Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi

Chương 49

Cố Âm về nhà sau khi rời phòng khám tâm lý. Hôm nay Thẩm Niệm Lâm về rất sớm, lúc cô về đã thấy xe anh trong hầm.

Cô vừa xuống xe, mới kịp đóng cửa đã thấy Thẩm Niệm Lâm đi về hướng mình, như đến đón riêng cô.

"Cố Âm, em thấy thế nào ?" Thẩm Niệm Lâm hỏi một câu không đầu không đuôi.

Cố Âm quái lạ nhìn anh: "Gì cơ ?"

Thẩm Niệm Lâm: "Anh nghe tài xế nói chiều nay em đến gặp bác sĩ tâm lý."

Cố Âm: "....."

Cô im lặng nhìn tài xế vừa xuống. Anh ta cúi đầu thấp hết mức có thể, như chỉ cần mình cúi đầu đủ thấp thì người khác sẽ không nhìn thấy.

Lái xe là người biết rõ hành trình hằng ngày của Cố Âm nhất, cô đi đâu hay gặp ai, người đó đều biết. Giờ người đã bị Thẩm Niêm Lâm mua chuộc, đồng nghĩa với việc cô không còn không gian riêng trước mặt Thẩm Niệm Lâm!

"Em đừng nhìn cậu ta, là anh bảo cậu ta phải báo cho anh biết." Hiếm khi Thẩm Niệm Lâm mở miệng nói đỡ người khác.

Cố Âm hừ một tiếng, nói lại: "Được, vậy anh cũng bảo lái xe của anh phải báo cho em mỗi ngày, em cũng muốn biết một ngày Thẩm tổng làm gì."

Thẩm Niệm Lâm cười: "Được thôi, từ ngày mai bắt đầu gửi lịch trình một ngày của anh cho em."

Cố Âm bĩu môi, anh đồng ý thoải mái khiến cô không có cảm giác thành tựu.

Hai người cùng nhau vào nhà, anh lại hỏi cô lần nữa: "Sau khi gặp bác sĩ xong em thấy thế nào ?"

Cố Âm: "Không thấy gì đặc biệt, bác sĩ nói, phương pháp trị liệu tâm lý không có hiệu quả tức thời, phải dần dần mới được. À, bác sĩ còn bảo nếu quay lại chỗ cũ không biết chừng sẽ k*ch th*ch nhớ lại chuyện đã xảy ra.

Thẩm Niệm Lâm khẽ nhướng mày nhìn cô: "Quay về chốn cũ? Em muốn về à ?"

"Ừm......Giờ đang không có thời gian, em muốn đợi sau khi Nhuận Nhuận phỏng vấn nhà trẻ xong sẽ tranh thủ sắp xếp thời gian qua đó."

Thẩm Niệm Lâm bước chậm lại, như đang suy nghĩ.

Sáng nay anh mới biết được từ chỗ Thẩm Hàng Hưng, chuyển năm đó còn người khác muốn xuống tay chỗ Cố Âm. Hiện tại người này là ai, anh không có chút manh mối nào, chắc chắn sẽ không yên tâm để Cố Âm đi.

Anh nhìn sang cô: "Thật ra em không nhớ cũng không sao, tai nạn năm đó không phải ký ức đẹp để nhớ lại."

Cố Âm đưa mắt nhìn anh: "Không phải em chỉ muốn nhớ lại sự cố đó, em hy vọng có thể nhớ lại khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau trước kia."

Xét cho công bằng nếu đổi lại thành Thẩm Niệm Lâm mất trí nhớ lựa chọn quên cô, chắc chắn cô cực kỳ cực kỳ không vui. Mặc dù đến nay Thẩm Niệm Lâm chưa từng thể hiện sự không vui ra ngoài, còn luôn nói với cô không nhớ được cũng không sao. Nhưng Cố Âm cho rằng, không ai thích người mình yêu quên đi quãng thời gian ở bên nhau của hai người.

"Em không muốn quên anh." Cố Âm nhìn Thẩm Niệm Lâm, trong con ngươi đen láy phản chiếu bóng anh.

