Cẩm Nang Hồi Sinh Người Yêu Cũ

Chương 20

Dương Hạo Tư nằm mơ, mơ thấy lúc hai người quay lại với nhau. Không nhớ rõ là lần thứ mấy, chỉ nhớ khi đó tính khí Mạnh Hạ Nhĩ càng tệ, hay cắn người. Dương Hạo Tư tức giận mắng anh là đồ chó, trên người toàn vết thương do anh để lại.

Họ chia tay nhanh, mà quay lại cũng nhanh. Trước mặt bạn bè, Mạnh Hạ Nhĩ có thể dỗ dành vài câu, nhưng về đến nhà thì thế nào cũng bị đè ra ăn một trận.

Như muốn báo thù vì cậu đã nói bừa bên ngoài rằng mình chết rồi, anh vừa hung dữ vừa tàn nhẫn, hỏi: "Em nói tôi chết chưa? Nói xem, tôi có chết không?"

Rồi lại ôm lấy cậu, kề sát tai, cắn vào vành tai chửi một tiếng "nhóc khốn", tay thì xoa lên thắt lưng cậu.

Cuối cùng, tất cả lại trở về như cũ. Những vấn đề trước kia chưa từng giải quyết, chỉ vì yêu mà quay lại, rồi hận chất chồng càng nhiều. Một mớ rối rắm, cắt đứt bằng kéo thì nhanh nhất.

Cắt không đứt, gỡ chẳng xong, cuối cùng đọng lại những nút thắt, trong lòng mãi chẳng tháo ra nổi.

Mạnh Hạ Nhĩ cũng nằm mơ, anh mơ thấy những ngày lễ. Không nhớ rõ là lễ gì, vì Dương Hạo Tư lễ nào cũng muốn kỷ niệm, cảm giác nghi thức dư thừa quá mức.

Lúc không cãi vã, anh thích sự tinh tế ấy của Dương Hạo Tư. Thỉnh thoảng sẽ chuẩn bị bất ngờ cho anh, dụ anh đi chợ mua đồ, đợi đến khi anh về mở cửa thì mặc đủ kiểu quần áo nhảy vào lòng, hét lên "surprise!".

Dù đôi khi bất ngờ cũng hỏng bét, như gà rán bột chiên bị làm nát bươm, hay cây nến thắp trên giường làm cháy tấm ga... Cuối cùng vẫn phải gọi đồ ăn ngoài. Nhưng thật ra ăn gì không quan trọng, vì với anh, "ăn" Tiểu Dương là no rồi.

Mỗi người có một phòng ngủ riêng, đều là giường đôi.

Có lúc Mạnh Hạ Nhĩ livestream đến khuya, về giường chỉ cần với tay là có thể chạm vào Tiểu Dương đã ngủ ấm áp.

Hoặc có lúc Dương Hạo Tư uống say trở về, cả người nồng mùi rượu, chui vào lòng anh, dùng chóp mũi hơi lạnh cọ vào cổ, lẩm bẩm những lời say.

Những lời tình cảm ướt át mà Dương Hạo Tư thích nghe, Mạnh Hạ Nhĩ chưa bao giờ nói. Cậu thích anh gọi "Tư Tư", "vợ ơi", "bé cưng", nhưng bỏ hết những từ tục tĩu ra, từ ngọt ngào nhất trong miệng Mạnh Hạ Nhĩ chỉ có "nhóc khốn".

Vậy nên Dương Hạo Tư gọi anh là "Hạ Nhĩ", "ông xã", "Cậu trai", còn gọi cả "đồ chết tiệt".

Khi hận thì gọi "đồ chết tiệt", khi yêu cũng gọi "đồ chết tiệt".

Mạnh Hạ Nhĩ hành cậu tới nửa đêm, bắt cậu phải đổi cách xưng hô: "Tôi chết thế nào? Tôi chết rồi thì em ở vậy thủ tiết à?" Mồ hôi Dương Hạo Tư bị lông mi chặn lại, ngẩng cổ hôn anh, thì thầm: "Đồ chết tiệt, ang làm em yêu chết đi được... anh là đồ chết tiệt..."

Tỉnh lại, Mạnh Hạ Nhĩ thay ga giường. Dương Hạo Tư ngồi trên sofa chải lông cho chó, trêu chọc: "Bao nhiêu tuổi rồi còn tè dầm? Hay là mơ xuân hả?"

