Cẩm Nang Hồi Sinh Người Yêu Cũ

Chương 22

Mạnh Hạ Nhĩ lúc nào cũng chẳng bắt kịp được mạch của Dương Hạo Tư. Người này lúc thì gió, lúc thì mưa, chắc là thuộc cung gió... à không, phải gọi là cung "điên" mới đúng.

Dương Hạo Tư thì lại rất tin vào chiêm tinh, thấy dự đoán nào cũng phải đọc cho cậu nghe.

"Chồng ơi, sách chiêm tinh nói Song Ngư với Bảo Bình không hợp, phải làm sao bây giờ?", Tiểu Dương mặt cậu lo lắng đưa weibo của một blogger chiêm tinh cho cậu xem.

Mạnh Hạ Nhĩ vỗ tay: "Sách nói đúng đấy."

Thời gian chứng minh, Song Ngư với Bảo Bình thật sự không hợp. Bởi vì Dương Hạo Tư ghét uống nước, còn Mạnh Hạ Nhĩ thì ghét ăn cá.

Một giây trước còn hỏi cậu có thể mua cho mình hộp sữa chua bỏ thêm hạt chia không, giây sau đã bỏ cậu sang một bên để chạy đi theo mẹ cậu rồi.

Không ai đẩy, Mạnh Hạ Nhĩ chỉ có thể tự lăn xe lăn đi.

May mà Dương Hạo Tư vẫn còn chút tình người, biết gom hết đống đồ chất lên người cậu bỏ vào giỏ xách.

Mạnh Hạ Nhĩ thấy mẹ mình kéo Dương Hạo Tư lại, muốn dạy cậu ta cách chọn thịt mua rau.

Mẹ Mạnh còn nhấn mạnh chê trách bộ móng tay của Dương Hạo Tư: "Con trai con đứa, đừng suốt ngày làm mấy trò con gái như thế, loè loẹt xấu lắm! Móng tay thế này rửa rau có tróc ra không? Tróc vào thức ăn thì ăn kiểu gì? Toàn độc hại cả đấy!"

Dương Hạo Tư giải thích: "Dì ơi, đây là sơn gel, không dễ bong đâu ạ..."

Trong lòng Mạnh Hạ Nhĩ giúp anh ta sửa lời thoại: Dì ơi, con đâu có rửa rau.

Người ta mười ngón tay chẳng dính giọt nước, nấu ăn thì toàn gọi đồ sơ chế sẵn, tuyệt đối không chịu tự làm phiền mình.

Nếu mẹ mà biết, lại thế nào cũng mắng: "Thân trai khoẻ mạnh cao lớn, mua củ cà rốt cũng phải mua loại rửa sẵn à?"

Vốn dĩ không thích đi siêu thị mua đồ, Mạnh Hạ Nhĩ buồn chán, tìm chỗ khuất không chắn đường ngồi đợi, tiện thể nghe mẹ mắng Dương Hạo Tư.

Anh còn cẩn thận nhìn móng tay Dương Hạo Tư (phóng to bằng máy ảnh), móng được cắt tỉa vuông vắn gọn gàng, chỉ vẽ mấy cụm mây trắng.

Đây đã là kiểu móng đơn giản nhất mà anh từng thấy ở cậu ta rồi. Loại móng "trảo cốt" như vuốt xương khô trước kia thì anh cực ghét, cứ như cào lưng là rạch ra mấy vết máu.

"Dì, đừng mua cá nữa, đủ rồi."

Mạnh Hạ Nhĩ xoá luôn mấy bức ảnh vừa chụp móng tay, ngẩng đầu thấy Dương Hạo Tư đang khuyên mẹ anh đừng mua thêm.

Mẹ anh làm sao mà chịu? Cầm cái vá to múc trong bể, vừa nói vừa giảng: "Tết mà không ăn cá? Năm nào cũng phải có dư chứ! Ăn cá tốt cho sức khoẻ, còn tốt cho xương nữa. Con nhìn này, chọn cá phải nhìn cái đĩa..."

"Cái đó..." Tiểu Dương nhìn đám hải sản còn sống, nuốt nước bọt rồi lùi lại một bước: "Người nào đó chẳng phải không thích ăn cá sao."

"Đấy là kén ăn, phải chữa! Con cứ nấu đi, xem nó có ăn không?" Mẹ Mạnh gọi nhân viên siêu thị đến bắt cá: "Lấy con này, làm cá sống cho tôi."

"Anh ấy thật sự không ăn mà..."

"Ta ở đây, nó dám không ăn à?"

