Hiện tại Bách Ngật hối hận đến xanh ruột, có nằm mơ anh ta không nghĩ Cố Âm khóc dữ dội vậy. Cố Âm nghe anh ta nói vậy mới dừng khóc một chút. Cô ngẩng đầu l, dùng đôi mắt lem luốc lớp trang điểm: "Cậu nói gì cơ ?"

".......Chị đứng lên trước rồi em từ từ nói chị nghe." Anh ta đỡ Cố Âm dậy đi sang một chỗ khá riêng tư và ít người qua lại. Cố Âm uống mấy ngụm nước nóng do cậu ta mua rồi hỏi: "Thẩm Niệm Lâm sắp đi đâu vậy ?"

"Quả thực cậu ta phải ra nước ngoài công tác nhưng sẽ về nhanh thôi." Bách Ngật chột dạ, "Gần đây có người âm thâm thu mua cổ phần của Thẩm thị, lại thêm chuyện của Quan Dự và bản thiết kế của chị bị lộ nên cậu ấy nghi ngờ trong công ty có tay trong, quan trọng người đó có thể là người gần bên cậu ấy."

Cố Âm ngơ ngẩn: "Nội gián ?"

"Đúng vậy, cõ lẽ người này liên quan đến chuyện Quan Dự và tập đoàn Đại Phong, cậu ấy không xác định được chính xác là ai nên mới bày ra cái bẫy này để dụ rắn ra khỏi hang." Bách Ngật nói xong còn bổ sung thêm, "Chuyện này chị phải giữ bí mật giúp em nhé, không được nói cho người khác."

Cố Âm gật đầu lại nhíu mày: "Nhưng chuyện đó và việc cậu lừa tôi liên quan gì nhau ?"

"......" Bách Ngật sờ sờ mũi, ho nhẹ, "Không phải do em muốn xả giận thay lão Thẩm ư, để chị sốt ruột một chút không được chắc? Sao em biết chị khóc đến mức thế."

Hôm nay Nhạc Dịch Hàm được Lục Ninh Ninh hẹn ra ngoài, lại còn uống say đến mức không biết gì về nhà, anh ta loáng thoáng đoán được có khi Nhạc Dịch Hàm bị bẫy. Hôm đó cậu ta lỡ lời trước mặt Cố Âm, có thể hôm nay Cố Âm sẽ moi hết mọi chuyện từ miệng cậu ta. Anh ta nghĩ nếu đã như thế thì nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, đổ thêm dầu vào lửa muốn giúp lão Thẩm, dù sao anh ta cũng khó chịu với chuyện Quan Dự từ lâu.

Chỉ là ngàn lần không ngờ Cố Âm khóc lóc thảm thiết, đợi Thẩm Niệm Lâm về không lột da anh ta mới lạ.

Cố Âm: "Nếu thế tại sao tôi gọi mà anh ấy không để ý tôi ?

"....." Bách Ngật im lặng một lát, càng luống cuống thêm, "Là thế này, tôi nghĩ đã diễn trò phải diễn cho thật nên mới nói với lão Thẩm là mình đã nói kế hoạch dụ người cho chị biết. Với lại, chị sẽ giả vờ khiến đối phương tin chị và cậu ta đã cắt đứt quan hệ, chị định lên sân bay đóng một vở kịch với cậu ấy. Chắc vừa nãy nghĩ do chị đang diễn quá mức.

Cố Âm: "......."

"Anh nói thật ?"

"Thật một trăm phần trăm!" Bách Ngật cam đoan xong dùng cánh tay ra hiệu xin lỗi cô, "Xin lỗi chị dâu, em biết em chơi hơi quá đà, chị nhất định đừng nói cho lão Thẩm biết nhé! Không thì đợi cậu ta về em sẽ chết mất!"

Thẩm Niệm Lâm - người này nổi tiếng không biết nương tay với người khác phái, đối phó với anh, anh sẽ đáp trả không chút nương tay!

Tâm trạng Cố Âm thay đổi rất nhanh, đợi một lúc sau cô mới bình tĩnh và hít thở bình thường được. Cô nhìn Bách Ngật cười cười, nhấc chân giẫm mạnh xuống ngón chân cậu ta.

Hôm nay cô đi một đôi giày cao gót, dù gót giày không cao nhưng một cước dẫm xuống dùng lực rất mạnh.

Sắc mặt Bách Ngật thay đổi tức thì, cả khuôn mặt nhăn nhó. Anh ta kêu một tiếng thảm thiết theo bản năng nhưng nghĩ đến hình tượng của mình lại nhanh chóng giơ tay bịt kín miệng.

Anh ta sai rồi, ngay từ đầu không nên động vào Cố Âm, cái này không chỉ đắc tội với lão Thẩm mà chân mình chắc sắp phế đến nơi rồi.

Anh ta không ngờ người Cố Âm nhỏ xinh nhưng khi dẫm người dẫm rất đau.

"Sau này đừng có dùng chuyện kiểu này để đùa tôi, không thì thứ tôi giẫm không phải ngón chân thôi đâu."

Bách Ngật: "........"

--------------

Lời tác giả:

Phần sau chỉ ngọt thôi _(:з" ∠)_

À, chỉ có Bách Ngật là khổ.
 

Bình Luận (0)
Comment