Để thỏa mãn mong muốn được ngủ lều trại của Cố Nhuận Hi, lần này Thẩm Niệm Lâm gọi người giúp anh dựng một chiếc lều trong sân biệt thự. Thẩm Niệm Lâm đã hẹn trước với khu suối nước nóng, đợi sau khi trời tối thì đưa Cố Âm và Cố Nhuận Hi đến ngâm nước nóng.
Bình thường vừa đến tám giờ Cố Nhuận Hi đã ngáp liên tục, chắc do hôm nay vui quá mà giờ này vẫn còn tràn đầy tinh thần.
"Mẹ, mẹ ơi, sữa này uống ngon lắm, Nhuận Nhuận lấy giúp mẹ một lọ." Trong phòng có đầy đủ các loại thực phẩm và hoa quả, Nhuận Hi lấy bình sữa trong tủ lạnh nhỏ đưa cho Cố Âm như hiến dâng vật quý.
"Cảm ơn Nhuận Nhuận." Cố Âm nhận lấy mở uống, "Uống ngon lắm."
"Hì hì."
Thẩm Niệm Lâm cầm chiếc phao đã được bơm căng chụp từ trên đầu Cố Nhuận Hi xuống: "Xong rồi, có thể đi ngâm nước nóng rồi."
"Vâng ạ!" Cố Nhuận Hi kéo Cố Âm đi về bể nước nóng trong sân. Vì để cả nhà ngâm cùng nhau nên Thẩm Niệm Lâm cố ý đặt một bể suối nước nóng lớn. Ban đêm nhiệt độ trên núi thấp, suối nước nóng ở ngoài trời, Thẩm Niệm Lâm lo con trai dễ ốm, sau khi cởi chiếc áo khoác, anh bế con đặt vào bể nước nóng.
Cố Nhuận Hi mặc đồ bơi, vui mừng đạp hai ba cái trong nước.
Thẩm Niệm Lâm hỏi: "Có nóng không ?"
Cố Nhuận Hi: "Không nóng ạ, vừa tầm!"
Thẩm Niệm Lâm gật đầu nói với Cố Âm: "Chúng ta cũng xuống thôi."
Cố Nhuận Hi: "......"
Có phải bé hiểu nhầm không? Sao cảm giác như ba để bé xuống trước để thử độ nóng của nước ?
Chắc chắn không phải, nếu để thử độ ấm, cho tay mình xuống thử là được thôi mà :)
[Ha ha ha ha ha ha ha cười chớt, Nhuận Nhuận đáng thương quá]
[Nhuận Nhuận đúng là công cụ thuần túy]
[Nhuận Nhuận đáng yêu ghê! Cái phao vịt cũng đáng yêu không kém!]
Bể nước nóng rất sâu với Cố Nhuận Hi nhưng lại vừa tầm với Cố Âm và Thẩm Niệm Lâm. Hai người vào bể nước nóng thoải mái ngồi im dựa vào vách bồn, chỉ có Cố Nhuận Hi vui sướng bơi qua bơi lại trong nước.
Mặc dù bể khá lớn nhưng vẫn nhỏ nếu so với bể bơi, Cố Nhuận Hi bơi được chút xíu lại đến điểm kịch nhưng thằng bé vẫn bơi không biết mệt.
"Nhuận Nhuận, nghỉ ngơi một lúc, nếu con thích bơi đợi mai chúng ta sẽ đi bơi trong bể biệt thự." Cố Âm cầm vào chiếc phao của bé kéo con lại gần mình. Mặc dù Cố Nhuận Hi vẫn còn là đứa trẻ con ham chơi nhưng từ trước đến nay rất biết nghe lời mẹ. Cố Âm bảo bé nghỉ một chút, bé liền ôm phao bơi, nổi lên mặt nước và không nhúc nhích bên cạnh Cố Âm.
"Nhuận Nhuận không thể ngâm quá lâu, mười phút nữa phải lên rồi." Cố Âm xoa đầu con trai nói với Thẩm Niệm Lâm.
Thẩm Niệm Lâm: "Ừ, anh xem thời gian chút nữa sẽ nhớ gọi con."
Cố Nhuận Hi yên phận được một lúc xong không nhịn được bơi hai ba cái rồi bị ba xách lên trên. Thẩm Niệm Lâm lấy khăn khô lau người bé, thay một bộ quần áo ngủ mới cho con, vỗ nhẹ đầu bé: "Xong rồi, về phòng uống sữa xem tivi đợi ba mẹ ra ngoài."
Cố Nhuận Hi bĩu môi, ngồi xuống sàn gỗ dẫn vào phòng: "Hừ, đừng mong đuổi con đi, con ngồi đây nhìn hai người!"
[Ha ha ha ha ha ha ha ha]
[Nhuận Nhuận is watching u [đầu chó]]
Thẩm Niệm Lâm im lặng lát rồi nói: "Trong phòng có tivi, con có thể xem một lúc."
"Không muốn, ti vi không đẹp bằng ba mẹ."
