Dương Hạo Tư vốn dĩ luôn dõi theo từng cử động của người yêu cũ trên Weibo và khoảnh khắc bạn bè, vậy mà lần này lại chẳng biết anh bị gãy xương. Nguyên nhân dĩ nhiên là gần đây chuyện rắc rối nhiều quá, cậu căn bản chẳng có thời gian lên mạng.
Cậu dọn ra ngoài ở, có một thời gian dài phải thuê khách sạn. Nhà của Tiểu Ngụy tuy tốt, nhưng cậu cũng ngại không tiện ở nhờ suốt.
Sau đó cậu tìm được một người bạn cùng thuê, căn hộ nhỏ hơn trước rất nhiều. Từ xa hoa trở lại giản dị vốn khó thích nghi, nửa đêm mỗi lần đi vệ sinh Dương Hạo Tư đều hoài niệm cái bồn cầu phát sáng trong nhà cũ.
Cậu vẫn chưa sửa được cái tật nhớ người yêu cũ.
Bạn cùng phòng tên Khâu Gia Hứa, tính tình cực tốt, ngày nào cũng dọn nhà sạch bong, lại còn nấu ăn giỏi.
Thế nhưng hễ đến lúc rửa chén, Dương Hạo Tư bèn nhịn không nổi: "Cái đồ chết tiệt đó xưa nay chưa từng rửa chén! Tôi nói với anh ta biết bao nhiêu lần, anh ta chẳng thèm để ý, rõ ràng tôi đã nấu cơm, anh ta rửa cái chén thì có sao đâu chứ!"
Khâu Gia Hứa nghe đến phát phiền, cố gắng nặn ra nụ cười: "Người chết thì nên được tôn trọng, anh bớt nói anh ta đi."
Dương Hạo Tư rửa xong chén, nghiến răng nghiến lợi: "Anh ta lúc sống là thằng ngu, chết rồi vẫn là thằng ngu!"
Cũng phải nói, cậu không phải chưa từng nghĩ đến việc tìm một người mới. Cậu đâu phải hạng thủ tiết vì người chết. Thế nhưng mỗi khi muốn bắt đầu, cậu lại vô thức so sánh đối phương với người yêu cũ, để rồi nhận ra: đàn ông quả nhiên chẳng có ai ra hồn.
Phiền chết đi được, tại sao đàn ông đều tệ như vậy? Phiền chết đi được, đàn ông tệ thế mà cậu lại vẫn thích đàn ông!
Dương Hạo Tư phải thừa nhận, cậu vẫn lén xem livestream của người yêu cũ.
Ban đầu là vì muốn thử "liệu pháp miễn dịch", về sau lại thành thói quen.
Giọng của Mạnh Hạ Nhĩ thực ra rất dễ nghe, phát âm rõ ràng, không cố tình gằn giọng, thỉnh thoảng còn lộ chút giọng miền Bắc.
Tiểu Dương từng nghe giọng anh mà "giải quyết" một lần, tự thấy bản thân hèn hạ, chỉ muốn nghe tên chết tiệt đó thốt vài câu bậy bạ.
Đeo tai nghe bluetooth, giọng Mạnh Hạ Nhĩ dường như vang ngay bên tai. Đáng tiếc tên chó già này đã "từ bỏ đường ác", suốt buổi chỉ nói "chuối, táo, lê", khiến người nghe mà đói bụng.
Khó khăn lắm mới nghe được một câu "Mẹ nó", Tiểu Dương nghiến răng tạm bợ, miễn cưỡng tự giải quyết xong.
Xong việc, cậu tr*n tr**ng nằm ngửa trên giường, mắt nhìn trần nhà, không muốn dọn dẹp gì cả.
Cậu nghĩ: giờ này Mạnh Hạ Nhĩ đang làm gì? Vẫn đang chơi game sao? Có khi nào anh chẳng hề nghĩ đến mình không?
Hôm sau, Khâu Gia Hứa phải lôi cậu từ trên giường dậy, nhét vào bệnh viện, vì cảm lạnh nặng đến phải truyền dịch.
Bạn cùng phòng đắp chăn cho cậu, nghiêm túc nói: "Tôi không có ý kiến gì chuyện riêng của cậu, nhưng lần sau làm ơn mặc cái gì đó đi được không? Không thì ít nhất cũng đắp chăn, thích tự do thì còn có điều hòa, không thiếu chút tiền điện đâu."
Dương Hạo Tư thều thào: "...Tôi muốn yêu đương!"
Cậu vốn vẫn luôn theo đuổi tình yêu, vậy mà hai năm trôi qua, Tiểu Ngụy, cái cậu gà con cấp tiểu học, còn tìm được bạn trai, ngay cả Đào Phi Vũ cũng "rửa tay chậu vàng" sống đàng hoàng. Còn cậu thì vẫn ôm đống đồ chơi ấy mà qua ngày!
Nửa đêm, cậu đứng dưới đèn đường, trong mưa phùn gào to: "Ông trời ơi, ngài hạ phàm đi, giết tôi cho rồi!" Một màn mưa gào trời vô cùng thảm thương!
Khác với ý mỉa mai trong văn chương, Dương Hạo Tư thật sự nói theo nghĩa đen. Cậu đã tám trăm năm không thấy "người sống" rồi.
Đào Phi Vũ ở tầng trên chửi xuống: "Cút đi, đừng ph*t t*nh trước cửa nhà tôi, còn hét nữa tôi báo cảnh sát đó!"