Thẩm Niệm Lâm khẽ rung động, giơ tay kéo Cố Âm ôm vào lòng: "Đừng đột ngột nói mấy lời âu yếm, anh sẽ không kiềm chế được."

Cố Âm: "...."

[Buông Âm Âm ra, đồ lưu manh hừ]

[Triệu hồi Nhuận Nhuận!]

[Nhuận Nhuận ha ha ha, ta tự xưng là nhóm trưởng của nhóm FFF*]

(*) FFF 团团长 → FFF团 là meme mạng, chỉ "hội FFF", thường trêu chọc hội độc thân, "thiêu sống" người yêu nhau.

[Nhóm FFF là gì ?]

[Uiiiii, người trẻ bây giờ không biết hội FFF là gì á ?]

[Hội ghét các cặp đôi yêu nhau, sự kiên cường cuối cùng của hội FA [đầu chó]]

"Mẹ ơi --" Vậy mà Cố Nhuận Hi thật sự được sóng comment gọi ra, vừa gọi Cố Âm vừa chạy từ xa đến, "Mẹ ơi, mẹ về rồi!"

Cố Nhuận Hi đi đến chen vào giữa đẩy ba ra, ôm chân Cố Âm tranh công: "Mẹ ơi, Nhuận Nhuận đã ghép hoa xong rồi! Mai sẽ đưa cho mẹ xem."

"Oa, Nhuận Nhuận lợi hại quá ?" Cố Âm cúi người bế con trai lên, hôn lên khuôn mặt nhỏ của con, "Nhuận Nhuận mệt rồi."

"Nhuận Nhuận không mệt, mẹ thích là được." Cố Nhuận Hi sát lại gần hôn 'bẹp' một cái trên mặt cô, "Nhưng hôm nay không thể cho mẹ xem được, Nhuận Nhuận phải đợi đến đúng ngày sinh nhật mới tặng, không sẽ không có bất ngờ."

Cố Âm cười thành tiếng, Cố Nhuận Hi còn nhỏ đã biết tạo ngạc nhiên.

"Được, mẹ chờ đến ngày sinh nhật sẽ xem."

"Hì hì."

Thẩm Niệm Lâm bỗng vươn tay bế lại Cố Nhuận Hi từ trong tay Cố Âm. Thằng bé phát hiện bị đổi người bế, rất không vui rầm rì trong ngực ba từ chối: "Ba làm gì vậy? Nhuận Nhuận muốn mẹ bế."

Thẩm Niệm Lâm cười lạnh: "Con biết mình nặng bao nhiêu cân không? Cứ để mẹ bế con mẹ sẽ mệt chết đi được."

Cố Nhuận Hi nghe ba nói xong, cái miệng nhỏ lập tức bĩu môi: "Nhuận Nhuận mới ba tuổi, Nhuận Nhuận vẫn là bạn nhỏ đáng yêu."

"Con còn nói nữa à, vác bao gạo không mệt như bế con."

Cố Nhuận Hi: "......"

Bé không tin :)

"Ba để con xuống, con tự mình đi." Cố Nhuận Hi bắt đầu giãy dụa.

Thẩm Niệm Lâm càng ôm chặt con trong ngực không cho thằng bé động đậy: "Ngoan một chút, ba thả con xuống xong chạy đi tìm mẹ bế? Ba không ngốc thế."

"......" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Nhuận Hi đỏ bừng, trừng mắt nhìn Thẩm Niệm Lâm, "Ba không muốn để mẹ ôm con, bà là người đàn ông bụng dạ hẹp hòi!"

"Yo, còn biết dùng cả thành ngữ ?" Thẩm Niệm Lâm tràn đầy hứng thú nhìn con trai, "Giỏi ăn nói thế này nhớ hai ngày nữa khi đi phỏng vấn ở nhà trẻ, phải biểu hiện thật tốt đấy."

Cố Nhuận Hi: "......"

Nếu không phải cân nhắc đến việc cắn trên tay ba sẽ phải trả giá hơi thảm thì bé đã làm vậy lâu rồi.

