Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi

Chương 60

 
Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, dưới sự bảo vệ của cảnh sát, Cố Âm và Thẩm Niệm Lâm lên máy bay an toàn, Cố Âm luôn để ý nhìn bình luận sợ bỏ qua những tình báo quan trọng.

Sau khi máy bay cất cánh, Cố Âm thở phào, Thẩm Niệm Lâm nhìn cô nói: "Trên máy bay ngủ bù chút đi, đêm qua em ngủ không ngon."

Cố Âm lo lắng những người đó còn làm gì khác nữa, chỉ muốn chú ý đến bình luận thật kỹ: "Em không muốn ngủ, hay anh ngủ một lúc đi."

Đương nhiên Thẩm Niệm Lâm sẽ không ngủ, không ai có thể đảm bảo chắc chắn trên máy bay sẽ an toàn tuyệt đối, anh cần duy trì sự cảnh giác.

"Liệu họ có ra tay trên máy bay không ?" Cố Âm không nhịn được hỏi Thẩm Niệm Lâm, "Nếu họ trà trộn vào chuyến bay và muốn ra tay ở trên này thì sau đó họ cũng không chạy thoát được đúng không ?"

"Ừ, trừ phi họ không ngại bị bắt."

"Nhưng đây là chuyến bay về nước, chắc chắn sau khi hạ cánh họ sẽ bị cảnh sát bắt. Họ muốn bắt em vì muốn che giấu một vụ án mạng, nếu lúc này lại bị bắt thì không chỉ vụ án trước đây bị phơi bày mà thêm một vụ này nữa!" Cố Âm tự thấy mình phân tích có lý, người có đầu óc bình thường sẽ không hành động như thế.

Thẩm Niệm Lâm khẽ đáp một tiếng, anh nhận được tin nhắn Bách Ngật gửi đến nói cảnh sát nước Z đã bắt toàn bộ những người có liên quan, đang tiến hành điều tra.

Bao gồm cả ba ruột Tần Nhạc.

Thẩm Niệm Lâm nói tin này cho Cố Âm biết, cô thấy nhẹ lòng nhưng lại hơi lo lắng: "Chúng ta phải nói thế nào với Tần Nhạc ?"

Thẩm Niệm Lâm: "Nói thẳng."

"......Vậy việc này giao cho anh."

Thẩm Niệm Lâm cười xoa cằm: "Biết rồi."

Sau khi bay về nước, máy bay hạ cánh an toàn xuống sân bay quốc tế thành phố S. Về lại mảnh đất quê hương, tảng đá treo trong lòng Cố Âm suốt chặng đường được bỏ xuống. Bách Ngật dẫn theo rất nhiều người đến sân bay đón, trong đó có cả dì nhỏ.

Cố Âm thấy dì nhỏ biết chắc Thẩm Niệm Lâm báo cho dì. Hẳn dì cũng đã biết hết mọi chuyện bên nước Z. Thấy Cố Âm và Thẩm Niệm Lâm đi ra, dì nhỏ nhẹ lòng, tiến lên hỏi: "Hai đứa không sao chứ? Có bị thương không ?"

"Không ạ." Cố Âm lắc đầu muốn để dì yên tâm.

Dì nhỏ: "May hai đứa không bị sao, nếu không dì không biết phải ăn nói với mẹ con thế nào."

Trong khi Cố Âm nói chuyện với dì, Bách Ngật đến nói với Thẩm Niệm Lâm: "Máy bay tư nhân đã chuẩn bị xong giờ có thể về thành phố A luôn, Tần Nhạc đã xuống máy bay an toàn. Chúng ta về thành phố A luôn không ?"

"Ừ, lên máy bay trước." Thẩm Niệm Lâm nói một tiếng bảo Cố Âm và dì lên máy bay tư nhân trước, đợi về thành phố A nói sau.

Qua niềm vui ngắn ngủi mới gặp lại nhau, Cố Âm không nhịn được nhớ lại chuyện người trong lòng - tình đầu của dì nhỏ. Cô có rất nhiều điều muốn hỏi dì nhưng luôn nghẹn giữ trong lòng, đợi mãi đến khi hạ cánh xuống thành phố A, cô vẫn không đủ can đảm để hỏi.

Đoàn người xuống máy bay, Cố Âm thấy Tần Nhạc đang đợi họ. Cô không nghĩ nó còn ở đây, gọi một tiếng xong không biết nói gì nữa. Cô nhìn dì nhỏ bên cạnh, thấy dáng vẻ dì muốn nói nhưng thôi.