Ba tháng trước, Khâu Gia Hứa chuyển đi vì đổi công việc, sang ở chung với bạn.
Lúc chia tay, Dương Hạo Tư ôm lấy cậu khóc lóc: "Tôi còn đang vạch kế hoạch tương lai, cậu lại vạch kế hoạch rời bỏ! Khâu Khâu, cậu đi rồi ai nấu cơm cho tôi đây?"
Khâu Gia Hứa chỉ vỗ vai: "Tôi đi rồi cậu phải nhớ, dao gọt hoa quả không được dùng để đập tỏi."
Dương Hạo Tư lại sống một mình, buồn chán vô cùng.
Không ngờ, cha mẹ ở xa tám trăm năm chẳng gọi điện đột nhiên xuất hiện, còn ân cần thăm hỏi.
Cậu có hơi bất ngờ, thậm chí thấy gượng gạo. Cậu biết thừa hai ông bà đến là để lấy tiền. Cậu có tiền, có thể cho.
Ai ngờ mẹ cậu gian xảo, nhìn trộm được mật khẩu, quẹt sạch tài khoản chuyển cho em trai.
Tiểu Dương tức điên, gọi cho em thì bị thẳng tay chặn số! Cậu đi báo cảnh sát, nhưng trong tin nhắn mẹ cố ý viết "đây là tiền mừng cưới cho em trai", cảnh sát điều đình: coi như tặng, không dễ lấy lại.
Ngay tết nhất, tiền thuê nhà cũng không có, Dương Hạo Tư giận dữ xách vali bỏ đi. Dù sao bạn cùng phòng cũng đi rồi, cậu vốn chẳng thích ở một mình.
Vậy đi đâu đây? Cận kề năm mới, thật sự ngại mặt mũi sang nhờ vả Ngụy Thận Mạc hay Đào Phi Vũ, trong đầu bỗng hiện lên cái tên Mạnh Hạ Nhĩ, cái đồ chết tiệt ấy.
Kỳ thực cậu còn tiền ở khách sạn. Nhờ "phúc" người yêu cũ, cậu có một thẻ khác, mỗi tháng đều gửi vào ít tiền, gọi là "Quỹ hỏa táng Mạnh Hạ Nhĩ".
Thế nhưng không hiểu sao, cậu chỉ muốn quay lại nhìn một cái.
Đẩy hai chiếc vali lớn, gần đến cổng khu chung cư, Dương Hạo Tư mới sực nhớ: đã hai năm rồi, cái đồ chết tiệt đó chắc cũng sớm "dời mộ".
Trong túi vẫn còn chìa khóa căn nhà cũ, cậu do dự chẳng biết nên vào hay không. Cậu sợ gõ cửa lại thấy người khác ra mở, nghĩ đến thôi đã tủi thân, bèn ngồi phịch xuống bồn hoa mà khóc.
Tức chết đi được! Nếu không chia tay Mạnh Hạ Nhĩ thì đã chẳng phải đổi nhà, nếu không ngày ngày nhắc đến anh ta thì Khâu Khâu chắc cũng không dọn đi, nếu Khâu Khâu không dọn đi thì cha mẹ cậu cũng chẳng có cơ hội ra tay... Tóm lại, giờ đây lang thang đầu đường xó chợ, tất cả đều do Mạnh Hạ Nhĩ!
Mà đúng lúc này, kẻ đầu sỏ gây họa lại xuất hiện ngay trước mắt. Anh ngồi trên xe lăn khiến Dương Hạo Tư vừa xót xa vừa hả hê: "Đồ khốn, cuối cùng cũng có ngày hôm nay!"
Mạnh Hạ Nhĩ tức giận muốn đi, nhưng Dương Hạo Tư đã vội vàng giữ chặt xe lăn: "Chờ đã!"
Mạnh Hạ Nhĩ quay đầu, bực bội: "Gì? Không ai thèm thì chạy đến tìm tôi, coi nhà tôi là viện phúc lợi hả?"
Tiểu Dương giận đến giậm chân: "Không ai thèm cái con khỉ! Tôi... tôi là bị đồ ngu lừa mất tiền nên mới phải dọn ra ngoài đó!"
"Đấy là lỗi của tôi chắc?"
"Tôi có trách anh sao?"
Nghe xong, Mạnh Hạ Nhĩ lại quay đầu bế chó định đi.
Dương Hạo Tư chột dạ. Nghĩ bụng bây giờ mình đi cầu người ta, lẽ ra chẳng nên nói gắt thế. Nếu cái đồ chết tiệt kia thật sự mặc kệ mình thì phải làm sao? Tuy không đến mức sống không nổi, nhưng mà...
Cậu đứng ngẩn ngơ bên bồn hoa, trong lòng vẫn còn vương hơi ấm chú chó nhỏ, mím môi suýt khóc.
Năm phút sau, Mạnh Hạ Nhĩ quay trở lại.
"Khóc cái gì mà khóc, đi dứt khoát lắm đấy thôi?" Mặt cậu anh hầm hầm, chửi đổng: "Đừng bày trò với tôi! Về nhà tôi thì phải trả tiền thuê."
Dương Hạo Tư lần thứ hai vừa khóc vừa cười: "Có cần tôi đẩy xe cho anh không?"
"Không, xe điện."
"Vậy tôi buộc vali vào xe anh nhé."
"...." Mạnh Hạ Nhĩ thật hối hận vì đã quay lại.