Ecstasy là loại rượu không hề cay nồng như các loại rượu khác, vào miệng liền tràn đầy thơm ngọt, là thành phẩm đặc sắc của Bùi thiếu, tiếng Hoa gọi là tiêu hồn, trong rượu có trộn lẫn một chút chất gây ảo giác và thuốc kích thích. Tuy rằng không thể khiến người dùng hoàn toàn đánh mất chính mình, nhưng cũng chậm rãi giúp giải tỏa thần kinh căng thẳng của người dùng, đồng thời còn khiến cơ thể người dùng càng thêm mẫn cảm, giúp thôi thúc ham muốn.
Đào Tử Kiệt quỳ hai gối trên đài cao, cả người bao phủ bởi một tầng mồ hôi mỏng, ánh sáng chói mắt chiếu trực tiếp trên người cậu. Cậu có thể nghe được thanh âm va chạm của hàm răng vì run, trong đầu có hàng ngàn hàng vạn tâm tư hỗn hợp ngổn ngang, không có gì có thể bám víu vào, càng liều mạng hô hấp càng cảm thấy không khí thật mỏng manh.
Diệp Sở Sinh bước ra đứng trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống, dùng chuôi roi nâng cằm Đào Tử Kiệt lên, ép cậu đối diện với mình.
“Thả lỏng một chút.” Diệp Sở Sinh quan sát cậu, dùng giọng điệu nghiêm khắc nói.
“Từ khoảnh khắc bắt đầu ở nơi này, tôi chính là chủ nhân của cậu, bất luận tôi muốn cậu làm gì hoặc đối với cậu như thế nào, cậu cũng nhất định phải thuận theo vô điều kiện, hiểu chưa?”
Đào Tử Kiệt vô cùng khó khăn gật đầu.
Diệp Sở Sinh giơ tay vung roi xuống, ở ngay mí mắt Đào Tử Kiệt tạo ra một vệt đỏ.
“Chủ nhân đang hỏi cậu, hiểu chưa?”
“Đã hiểu…”
Tuy câu trả lời miễn cưỡng như vậy không thể khiến Diệp Sở Sinh thỏa mãn nhưng hắn nhịn xuống, khi điều giáo điều kiêng kỵ nhất chính là phập phồng thấp thỏm và nóng lòng tiến thủ.
“Bây giờ đứng lên cho tôi, sau đó cúi người xuống dùng hai tay nắm lấy mắt cá chân của mình.”
Cơ thể Đào Tử Kiệt vì thường xuyên chịu đựng huấn luyện nên rất mềm dẻo, có thể thoải mái mà hoàn thành mệnh lệnh này. Nhưng tư thế như vậy sẽ khiến toàn bộ phần mông của cậu cong lên, quần da đen ôm chặt lấy hình dáng hai nửa cung tròn, dây khóa sáng trắng lộ ra, ngay tại khuy kéo đang hơi rung nhẹ, dưới đài có người khen hay, Đào Tử Kiệt nhắm mắt lại, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
“Rất tốt.” Diệp Sở Sinh dùng roi quất lên sống lưng của cậu một cái: “Khi chủ nhân hỏi cậu, nhất định phải lớn tiếng trả lời.”
Diệp Sở Sinh dùng chuôi roi đâm đâm mông của cậu, hỏi: “Đây là gì?”
“Mông…..”
“Lớn tiếng lên!” Diệp Sở Sinh lại quất xuống một roi, lần này dùng không ít sức, vết roi trên sống lưng ngay lập tức rịn ra tơ máu.
“Là cái mông!” Đào Tử Kiệt đau đến độ mồ hôi nhỏ đầy trên mu bàn chân.
Diệp Sở Sinh đưa tay còn lại ra, xoa xoa mông của cậu, chốc chốc lại dùng móng tay cách lớp quần da gảy gảy khe mông cậu. Đào Tử Kiệt xấu hổ run rẩy, địa phương bị đụng vào lại tê tê ngứa ngáy, bởi vì khung cảnh xung quanh kết hợp với rượu, thân thể cậu so với bình thường nhạy cảm hơn rất nhiều.