Anh ném ga giường vào chậu nước: "Không phải mơ thấy người đẹp ngực bự à?"

"Hừ."

Chỉ cần thấy cái liếc mắt trắng dã kia là biết thằng nhóc này lại đang nguyền rủa mình bất lực.

Giờ thì hai người vẫn có thể ngồi chung một cái sofa, mỗi người một bên, con chó Tương Mè nằm giữa.

Đêm qua cả hai đều mơ, chẳng còn sức để cãi vã. Ngồi ăn đồ ăn ngoài lại lộ ra vẻ hòa thuận yên bình.

Nhà cách âm không tốt, đóng cửa sổ vẫn nghe được tiếng mấy ông bà già dưới lầu bật nhạc vui nhộn.

Dương Hạo Tư tìm cớ bắt chuyện: "Khi nào anh đi?"

"Đi đâu?"

"Về nhà, ăn Tết."

Dương Hạo Tư gọi phở bò, ngậm cây quẩy nhỏ giả vờ thờ ơ: "Chìa khóa để lại cho tôi."

Mạnh Hạ Nhĩ sao mà về được. Nghĩ đến cái roi chín khúc mà ba anh mới tập, chớt thấy đau chân, năm nay chắc chắn không thể về, phải bịa lý do để lừa Dương Hạo Tư.

"... Đặt tour du lịch Tam Á cả nhà, chân tôi chưa khỏi, hai người họ đi rồi."

Bịa xong thấy mình thật thông minh, lý do kín kẽ không kẽ hở.

Anh không hỏi Dương Hạo Tư, vì biết cậu và gia đình không hòa thuận, mấy năm Tết cũng chẳng về.

"Ồ, vậy... chân anh bao giờ khỏi?"

"Sắp rồi. Ngày mai nhờ Lục Nhãn đi viện cùng, chụp phim tháo bột."

Chân anh gãy đã hơn một tháng rưỡi, chấn thương không nặng, thân thể lại khỏe, giờ không chống nạng cũng có thể nhảy bằng một chân.

"Chấn thương như vậy mà mẹ anh cũng yên tâm ư? Sao lại té gãy chân khi xuống lầu được..." Dương Hạo Tư nhớ rất rõ mẹ Mạnh, vì bà thật sự nuông chiều anh, lại rất lắm lời. Trước đây từng đến nhà, dạy bảo cả hai một trận ra trò.

"Dắt Tương Mè không chú ý, nó nhảy xuống trước, tôi không giữ được, thế là ngã."

Ỷ chó không biết nói, Mạnh Hạ Nhĩ quang minh chính đại đổ vạ.

Dương Hạo Tư nghi ngờ: "Anh to thế này mà không giữ nổi một con Pomeranian?"

"Ừ, tôi không thể yếu đuối à?"

"...Tùy cậu. Đặt chân lên đi, tôi gọi robot hút bụi."

Nhìn đối phương lóng ngóng kê chân lên sofa, lòng Dương Hạo Tư dấy lên cảm giác là lạ. Tuy nói là bạn trai, nhưng Mạnh Hạ Nhĩ cũng như nửa đứa con của cậu, không xót sao được.

Đúng lúc đó, chuông cửa reo. Cậu không muốn để người bị thương đi lại: "Để tôi ra mở nhé?"

"Đi đi."

Mạnh Hạ Nhĩ nằm ườn trên sofa, cầm điều khiển đổi kênh. Anh không quan tâm hàng xóm hiểu lầm quan hệ của hai người, dù sao cũng chẳng quen biết ai...

"Bác gái?" Dương Hạo Tư mở cửa: "Sao bác đến đây ạ?"

Mạnh Hạ Nhĩ bật dậy. Người đã được mời vào và thay giày nếu không phải mẹ ruột của mình thì còn ai?

Dương Hạo Tư lại không quá hoảng loạn. Dù sao mẹ Mạnh cũng không biết quan hệ của họ, chỉ cần nói là bạn đến chơi hay ở tạm là được.

Trước đây Mạnh Hạ Nhĩ cũng giới thiệu cậu là bạn cùng phòng. Lúc này Dương Hạo Tư muốn buột miệng nói thật để trả thù, nhưng đến miệng vẫn nhịn, giữ thể diện cho anh.

Để tỏ ra giống trai thẳng, cậu còn cố hạ giọng trầm xuống: "Robot hút bụi đang chạy, hơi ồn, bác cẩn thận kẻo vấp."

