Cẩm Nang Hồi Sinh Người Yêu Cũ

Chương 30

Ngày hôm sau, hai người tỉnh dậy. Mạnh Hạ Nhĩ thì không sao, chỉ là bả vai bị gối đến ê ẩm; còn Dương Hạo Tư thì lại bị cảm, mặt đỏ bừng, quấn chăn không chịu dậy.

Không tỉnh táo thì tốt, nếu không Mạnh Hạ Nhĩ thấy xấu hổ chết mất.

Anh đưa tay sờ trán cậu, thấy hơi nóng, vội lấy nhiệt kế đo. May mà chỉ là sốt nhẹ.

Chân còn khập khiễng, Mạnh Hạ Nhĩ chẳng thể bế người ta lên lầu, đành lấy thêm chăn đắp cho cậu trên sofa.

Đêm qua uống say, sáng ra anh đau đầu vì dư vị rượu. Nhìn thấy trên bàn còn hai quả lê, anh không nghĩ nhiều, bèn cho ít đường phèn vào nấu nước lê.

Ngày trước Dương Hạo Tư thường hay nửa đêm nấu lê ăn, lại nhất định phải gọt một miếng cho Tương Mè, bảo rằng "hai người chia lê thì sẽ chia lìa".

Đúng là mê tín, mà xem ra cũng chẳng có tác dụng gì.

Mạnh Hạ Nhĩ vốn ít khi ốm, thuốc cảm trong nhà đã quá hạn, tính ra là chỗ Dương Hạo Tư tích trữ từ hồi đó. Anh chỉ còn cách gọi shipper mang thuốc đến.

Tiếng mở cửa lấy đồ ăn làm Dương Hạo Tư tỉnh dậy, cậu xoay người một cái thì bịch ngã lăn từ sofa xuống đất, nằm sững một lúc mới hoàn hồn.

Tương Mè chạy lại l**m mũi cậu. Ôm lấy chó, cậu mới bò dậy, hắt hơi một cái, nhìn thấy Mạnh Hạ Nhĩ bưng túi thuốc đi tới.

"Em cảm rồi, uống nước lê trước hay uống thuốc trước?" Mạnh Hạ Nhĩ hỏi.

"Uống nước lê... hắt xì!" Vừa nói, Dương Hạo Tư mới phát hiện giọng mình nghẹt cứng. Cậu lại chui vào sofa, quấn chăn, ngồi ngây ra.

Mạnh Hạ Nhĩ đưa bát cho cậu. Cậu ôm lấy, ngẩn ngơ nói: "Cảm ơn chồng."

"Ầm" một tiếng, Mạnh Hạ Nhĩ trượt chân ngã, dọa cậu giật mình: "Sao thế?"

"...Sàn trơn."

Nhìn bộ mặt mơ mơ hồ hồ của Dương Hạo Tư, Mạnh Hạ Nhĩ hiểu ngay, cậu hoàn toàn không nhận ra mình vừa lỡ miệng nói gì.

Đúng là thế, cứ hễ ốm là cậu sẽ ngốc nghếch ngoan ngoãn, sốt cao còn biết chủ động nấu súp, dù súp chẳng khác gì nước rửa nồi.

"Cậu uống xong thì về phòng ngủ tiếp đi."

"Ừ."

Giá mà Dương Hạo Tư lúc nào cũng ngoan thế thì tốt. Mạnh Hạ Nhĩ hận không thể để cậu bị cảm suốt ngày. Lúc mới quen, Tiểu Dương là giả bộ ngoan hiền, mới khiến cậu trai tân ngây thơ là anh Hạ chú ý.

Anh Hạ miệng thì độc thật, nhưng chưa từng yêu đương. Anh vốn là trai thẳng bình thường, thỉnh thoảng buông vài câu đùa tục, lại thích kiểu con gái nhỏ nhắn ngoan hiền, nói chuyện thì ngại ngùng.

Khi đó, ai cũng biết Mạnh Hạ Nhĩ nổi tiếng là "quân vương cô độc", đẹp trai, lắm tiền, so ra thì việc anh hay chửi thề trên livestream cũng chