Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi

Chương 44

 
Tự nhiên bà ấy hỏi chuyện này, tạm thời Cố Âm chưa nghĩ ra sẽ phải trả lời thế nào cho tốt, Quan Dự sợ cô khó xử nên nên giành quyền nói trước, anh ta nói với mẹ mình: "Mẹ, không phải trước con đã nói với mẹ rồi ư? Cô ấy không có trách nhiệm phải theo chúng ta ra nước ngoài, chưa kể Cố Âm còn bận nhiều việc."

Mẹ Quan Dự: "Mẹ đang hỏi cô Cố, không hỏi con, con xen vào làm gì? Hơn nữa mẹ không ép cô ấy, là cô Cố tự nguyện đi cùng chúng tôi, đúng không ?"

[Bà mẹ này lấy tự tin ở đâu đấy? Người ta đã đồng ý chưa mà nói tự nguyện]

[Này như mẹ hát con khen hay thế nhỉ ?]

[Chỉ muốn ấn đầu bà ta xuống bể bơi cho tỉnh táo [mỉm cười]]

Bị Quan Dự xen ngang giữa chừng, Cố Âm cũng tỉnh táo lại, cô nhìn mẹ Quan Dự nói: "Xin lỗi dì Tôn, dạo này cháu bận chuyện công ty quá nên chưa kịp suy nghĩ đến nơi đến chốn. Nhưng đợi hai ngày nữa cháu sẽ cho dì một câu trả lời được không? Vì bên chỗ cháu còn chút việc cần phải làm rõ.

"Được rồi." Bà ta không quá hài lòng với câu trả lời của cô nhưng không thể bắt ép cô quá được: "Có điều cháu đừng trách dì Tôn lắm lời, dù gì cháu cũng là phụ nữ đừng cố ôm nhiều chuyện công ty lên người mình quá. Không phải trên cháu còn ba người anh nữa à, sớm muộn gì công ty cũng thuộc về bọn họ, cháu đừng cố hết sức đi lấy lòng. Theo dì thấy, phụ nữ quan trọng nhất cần để tâm đến gia đình, cháu thấy đúng không ?"

[Eyyyy đúng cái con khỉ]

[Có để tâm gia đình cũng không liên quan đến nhà họ Quan mấy người đâu, chồng người ta họ Thẩm]

[@Thẩm Niệm Lâm, tên đàn ông chó này nếu không về thì vợ không còn nữa đâu!]

[Con gái sao vậy ạ? Con gái nhưng có ăn gạo nhà mấy người không? Lại còn muốn quản chuyện công việc của người ta à ? ?]

[Phụ nữ muốn có sự nghiệp của riêng mình, phái nữ cũng có thể gánh vác nửa bầu trời!]

[Dựa vào đâu nói công ty không có phần cho Âm Âm nhà tôi ?! Bà là người nhà họ Cố à ? ?]

[Phát ngôn gây lú nhất hôm nay (1/1)]

Ngay khi mẹ Quan Dự nói xong, phần bình luận thi nhau ào ra phẫn nộ chửi mắng ầm ầm, Cố Âm cảm thán tốc độ tay mọi người nhanh ghê, may là thời đại này ngày càng có nhiều phụ nữ tỉnh táo.

Nói rất đúng, tại sao công ty không có phần của cô! Phần trăm cổ phần công ty trong tay cô nhiều giống ba anh trai đó!

Cố Âm âm thầm phỉ nhổ theo bình luận, ngoài mặt vẫn nở nụ cười phải phép.

Ở bệnh viện đến giữa trưa, Cố Âm tìm lý do về nhà. Ở nhà ăn cơm với Cố Nhuận Hi xong cô đưa con trai đến trung tâm thương mại Tinh Quang.

Bình thường Cố Nhuận Hi ăn xong sẽ ngủ trưa, chắc có lẽ hôm nay được đi dạo phố cùng mẹ nên tinh thần bé vô cùng hứng khởi và không buồn ngủ chút nào. Cố Âm ngủ một giấc ngắn trên xe, khi đến nơi phải nhờ Cố Nhuận Hi đánh thức mình.