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha không ổn, Nhuận Nhuận thành tinh]
[Nhuận Nhuận thông minh lanh lợi, chắc chắn kiểm tra đầu vào mẫu giáo không vấn đề gì [cười to]]
[Đề nghị tuyển thẳng vào đại học [che mặt]]
"Để con ngồi chỗ đó đi, có thể ngắm sao." Cố Âm nói.
Vợ đã lên tiếng, Thẩm Niệm Lâm không tiếp tục đôi co cùng Cố Nhuận Hi, anh cởi khăn tắm trên người rồi quay lại bể nước nóng.
Khung cảnh trên núi đẹp hơn rất nhiều trong thành phố, từng ngôi sao nhỏ len lỏi qua kẽ lá cây trên đầu, tỏa sáng lấp lánh. Cố Nhuận Hi chạy vào lấy hộp sữa đang uống dở của mình, ngồi lại chỗ cũ, ngẩng đầu nhìn sao trên bầu trời: "Mẹ ơi nhìn kìa, có nhiều sao quá."
"Ừm." Cố Âm cũng ngẩng lên ngắm nhìn trời đêm, trong ký ức của cô đã lâu rồi không được ngắm sao thoải mái như này.
Thẩm Niệm Lâm: "Về nhà có thể trải thảm trong sân vườn, nằm trên bãi cỏ ngắm."
"Ý tưởng nghe rất hay nhưng nhiều muỗi."
Thẩm Niệm Lâm nghĩ lại: "Chúng ta sửa lại tầng lửng ở trên đi, sửa trần nhà thành loại có thể ngắm sao."
Trước kia Cố Âm từng làm thiết kế kiểu này, để một phần mái nhà thành có thể mở ra, bình thường sẽ đóng, lúc nào muốn dùng có thể mở sang hai bên để lộ ra phần mái thủy tinh bên dưới có thể thấy sao.
"Được, em có thể tự mình thiết kế."
"Nhuận Nhuận cũng muốn!" Cố Nhuận Hi sợ mình bỏ lỡ chuyện tốt.
Thẩm Niệm Lâm ngoảnh sang nhìn con trai: "Con biết phân biệt các loại sao trên trời không ?"
Cố Nhuận Hi lắc đầu: "Không biết."
Thẩm Niệm Lâm: "Không biết các chòm sao thì con ngắm sao gì ?"
Cố Nhuận Hi: "......"
Cố Âm cười nói với Cố Nhuận Hi: "Chúng ta để ba nói một chút về kiến thức các chòm sao được không ?"
"Vâng ạ!" Cố Nhuận Hi lại hứng trí lên, "Ba lợi hại vậy nói cho Nhuận Nhuận nghe chút đi."
Quả thực Thẩm Niệm Lâm biết mấy thứ này, anh nhìn con trai cười một tiếng rồi bắt đầu nói. Không những anh có thể phân biệt và biết các chòm sao khác nhau mà có thể kể những câu chuyện thần thoại liên quan đến nó. Mới đầu Cố Nhuận Hi nghe với vẻ không hứng thú nhưng sau một lúc thì bị cuốn vào, say sưa lắng nghe và nhìn Thẩm Niệm Lâm chăm chú.
[Đã học √ ]
[Ghê thiệt, xem phim máu chó còn được dạy kiến thức khoa học về những loại sao miễn phí]
[Mị cố ý đi tìm hiểu, thế mà không phải nam chính nói lung tung, tất cả đều đúng ha ha ha ha ha]
[Đề nghị xem lại và học thuộc toàn bộ, sau có thể dùng để theo đuổi phụ nữ [đầu chó]]
Cố Âm đang nghe Thẩm Niệm Lâm nói về các loại sao, thấy bình luận, nghiêng đầu nhìn Thẩm Niệm Lâm thật kỹ: "Sao anh lại biết rõ mấy thứ này? Có phải trước kia hay dùng chiêu này để theo đuổi người khác ?"
Thẩm Niệm Lâm ngừng lại nhìn cô: "Anh chỉ từng theo đuổi em."
"Thật không? Anh đừng tưởng em không nhớ sẽ dễ dọa em."
Thẩm Niệm Lâm cười khẽ, sát lại gần cô hơn: "Em nhìn anh giống kiểu người học mấy cái đó chỉ để theo đuổi người khác à ?"
Cố Âm nhìn vào hai mắt anh, gật đầu: "Đúng là không giống, anh chỉ cần khuôn mặt này là đủ."
Khóe miệng Thẩm Niệm Lâm cong lên thành đường cung rõ rệt, cúi đầu hôn lên trán cô: "Được rồi, chúng ta ngâm lâu rồi, đi lên thôi."
"Ừm." Cố Âm được anh dắt tay ra ngoài bể.
Trong lúc Cố Nhuận Hi chờ hai người họ đã nằm xuống sàn gỗ ngủ, Thẩm Niệm Lâm lấy áo khoác của mình đắp lên người con trai, sau khi thay đồ bế người vào trong xe.
