Để mau chóng về nước, Thẩm Niệm Lâm quyết định mua vé máy bay đến thành phố A vào sáng mai. Lúc đi hai người không mang nhiều đồ, hiện tại vì lo cho sự an toàn cũng không định quay lại nhà kia lấy hành lý, may họ luôn mang theo những giấy tờ tùy thân quan trọng, không sẽ không dễ dàng về nước.
Đến tối, Cố Âm tắm xong ôm máy tính ngồi trên giường xem tiếp. Theo như Thẩm Niệm Lâm nói, máy này là máy của cô, cô đã dùng nó trong suốt khoảng thời gian đi học. Dạo gần đây cô rất chịu khó lục lọi máy tính, cô nghĩ nếu là máy của mình không biết chừng khi xem nhiều có để thúc đẩy quá trình khôi phục trí nhớ. Hơn nữa bình luận của mọi người nói sau tai nạn thuyền còn chuyện gì đó được cất giấu. Nếu chỉ vì cô vô tình biết thân thế Tần Nhạc, không đến mức đối phương muốn hại cô.
Có thể trong máy cô cất giấu chứng cứ nào đó.
Hai hôm nay cô đã lục xem tất cả các thư mục trong laptop nhưng không phát hiện manh mối nào. Có điều một số ảnh và video thật sự giúp cô nhớ lại được một ít, tối ngủ nằm mơ thấy chuyện trước kia.
Khi nhìn thấy thư mục tên 'Lông Tròn', Cố Âm thử mở lên xem. Mấy hôm trước khi thấy thư mục này cô đã hỏi Thẩm Niệm Lâm, 'Lông tròn' là tên bọn họ đặt cho một chiếc flycam, là chiếc bọn họ thường dùng để quay trên cao, mỗi lần đi du lịch sẽ mang theo.
Trong này lưu trữ rất nhiều video được quay bằng chiếc drone đó, Cố Âm xem từng cái một mới phát hiện hóa ra trước họ quay khá nhiều cảnh đẹp, chỉ có điều toàn bộ video dừng lại trước thời điểm đi du thuyền.
Cô nghĩ đi du lịch không đem theo 'Lông Tròn' không hợp lý nên đi hỏi Thẩm Niệm Lâm, anh nói 'Lông Tròn' đã bị mất còn tại sao bị mất anh cũng không biết, chỉ đến lúc cần dùng nhớ ra tìm lại thì đã mất rồi.
[Liệu có tài liệu được che dấu nào không ?]
[Rất có thể, dựa theo kinh nghiệm của mình, chắc chắn máy tính này là manh mối mấu chốt!]
[Nữ chính thử kiểm tra xem!]
"......." Cố Âm mang thái độ thử xem bấm kiểm tra thư mục ẩn, sau khi làm mới không ngờ thực sự xuất hiện một cái.
Cố Âm: "......"
Cô ngẩn người muốn mở tài liệu nhưng phát hiện tài liệu cần mật khẩu mới mở được.
Lại là một tài liệu có mật khẩu, nhìn qua không đơn giản!
Cô thử nhập sinh nhật của mình, hệ thống báo mật khẩu sai, thử lại sinh nhật Thẩm Niệm Lâm, mật khẩu vẫn đang sai.
Thẩm Niệm Lâm tắm xong ra thấy cô ôm máy tính ngồi trên giường, vẻ mặt buồn rầu túm tóc.
Thẩm Niệm Lâm cười lại gần: "Sao vậy? Túm nữa sẽ trọc."
"......." Cố Âm nói anh mới trọc rồi đưa máy tính qua, "Em vừa phát hiện chỗ này có một tài liệu ẩn nhưng muốn mở được cần mật khẩu, em đã thử sinh nhật của bọn mình và cả sinh nhật của Nhuận Nhuận nhưng đều không đúng."
"Để anh xem." Thẩm Niệm Lâm khẽ cau mày, nhìn màn hình máy tính. Quả nhiên bên trong thư mục 'Lông Tròn' còn một tài liệu bị ẩn đi, khả năng là một đoạn video.