Trong trung tâm thương mại Tinh Quang có một tầng chuyên bán đồ thời trang trẻ em và các món đồ chơi cho bé, Cố Âm dẫn Cố Nhuận Hi lên tầng đó. Cô định mua cho Nhuận Hi một món đồ chơi rô bốt nhưng khi đi vào, khu đồ chơi trẻ em quá choáng ngợp với đủ kiểu loại mẫu mã, Cố Nhuận Hi đứng chôn chân tại chỗ, nhìn gì cũng muốn lấy.

Cố Âm trao đổi thống nhất với bé chỉ được chọn hai món đồ chơi khác nhau, tự mình chọn, đợi sau khi phỏng vấn ở nhà trẻ xong sẽ được mua thêm cái nữa.

Cố Nhuận Hi nhỏ tuổi đã mắc chứng khó lựa chọn, đứng trong biển đồ chơi rối rắm nửa ngày cuối cùng chọn một tranformers và một bộ xếp hình.

Ở nhà có rất nhiều bộ xếp hình đủ loại khác nhau, thường ngày Cố Nhuận Hi có vẻ mê chơi cái này nhưng lần này bé chọn một bộ lego hoa tươi, điều này khiến Cố Âm khá bất ngờ: "Nhuận Nhuận thích hoa à ?"

Trước đây các mô hình xếp sẽ là xe nhỏ hoặc người nhỏ, lần này chọn hoa lá quả thực không phải phong cách của bé.

Cố Nhuận Hi: "Nhuận Nhuận muốn xếp lại thành hình bó hoa để làm quà sinh nhật tặng mẹ!"

Cố Âm ngạc nhiên xoa đầu con: "Oa, vậy mẹ cảm ơn Nhuận Nhuận trước nhé!"

"Không có gì, nhất định Nhuận Nhuận sẽ làm thành một bó hoa lớn nhất đẹp nhất cho mẹ!"

"Được, mẹ rất mong chờ!"

Chị gái nhân viên bán hàng đứng cạnh âm thầm gào thét trong lòng, trời ạ, đây là thiên thần nhỏ nhà ai! Dáng vẻ vừa đáng yêu vừa yêu mẹ! Này căn bản không giống những đứa nhỏ nghịch ngợm gây sự!

[Ơ, thế là quà sinh nhật của Âm Âm do mình tự bỏ tiền ra mua à [đầu chó]]

[Ha ha ha ha ha phát hiện ra điểm mấu chốt rồi nè]

[Nhưng Nhuận Nhuận là người ghép, Nhuận Nhuận bỏ công bỏ sức!]

[Ui ui ui Nhuận nhuận đáng yêu quá, lại đây ôm cái nào]

Sau chuyện món đồ chơi lấy lòng, CÂ định đưa con trai về nhà nhưng không biết tại sao cô bất giác đi lên tầng thời trang nữ :)

Nghĩ bụng thôi đã đến rồi thì nhân tiện xem luôn mấy mẫu váy mới ra, Cố Âm dắt Cố Nhuận Hi đến cửa hàng độc quyền của Bunny.

Trong trung tâm thương mại này, cửa hàng chuyên đồ Bunny ở đây là cửa hàng lớn nhất thành phố A, tất cả nhân viên trong đó đều biết Cố Âm - khách hàng VIP quen thuộc. Cô vừa bước vào mọi người đã nhiệt liệt chào đón, người đi rót nước, người đi chuẩn bị bánh ngọt.

Lần đầu các cô ấy gặp Cố Nhuận Hi, khó tránh khỏi chút tò mò. Trong trí nhớ của họ, cô Cố và anh Thẩm mới kết hôn được gần một năm, nhìn bạn nhỏ này cũng phải ba tuổi.....Khoan đã, không lẽ bọn họ đã vô tình phát hiện chuyện nghiêm trọng rồi ? ?

Cố Âm thấy nhân viên cửa hàng đang lặng lẽ nhìn Nhuận Hi, thoải mái giới thiệu: "Đây là con trai tôi. Nhuận Nhuận, chào các chị đi con."

