Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên gượng gạo, Mạnh Dương và Dương Hạo Tư nhìn nhau, từ ánh mắt đối phương đều thấy được sự lúng túng.
Dương Hạo Tư mấp máy môi hỏi: "Giờ làm sao đây?"
Mạnh Hạ Nhĩ đáp: "Giả vờ như chưa có chuyện gì."
Bác gái chưa từng gặp cảnh thế này, vừa hồi hộp vừa run rẩy, kéo rèm cửa lại, quay về mà như già đi cả chục tuổi, nói với hai người: "Cái này... sao có thể treo ở ngoài thế được! Đô Đô, chân con còn... phải chú ý chừng mực chứ!"
Dương Hạo Tư vội tìm cách hòa giải: "Chắc là bạn gái cậu ấy về quê, không mang theo..."
Mạnh Hạ Nhĩ bèn véo cậu một cái: "Em nói bậy gì thế!"
Tôi đang giúp anh đấy mà!
Mẹ Mạnh lập tức trừng mắt: "Con thông suốt rồi, có bạn gái..."
"Không có đâu, mẹ, cậu ấy nói bừa đấy."
Càng nói càng dễ lộ, Mạnh Hạ Nhĩ ước gì mẹ mình lập tức rời đi: "Nếu mẹ không có việc gì thì về trước đi ạ."
"Xa xôi lặn lội đến đây, còn chưa kịp ngồi nóng chỗ đã đuổi mẹ đi sao?"
Bác gái rất không vui, còn cố tình giấu ông già ở nhà, bởi bà biết nếu để ông ấy biết chắc chắn sẽ ngăn cản.
Nào ngờ con trai chẳng quan tâm gì đến mình, có người yêu bèn quên mẹ... mà còn là đàn ông nữa chứ! Nghĩ tới đây, bà càng giận dữ nhìn chằm chằm Dương Hạo Tư, chỉ hận cậu hồ ly tinh này quyến rũ con trai bà.
Dương Hạo Tư bị mẹ Mạnh nhìn đến rợn cả người, đành mở miệng lảng sang chuyện khác: "Bác ơi, chẳng phải bác đi Tam Á rồi sao? Chưa đi ạ?"
"Tam Á cái gì mà Tam Á..."
"Khụ khụ khụ!" Mạnh Hạ Nhĩ ho sặc sụa, vội chen ngang: "Hạo Tư, trong tủ lạnh có trái cây, rửa cho mẹ tôi một ít đi."
Dương Hạo Tư vốn không thích bị sai bảo, nhưng trước mặt mẹ anh ta thì không tiện cáu, đành trừng mắt một cái rồi vẫn đi vào bếp.
Chó Tương Mè cũng lon ton chạy theo.
Người vừa vào bếp, mẹ Mạnh bèn nói: "Con xem, bảo làm chút việc mà cũng không cam tâm, chỉ biết ngồi ì, lại chẳng sinh con được, con tìm nó làm gì?"
Vừa nói bà vừa lôi điện thoại ra, mở hình cho con xem: "Nhìn đi, đây là cháu gái của dì Lý, học mầm non, mẹ còn dặn người ta đừng cho số WeChat lung tung đó!"
Mạnh Hạ Nhĩ lười tranh luận với mẹ chuyện đồng tính đúng hay sai, vì có nói cũng vô ích, bèn đáp: "Con không muốn làm lỡ dở đời người ta, để sau hẵng nói."
"Lỡ dở gì chứ? Nam chưa vợ, nữ chưa chồng, quen biết thì sao mà lỡ!"
Mẹ cậu tức tối: "Con chẳng chịu học hành cái gì cho đàng hoàng! Mẹ thật hối hận không nghe lời ba con, gửi con vào quân đội, để giờ lại vướng vào cái thứ đồng tính này! Đúng là xui xẻo tám đời!"
Những lời này Mạnh Hạ Nhĩ nghe từ nhỏ, đã miễn dịch, tai này lọt sang tai kia. Anh tự nhủ: lúc này đừng nghĩ bà là mẹ mình, cứ coi như bà là một bác hàng xóm khó hiểu cho xong.
Nghĩ vậy, anh nói: "Không sao, miễn mẹ đừng nói những lời đó trước mặt cậu ấy là được, con không muốn cậu ấy biết."