Hai người đi qua phòng khách, có người thấy họ cảm thán: "Tình cảm của hai ba con thật tốt."

"Đúng vậy." Cố Âm cười phụ họa, "Quả là cha từ con hiếu mà."

(*) Ý chỉ ba hiền từ, con hiếu thuận

Thẩm Niệm Lâm: "....."

Cố Nhuận Hi im lặng một lát rồi hỏi ba: "Cha từ con hiếu là gì ạ ?"

Thẩm Niệm Lâm liếc con trai: "Không phải con rất thông minh à? Tự mình nghĩ đi."

"Hừ!" Cố Nhuận Hi nhìn ba hừ một tiếng thật mạnh, "Chắc chắn không phải cái gì tốt."

"Ha." Thẩm Niệm Lâm cười lạnh, muốn quay lại khoảng thời gian Cố Nhuận Hi chưa nhận Cố Âm, mỗi ngày ngóng trông được gặp anh, thấy anh chuẩn bị đi còn khóc lóc đáng thương không muốn anh đi. Giờ mới được bao lâu đâu đã học cách tranh giành tình cảm với anh.

Trong bữa tối, Thẩm Niệm Lâm lại thảo luận cùng Cố Âm về việc tổ chức sinh nhật. Đây là lần sinh nhật đầu tiên của cô từ sau khi cả nhà ba người đoàn tụ, phải tổ chức tử tế.

"Lần trước đã hẹn em cùng đi ngắm sao, hay chúng ta lên núi tắm suối nước nóng đi."

Cố Nhuận Hi nghe bọn họ nói sẽ lên núi tắm suối nước nóng thì kích động giơ tay: "Nhuận Nhuận có thể ngủ trong lều trại không ạ ?"

Cố Âm cười: "Nhuận Nhuận rất thích ngủ lều trại, lúc nào dẫn con đi du lịch cho con ngủ đủ thì thôi."

"Được ạ!" Cố Âm nói vậy, Cố Nhuận Hi càng vui hơn, "Nhuận Nhuận còn chưa được đi du lịch cùng ba mẹ bao giờ!"

Cố Âm nghe con nói xong đau lòng. Con vừa sinh ra đã phải rời xa ba mẹ, mẹ mất trí nhớ về nước, suýt chút nữa ba thành người thực vật phải ở bệnh viện điều trị hai năm, chuyện này với một đứa nhỏ mà nói là việc rất tàn nhẫn.

Về sau Thẩm Niệm Lâm khỏe lại đưa con trai về nước, nhưng chỉ có thể giao bé cho Bạch Tâm Dật chăm sóc, không thể thường xuyên gặp ba, còn phần mẹ ngay cả mặt mũi cũng không được thấy một lần.

Nhuận Nhuận trải qua những ngày đó mà không oán trách hai người, ngược lại sống rất khỏe mạnh và tích cực, thực sự khiến Cố Âm cảm thấy vui mừng và may mắn.

Nghĩ vậy cô không nhịn được nhìn Thẩm Niệm Lâm: "Anh dạy dỗ Nhuận Nhuận rất tốt."

Cô tin rằng Nhuận Hi lớn lên trong sự yêu thương của mọi người xung quanh nên giờ đây mới có thể truyền lại tình yêu đó cho bọn họ.

Cố Nhuận Hi nghe được rõ ràng mình biểu hiện tốt nhưng mẹ lại khen ba, ngay lập tức nói: "Do Nhuận Nhuận tự học giỏi!"

Mấy lời đó khiến Cố Âm cười nghiêng ngả, Cô sờ đầu con trai: "Đúng, là Nhuận Nhuận tự học giỏi. Vậy Nhuận Nhuận muốn nhà mình đi du lịch ở đâu ?"

Cố Nhuận Hi: "Nhuận Nhuận muốn đi máy bay, với cả ngồi tàu hỏa, còn cả du thuyền lớn nữa!"

"......" Hóa ra chỉ muốn ngồi phương tiện giao thông thôi à.

Thẩm Niệm Lâm: "Đợi sau khi kiểm tra ở nhà trẻ thành công sẽ đưa con đi ngồi máy bay."