Cố Nhuận Hi cầm miếng bánh ngọt nhỏ, cất giọng non nớt chào nhân viên: "Chào các chị ạ."

"Chào Nhuận Nhuận nhé."

Vì nhìn Cố Nhuận Hi đáng yêu quá mức nên rất nhanh đã được các chị trong tiệm Bunny quan tâm, ai nấy đều nhìn bé với ánh mắt như dì ruột nhìn cháu nhưng trong lòng âm thầm hỏi cùng một vấn đề ------ Có phải anh Thẩm bị cắm sừng không ? ? ?

Lại còn bị cắm sừng đến mức mọc luôn đồng cỏ xanh trên đầu!

Chẳng qua đây là việc riêng của người tai to mặt lớn, bọn họ không dám hỏi chỉ có thể thẩm hiểu đi lấy mấy mẫu váy mới trong cửa hàng giới thiệu với Cố Âm.

Xuân - Hè là hai mùa đẹp nhất để diện váy xinh, các thương hiệu lớn cũng cho ra mắt nhiều mẫu mới, Cố Âm mặc thử hai chiếc váy, hỏi giám khảo nhỏ ngồi trên sô pha: "Nhuận Nhuận, chiếc váy này đẹp không ?"

"Đẹp ạ!" Cố Nhuận Hi gật đầu liên tục.

Cố Âm: "Sao cái nào con cũng nói đẹp hết, có phải đang nói qua loa có lệ không ?"

"Nhuận Nhuận không hề." Cố Nhuận Hi tủi thân, "Vì mẹ mặc gì cũng đẹp!"

Trong lòng mấy chị nhân viên ở đó cuộn trào vũ bão, ôi ôi ôi đứa nhỏ này thật sự quá đáng yêu, chồng có bị cắm sừng cũng kệ đi!

Cố Âm mua cả hai chiếc váy mặc thử rồi mới cùng Cố Nhuận Hi thắng lợi về nhà.

Tối đến con trai bám cô muốn ngủ cùng. Cố Âm cầm cuốn chuyện cổ tích đặt trên đầu giường tiếp tục đọc cho con trai nghe.

Tốc độ vào giấc của bé vẫn nhanh như trước, không lâu sau đã vào mộng đẹp. Cố Âm cầm quyển truyện trong tay mà lòng trăm loại cảm xúc không tên, đã bốn tối rồi ngay cả một câu chuyện hoàn chỉnh cô vẫn chưa đọc xong.

Thật tình Nhuận Nhuận rất tiết kiệm truyện.

Đặt sách truyện nhi đồng xuống, cô lấy điện thoại ra xem. Không nhận được điện thoại hay tin nhắn từ Thẩm Niệm Lâm, sau ngày hôm đó anh gọi cho cô thì về sau không thấy liên lạc gì nữa.

Không biết bên nước ngoài chuyện của anh có tiến hành thuận lợi không, Cố Âm sợ ảnh hưởng đến kế hoạch cũng không dám nhắn tin hỏi.

Cầm điện thoại lướt qua vòng bạn bè và Weibo một lúc, Cố Âm tắt đèn đầu giường, nằm xuống ngủ.

Sớm hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm rọi vào phòng, Cố Âm nửa tỉnh nửa mê cảm giác có người sờ mặt mình. Cô nghĩ là con trai nên lẩm bẩm: "Nhuận Nhuận đừng nghịch, đi chơi cùng Nguyên Bảo đi."

Tay đang làm loạn trên mặt cô hơi dừng rồi lại nhẹ nhàng vuốt nhẹ. Cố Âm nhíu mày nói tiếp: "Nguyên Bảo đừng nghịch, đi chơi cùng Nhuận Nhuận đi."

Một tiếng cười khẽ phát ra trên đỉnh đầu, Cố Âm nghe không rõ lắm. Cô khua khua tay muốn đẩy móng vuốt trên mặt mình đi nhưng lại bị phản đòn được một bàn tay khác nắm gọn.

Bàn tay này rất lớn đủ để bao trọn tay cô, chắc chắn không phải tay của Nhuận Nhuận. Tay này mang lại cảm xúc nhẵn nhụi trơn mềm, không có những chiếc lông dài, chắc chắn không phải móng của Nguyên Bảo.