Bác gái nhìn cậu kỹ lưỡng: "Tiểu Dương, bác tưởng con chuyển đi rồi chứ."

Cuối cùng vẫn không quên mỉa một câu: "Không thay đổi gì mấy, vẫn thích mặc đồ ngủ màu hồng."

Dương Hạo Tư không biết Mạnh Hạ Nhĩ đã come out với gia đình. Cậu vốn quen nghe kiểu nói đó, bèn lơ đi: "Nghe nói cậu ấy gãy chân, lâu rồi không gặp nên con đến thăm."

Mẹ Mạnh trừng mắt. Bà vốn biết bạn cùng phòng xưa kia chính là bạn trai nên rất bất mãn.

Thế mà đối phương lại dùng chuyện con bà gãy chân để châm chọc bà!

"Ý anh là gì? Không biết chân nó..."

"Khụ khụ khụ khụ!!" Mạnh Hạ Nhĩ ho sặc sụa, cắt lời: "Mẹ, mẹ đến làm gì thế?"

Mẹ Mạnh bị cắt ngang, bước nhanh đến: "Mẹ ruột đến thăm con mình thì sao? Sắp Tết rồi, ba con không lo nhưng mẹ không lo chắc? Đêm giao thừa con ăn một mình thì ăn kiểu gì?"

Dương Hạo Tư lẳng lặng vào bếp rót nước, quay lại vẫn thấy bác gái đang nói.

"Nhìn con đi, ở một mình mà nhà cửa loạn thế này? Chuồng heo, chuồng chó! Tết đến nơi rồi, chẳng có tí không khí nào, câu đối ngoài cửa rách nát thành gì rồi? Mẹ đi qua, nhà nào chả dán chữ Phúc? Chỉ có nhà con không có!"

Mạnh Hạ Nhĩ ậm ừ cho qua. Dương Hạo Tư đưa cốc nước: "Bác gái uống nước đi ạ."

Bà nhìn Tiểu Dương, thấy cũng được, biết lễ phép, bèn nhận lấy uống hai ngụm.

Nhìn cái chân bó bột của con trai, thì trong lòng xót xa. Nghĩ đến việc vì một thằng đàn ông không sinh con được mà chịu khổ, bà thấy không đáng. Bèn khuyên: "Đô Đô, con nghe lời ba mẹ mà về nhà đi. Tết nhất đến nơi, con thế này..."

Mạnh Hạ Nhĩ lại ho dữ dội. Mẹ không hiểu, vỗ lưng: "Con ơi, chân chưa lành mà giờ họng cũng không xong à?"

Dương Hạo Tư tưởng anh khó chịu vì bị gọi tên ở nhà, còn lén cười. Chưa kịp dứt, mẹ Mạnh đã xoay mũi giáo sang cậu: "Anh còn cười? Không phải tại anh thì vì ai!"

"Hả? Con..." Tiểu Dương ngơ ngác.

Nhìn dáng vẻ ấy càng làm bà tức: "Đô Đô ra nông nỗi này, anh không biết chăm sóc nó à? Trưa ăn cái gì đây? Thứ này mà ăn được sao?" Bà hất đống đồ ăn ngoài chưa ăn hết trên bàn: "Toàn đồ rác! anh biết bếp của họ dơ thế nào không? Toàn dùng đồ chế biến sẵn!"

Bà đứng lên đi một vòng nhà, bắt đầu chê trách chuyện vệ sinh. Dương Hạo Tư nhỏ giọng: "Nhưng mà... cái này ngon mà..."

Mạnh Hạ Nhĩ vội liếc mắt ra hiệu bảo cậu đừng nói nữa.

"Ban ngày mà kéo rèm bật đèn, tiền điện không phải tiền à?" Mẹ Mạnh bước ra ban công: "Thanh niên thì phải ra nắng nhiều, nhất là con đang gãy chân, phơi nắng mới bổ canxi!"

"Khoan đã, bác gái..." Dương Hạo Tư bỗng nhớ ra điều gì, bưng tô phở đứng lên. Nhưng đã muộn, mẹ Mạnh đã kéo rèm ra.

Nắng rực rỡ tràn vào phòng, chiếu sáng cả xe đạp tập và mấy bộ nội y gợi cảm treo trên giá.

Bộ sườn xám đỏ rực tung bay, thoảng mang theo chút hương vị năm mới.

Bình Luận (0)
Comment