Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi

Chương 43

 
Cố Âm vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại lớp trang điểm rồi mới rời sân bay. Vốn cô định về nhà nhưng công ty chuẩn bị tổ chức buổi họp báo nên còn nhiều việc, cô vẫn phải về công ty làm.

Ở công ty đến giờ tan làm, Cố Âm không tiếp tục ở lại tăng ca, Cố Từ thấy cô cầm túi chuẩn bị đi lập tức gọi người lại: "Em chuẩn bị về nhà á? Không thấy xấu hổ à!"

"Em không biết ngượng đấy." Cố Âm quay đầu nhìn, "Thẩm Niệm Lâm vừa đi nước ngoài công tác, em phải về nhà với Nhuận Nhuận, đâu giống anh, vừa không phải ở cùng ai cũng không phải ở với đứa trẻ nào hết, vì anh đều không có."

Cố Từ: "......."

Hình như hôm nay anh ta không làm gì đắc tội Cố Âm mà :)

Cố Âm nói xong đi luôn để lại một mình Cố Từ tiếp tục làm thêm ở công ty. Khi cô về đến nhà đúng lúc cơm nước đã chuẩn bị xong, Nhuận Hi thấy mẹ vui mừng chạy đến: "Mẹ ơi, mẹ về rồi!"

"Ừm." Cố Âm sờ trán bé, Cố Nhuận Hi đã hoàn toàn hết sốt, nằm trong phòng hai ngày xong tung tăng trở lại, "Hôm nay Nhuận Nhuận thấy không khỏe chỗ nào không ?"

Cố Nhuận Hi chạm vào vị trí tim mình: "Chỗ này không thoải mái. Không được gặp mẹ, trong lòng con không vui."

Cố Âm: "....."

Cái này do ai dậy vậy ?

"Được rồi, chúng ta đi rửa tay xong chuẩn bị ăn tối thôi." Cố Âm đặt túi xuống, dắt tay Cố Nhuận Hi đi rửa tay. Bé tò mò hỏi cô: "Mẹ ơi chúng ta không đợi ba ạ ?"

Cố Âm: "Ba đi nước ngoài làm việc, mấy ngày tới chỉ có Nhuận Nhuận và mẹ thôi."

"Tốt quá!" Cố Nhuận Hi vỗ tay hô.

Cố Âm: "......."

[Ha haha ha ha ha ha thật quá trời]

[Thẩm Niệm Lâm: Đúng là tính sai rồi]

[Cười chớt mình]

Cô cúi đầu nhìn con trai nhỏ: "Nhuận Nhuận rất vui khi ba không ở nhà à ?"

"Vì ba luôn chiếm đoạt mẹ của con." Cố Nhuận Hi ngửa đầu nhìn mẹ, làm nũng, "Ba không ở nhà mẹ có thể ngủ cùng Nhuận Nhuận không ?"

"Được chứ."

"Mẹ có thể đọc truyện cho Nhuận Nhuận nghe không ?"

"Được."

"Yeahhhh!' Cố Nhuận Hi vui mừng nhảy cẫng lên.

[Ba không có nhà mà vui thế kia luôn kìa [cười khóc]]

[Thẩm tổng nên nghiêm túc xem lại quan hệ ba con đi [đầu chó]]

[Thẩm tổng nói anh ấy không cần, anh ấy chỉ quan tâm cuộc sống vợ chồng]

[Mà tính ra lâu lắm rồi Thẩm tổng không được ôm vợ nhỉ, đáng thương ghê]

Cố Âm: "......"

Đường nát thế cũng lái xe được à ?

Cố Âm ngồi ăn tối cùng con trai, hai người ăn xong ra ngoài vườn chơi cùng Nguyên Bảo một lúc thì Cố Nhuận Hi bắt đầu ngáp ngủ. Cô rửa mặt sạch sẽ cho con rồi ôm bé lên giường, cầm quyển truyện cổ tích bắt đầu đọc cho con nghe. Vừa đọc được khoảng hai đoạn thì Cố Nhuận Hi đã không chống đỡ được ngủ mất tiêu .