Diệp Sở Sinh hơi nhếch miệng, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý xẹt qua dưới đài, càng ra sức vũ nhục cậu: “Thực sự là một cái mông to dâm đãng, sao lại run rẩy như thế? Có phải là đang hi vọng chủ nhân kéo dây khóa ra để khán giả có thể nhìn rõ ràng cái mông của cậu có hình dáng gì phải không?
Dứt lời, hắn cố ý khẩy khẩy cái khuy kéo, kỳ thật vẫn chưa có dự định sẽ kéo nó xuống chỉ là bản tính xấu xa lại trỗi dậy, cố ý khơi gợi hứng thú của khán giả. Nhưng Đào Tử Kiệt lại giật mình, cậu kêu lên một tiếng không, xoay người lại đẩy tay Diệp Sở Sinh ra.
Nô lệ phản kháng cùng với biểu hiện không tín nhiệm thì chả khác nào việc trước mặt mọi người tát chủ nhân một cái. Sắc mặt Diệp Sở Sinh thay đổi, nhấc chân đạp ngã cậu, giơ roi quất xuống mặt và đầu của Đào Tử Kiệt.
Dưới đài truyền ra tiếng kinh hô, bởi vì bọn họ thấy không còn là dạy dỗ nữa, càng giống với xu hướng ngược đãi hơn.
Có người ngồi sát lại bên cạnh Bùi thiếu, nhẹ giọng hỏi: “Ông chủ, có nên ngưng biểu diễn lại không?”
Bùi thiếu đưa tay vén lọn tóc rối ra sau tai, hơi cong khóe miệng: “Không cần, chương trình rất thú vị, cậu không nhìn ra sao? Quyền chủ đạo căn bản không nằm trong tay cái người gọi là chủ nhân kia.”
Diệp Sở Sinh đánh mệt rồi thì ngừng tay, hắn mở khuy áo thứ nhất trên sơ mi trắng ra, thở hồng hộc, Đào Tử Kiệt nằm nghiêng ngã trên đài, hai tay bảo vệ đầu, khắp người đều là vết roi.
“Tên nô lệ làm càn này, quỳ lên cho tôi!” Diệp Sở Sinh một cước đá vào bụng của cậu.
Đào Tử Kiệt nhịn đau bò dậy, quy củ quỳ gối dưới chân hắn.
Diệp Sở Sinh nhìn bộ dạng thê thảm của cậu, ánh mắt phức tạp, hắn trầm ngâm chốc lát, sau đó nói: “Tôi vốn không định làm quá đáng như vậy, nhưng cậu lại chọc giận tôi, vì lẽ đó cậu phải dùng miệng hầu hạ tôi, bằng không ngày mai cậu sẽ nhận được kinh hỉ từ nước Mĩ xa xôi đấy.”
Đào Tử Kiệt lắc đầu, hoảng sợ nhìn hắn. Diệp Sở Sinh làm sao có thể làm như thế, làm sao có thể!
Diệp Sở Sinh cởi bỏ dây lưng, ngạo vật ngang nhiên bắn ra ngoài, hắn tóm chặt lấy tóc trên trán của Đào Tử Kiệt, đem đầu khấc ấn vào đôi môi không còn chút máu của cậu: “Nhanh bắt đầu đi, khán giả đã không nhịn được nữa rồi kìa.”
Đến đây đi, để tất cả mọi người ở đây chứng kiến, cậu thuộc về tôi. Thấp hèn nằm rạp dưới hông tôi, dùng miệng lấy lòng tôi, bởi vì tôi mà lộ ra vẻ mặt thống khổ, bởi vì tôi mà chảy nước mắt khuất nhục.
Chuyện phát sinh kế tiếp, tựa như một hồi ác mộng. Đào Tử Kiệt thuận theo hé miệng, dùng đầu lưỡi liếm láp hắn, để hung khí dữ tợn đâm vào trong cổ họng của mình. Cậu cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, duy nhất chỉ có cảm giác nóng bỏng nơi cổ họng vì bị hành động ra vào ma sát, trường mâu kia ở nơi sâu nhất trong cơ thể cậu cọ sát phát ra tia lửa, xì một tiếng, đốt cháy hết thảy linh hồn của cậu.
