Nước trong vòi chảy ào ào, Đào Tử Kiệt khom lưng, đưa tay vốc nước lên mặt, nước cùng với máu hòa lẫn từng giọt từng giọt nhỏ xuống bồn rửa tay trôi đi.
Trong lúc đó có người tiến vào nhà vệ sinh của công ty, nhìn Đào Tử Kiệt một chút, sau đó ung dung tháo thắt lưng một bên đứng tiểu một bên huýt sáo.
Đào Tử Kiệt nắm chặt nắm đấm, cậu có thể nhìn thấy rõ cái ánh nhìn xem thường của người kia. Không sai, trong bang phái có ai mà không biết cậu là con chó của Diệp Sở Sinh, lão đại lúc không vui liền muốn đánh thì đánh muốn mắng thì mắng, lúc lão đại hài lòng liền cong mông lên mà hầu hạ, đi làm trai bao cũng không có bỉ ổi như cậu.
Diệp Sở Sinh đánh cậu một trận, nhưng việc này tuyệt đối vẫn chưa xong.
Hai ngày nay mọi thứ đều gió êm sóng lặng, trái tim của Đào Tử Kiệt bị dày vò treo lơ lửng, đến tối cũng không tài nào nghỉ ngơi được. Ngay cả nằm mơ cũng là mơ thấy mình đứng nơi vách đá cheo leo, hai cánh tay đen ngòm ẩn nấp trong tối ở sau lưng, bất kỳ lúc nào cũng có thể sẽ tan xương nát thịt, trong lòng hết sợ sệt rồi lại hi vọng có thể nhanh chóng được giải thoát.
“Làm sao vậy? Bữa tối không hợp khẩu vị của cậu sao?” Diệp Sở Sinh hỏi.
Đào Tử Kiệt phục hồi tinh thần, lắc đầu một cái, sau đó vùi đầu ăn cơm. Ăn không vô cũng phải gắng gượng nhét vào, cậu biết rõ bản thân không có quyền được yếu ớt.
Diệp Sở Sinh gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát của cậu: “Vì cậu mà đặc biệt làm gà kho xả ớt, ăn nhiều một chút, lần trước ở bên ngoài ăn cơm, mắt cậu không lúc nào là rời khỏi món này, mùi vị thế nào?”
“Rất ngon.” Đào Tử Kiệt mờ mịt đáp lại một tiếng.
Diệp Sở Sinh không thích ăn cay, thêm nữa lại không thấy ngon miệng nên cơ hồ không hề đụng đũa. Hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm Đào Tử Kiệt, mắt thỉnh thoảng chớp hai lần, bầu không khí buổi tối dưới ánh đèn quái dị lạ thường.
Chờ Đào Tử Kiệt ăn no, hắn mới mở miệng hỏi: “Cậu thật sự muốn cứu hai mẹ con kia sao?”
Phí lời! Đào Tử Kiệt gật gật đầu.
“Vậy à, bất luận muốn cậu làm gì cậu cũng đều đồng ý sao?”
Trong đầu Đào Tử Kiệt hiện ra ánh mắt đau thương trước khi chết, hít một hơi, gật đầu.
“Vậy đi thôi, dẫn cậu đến một nơi, hi vọng tối nay chúng ta sẽ có một đêm vui vẻ.” Diệp Sở Sinh mỉm cười.
Một tiếng sau, Đào Tử Kiệt được dẫn vào một hội sở* không tên không biển hiệu nhưng cực kì xa hoa cao cấp, sau lưng bất giác có chút lạnh người. Hơn nữa cậu nhận thấy, hội sở này tính bảo mật vô cùng tốt, bốn pho tượng trước cửa tựa như bốn hộ vệ áo đen, tiến vào hội sở không chỉ cần phải quẹt thẻ mà còn phải nhận diện khuôn mặt. Ly kỳ hơn chính là, nơi này người ra kẻ vào đều đi thành đôi thành cặp.
(*hội sở: nơi làm việc và giao dịch của một cơ quan, tổ chức, đồng nghĩa với trụ sở)“Ai nha, đã lâu không đến rồi, theo tôi nhớ thì hình như chỗ thay quần áo là ở chỗ này.”
Đào Tử Kiệt yên lặng đi theo phía sau Diệp Sở Sinh, phòng thay quần áo! Mô phật, hội sở bình thường sẽ vì khách mời mà sắp xếp cả phòng thay quần áo sao!
Đứng bên trong “Phòng thay quần áo”, Đào Tử Kiệt cuối cùng cũng hiểu được bản thân là đang ở nơi nào, bên trong ngoại trừ đồng phục ra thì chính là đồ lót tình thú, đương nhiên còn có mấy cái sex toy, ví dụ như đầu kẹp nhũ, ball gag, vòng cổ, thậm chí còn có đủ loại còng tay.