Cố Âm cười sờ đầu con. Cô nhìn chiếc đồng hồ báo thức nhỏ ở đầu giường, tính toán chút thời gian chắc Thẩm Niệm Lâm vẫn chưa xuống máy bay. Không biết lần 'đi công tác' này của anh có thể thuận lợi bắt được kẻ bên trong không.

Tối đó hai mẹ con ngủ cùng nhau, sáng hôm sau Cố Nhuận Hi dậy rất sớm nhưng bé rất ngoan và hiểu chuyện không làm ồn ầm ĩ khiến cô tỉnh, tự mình xuống giường, tự mặc quần áo. Cố Âm ngủ đến khi chuông đồng hồ báo thức kêu mới mở mắt. Cô ngái ngủ đưa tay tắt chuông báo thức, phát hiện tin nhắn Thẩm Niệm Lâm gửi vào giữa đêm.

Thẩm Niệm Lâm: Anh đến rồi.

Dù chỉ có ba chữ đơn giản thêm một dấu chấm tròn nhưng khi Cố Âm thấy vẫn mỉm cười vui vẻ. Nghĩ đến quan hệ hiện tại của họ đã 'tan vỡ', cô không gọi cho anh mà chỉ gửi trả lời tin nhắn bằng biểu cảm mỉm cười.

Như vậy cho dù kẻ địch thấy cũng nghĩ cô đang cười lạnh với Thẩm Niệm Lâm!

Cô đúng là đứa trẻ nhỏ thông minh!

Trả lời tin nhắn xong cô mới dậy hẳn, vào phòng tắm rửa mặt. Cố Nhuận Hi dậy sớm và đã ăn sáng, lúc cô xuống bé đang học tiếng anh cùng Phương Tuệ.

Thẩm Niệm Lâm đã điền hết các thông tin cần thiết và chuẩn bị giấy tờ thủ tục với trường mẫu giáo đã liên hệ trước đó, tháng sau Nhuận Nhuận sẽ tham gia phỏng vấn ở nhà trẻ. Trong buổi phỏng vấn có phần tự giới thiệu bằng tiếng anh, mấy hôm nay Cố Nhuận Hi đang chăm chỉ luyện tập.

Thấy Cố Âm xuống ăn cơm, Cố Nhuận Hi vui mừng chạy đến, Nguyên Bảo cũng chạy theo sau bé, sủa 'gâu gâu' mấy tiếng chạy đến chỗ cô. Cố Âm sờ đầu từng người một, Cố Nhuận Hi kiêu ngạo nói: "Mẹ ơi, con đã học thuộc bài tự giới thiệu rồi, để Nhuận Nhuận nói cho mẹ nghe một lần nhé ?"

"Được thôi." Cố Âm vừa ăn sáng vừa nghe Cố Nhuận Hi tự giới thiệu bản thân bằng tiếng anh, phát âm của bé chưa được chuẩn lắm, vẫn còn chút trẻ con non nớt nhưng với một em bé ba tuổi đã làm được như thế, cô thấy rất giỏi. Cố Nhuận Hi nói xong, Cố Âm nhiệt liệt vỗ tay khen thưởng: "Nhuận Nhuận giỏi lắm! Mẹ thưởng cho con một món đồ chơi được không ?"

"Được ạ!"

"Nhuận Nhuận muốn gì nhỉ ?"

"Vâng.....Nhuận Nhuận muốn người máy!"

"Người máy ?" Cố Âm nghĩ nghĩ rồi nói, "Được, mẹ sẽ mua cho con."

"Cảm ơn mẹ." Cố Nhuận Hi cười một cái thật tươi với cô.

Cố Âm lại xoa đầu con: "Nhuận Nhuận chuẩn bị đi phỏng vấn ở nhà trẻ rồi, có căng thẳng không ?"

Cố Nhuận Hi lắc đầu: "Có ba mẹ ở cạnh, con không sợ."

"Oa, Nhuận Nhuận rất dũng cảm." Cố Âm ăn sáng xong hôn con trai một cái rồi vội vàng chạy đến bệnh viện.

Gần đây do chuyện ở công ty nên thời gian cô đến và ở lại bệnh viện càng ít nhưng mỗi sáng cô muốn ghé qua thăm Quan Dự trước. Nghĩ hiện tại đang là thời điểm quan trọng để Thẩm Niệm Lâm bắt được tên nội gián, cô nhất định không thể để lộ sơ hở nên vẫn phải đến đây.