Cậu ngoan ngoãn thuận theo khiến Diệp Sở Sinh không nhịn được mà lâng lâng, say sưa nhắm mắt lại, dùng tay đè lấy đầu Đào Tử Kiệt, bắt đầu ưỡn eo đưa đẩy. Hắn biết chính mình đang làm một chuyện rất quá đáng nhưng hắn không thể dừng lại được, cảm giác vui vẻ cùng thỏa mãn không gì sánh bằng, hắn đồng ý dùng bất kỳ thứ gì để đánh đổi, cho dù là đánh đổi cả tôn nghiêm của người đàn ông này.
“Hô……..” Diệp Sở Sinh thở hắt một cái, ngẩng đầu lên, lỗ chân lông cả người đều thư giãn, hắn khàn giọng nói: “Muốn bắn, dùng miệng của cậu hứng sạch hết cho tôi.”
Hô hấp Diệp Sở Sinh ngưng trọng, cảm giác tê dại như điện giật lập tức dâng lên, thứ ác liệt căng cứng đến trướng đau kia rốt cuộc cũng vui sướng phun trào trọc dịch.
Không dừng được nữa rồi … trong đầu Diệp Sở Sinh chợt lóe lên một ý niệm, hắn nghe thấy ngữ điệu ác ý của bản thân: “Không cho nuốt xuống, mở miệng cậu ra.”
Đôi môi chậm rãi mở ra, dâm dịch vì vậy mà thuận thế chảy xuống, Diệp Sở Sinh túm lấy tóc của cậu, ép cậu ngẩng mặt lên, để khán giả dưới khán đài có thể rõ ràng nhìn thấy dáng vẻ của cậu, Đào Tử Kiệt nghe lời đến khó mà tin nổi, trên khuôn mặt tê dại không chút biểu tình.
Diệp Sở Sinh vô cùng hài lòng, hắn rốt cuộc đã thuần hóa được người đàn ông này, đồng thời hướng về mọi người thông báo, người này là của hắn!
Lúc này, hạ thân Diệp Sở Sinh lại dần dần nóng lên, dục vọng có xu thế thức tỉnh, nhưng hắn cũng không muốn trước mặt mọi người lột sạch Đào Tử Kiệt, không muốn để bất kì ai nhòm ngó được thân thể chỉ thuộc về mình này.
“Bảo bối, chúng ta đi thôi, qua nơi khác lại tiếp tục thương yêu cậu.” Diệp Sở Sinh nắm chặt dây xích trên tay.
Rời khỏi câu lạc bộ, Diệp Sở Sinh đến gần hôn lên mặt Đào Tử Kiệt, phát hiện cậu tựa hồ có gì đó không ổn.
Đào Tử Kiệt chỉ mặc một cái áo bành tô màu đen, đi chân trần, vòng cổ vẫn còn mang trên cổ, ánh mắt dại ra không hề có tiêu cự. Diệp Sở Sinh đánh vào mặt cậu, càng lúc càng dùng sức, hai gò má đều in dấu tay nhưng cậu một chút phản ứng cũng không có.
“A Kiệt? A Kiệt!” Sắc mặt Diễm Sở Sinh trở nên hoảng loạn, hét lớn với tài xế.
“Nước!”
Tài xế vội vội vàng vàng mở tủ đồ trong xe, đưa qua một bình nước khoáng.
Diệp Sở Sinh đổ bình nước lên đầu Đào Tử Kiệt, một bên kêu to tên cậu, một bên dùng sức lay mạnh vai cậu.
Một lát sau, Đào Tử Kiệt rốt cuộc cũng phản ứng lại, quay mặt sang nhìn hắn: “Hả?”
Diệp Sở Sinh thở ra một hơi, ôm cậu, dùng tay áo lau sạch nước trên mặt cậu: “Không sao rồi, chúng ta đã rời khỏi câu lạc bộ rồi, bây giờ sẽ đưa cậu về nhà, không sao rồi….”
Mấy chữ câu lạc bộ này khiến Đào Tử Kiệt chấn động, sự chịu đựng khuất nhục từ sâu trong lồng ngực trào ra, trong cổ họng vẫn còn lưu lại mùi tanh hôi, cậu cúi người xuống, ôm chặt lấy cổ mình mà nôn khan. Diệp Sở Sinh ôm chặt lấy cậu, cũng không quản việc nôn ói dơ bẩn có dính lên người mình hay không, vỗ nhè nhẹ sống lưng của cậu, dặn dò tài xế tăng tốc.