"Để anh hỏi Bách Ngật." Chiếc máy tính này được Bách Ngật giữ sau khi họ gặp chuyện không may, có thể anh ta biết một vài cái.
Anh gọi điện cho Bách Ngật, Cố Âm ghé sát tai vào điện thoại muốn nghe hai người nói chuyện. Thẩm Niệm Lâm mở loa ngoài cuộc gọi, sau một hồi chuông Bách Ngật mới nhận điện thoại: "Thẩm tổng, có việc gì cần làm ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Trong máy tính kia của Cố Âm có một tài liệu đặt mật khẩu, cậu biết không ?"
"Tài liệu đặt mật khẩu ?" Lần đầu Bách Ngật nghe đến chuyện này, ngạc nhiên nhíu mày, "Mình không biết, tài liệu gì vậy ?"
"Không mở được, nhập mật khẩu báo không chính xác. Trước kia cậu không phát hiện ra ?"
Bách Ngật: "Máy tính của chị dâu sao mình biết bên trong chị ấy cất giữ tài liệu riêng tư bảo mật gì không? Nhỡ may mình thấy thì không tốt lắm ?"
Thẩm Niệm Lâm: "......Có ai mở giúp được không ?"
"Để mình nghĩ.....đúng rồi trong số vệ sĩ mình điều đến chỗ cậu có một người từng làm mấy cái này, để mình hỏi trước."
Sau khi Bách Ngật cúp máy, anh ta liên hệ một người vệ sĩ tên Ước Hàn, không lâu sau có người đi lên gõ cửa phòng Cố Âm và Thẩm Niệm Lâm: "Ông chủ, bà chủ, anh Bách nói có tài liệu mật khẩu cần tôi phá giải giúp."
Thẩm Niệm Lâm mở cửa phòng thuận tay cầm theo máy tính. Anh đưa người đến phòng làm việc, Cố Âm thay quần áo xong cũng đi qua đó. Ước Hàn ngồi trên bàn làm việc múa tay trên bàn phím, Thẩm Niệm Lâm ngồi trên sô pha bên cạnh chờ, Cố Âm vào nhìn mấy cái xong cũng ngồi xuống sô pha.
"Xong rồi." Cố Âm ngồi chưa ấm chỗ, Ước Hàn cầm máy đứng lên.
Cố Âm ngạc nhiên: "Nhanh vậy à ?"
Ước Hàn: "Không phải mật khẩu phức tạp nên phá giải cũng nhanh."
"À...." Cố Âm gật đầu nhận máy tính, Thẩm Niệm Lâm để Ước Hàn rời phòng làm việc trước xong hai người ngồi xuống mở tài liệu xem.
Qủa nhiên trong thư mục có video, Cố Âm mở lên xem cùng Thẩm Niệm Lâm. Video này giống các video khác, đều quay cảnh từ trên cao xuống. Có lẽ từ phút thứ ba của video, hình ảnh trong video đột nhiên thay đổi, một người ngã xuống lọt trong khung ảnh, trên người toàn là máu.
Cố Âm sững sờ, đầu óc ong ong, Thẩm Niệm Lâm cau mày, tua lại xem thêm lần nữa mới tắt video.
Sắc mặt Cố Âm không tốt, cô hỏi Thẩm Niệm Lâm: "Vừa nãy quay dính hiện trường giết người."
"Ừm." Thẩm Niệm Lâm gật đầu, nắm tay cô vỗ vỗ an ủi. Anh biết người bị giết trong video, chính là người đứng đầu tổ chức đen trước kia, thông tin mà anh và Bách Ngật tra được.
Anh nhớ lúc ấy bên ngoài đồn ông ta bị bệnh nặng chết không ngờ là bị người khác hãm hại và không may bị người khác quay được.
Từ trong video có thể thấy người trong sân đã phát hiện chiếc flycam đang quay, lần theo dấu vết điều tra phát hiện ra Cố Âm, vậy thì mọi chuyện đã rõ ràng.