Khi cô đến Quan Dự mới khám định kỳ vào tối qua. Có thể do hy vọng được đứng lên đi lại bình thường nên dạo này tinh thần của anh ta tốt hơn rất nhiều, thấy Cố Âm đến, anh ta cười nhìn cô: "Cố Âm, em đến rồi sao ?"

"Ừm." Cố Âm gật đầu, "Tinh thần anh có vẻ rất tốt."

Quan Dự: "Bác sĩ Tống nói thể trạng cơ thể phải đạt điều kiện phù hợp thì mới tiến hành phẫu thuật được. Hơn nữa sắp tới phải ngồi máy bay đường dài nên khoảng thời gian này anh phải nghỉ ngơi thật tốt, đảm bảo cơ thể ở trạng thái tốt nhất."

"Anh nghĩ được vậy thì tốt quá, tôi tin cuộc phẫu thuật của anh chắc chắn thành công."

"Cảm ơn, ít nhiều đều nhờ ơn em động viên anh." Quan Dự nói xong biểu hiện vẻ mặt khó xử nhìn cô, "Anh nghe nói Thẩm Niệm Lâm ra nước ngoài ?"

Sắc mặt Cố Âm hơi đổi, gật đầu: "Ừm, nói là muốn đi phụ trách dự án gì đó, không biết khi nào mới về."

Quan Dự như có phần tự trách: "Có phải anh ta quyết định ra nước ngoài vì chuyện của anh không ?"

Cố Âm: "Không phải. Giữa hai bọn em vốn còn nhiều vấn đề chưa giải quyết, đúng lúc lần này bộc phát."

Quan Dự mím môi, nhìn cô một lúc mới nói: "Cố Âm, nếu là anh, anh sẽ không bao giờ bỏ mặc em."

[Phần buồn nôn nhất hôm nay (1/1)]

[Tiếc là không phải anh!]

[Quan Dự nói năng ngọt ngào giả tạo thế nhỉ]

[Anh ta tranh thủ thời gian nằm viện học thêm kỹ năng rót mật à]

Cố Âm không nói gì, Quan Dự cũng chỉ an ủi cô vài câu nhân lúc tâm trạng cô sa sút. Cố Âm ở lại viện nửa tiếng xong lấy cớ bận việc rời đi. Công ty ấn định cuộc họp báo sẽ được tổ chức vào ngày mai, hôm nay tất cả các phòng ban liên quan rơi vào trạng thái như đánh giặc, Cố Âm tận dụng thời gian ăn trưa để nghỉ ngơi.

Điện thoại rung liên tục, không biết nó ở chỗ nào trên bàn. Cố Âm lần mò một lúc trên chiếc bàn chất đầy tài liệu và bản vẽ rồi mới rút điện thoại ra.

Điện thoại của Thẩm Niệm Lâm.

Ánh mắt Cố Âm thoáng động, nhanh chóng nhận điện thoại: "Thẩm Niệm Lâm ?"

"Ừ, anh đây."

Sau khi xác định người bên kia là anh, Cố Âm mới yên tâm gan dạ hỏi: "Sao anh dám gọi cho em? Nhỡ may bị lộ thì làm sao? Bên chỗ anh có đang tiện nói chuyện không ?"

Mới đầu Thẩm Niệm Lâm cười khẽ: "Em vẫn nhập diễn sâu nhỉ ?"

"Hả...."

"Yên tâm đi, giờ anh có thể nói chuyện." Thẩm Niệm Lâm gọi cuộc điện thoại này kể ra cũng mạo hiểm thật nhưng do hôm trước thấy Cố Âm khóc quá khủng khiếp ở sân bay, anh không yên lòng: "Em ổn không ?"

"Em tốt lắm, sao lại hỏi vậy ?"

Thẩm Niệm Lâm: "Chỉ là hôm qua thấy em khóc dữ dội quá nên hơi lo, không ngờ em diễn xuất rất tốt."

Cố Âm: "......."

Đúng thế, bản diễn thực tế đấy.