“Yên tâm, những thứ kia đều hoàn toàn mới, dùng qua sẽ tiêu hủy.” Diệp Sở Sinh chọn một cái quần đùi da màu đen bó sát người, cười híp mắt nói: “Cái này thế nào? Sẽ bao kín hoàn toàn mông của cậu, không cần lo đến việc bị lộ hàng.”
“Lão tử đổi ý rồi.” Đào Tử Kiệt nuốt nước miếng, tận lực cố gắng giữ tỉnh táo. Mặc những thứ đồ này vào chỉ là việc thứ yếu, chủ yếu là cậu không thể chấp nhận nổi mấy cái trang phục mang dáng vẻ nô lệ thế này, lại ở trước mặt mọi người biểu diễn, đối mặt với ánh mắt người xa lạ chỉ chỉ chỏ chỏ.
“Chậc, tôi còn tưởng A Kiệt rất muốn hi sinh vì người khác, vậy thì chúng ta lại đánh cược đi, hai mẹ con kia cộng thêm một người nữa là Đào Tử An, không biết ba mạng người này có thể khiến cậu hi sinh không đây?”
Xem ra Diệp Sở Sinh đã quyết tâm muốn giẫm đạp cậu, Đào Tử Kiệt sắp chết giãy dụa: “Đừng ép tôi, anh biết mà, tôi trời sinh không phải là kẻ thích bị tra tấn, cũng không có loại đam mê này, tôi không làm được….”
“Thật đáng tiếc, nhưng tôi trời sinh cuồng ngược đãi.” Diệp Sở Sinh châm điếu thuốc, nằm đối diện với chiếc gương trên bức tường lớn, rũ mi mắt: “Vì thế thật ngại quá, cậu nhất định phải phối hợp với tôi, tận lực biến mình thành dạng người vì bị tra tấn mà cuồng mê, nếu như cậu không thể khiến tôi hài lòng thì tôi sẽ đi kiếm những vật thế thân khác.”
Tuy rằng hắn không nói rõ vật thay thế là ai nhưng Đào Tử Kiệt không cần suy nghĩ cũng biết được, trừ em trai của cậu ra còn có thể là ai khác chứ. Có thể từ lâu trong lòng Diệp Sở Sinh đã mang theo nỗi nhớ nhung vặn vẹo, chỉ là còn thiếu một cái cớ mà thôi. Chỉ có thỏa hiệp giống như lúc ăn uống, bất luận Diệp Sở cho cái gì, cậu cũng phải nuốt hết xuống, bao gồm cả khuất nhục và khó xử.
Đào Tử Kiệt làm theo yều của hắn, cởi hết quần áo, mặc cái quần đùi da kia vào, cả người vì xấu hổ mà run lên. Bởi vì cậu phát hiện, phía sau quần đùi lại có dây khóa, chỉ cần kéo mở dây khóa, lối vào bí ẩn kia sẽ hoàn toàn bại lộ, giống như là để tiện cho người khác hưởng dụng bất cứ lúc nào.
“Bỏ tay ra, đứng ra đó.” Diệp Sở Sinh thấp giọng ra lệnh.
Đào Tử Kiệt nhắm mắt lại, cứng đờ đứng trước gương. Diệp Sở Sinh từ sau lưng cậu chậm rãi đi tới, con ngươi sâu thẳm, ngón tay dọc theo đường cong của tấm lưng căng thẳng lướt xuống, vòng qua eo nhỏ, dừng lại phía dưới hông.
“Bảo bối, thật hợp với cậu, vô cùng đẹp……” Diệp Sở Sinh vuốt ve bắp đùi cậu nỉ non, hô hấp nóng như lửa.
Hắn quả nhiên không chọn sai, một cái quần da đơn giản đã có thể khiến dã tính của Đào Tử Kiệt hoàn toàn tỏa ra đến vô cùng nhuần nhuyễn. Thân hình tam giác ngược bên trên, hai chân dài thẳng tắp, mỗi khối cơ bắp đều không chê vào đâu được, kết hợp với vị trí bí mất bị bao chặt lấy, ngược lại càng khiến cho người ta mơ mộng vô hạn, đặc biệt là dây khoá ở khe mông, tà ác đến mê hoặc cực điểm. Diệp Sở Sinh ôn nhu giúp cậu đeo vào một cái vòng cổ đen, sau đó lấy xích sắt gắn vào chốt trên vòng cổ, nhẹ giọng nói: “Bảo bối, chúng ta đi thôi, buổi tối tốt đẹp của chúng ta sắp tới rồi.”