"Hai người đang làm gì ?" Tần Nhạc đứng lấp ló ngoài cửa phòng làm việc, thò đầu vào nhìn, "Xảy ra chuyện gì ạ ?"
"Không có gì." Thẩm Niệm Lâm không định nói chuyện video cho cậu ta biết, anh đóng máy lại, đứng dậy, "Sáng mai bay rồi, em đi ngủ sớm đi, mai lúc xuất phát anh chị không đợi em đâu."
"......." Tần Nhạc lầu bầu mấy tiếng, ôm thú nhồi bông trong tay về phòng mình. Thẩm Niệm Lâm cũng dắt Cố Âm về phòng, đưa cho cô cốc sữa được hâm nóng: "Uống sữa đi."
"Cảm ơn." Cố Âm cầm ly sữa, nhấp miệng uống từng ngụm nhỏ. Thẩm Niệm Lâm ngồi cạnh cô, vỗ về xoa đầu cô, "Đừng sợ, anh ở đây."
Nếu biết sớm trong video quay cảnh hiện trường giết người, anh sẽ không để Cố Âm xem cùng: "Uống xong phải đi ngủ, không được nghĩ gì nữa."
"Được." Cố Âm gật đầu, hỏi "Chúng ta cần báo cảnh sát không ?"
"Ừ, anh sẽ xử lý, em đừng lo."
Từ trước đến nay, Thẩm Niệm Lâm luôn là chỗ dựa khiến cô yên tâm, anh nói anh sẽ giải quyết, Cố Âm thấy yên ổn hơn nhiều. Chung quy họ đang ở nước ngoài, không được an toàn như trong nước.
"Đừng nghĩ nhiều, anh sẽ giải quyết tốt." Thẩm Niệm Lâm thấy sắc mặt cô chưa thể tốt lên, cúi xuống hôn lên trán cô. Cố Âm không muốn để anh lo lắng mãi, tự mình lên giường đi ngủ. Thẩm Niệm Lâm không hỏi cô gì hết, một phần vì giờ cô không thể nhớ được gì, phần khác chắc anh không muốn để cô nhớ lại những chuyện này.
Cô nhắm mắt nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của anh đi ra ban công, đóng cửa lại. Anh nói chuyện video cho Bách Ngật biết, hơn mười phút sau Thẩm Niệm Lâm mới quay lại phòng.
Cố Âm đã ngủ, anh sợ đánh thức cô, bước nhẹ nhàng đến giường nằm xuống.
Không biết có phải do trước khi ngủ thấy cảnh máu me trong video không mà Cố Âm ngủ không được yên giấc, nói mớ. Thẩm Niệm Lâm chưa ngủ thấy cô như đang gặp ác mộng, đổ mồ hôi đầy đầu, anh nhanh chóng đánh thức cô: "Cố Âm, tỉnh, tỉnh, Cố Âm."
Anh vỗ nhẹ mặt cô, Cố Âm giật mình bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Thẩm Niệm Lâm bật đèn ngủ đầu giường đỡ cô dậy: "Gặp ác mộng à ?"
"Ừ....." Cố Âm ngơ mất một lúc, dần tỉnh táo lại. Cô nhìn Thẩm Niệm Lâm trước mặt, bỗng nhiên cầm tay anh: "Em nhớ rồi, hôm đó Kiều Hành hẹn em ra ngoài nói muốn mượn flycam chơi."
Thẩm Niệm Lâm nhướn mày: "Kiều Hành ?"
"Ừ." Cố Âm gật đầu, hơi chột dạ nhìn anh, "Vì anh không thích em đi chơi cùng bạn nam khác nên em không nói anh biết."
Thẩm Niệm Lâm cười nhìn cô: "Hóa ra em còn nhớ rõ chuyện này ?"
"......" Cố Âm nuốt nước bọt, bỏ qua lời anh tiếp tục nói, "Video đó chắc do cậu ta quay được, em cũng không biết cậu ta đã lưu trữ video này vào máy em lúc nào nữa, em chưa từng xem nó."