"Anh ấy thấy tanh thôi, Tết thì cho anh ấy ăn cái gì anh ấy thích cũng được mà."

Dương Hạo Tư khó xử ra mặt nhưng không ngăn nổi dì, cuối cùng con cá vẫn bị cân, bị bỏ vào túi. Cậu ta gần như nhắm chặt mắt mà cầm lấy.

Con cá mới vớt lên giãy đành đạch, trong túi nhảy một cái, Dương Hạo Tư cũng giật mình nhảy theo.

Mạnh mẹ nhìn ra anh ta sợ: "Con sợ cá à? Có phải con không ăn cá không?"

"Con ăn cá, nhưng mà... á!" Dương Hạo Tư suýt khóc: "Nó cứ động mãi, con chưa bao giờ cầm cá sống, dì ơi, cái này đáng sợ lắm."

"Gan chẳng bằng cái kim."

Mẹ Mạnh xách cá đi về phía quầy mổ, vừa đi vừa than thở với bà bán hàng: "Giờ con nít cái gì cũng sợ!"

Bà bán hàng cười tươi: "Đây là con trai cô à? Trông thư sinh ghê."

"Bạn con trai tôi, chỉ là hơi nữ tính quá. Giờ con trai chẳng ai còn chút khí khái đàn ông nữa rồi!" Mẹ Mạnh nhanh chóng tám chuyện cùng bà bán cá, Dương Hạo Tư thức thời bưng giỏ đồ ăn vặt tránh đi.

Mạnh Hạ Nhĩ chỉ thấy Dương Hạo Tư xụ mặt, giả vờ sang chỗ bán tôm nhưng mắt thì láo liên nhìn về phía mẹ mình, muốn nghe lỏm thêm vài câu.

Hôm nay cậu không trang điểm, trên mặt có vài vết tàn nhang nhỏ, giữa lông cậu nổi thêm một cái mụn, hàng mi cũng rũ xuống, y hệt dáng vẻ cô con dâu nhỏ ấm ức bị bắt nạt.

"Đi thôi, ra tính tiền."

Mạnh Hạ Nhĩ gọi một tiếng.

Lúc này Dương Hạo Tư mới ngẩng mặt lên, lộ ra vẻ kiêu căng không muốn để ý.

Cuối cùng cá vẫn được làm. Mạnh mẹ đích thân xuống bếp nấu, hấp cá chẽm, xào tôm dưa leo, làm một bàn thức ăn đầy.

Dương Hạo Tư bị bắt vào bếp phụ. Món duy nhất cậu biết nấu là cánh gà coca, lại còn luống cuống, cắt hành bị đứt tay.

Lúc bày đồ ăn, Dương Hạo Tư để cánh gà coca trước mặt mình, còn đẩy đĩa cá đến trước mặt Mạnh Hạ Nhĩ, anh biết ngay cậu ta cố ý.

"Ăn nhiều một chút." Mẹ Mạnh gắp cá cho con trai, đồng thời khoe với Dương Hạo Tư: "Không ai nấu thì sao nó chịu ăn? Ăn cá thông minh, con ta tuyệt đối không kén ăn đâu. Con thì gầy thế này, có phải do kén ăn không?"

Tiểu Dương cười gượng mà vẫn lễ phép: "Con biết rồi dì, sau này ngày nào cũng nhắc anh ấy ăn cá."

Mạnh Hạ Nhĩ không nói gì, mẹ gắp gì thì ăn nấy, cúi đầu lặng lẽ ăn.

Dương Hạo Tư cực kỳ kén ăn: ớt xanh không ăn, rong biển cũng ghét, đã không thích thì tuyệt đối không xuất hiện trên bàn.

Mạnh Hạ Nhĩ thì không kén, chỉ là có vài món không thích. Nhưng ăn cùng bạn bè, anh hiếm khi nhắc đến, toàn chiều theo mọi người.

Trên đời này, người hiểu rõ nhất việc anh không thích ăn cá chính là Dương Hạo Tư.

...

"Anh không thích ăn cá hả?" Dương Hạo Tư ghé sát tai anh hỏi.

"Sao em biết?" Lần thứ ba hai người gặp nhau, là Mễ Lạp hẹn mọi người đi hát KTV, xong xuôi lại rủ đi ăn cá nướng, Dương Hạo Tư ngồi cạnh anh.

"Bởi vì anh gần như chẳng gắp đũa nào."