Diệp Sở Sinh biết mình đã dọa cậu sợ, nhẹ giọng an ủi: “Bảo bối, tôi biết cậu rất khó chịu, nhịn một chút nữa là đến nhà rồi, không sao nữa đâ, tôi đảm bảo sau này sẽ không bao giờ dẫn cậu đến nơi đó nữa.”
Đào Tử Kiệt ói xong, vẫn không hề ngẩng người lên, quay mặt về phía bãi nôn kia, tiếng cười phát ra còn khó khăn hơn cả tiếng khóc.
Bộ dạng của cậu khiến tim của Diệp Sở Sinh đau đớn, mang theo tiếng nỉ non luống cuống: “Bảo bối, A Kiệt……”
Sau khi cậu cười đủ rồi, lập tức vùi đầu vào trong đầu gồi, bất luận Diệp Sở Sinh gọi như thế nào cũng không đáp lại.
Sau khi về đến biệt thự, Diệp Sở Sinh ôm Đào Tử Kiệt xuống xe, trực tiếp ôm người đến phòng tắm, ân cần nhẹ nhàng cởi quần áo giúp cậu. Đem quần đùi da và vòng cổ cởi bỏ hết, sau đó lại ôm lấy cậu, cho nước ấm vào bồn tắm. Đào Tử Kiệt vẫn nhắm chặt mắt tùy ý hắn dằn vặt chính mình, tựa như một con rối không có sự sống.
Hơi nước mịt mờ dần dần bao phủ buồng tắm, Diệp Sở Sinh ngồi xổm bên mép bồn tắm, trìu mến nhìn cậu, dùng bọt biển mềm mại cọ rửa cơ thể cho cậu.
Đêm đã khuya, chiếc đèn cuối cùng trong biệt thự cũng đã tắt. Diệp Sở Sinh bưng cà phê, canh giữ ở trước màn hình quản chế, cả đêm không hề chợp mắt. May là, Đào Tử Kiệt nhìn qua ngủ rất an ổn.
Kỳ thực người cả đêm không ngủ đâu chỉ có một mình hắn.
Ngón tay Đào Tử Kiệt dưới mền một lần lại một lần mô tả ba chữ Diệp Sở Sinh, đem cái tên này khảm sâu vào tận đáy lòng. Từng nét từng nét đều là cừu hận đến tận xương tủy, sự thù hận trỗi dậy này không phải là cảnh giới sinh tử đơn thuần có thể giải quyết, cậu vốn đã chẳng có gì, giờ đến cả tôn nghiêm cuối cùng của mình cũng biến mất sạch không còn chút dấu vết. Dù sao đi chăng nữa cậu cũng không thể quay trở lại như trước, còn có cái gì phải sợ, đối phó với ma quỷ, chỉ có thể sa đọa chung với nó, so với nó phải càng tàn ác ngoan độc hơn.
Từ tối nay trở đi, Đào Tử Kiệt trước đây đã chết rồi, triệt triệt để để chết rồi.
Cậu tự thề với bản thân mình trước kia, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho kẻ đã giết chết bản thể của cậu, tuyệt đối sẽ không!
Cứ đến thứ sáu lại có chuyện không thể không làm.
Đào Tử Kiệt vẫn còn đang trong thời kỳ bảo lãnh, vì thế mỗi tuần nhất định phải đến đồn cảnh sát báo danh. Hôm nay, Diệp Sở Sinh không đến cũng không vô ích, hắn vừa giúp cậu thắt lại cà vạt vừa dặn dò: “Quản cho tốt cái miệng của cậu, nhớ không được nói gì lung túng nghe chưa?”
Đào Tử Kiệt gật gật đầu, thấy Diệp Sở Sinh vẫn kéo kéo cà vạt của mình không buông tha, liền hôn lên môi hắn một cái.
Diệp Sở Sinh mỉm cười, trả lại cho cậu một nụ hôn lưỡi nóng bỏng, sau đó buông lỏng tay.
Thân là một nhân viên cảnh sát tổ trọng án, Ninh Mộng vẫn cảm thấy rất tự hào, là người xông pha nơi tiền tuyến để trừ bạo an dân, cảm giác thỏa mãn thời thời khắc khắc đều rạo rực, nhưng điều kiện tiên quyết chính là, nếu như cuộc đời cảnh sát của y không gặp phải tên khốn kiếp đối diện này.