"Ừm." Thẩm Niệm Lâm tin lời cô nói là thật. Nếu cô thật sự xem được video kiểu như vậy chắc chắn sẽ không thể giấu không nói anh biết, còn tỏ vẻ như không xảy ra chuyện gì đi chơi du thuyền cùng anh.
Vậy chỉ còn một khả năng, tài liệu này không phải cô đặt mật khẩu. Anh vừa nói chuyện với Bách Ngật cũng nói suy đoán của mình cho cậu ta biết. Có điều lúc đó anh không biết còn một người khác tên Kiều Hành để bảo cậu ta đi điều tra.
"Hình như sau khi tốt nghiệp Kiều Hành định cư ở nước Y." Đã lâu rồi Cố Âm không còn liên lạc, không rõ tình hình dạo gần đây của cậu ta thế nào, chỉ nhớ được như vậy. Thẩm Niệm Lâm không lo lắng chuyện này, muốn điều tra tung tích của Kiều Hành không khó.
"Anh nói xem có phải bọn họ muốn bắt em vì video đó không ?" Cố Âm nắm ống tay áo Thẩm Niệm Lâm, nhìn anh, "Nhưng tại sao họ lại bắt em ?"
Cố Âm thấy cô rất vô tội, drone cho Kiều Hành mượn, video cô không hề xem, kết quả người đội nồi là cô.
Thẩm Niệm Lâm hỏi cô: "Hôm đó em đi cùng Kiều Hành à ?"
"Đúng vậy, cậu ta nói muốn chơi drone nhưng em không yên tâm nên đi cùng." Cố Âm nói, "Dù sao cậu ta cũng không đến chỗ quá xa."
"Có thể do họ thấy em cầm drone nên nghĩ là em, cũng có thể ......" Kiều Hành đã sớm gặp chuyện không may, bọn họ định không tha cho một ai.
Cố Âm cũng nghĩ đến chuyện đó, cẩn thận nghĩ lại, mấy năm nay Kiều Hành chưa từng xuất hiện nói chuyện trong nhóm lớp. Nếu hôm nay không phát sinh chuyện, cô quên luôn mình có người bạn học này.
"Kiều Hành không gặp chuyện gì chứ ?"
"Phải đợi chúng ta về nước điều tra xong sẽ biết." Thẩm Niệm Lâm an ủi cô mấy câu nhìn thời gian, "Một chút nữa mới đến giờ đi, em muốn ngủ thêm không ?"
Cố Âm lắc đầu: "Không muốn, không buồn ngủ nữa hay chúng ta đến sân bay sớm chút đi."
"Được." Thẩm Niệm Lâm cũng không ngủ nữa, xuống tầng chuẩn bị bữa sáng.
Cố Âm đang đánh răng rửa mặt được một nửa, cô lại thấy bình luận của khán giả điên cuồng trôi qua nói thông tin chuyến bay của họ bị lộ, đối phương đã phái người đến sân bay.
Cố Âm suýt nuốt luôn cả kem đánh răng vào bụng, cô vội vàng đánh cho xong chạy xuống tầng tìm Thẩm Niệm Lâm: "Hình như thông tin chuyến bay chúng ta bị lộ rồi, cần đổi giờ khác không ?"
Thẩm Niệm Lâm tắt bếp ga quay sang hỏi: "Sao em biết? Tần Nhạc nói em biết ?"
"Không phải, nguồn tin ở đâu rất khó nói anh biết nhưng tuyệt đối đáng tin!"
[.......Tui vô cùng nghi ngờ nữ chính thấy được bình luận]
[Giờ tôi cũng nghi ngờ giống vậy]
[Âm Âm nói nguồn phát tin là chúng ta hả ? ? ? ?]
[Nữ chính, chị thấy em à! [Vẫy tay]]
Cố Âm: "......."
Thẩm Niệm Lâm thấy cô không nói cũng không tiếp tục hỏi, anh nghĩ rồi bảo: "Nếu tra được số hiệu máy bay của chúng ta thì dù có đổi họ vẫn có thể biết được."
"Vậy phải làm sao, hay chúng ta báo cảnh sát đi ?"