Đào Tử Kiệt không biết bản thân phải đi hướng nào, cũng không biết mình đang ở đâu, bởi vì cậu vẫn luôn một mực cúi đầu nhìn mũi chân. Nhưng dù là như vậy, cậu vẫn có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt bất đồng dán lên người cậu, đánh giá, dung tục, dâm đãng, tò mò, những cái đó tựa như những cây roi vô hình không ngừng quất vào tự tôn của cậu.
Diệp Sở Sinh đưa cậu đến một nơi như câu lạc bộ trong đại sảnh, có rất nhiều người vô cùng náo nhiệt, có cả quầy bar, chỗ ngồi và sàn nhảy, đèn laser trên trần nhà quay vòng, tiết tấu cùng âm lượng của nhạc vừa phải, tạo nên bầu không khí mơ mơ màng màng.
Đến nơi này Đào Tử Kiệt mới hơi thở ra một hơi, bởi vì ánh sáng rất mờ, có cảm giác làm giảm đi sự tồn tại của cậu, đồng thời còn có rất nhiều nam nữ trang phục vô cùng phóng đãng, chí ít cũng làm cậu cảm thấy mình không lạc loài.
“Ơ, khách quý đến rồi.” Bartender tóc vàng chào đón hỏi thăm: “Diệp lão đại, tôi tưởng anh đã thay đổi hoàn toàn rồi, hóa ra vẫn là chó không thể chê c**.”
Diệp Sở Sinh liếc người kia một cái, quay mặt giới thiệu với Đào Tử Kiệt: “Đây là ông chủ của nơi này, là một trong những tên bạn nối khố của tôi.”
Người đàn ông tóc vàng liền phóng ánh nhìn đến trên người Đào Tử Kiệt, ánh mắt sáng lên: “Không tệ, không trách Diệp lão đại muốn tái xuất giang hồ, ở đâu tìm được hàng tốt thế?”
Y muốn đi tới nắm lấy mặt Đào Tử Kiệt, mới vừa đưa tay ra đã bị Diệp Sở Sinh đánh rớt, người đàn ông tóc vàng ngơ ngẩn, nhíu mày nói: “Diệp lão đại, hiện tại trong tay tôi cũng có mấy tên nô lệ rất ngon miệng, không bằng chút nữa kêu bọn họ tới cho cậu lựa chọn, đổi lại cho tôi mượn cậu ta chơi một tối được không?”
Diệp Sở Sinh ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi: “Bùi thiếu, cậu đang thăm do tôi sao?”
Không hổ là bạn xấu quen biết nhau nhiều năm, không cần nói rõ ra đã có thể hiểu trong lòng nhau nghĩ gì, người đàn ông tóc vàng mỉm cười, đem ly Tequila đẩy tới trước mặt Đào Tử Kiệt.
“Lần đầu tiên tới đây sao? Đừng căng thẳng.” Bùi thiếu liếc nhìn Diệp Sở Sinh, nâng cao âm lượng hết sức nói: “Bởi vì cẳng thẳng cũng vô dụng thôi, cậu rơi vào tay của tên này thì chỉ có thể tự cầu phúc, cậu ta là một tên khốn nạn chả hiền lành gì đâu, đã từng đánh chết nô lệ đấy.”
“Bùi Ngọc!” Diệp Sở Sinh nheo mắt gọi cả họ
tên y.
“Ok, Ok.” Bùi thiếu mở tay ra, nhe ra hàm răng trắng sáng nói: “Nói sai, tôi tự phạt một LY.”
Lúc này, ánh đèn toàn sảnh đột nhiên tối lại, đám người bên trong sàn nhảy tản ra, từ trung tâm dần dần xuất hiện một cái bục sắt, ước chừng cao khoảng ba mét.
“Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, không biết đêm nay Diệp lão đại sẽ đến, nếu không tôi đã sắp xếp chương trình đặc biệt rồi.” Bùi thiếu nói.
“Không cần, tôi tối nay là tới tham gia chương trình, cậu đi chuẩn bị để chúng tôi lên đài là được.”
Bùi thiếu ngây ngẩn cả người, Diệp Sở Sinh dĩ nhiên lại muốn xuất đầu lộ diện trên khán đài hay sao? Trước kia ở cái thời kì bọn họ trở nên điên cuồng chuyện này cũng chưa từng xảy ra. Đào Tử Kiệt vẻ mặt vô cùng khó coi, không sợ chết mà trừng mắt với Diệp Sở Sinh, không tin nổi khi nghe thấy lời nói của hắn.