Ý của Mạnh Hạ Nhĩ vốn là sợ Dương Hạo Tư nghĩ anh vẫn chưa quên mình, nhưng vào tai mẹ thì thành: "Cái gì! Con trai ta chịu thiệt lớn vậy mà còn không muốn để người kia biết, sợ cậu ta có gánh nặng tâm lý? Dương Hạo Tư, cậu nợ con trai tôi thì lấy gì mà trả đây!"
Đúng lúc này, Tiểu Dương mang trái cây ra, bà vừa nhìn đã bắt lỗi: "Người lớn thế này mà rửa trái cây xong không biết cắt ra à? Tiếp đãi khách thế sao được?"
"Mẹ!" Mạnh Hạ Nhĩ bất lực. Thấy Dương Hạo Tư bị mắng ngẩn ngơ, bước chân vừa đi ra lại quay vào bếp, lòng đầy lo lắng.
Anh sợ ngòi nổ bị châm sẽ cãi nhau với mẹ, may mà đối phương chẳng nói gì, ngoan ngoãn vào cắt trái cây.
"Mẹ, mẹ nói nhỏ thôi..."
"Mẹ làm sao? Đàn ông chắc chắn không tỉ mỉ bằng phụ nữ, vẫn là con gái biết chăm sóc người khác! Người ta tranh nhau giới thiệu cho con, cưới vợ sinh con đi!"
Dương Hạo Tư quả thật nghe thấy, vừa cắt cam vừa thấy lòng chua xót. Nghĩ đến việc tên khốn kia sau khi chia tay mình vẫn có thể thích con gái, quả nhiên, trai thẳng chẳng đáng tin.
"Đủ rồi!" Mạnh Hạ Nhĩ chịu hết nổi, cau cậu quát: "Con chưa muốn kết hôn, Tết đến nơi rồi mà mẹ chỉ toàn nói chuyện này, con đuổi mẹ thật đấy!"
"Con còn bênh nó à?"
"Không có... đừng nhắc lại nữa."
Mẹ Mạnh vốn thương con trai vô cùng, thấy khuyên thế nào cũng không ăn thua, đành thôi, nghĩ biết đâu vài hôm nữa chia tay, nó lại tìm con gái yêu. Trong suy nghĩ của bà, hai thằng con trai với nhau chắc chắn không lâu dài.
Mạnh Hạ Nhĩ chưa từng kể chuyện họ đã chia tay, nên bác gái vẫn tưởng hai người mới yêu gần đây, bằng không sao lại dọn đi rồi Tết quay lại?
"Xem như mẹ nợ hai đứa vậy..."
Bà thở dài rồi quay sang: "Tiểu Dương, Tết này con có về quê không?"
"À... con..." Dương Hạo Tư còn chưa nói hết, đã bị bác gái cướp lời: "Ta thấy con đừng về nữa, không thì Tết này Đô Đô ở nhà một mình cô đơn lắm, chân nó cũng bất tiện!"
"Ờ... vâng."
Tuy Dương Hạo Tư vốn cũng không định đi, nhưng nghe vậy lại thấy bực: Ai là người hầu cho con trai bà chứ! Cậu bực quá lại mím môi. Mạnh Hạ Nhĩ nhìn ra, bèn gửi cậu một bao lì xì trên WeChat, nhắn cậu nhịn thêm chút nữa.
Có người mời ăn, có quà đưa tay, Tiểu Dương đành ngồi nghe mẹ anh lải nhải thêm nửa tiếng.
Cảm giác như cả chục năm mới trôi qua, cuối cùng bác gái cũng chịu đứng dậy. Dương Hạo Tư mừng rỡ đứng lên: "Bác, bác đi rồi ạ? Để con tiễn bác nhé?"
Bác gái xua tay: "Đi, chúng ta cùng đi siêu thị!"
"..." Dương Hạo Tư véo mạnh Mạnh Hạ Nhĩ, Cậu lập tức lên tiếng: "Đi siêu thị làm gì? Con gọi đồ ăn ngoài là được."
"Khác gì nhau ư? Con xem con suốt ngày không vận động, để Tiểu Dương đẩy con ra ngoài hít thở không khí đi."
Bà duỗi gân cốt, đứng giữa nhà chỉ huy: "Nhà này chẳng có tí không khí Tết nào! Ít nhất cũng phải mua đôi câu đối chứ!"
"Haizz..." Tiểu Dương thở dài thườn thượt, cúi sát tai Mạnh Hạ Nhĩ thì thầm: "Mẹ anh đúng là biết hành hạ người khác."