Nhưng cô đã đồng ý giữ bí mật giúp Bách Ngật, giờ cũng không bán đứng anh ta: "Anh diễn cũng rất giỏi đó, em gọi anh mà anh không thèm để ý em."

"......." Thẩm Niệm Lâm rồi khẽ thở dài, "Không phải anh không quan tâm em, anh sợ chỉ cần mình ngoảnh đầu nhìn em xong sẽ không nỡ đi nữa."

Lần nay anh ra nước ngoài vì muốn bẫy kẻ nội gián đang ở bên cạnh. Lúc đó ở sân bay dễ cho tất cả mọi người thấy, anh không thể biểu hiện quá để ý Cố Âm, nếu không sẽ không có cách lừa người kia.

Tim Cố Âm đập nhanh vì những lời anh nói, trước kia cô không phát hiện mình dễ đỏ mặt, tim đập nhanh trước mặt anh như vậy.

Cô ho một tiếng che giấu, chuyển đề tài: "Anh nghi ngờ tên nội gián kia là ai không ?"

[Dựa vào kinh nghiệm xem phim của tui, chắc chắn là nhân vật đã từng xuất hiện!]

[Tớ đoán Cao Viễn Cao Phóng hoặc Trì Hàn, dẫu sao cũng có tên gọi, chắc không đơn giản [đầu chó]]

[Nghe hợp lý đó ha ha ha, tôi đoán Trì Hàn]

[Chắc không phải là đôi song sinh]

"Có chút manh mối nhưng tạm thời chưa có chứng cứ. Đợi lúc anh về tự nhiên sẽ rõ."

Cố Âm nghe anh nói vậy thì chắc vấn đề không lớn, cũng yên tâm: "Nhưng mà Đại Phong là công ty ba anh...."

Dù sao Thẩm Bình Phong cũng là ba Thẩm Niệm Lâm, có thể anh không có tình cảm mặc kệ Thẩm Hàng Hưng nhưng với ba mình, anh có thể xuống tay không ?

"Ông ta đã rời nhà họ Thẩm từ lâu, nhiều năm qua không thèm quan tâm anh và mẹ, trong lòng ông ta chỉ có Kỷ Đại Nhu."

Cố Âm nhận ra anh rất hận Thẩm Bình Phong, nhất thời cô thấy nhiều cảm xúc ngổn ngang không biết an ủi anh thế nào.

"Mai mọi người chuẩn bị họp báo rồi, em làm việc đi anh không làm phiền nữa."

"Được, anh nhớ cẩn thận."

"Ừm."

Thẩm Niệm Lâm nói xong đợi Cố Âm tắt máy, anh có thói quen khi nói chuyện sẽ để cô cúp máy trước.

Nhưng lần này mãi Cố Âm rề rà không tắt, anh không nhịn được hỏi: "Còn chuyện gì không ?"

"Ừm....có một chút nhưng đợi anh về rồi nói anh nghe."

"Được, anh sẽ về nhanh thôi."

Khóe môi Cố Âm khẽ cong, ừ một tiếng.

Hôm sau Cố Âm tham dự họp báo của công ty và tự mình giới thiệu dự án mới do cô thiết kế. Mặc dù ý tưởng có trùng với bên Đại Phong nhưng cô tin rằng bản thiết kế của cô tốt hơn bản trước.

Dẫu sao Đại Phong không làm trong lĩnh vực thiết kế phòng bất động sản, có rất nhiều chi tiết nếu so ra kém hơn bọn họ mà chính những chi tiết đó lại là điểm mấu chốt quyết định thắng bại.

Cuộc họp báo lần này tiến hành rất thuận lợi. Cộng thêm trước đó cô giáo của Cố Âm đã ám chỉ trên mạng xã hội chuyện Đại Phong ăn trộm thiết kế, hiện tại dư luận càng hướng về nhà họ Cố hơn.

Sau khi kết thúc buổi họp báo, Cố Âm không tham gia vào tiệc mừng công của công ty, giờ cô chỉ muốn về nhà nằm dài ra. Cố Nhuận Hi thấy hôm nay mẹ về nhà sớm còn muốn rủ cô chơi cùng mình. Nhưng khi thấy dáng vẻ mệt chết đi được của cô thì lại rất hiểu chuyện giục cô về phòng nghỉ.