Thẩm Niệm Lâm kêu người lái xe đến, anh và Cố Âm ngồi một xe, xe khác để cho hai mẹ con Tần Nhạc. Cố Âm lo trên xe Tần Nhạc sẽ lại cãi nhau với mẹ, Thẩm Niệm Lâm nói: "Tần Nhạc đã trưởng thành rồi, nhiều chuyện nên để tự nó gánh vác."

Ngay khi họ vừa về nước, Bách Ngật đã báo cảnh sát, sau khi Tần Nhạc xuống máy bay hẳn đã được cảnh sát lấy lời khai.

"Chắc giờ nó đã biết chuyện bên nước Z, còn việc năm đó chỉnh sửa ký ức của em......."

"Chuyện này chúng ta sẽ không truy cứu chứ ?" Cố Âm nói mặc dù Tần Nhạc không đúng nhưng xuất phát từ ý niệm muốn bảo vệ cô nên mới làm vậy, "Nó không biết chuyện giết người."

Thẩm Niệm Lâm gật đầu, thật sự quá trớ trêu, dù chuyện này khiến anh và Cố Âm phải xa nhau ba năm nhưng đúng là để bảo vệ Cố Âm. Đoán chừng mấy người kia đang hối hận vô cùng vì năm đó nhất thời mềm lòng đồng ý với Tần Nhạc, thả Cố Âm bị mất trí nhớ đi.

"Còn Kiều Hành nữa, em cũng muốn báo cho cảnh sát biết, chắc mấy năm nay cậu ta luôn trốn ở nước ngoài, cụ thể thế nào đợi cảnh sát điều tra xong mới biết được."

"Được, chỉ cần người không sao là được."

"Cảnh sát sẽ gặp em để lấy thêm lời khai, em chỉ cần nói những gì mình nhớ."

"Vâng." Cố Âm gật đầu, thật ra sau đợt này cô đã nhớ được khá nhiều chuyện nhưng không liên kết với nhau, có lẽ chẳng bao lâu nữa cô sẽ nhớ lại hết.

Mọi chuyện đã hạ màn, chỉ có Cố Nhuận Hi sau khi thấy ba mẹ về giận dỗi làm loạn hai ngày, nói bọn họ để bé ở lại nhà trẻ xong chạy đi du lịch. Với việc này, Thẩm Niệm Lâm tỏ vẻ: "Con nghĩ tại sao trẻ con phải đi lớp ?"

Cố Nhuận Hi: "......."

Sau phải nhờ Cố Âm tự tay làm ít bánh quy mới dỗ được Cố Nhuận Hi.

Cuộc sống về lại như trước kia, chỉ mình Cố Âm biết có chuyện gì đó không đúng!

Cô không thấy bình luận nữa!

Cũng có lúc thỉnh thoảng bình luận không hiện nhưng chưa bao giờ biến mất hẳn một tuần. Cố Âm quan sát thêm một tuần nữa mới thật sự tin bình luận đã biến mất.

Không thể nói cảm giác lúc này thế nào, có lẽ nếu được nhìn thấy mọi người bình luận 'kết thúc rải hoa' thì trong lòng sẽ có sự chuẩn bị.

Mới đầu khi thấy bình luận cô rất buồn nhưng dần dần cô đã quen với sự tồn tại của mấy bình luận đó, hơn nữa trong khoảng thời gian này nó đã giúp cô rất nhiều, dù cho đôi lúc không có bình luận tốt, thường xuyên chửi ầm lên nhưng khi nó không còn nữa, cô vẫn hơi không nỡ.

"Sao vậy ?" Thẩm Niệm Lâm thấy Cố Âm thở dài với không trung hỏi. Cố Âm hỏi lại anh: "Anh tin thế giới này có thần linh không ?"

"Không tin."

"Em biết mà." Cố Âm bĩu môi, nhìn về phía xa xăm, "Khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, cảm giác luôn có thần linh che chở em mới giúp em lần lượt chuyển nguy thành an. Giờ hình như thần linh không còn rồi."

Thẩm Niệm Lâm nắm tay cô: "Không sao, em còn anh. Quãng đời còn lại anh sẽ luôn bảo vệ em."

Cố Âm ngửa đầu nhìn anh, dù với mọi người câu chuyện của họ đã kết thúc. Nhưng với Cố Âm, phía trước còn một con đường rất dài phải đi.

Và người trước mặt là người luôn đi cùng cô.

Cố Âm cong khóe môi cười: "Em cũng sẽ bảo vệ anh."

Trong mắt Thẩm Niệm Lâm ngập tràn ý cười, gật đầu đồng ý.

Dẫu sao với anh, cô là thần linh của anh.

————— Hoàn toàn bộ —————
 

Bình Luận (0)
Comment