Biệt thự của Thẩm Niệm Lâm cách khu suối nước nóng rất gần, lái xe không đến năm phút đồng hồ. Hôm nay anh tự mình lái xe, xe chạy vào biệt thự một lúc rồi dừng lại trước cửa nhà.
Sau khi xuống xe Cố Âm đánh thức Nhuận Hi dậy, bé mắt nhắm mắt mở cố gắng đánh răng xong lại gục xuống giường ngủ tiếp.
Sắp xếp xong tất cả, hai người mới về phòng mình. Giờ Thẩm Niệm Lâm không còn là người đàn ông chia phòng ngủ với vợ, tối đến với anh mà nói sẽ không còn là những buổi đêm lạnh lẽo đơn côi với chiếc gối.
Anh đang muốn tạo chút bầu không khí, cùng Cố Âm làm một số chuyện người lớn nên làm, bỗng điện thoại cô đổ chuông. Cố Âm vừa từ suối nước nóng về, tóc bị ướt một phần, giờ đang trong nhà tắm sấy tóc. Tiếng máy sấy thổi át cả tiếng chuông điện thoại reo, cô không nghe thấy, Thẩm Niệm Lâm nhìn thoáng qua cầm lấy đưa cho người bên trong.
"Cố Âm, dì gọi cho em."
"Dì nhỏ ?" Cố Âm nghi ngờ tắt mấy sấy, đã rất muộn nhưng dì nhỏ gọi cho cô, hơn tám phần do tên nhóc thối Tấn Nhạc kia lại xảy ra chuyện.
Cô đi ra ngoài phòng nhận điện thoại: "Dì nhỏ ạ, có chuyện gì không dì ?"
Bên kia giọng dì nhỏ nghe có chút sốt ruột nhưng mơ hồ có tiếng khóc nghẹn ngào: "Cố Âm à, Tần Nhạc có gọi cho con không ?"
"Không ạ, nay cả nhà con lên núi ngâm suối nước nóng, nó không tìm con." Cố Âm hỏi tiếp, "Thằng bé lại gây chuyện gì ạ ?"
"Cũng không có gì, nó ầm ĩ với dì một trận xong bỏ ra ngoài, gọi điện thoại không thấy nhận, dì sợ nó gặp chuyện không may." Dì nhỏ nói xong, miễn cưỡng cười qua điện thoại, "Các con đang ở trên núi chơi, dì không làm phiền mấy đứa nữa."
"Dì, dì đừng lo lắng, để con gọi cho Tần Nhạc rồi liên lạc lại với dì sau, được không ?"
"Được, vậy nhờ con."
"Không có gì đâu ạ." Cố Âm tắt điện thoại xong gọi cho Tần Nhạc.
Cuộc gọi được thông có chuông nhưng mãi lâu sau mới có người nhận: "Alo, chị họ, có chuyện gì ?"
Tần Nhạc uể oải nói ở đầu bên kia.
Cố Âm: "Em chạy đi đâu, sao không nghe điện thoại của dì ?"
"Em mới cãi nhau với mẹ xong, chắc chắn sẽ không nghe điện thoại của bà ấy rồi, này không phải chuyện bình thường sao ?"
"......." Cố Âm cạn lời, "Nhưng em không nghe dì sẽ lo, cái này cũng bình thường à ?"
Tần Nhạc không nói gì cũng không tắt máy.
Cố Âm thể hiện dáng vẻ làm chị mà khuyên: "Lần này lại vì chuyện gì? Đánh nhau với bạn học hay kết quả thi thảm không nỡ nhìn ?"
"Đều không phải, lần này do bà ấy sai!"
"Ok? Thế em nói xem dì sai thế nào ?"
Bên kia Tần Nhạc mím môi, mãi không nói chuyện, cuối cùng chỉ bảo: "Dù sao lần này cũng là lỗi của bà ấy."
Cố Âm thở dài: "Được rồi, nhưng đêm hôm em chạy loạn bên ngoài không an toàn, hay em về trường trước đi."
"Giờ này về ký túc xá trường em đóng cửa rồi." Tần Nhạc nghĩ rồi nói, "Em đến cửa hàng của chị nhé, tối nay trong phòng nghỉ ngủ là được."
"......Đi đi, tùy em."
Cố Âm nói chuyện với Tần Nhạc xong thì gọi lại cho dì, báo bà không cần phải lo. Lu bu mấy việc xong, Cố Âm thở ra một hơi: "Cảm giác Tần Nhạc không phải em họ em, là con trai lớn em mới đúng."
Thẩm Niệm Lâm: "......"
Anh cười khẽ, hỏi: "Đúng rồi, năm đó Tần Nhạc tốt nghiệp trung học xong một mình thằng bé ra nước ngoài du lịch à ?"
Cố Âm nhớ lại, gật đầu: "Chỉ có mình nó."
Thẩm Niệm Lâm: "Này hơi lạ nhỉ, nó đi du lịch tốt nghiệp một mình ?"
"À.....có thể do mối quan hệ với người khác không tốt lắm, không có bạn học nào đồng ý đi cùng."
Thẩm Niệm Lâm: "......."