"Thật ạ ?"

"Ừ, cho con ngồi máy bay tư nhân của ba."

"Một lời đã định!"

Thẩm Niệm Lâm: "......"

Nhận ra rồi, con trai mình biết rất nhiều thành ngữ.

Vì có sự đồng ý của Thẩm Niệm Lâm, lần này kiểm tra đầu vào này đối với Cố Nhuận Hi càng thêm gấp gáp, bé hận không thể tham gia ngay trong đêm nay, rồi ngay trong đêm được đi máy bay lớn của ba.

Hôm kiểm tra cách sinh nhật Cố Âm một ngày, Thẩm Niệm Lâm cố ý dành ngày nghỉ để có thể đón sinh nhật cùng Cố Âm và tham gia phỏng vấn nhà trẻ cùng Cố Nhuận Hi.

Đương nhiên Cố Âm cũng phải xin nghỉ ba ngày, khi Cố Từ thấy đơn xin nghỉ phép của cô, khuôn mặt từ vẻ hung dữ lúc đầu đã về lại như bình thường.

"Em không cần phải xin phép." Cố Từ chết lặng nói, "Em muốn chơi bao lâu cũng được, về sau em không cần đến nữa."

"Hả ?" Cố Âm nhìn anh trai.

Cố Từ: "Em bị đuổi rồi!"

"......" Cố Âm lặng thinh trong chốc lát rồi hỏi, "Đã nghiền không, Cố tổng ?"

Cố Từ: "....."

Tại sao đều cùng là Cố tổng, anh ta xin công ty không phê duyệt! Không công bằng! Anh ta muốn đi cáo tội với ông bà nội.

"Bà nội, gần đây Cố Âm không chịu làm việc đàng hoàng! Ba ngày hai bữa xin nghỉ phép! Không phải sinh nhật mình thì lại đi cùng Nhuận Hi đến nhà trẻ làm kiểm tra, con...."

Bà nội Cố Âm cắt ngang hỏi: "Nhuận Nhuận muốn đi mẫu giáo rồi à? Cố Âm xin nghỉ mấy ngày ?"

Cố Từ: "Ba ngày! Ba ngày đó! Như một kỳ nghỉ ngắn hạn rồi!"

Bà nội Cố Âm: "Vậy không được, hay cho nghỉ thêm hai ngày nữa, vừa đúng nghỉ một tuần."

Cố Từ: "....."

Bà nội, bà nói lời này có áy náy lương tâm không ?

Nhân tiện Cố Từ lấy đơn xin nghỉ phép của mình ra: "Bà nội, hay bà cũng duyệt đơn xin nghỉ phép của con cùng luôn đi."

Bà nội: "Cả con và Cố Âm cùng nghỉ phép thì công việc ai làm? Không được không được."

Cố Từ: "....."

Anh ta đã hiểu, Cố Âm là cháu gái ruột, còn anh ta chỉ là công cụ bằng người thôi :)

Sau khi Cố Âm biết Cố Từ đi báo tội cũng không thèm để ý, không ngờ sau khi anh trai đi một chuyến mình lại có thêm hai ngày nghỉ nữa, cô lập tức gửi tin nhắn cảm ơn Cố Từ: "Cảm ơn Cố tổng, không hổ là anh ba yêu thương em nhất."

Cố Từ: "....."

Biến đi nghỉ phép đi! Hừ!

Sau khi Thẩm Niệm Lâm biết Cố Âm có thêm hai ngày nghỉ cũng thuận tiện kéo dài kỳ nghỉ của mình thêm hai ngày. Hai người đưa theo một đứa trẻ một chó lên đường xuất phát đến biệt thự trên núi trước.

"Khi phát triển biệt thự lưng chừng núi này, chủ đầu tư đã xây sẵn suối nước nóng đi kèm, chỉ phục vụ riêng cho các chủ sở hữu nhà. Lần trước khi Cố Âm đến, cô bị vệ sĩ bao quanh trong nhà, không có cơ hội trải nghiệm, lần này cuối cùng có thể tận hưởng một cách thoải mái."
 

Bình Luận (0)
Comment