Mạnh Hạ Nhĩ hiếm khi an ủi người: "Bà ấy cũng không ở lại tới bữa tối đâu, chịu khó thêm chút nữa..."
Ai ngờ bác gái nói: "Chúng ta mua ít đồ nấu ăn, tối cùng nhau ăn cơm, coi như mẹ ăn Tết sớm với hai đứa!"
"..." Hai người nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương hiện chữ "cứu mạng".
May mà ngay cổng khu có siêu thị lớn, đồ đạc đầy đủ.
Mẹ Mạnh đi chọn câu đối, hai người thì mua chút đồ Tết và đồ ăn vặt.
Dương Hạo Tư đẩy xe lăn, không tiện đẩy xe hàng nên cầm snack bỏ thẳng vào lòng Mạnh Hạ Nhĩ. Cậu vốn ham ăn, ôm một đống bánh kẹo, khiến Mạnh Hạ Nhĩ chẳng ôm xuể, phải bảo bớt lại.
"Sao thế, tiếc tiền à?" Trước khi đi họ đã nói, lần này đi siêu thị thì Mạnh Hạ Nhĩ sẽ trả.
"Không phải, nhiều quá, mang về không nổi..." Mạnh Hạ Nhĩ khó khăn ngó ra từ đống đồ: "Cậu cố tình bắt nạt tôi chứ gì? Về nhà gọi đồ ngoài cho cậu được không, tôi trả."
"Không cần!" Dương Hạo Tư là kiểu ngoài miệng không thích đi siêu thị, nhưng một khi vào rồi thì không kìm nổi tay.
Gần Tết, siêu thị mở nhạc tưng bừng, cậu nhanh chóng hòa vào không khí mua sắm, tâm trạng phấn khởi.
"Sữa chua, thanh long, tôi muốn ăn cherry, à, dâu anh thích hết rồi..." Cậu lẩm bẩm một mình, cho đến khi suýt đụng phải một đôi tình nhân phía trước.
Đôi trẻ vừa đùa vừa hôn nhau say đắm, chẳng màng ai nhìn. Tiểu Dương lúc đó mới bừng tỉnh: mình đang đẩy xe cho người yêu cũ, mà hai người đã chia tay từ lâu rồi.
Tâm trạng cậu chùng hẳn xuống. Thì ra đã hai năm trôi qua, kệ hàng siêu thị đã thay đổi mấy lượt, có những sản phẩm mới cậu chưa từng thấy.
Nếu là hai năm trước, Dương Hạo Tư tin rằng dù làm gì thì Mạnh Hạ Nhĩ cũng sẽ không thực sự chia tay mình, chỉ cần cậu chịu xuống nước là được. Nhưng hồi đó cậu chưa bao giờ chịu cúi đầu.
Giờ thì cậu vẫn không chịu cúi đầu, không phải vì cứng đầu, mà vì sợ cho dù cúi đầu, đối phương cũng chẳng giữ cậu lại nữa.
Vẫn câu nói ấy: đừng nên trêu chọc trai thẳng. Dương Hạo Tư luôn lo Mạnh Hạ Nhĩ sẽ đi trước mình, cưới một cô gái nào đó rồi yêu thương nhau.
Ngày trước cậu còn có thể dọa: nếu anh mà làm thế, tôi sẽ gửi ảnh giường chiếu của chúng ta cho cả nhà anh mỗi dịp Tết. Nhưng giờ, Tiểu Dương không làm nổi chuyện ấy nữa rồi.
Mình im lặng rồi, sao anh ấy chẳng hiểu ý mình?
...
Thôi, mình im lặng hai phút, xem anh ấy có chủ động nói gì không.
...
Trong vòng năm phút mà mở miệng, chứng tỏ trong lòng vẫn còn mình!
...
Hu hu, Mạnh Hạ Nhĩ chết tiệt!
Tiểu Dương bỏ mặc Mạnh Hạ Nhĩ không phản ứng, chạy đi cùng mẹ Mạnh chọn đồ ăn.
Trong đầu cậu tự động vang lên ca khúc Rewind, cả thế giới như chìm trong câu hát: "Mọi kỳ vọng của tôi với anh, lần nào cũng bị anh làm vỡ tan."
Bác gái ở lại ăn cơm tối. Cậu làm cánh gà Coca, lúc bày ra còn cố tình đặt thật xa chỗ Mạnh Hạ Nhĩ.