“Cậu muốn điều giáo nô lệ trước mặt mọi người? Vậy thì cũng đừng gây ra án mạng a, tôi đây không gánh nổi đâu.”
Diệp Sở Sinh cười lạnh: “Yên tâm, tôi không nỡ chơi đùa chết cậu ta.”
“Không! Diệp súc sinh! Con mẹ nó anh không thể làm như vậy!” Đào Tử Kiệt liều mạng lắc đầu, trong mắt nổi lên sự bàng hoàng và hoảng sợ.
Không sai, chính là hoảng sợ. Đây chính là vẻ mặt lần đầu tiên Diệp Sở Sinh thấy được trên gương mặt cậu, giống như một đứa trẻ không nơi nương tựa, hai loại dục vọng yêu thương cùng ức hiếp sục sôi bên trong hắn, hắn lại dứt khoát lựa chọn cái sau.
“Bảo bối, cậu nhất định phải từ chối tôi sao?” Diệp Sở Sinh sờ lên mặt cậu, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi nhợt nhạt, âm nhanh nhu mềm như kẹo bông: “Tôi thì không quan trọng, nhưng cậu thì cần phải nghĩ cho kĩ, thật sự muốn cự tuyệt sao?”
Ánh đèn sáng rực chiếu trên đài cao, có người ở phía trên cầm micro nói chuyện, dưới đài có người vỗ tay khen hay, thỉnh thoảng còn có tiếng ủng hộ ồn ào, đầu của Đào Tử Kiệt căng đến mức muốn nổ tung, cảm giác bản thân rơi vào một thế giới kỳ quái.
“Không muốn…..Đừng làm như vậy, Diệp Sở Sinh, van cầu anh, buông tha cho tôi có được hay không?” Đào Tử Kiệt khổ sở cầu khẩn.
Cậu đã không để ý tới tôn nghiêm của mình, sự hoảng sợ đã chiến thắng tất cả. Cậu chỉ biết bản thân không thể bước đến cái đài kia, cũng không muốn phải ở đó, ở trước mắt mọi người mà bị dạy dỗ, đùa giỡn, cậu tình nguyện chết cũng không muốn chịu đựng sự nhục nhã như vậy.
Diệp Sở Sinh vẫn cứ ôn nhu vuốt ve gò má của cậu: “Bảo bối, tôi cũng không muốn làm tới mức này, chỉ là cậu thật sự không ngoan tí nào, hết lần này đến lần khác cứ làm tôi thất vọng.”
“Xin lỗi, tôi sai rồi, đều là tôi không đúng, sau này tôi nhất định sẽ vô cùng nghe lời, nhất định mà! Vì thế, cầu xin anh…..” Đào Tử Kiệt cắn môi, âm thanh khàn đến độ gần như không thể nghe rõ câu nói.
“Vậy thì chứng minh cho tôi xem đi, đi lên trên đài, dùng thân thể của cậu cùng phản ứng khiến tôi tin tưởng cậu. Nếu như cậu nhất định từ chối, tôi cũng hết cách, tôi không nỡ bắt ép cậu làm như thế,nên tôi không thể làm gì khác hơn là tìm người khác để trút giận, vì thế cậu cần phải nghĩ thật kỹ.”
Diệp Sở Sinh nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của cậu, trong ôn nhu ẩn chứa tàn nhẫn, Đào Tử Kiệt cúi đầu, lòng như tro nguội.
Bùi thiếu nãy giờ vẫn đứng xem, biểu hiện chăm chú hiếm thấy: “Diệp Sở Sinh, bộ dáng cậu ta căn bản không thích hợp để lên đài biểu diễn, cho dù cậu ta phối hợp với cậu tiến hành dạy dỗ, nhưng cũng sẽ không lạc quan cho mấy.”
Nếu như nô lệ không thể qua được cửa lòng của mình, sẽ dẫn đến việc dạy dỗ trước mặt mọi người thất bại, đến lúc đó sẽ bị khán giả chế nhạo cùng khen ngược (reo hò khen hay khi thấy người biểu diễn có khiếm khuyết), sẽ tạo thành thương tổn nhất định trong lòng, mà cái tổn thương kia cũng sẽ ảnh hưởng đến cả chủ nhân cùng nô lệ.
Diệp Sở Sinh hơi nhíu mày, nắm lấy cằm Đào Tử Kiệt, không để cho cậu cắn nát môi mình.
Sau đó nhẹ giọng nói: “Bùi thiếu, phiền cậu cho tôi một ly Ecstasy.” (Ecstasy là thuốc lắc tổng hợp…)