Cố Âm ngủ một mạch đến gần giờ cơm tối mới dậy, mặc dù thời gian ngủ lâu nhưng chất lượng giấc ngủ không tốt lắm.

Không biết có phải do hôm trước cô biết chuyện sự cố chìm thuyền ở chỗ mẹ không mà hai hôm nay lúc cô ngủ luôn nằm mơ thấy mình đang trên biển. Cô có hỏi mẹ rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì nhưng mẹ cô cũng không biết, bà chỉ nói khi cô về nước đã không nhớ Thẩm Niệm Lâm và Nhuận Nhuận nữa.

Cũng không nhớ chính mình đã trải qua một trận tai nạn trên biển.

Cô lên mạng tìm tòi về việc đắm thuyền năm đó nhưng trên mạng không đưa tin nhiều, chỉ có một ít ảnh cùng vài lời linh tinh. Cô xem một lượt tất cả những bài đưa tin và hình ảnh đăng kèm, cuối cùng sự cố này được nhận định do nhân viên thao tác sai khiến khoang thuyền nổ mạnh, từ đó dẫn đến thuyền bị chìm.

Du thuyền không bị chìm ngay xuống biển mà trong quá trình đó có đủ thời gian để cho mọi người lên thuyền cứu nạn. Sự cố lần đó ghi nhận không có trường hợp tử vong nào nên việc Thẩm Niệm Lâm bị thương nặng mơ hồ khiến cô cảm giác bên trong còn ẩn giấu gì đó.

Trước đây Cố Âm không phải quá cố chấp với quá khứ nhưng bây giờ cô rất khẩn cấp muốn tìm lại trí nhớ mình đã mất.

Trí nhớ về cô và Thẩm Niệm Lâm.

Cô gửi tin nhắn cho Lục Ninh Ninh: "Ninh Ninh, cậu biết bác sĩ tâm lý nào đáng tin không ?"

Chỉ một lát sau Lục Ninh Ninh đã trả lời cô: "Mình có đàn anh học chuyên môn này, cậu cần tìm bác sĩ tâm lý để làm gì? Do dạo gần đây áp lực quá à ?

Cố Âm: "Mình muốn hỏi có cách nào để khiến mình khôi phục trí nhớ không.

Lục Ninh Ninh: À vậy hả.....Để mình hỏi giúp cậu trước, nếu có tin gì mình sẽ báo cậu biết.

Cố Âm: Oke

Cố Âm: À còn nữa, cậu có biết đồ chơi rô bốt nào không ?

Lục Ninh Ninh: Rô bốt? Máy hút bụi tính không ?

Cố Âm: .......Gặp lại sau

Qủa nhiên về đồ chơi dành cho trẻ em cô nên hỏi những người đã có con mới hợp lý. Cô nhắn tin cho anh cả để hỏi chuyện mấy món đồ chơi rô bốt. Mặc dù anh cô sinh con gái nhưng trong lớp có rất nhiều bạn nam, đích thân Cố Oánh Oánh gọi điện cho cô kể những bạn nam trong lớp bé thích chơi gì.

Cố Âm nghiêm túc ghi lại hết định mai đưa Nhuận Nhuận đến trung tâm thương mại mua đồ chơi.

Hôm sau Cố Âm xin nghỉ phép, Cố Từ rất phê bình kín đáo với việc cô buông lỏng công việc ngay sau khi họp báo được tổ chức thành công. Nhưng anh ta thấp cổ bé họng, không có tiếng nói, căn bản không thể làm gì được công chúa nhỏ nhà họ Cố. Chỉ có thể trơ mắt nhìn cô nghỉ còn mình vất vả khổ sở đi làm.

Cố Âm nói với Nhuận Hi chiều sẽ dẫn bé đi dạo phố mua đồ chơi, buổi sáng như thường lệ cô đến bệnh viện thăm Quan Dự.

Hôm nay mẹ Quan Dự đang ở đây, thấy Cố Âm đến đã hỏi cô: "Cố Âm, chuyện đi cùng Quan Dự ra nước ngoài con nghĩ đến đâu rồi ?"

 

Bình Luận (0)
Comment