“Hóa ra tên cậu là quả chanh
(Ninh Mộng và quả chanh đều phát âm là [ningmeng]), đúng là rất xứng với thân hình của cậu, chắc lúc bắt tội phạm đều ngồi một chỗ rồi lăn đi phải không?”
Ninh Mộng tức đến đỏ cả mặt, chỉ vào tên đàn ông đáng ghét trước mặt rống to: “Lập tức đem nhân viên cảnh sát làm chứng đến cho tôi! Nếu không lại bảo vu cáo hắn tội ăn cắp!”
Đây là lần thứ hai bọn họ tiếp xúc với nhau, lần trước y phụ trách thẩm vấn Đào Tử Kiệt, kết quả là bị dao động. Vì thế lần này y thừa dịp Đào Tử Kiệt về đồn cảnh sát báo danh, suy nghĩ tìm cách, ít nhất phải thêm chút mắm chút muối, sau đó tìm lý do khấu lưu cậu ta 48 giờ!
“A sorry, anh là người nhìn thấy tôi ăn cắp hả?” Cậu thưởng thức nhìn nhân viên cảnh sát làm chứng hỏi.
“Cậu vừa cố ý đụng tôi một cái! Sau đó nhân cơ hội lén đi, đừng cho là tôi không biết!”
“Ai nha a, cậu đối xử với công dân tốt nhặt được của rơi đến trình báo như thế này sao? Tôi muốn khiếu nại cậu, trước tiên chờ tôi nhìn kĩ vị cảnh sát ghi số này đã…”
Ninh Mộng nhào tới đoạt nhân viên cảnh sát làm chứng lại, ném giấy bút tới trước mặt cậu: “Kí tên nhanh lên, sau đó cút đi!”
Đùa sao, nhân viên trình độ ưu tú của cảnh đội Hồng Kông được xếp thứ bậc trên thế giới như hắn nếu tùy tiện nhận một đơn khiếu nại đều sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức, Ninh Mộng có điên mới đi kéo rắc rối về mình.
“Sĩ quan cảnh sát quả chanh, vậy tôi đi nha, tuần sau lại tới tìm anh chơi.” Đào Tử Kiệt ký tên xong thì cười cười đứng lên, tiểu sĩ quan cảnh sát này lúc xù lông lên lại khiến cậu nhớ đến tên quỷ con kia của mình, rất thú vị.
Ninh Mộng mặt lại đỏ lên, dữ dằn trừng mắt nhìn cậu.
Đào Tử Kiệt nghênh ngang đi ra khỏi đồn cảnh sát, chậm rãi xoay người, vừa nãy phải ngồi im một chỗ ba tiếng đồng hồ, xương mỏi hết cả rồi.
Xe Diệp Sở Sinh chuẩn bị đã ở phía bên kia đường chờ cậu, lúc Đào Tử Kiệt đi tới vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, đội nhiên có một chiếc xe màu trắng vượt đèn đỏ xông đến, lao thẳng về phía cậu. Sự tình phát sinh quá đột ngột, chiếc xe kia không có dấu hiệu chậm lại, trực tiếp hất tung cơ thể Đào Tử Kiệt, khiến cậu văng xa mấy mét ngã lăn xuống đất.
Vết máu đáng sợ kéo dài từ mặt đường đến trên lối đi bộ.
_______________
Ú: chương sau bạn DSS rất thâm tình, còn gián tiếp bày tỏ tình cảm trong lòng mình nhưng mà mẹ tác giả thật ác độc khi tạo ra hai nhân vật tính tình trái ngược nhau. Một kẻ thì yêu đến mù quáng, sức chiếm hữu quá lớn, còn một kẻ thì quá quật cường. Đâm ra có tỏ tình này nọ, người nào đó đôi lúc hạ mình nhưng chả đổi lại được gì. Mà tôi thấy DSS hạ mình hầu hạ nhưng ĐTK nó cứ quật cường như thế nên hắn ta mới hứng thú, nếu như ĐTK ngay từ đầu đã chấp nhận thì với bản tính của má DSS thì chắc ngay chương sau thì kết thúc cả truyện được rồi đấy. Mệt vl -_-