Cuối cùng Cố Âm đã nhận ra có gì đó không đúng, không tình nguyện mở mắt.

Thẩm Niệm Lâm ngồi trước giường trong ánh sáng, miệng nở nụ cười tạo thành vòng cung hết sức đẹp mắt.

Cố Âm ngỡ ngàng, cứ nghĩ mình đang mơ: "Thẩm Niệm Lâm ?"

"Ừ, anh đánh thức em à? Thẩm Niệm Lâm nắm tay cô nhỏ giọng hỏi.

Cố Âm nhìn anh, đáp trả theo bản năng: "Không phải anh đang cố ý đánh thức em sao ?"

Thẩm Niệm Lâm không nói gì, bật cười.

Cô càng thêm khẳng định mình không nằm mơ mà đây là sự thật, cô ngồi dậy trên giường nhìn người trước mặt: "Thẩm Niệm Lâm, anh về rồi ?"

"Ừ, anh về rồi."

[Mau ôm anh ấy một cái nào!]

[Hôn cho tui!]

[A a a hai người là vợ chồng, làm chuyện nóng mắt đi!]

Cố Âm: "......"

"Sao vậy ?" Ánh mắt thâm thúy của anh dừng trên người cô, "Lại ngơ ngẩn rồi ?"

"À....." Cố Âm sờ sờ mũi, sau đó giơ tay ôm eo anh.

Thẩm Niệm Lâm thoáng đờ người trong chớp mắt.

Cố Âm ôm Thẩm Niệm Lâm, cọ cọ trong ngực anh. Thẩm Niệm Lâm kiên trì tập thể hình, dáng người cân đối, vai rộng eo hẹp, Cố Âm thầm nghĩ chồng cô ôm cũng thích ghê.

"Xảy ra chuyện gì ?" Thẩm Niệm Lâm lấy lại tinh thần, cúi xuống nhìn cái đầu với mái tóc rối đang chôn trong ngực mình.

Cố Âm lắc đắc: "Không có gì, chỉ muốn ôm anh."

Ánh mắt Thẩm Niệm Lâm khẽ động, đưa tay đặt lên gáy cô, những ngón tay thon dài xuyên qua những sợi tóc mềm mại: "Cố Âm, dáng vẻ này của em sẽ khiến anh không nhịn được muốn làm chuyện gì đó với em đấy."

Cố Âm: "......"

[Nam chính rất tốt!]

[Ha ha ha ha ha dù sao Thẩm tổng nhịn cũng lâu]

[Thẩm Niệm Lâm: Khó đỡ nhất là vợ bất ngờ làm nũng [đầu chó]]

"Thẩm Niệm Lâm." Cố Âm vẫn vùi đầu trong ngực anh, buồn rầu gọi.

Anh vuốt nhẹ tóc cô, cúi đầu lên tiếng: "Ừ ?"

"Em nghe mẹ em nói."

Thẩm Niệm Lâm hơi ngừng lại mới hỏi: "Nói gì vậy ?"

"Chuyện anh bị thương ở nước ngoài suốt hai năm." Cố Âm nói xong thấy chóp mũi mình chua xót, hơi muốn khóc, "Có phải lúc đấy anh rất khổ không ?"

Anh không ngờ tự nhiên mẹ vợ lại nói chuyện này cho cô nghe, anh không có chút chuẩn bị nào. Trong đầu anh bất chợt xuất hiện hàng nghìn hàng triệu suy nghĩ, cuối cùng chỉ ôm người trong lòng mới dần lấy lại bình tĩnh.

"Vẫn ổn."

"Anh nói dối." Cố Âm càng ôm anh chặt hơn, khi nói đã có chút nức nở do khóc, "Em nghe mẹ nói trên người anh cắm rất nhiều ống dây, ngay cả bác sĩ cũng không biết bao giờ anh tỉnh."

Thẩm Niệm Lâm vỗ nhẹ gáy cô, thấp giọng nói: "Bệnh tật không là gì hết, khó nhất anh rất nhớ em."
 

Bình Luận (0)
Comment