Đương nhiên Thẩm Niệm Lâm cũng muốn báo cảnh sát nhưng cảnh sát không thể bắt hết tất cả người của tổ chức đó vào tù được. Trong khi anh và Cố Âm còn đang ở đây, rất có thể đối phương muốn trả thù bọn họ.
Phải về nước mới an toàn.
"Chúng ta nghĩ cách khác về, anh sẽ liên hệ với cảnh sát địa phương, em đừng lo quá." Trước kia họ ở bên này khá lâu, có chút quan hệ với cảnh sát.
Thẩm Niệm Lâm ra ngoài gọi mấy cuộc điện thoại, lúc quay lại phòng khách báo với Cố Âm đã đặt lại vé máy bay, thay đổi giờ bay và nơi đến, họ sẽ không đến thành phố A nữa.
"Còn nữa, chuyện này không cần nói cho Tần Nhạc biết, anh sẽ để người khác đưa nó đi." Thẩm Niệm Lâm nói với Cố Âm. Cô ngẩn người, "Anh đang nghi ngờ Tần Nhạc là người tiết lộ thông tin của chúng ta ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Chắc chắn bọn họ đang theo dõi Tần Nhạc, thêm một người mục tiêu sẽ lớn hơn, hơn nữa mục tiêu chính họ muốn đối phó là chúng ta, Tần Nhạc đi theo sẽ không an toàn."
Cố Âm nghĩ cũng đúng: "Được, lúc nãy em xuống không nghe thấy động tĩnh gì bên phòng Tần Nhạc, chắc nó chưa dậy."
"Anh sẽ tìm người đóng giả, giữ nguyên kế hoạch đến sân bay, đợi họ dồn hết sự chú ý sang người mình, chúng ta sẽ xuất phát."
"Vâng." Cố Âm có cảm giác như đang xem phim truyền hình, tiếc là cô sợ chết, thầm mong bộ phim này kết thúc nhanh lên, "Hay để em báo dì nhỏ một tiếng? Dẫu sao dì nhỏ và bà ruột Tần Nhạc từng yêu nhau, có khi dì ấy ra mặt sẽ có tác dụng."
Thẩm Niệm Lâm không đặt hy vọng lên những người khác, nhất là kiểu tình cảm lằng nhằng không rõ đó, nhưng anh không từ chối Cố Âm, chỉ nói với cô: "Giờ liên lạc với dì có khi chúng ta sẽ bị lộ, đợi sau khi về nước rồi tính."
Cố Âm không dám chắc trăm phần trăm dì nhỏ sẽ khuyên nhủ được, gật đầu làm theo sắp xếp của Thẩm Niệm Lâm.
Sau khi dậy Tần Nhạc không thấy chị họ và anh rể đâu, nghe bảo vệ nói hai người đã lên xe, bảo cậu ăn chút gì đó rồi ra xe để đi. Tần Nhạc dứt khoát cầm theo ít đồ ăn khoan thai ra ngoài.
Trong gara có hai chiếc xe, vốn Tần Nhạc muốn ngồi cùng Thẩm Niệm Lâm và Cố Âm nhưng vệ sĩ lại để cậu lên chiếc xe khác. Cậu nghĩ lại ảnh rể mình là người dễ ghen tuông nên rất thức thời ngồi trên chiếc xe còn lại.
Tách ra cũng tốt, đỡ phải bị hai người bọn họ xem thường suốt đường đi, còn bị bắt ăn cơm chó.
Đợi hai chiếc xe rời đi, Thẩm Niệm Lâm và Cố Âm cải trang ra khỏi nhà, lên một chiếc xe khác vừa được lái tới.
Vé máy bay của họ được cảnh sát mua giúp, thông tin càng thêm bí mật. Tất nhiên đối phương vẫn có thể tra ra nhưng lúc đó máy bay đã cất cánh, bọn họ biết rồi không thể làm gì.
Anh đã gửi video bằng chứng cho cảnh sát, sau khi thỏa thuận cảnh sát đồng ý đảm bảo đưa hai người lên máy bay an toàn trước, sau mới bắt những người kia về nhận án.