Tiểu Dương chớp mắt, hạt nhũ trên mắt cũng lấp lánh, dùng giọng điệu như phát hiện bí mật thì thầm với anh: "Lát nữa đi ăn xiên nướng không? Em mời."

Mạnh Hạ Nhĩ mơ hồ đã đi cùng cậu, còn gọi cho cậu một chai sữa đậu nành nóng trong chai thuỷ tinh, nóng hổi, gõ cái mở nắp.

Dương Hạo Tư bèn ôm mặt ngưỡng mộ nhìn anh: "Anh giỏi quá, em chưa bao giờ mở được thế này, dạy em đi!"

Rồi hai người nói đến chuyện kén ăn. Mạnh Hạ Nhĩ bảo mình thật sự không thích ăn cá, thấy tanh, còn cả đậu bắp, nhơn nhớt.

"Thế sao anh không nói, để mọi người đổi chỗ khác?"

"Mọi người đều thích ăn cá nướng, tôi mà nói không ăn thì mất vui quá."

Cậu lại nói: "Với cả, cũng đâu phải dị ứng, vẫn ăn được mà."

"Nhưng anh không thích mà? Ăn cơm thì phải vui vẻ chứ."

"Hai, hồi nhỏ tôi kén ăn còn bị ba đánh đó. Coi như cân bằng dinh dưỡng thôi..."

"Trong cá có gì mà không thể thay thế chứ, ăn thịt bò cũng được mà!" Tiểu Dương cười híp mắt: "Hay là anh muốn đi ăn xiên với em hơn? Đi với em, em sẽ không gọi cá nữa."

Mạnh Hạ Nhĩ thấy mình vừa không ăn cá, chỉ uống rượu nên hơi ngà ngà, mặt nóng ran: "Thế nếu em thích ăn cá thì sao?"

Dương Hạo Tư đưa tay ra: "Chúng ta ngoéo tay nhé. Sau này đi ăn cơm, em không ép anh ăn cá, anh cũng không ép em ăn ớt xanh."

...

Quả nhiên bữa tối còn thừa nhiều. Sau khi mẹ rời đi, hai người bắt đầu dọn dẹp, bọc thức ăn thừa cất vào tủ lạnh.

Lúc bọc cá, Dương Hạo Tư liếc cậu một cái rồi bỏ cá vào ngăn mát.

Mạnh Hạ Nhĩ hiểu ngay, tổ tông này vẫn chưa nguôi giận.

Vì sao giận thì không quan trọng nữa. Anh chỉ biết, mai mở tủ lạnh ra, tất cả đồ trong đó sẽ toàn mùi cá. Đây là cách Dương Hạo Tư dùng chuyện anh ghét nhất để trả đũa anh.

Thật là... Mạnh Hạ Nhĩ trong lúc livestream vẫn còn nghĩ chuyện đó, đến nỗi khi chọn tướng thì lơ đãng quên cả ban pick, bị Lục Nhãn chửi là "đánh mà không có mắt."

"Ái chà, xin lỗi, tôi vừa xem điện thoại."

"Ồ~~~" Lục Nhãn châm chọc: "Chắc không phải xem điện thoại đâu, mà là nhớ ai đó chứ gì..."

Ngay lập tức, màn hình chat tràn ngập "yooooooo", trêu chọc anh Hạ độc thân cũng biết tương tư rồi.

"Ai tương tư chứ, còn nói bậy nữa là tôi nhờ quản trị viên cấm chat hết đấy!" Mạnh Hạ Nhĩ gõ bàn phím cành cạch.

Hôm nay vì mẹ đến nên anh livestream trễ, kéo dài đến tận một giờ sáng.

Đến lúc chọn tướng, anh nói với khán giả một tiếng, rồi đi toilet.

Đi xong, cửa còn mở một nửa thì nghe tiếng động trong phòng, là Dương Hạo Tư từ trên lầu đi xuống.

Muộn thế này còn xuống làm gì? Mạnh Hạ Nhĩ trốn sau cửa, thấy cậu vào bếp, rồi nghe tiếng mở tủ lạnh, cậu mang con cá đi đổ.

Chờ Dương Hạo Tư lên lầu, Mạnh Hạ Nhĩ mới từ toilet bước ra, xác nhận cậu đổ vào thùng rác hữu cơ.

Đầu cá lạnh toát, chết không nhắm mắt, trong mắt còn phản chiếu ánh sáng quái dị.

Mạnh Hạ Nhĩ quay lại muộn, AFK ba phút, bị đồng đội chửi một trận. Nhưng tâm trạng anh không hề tệ đi.

Bình Luận (0)
Comment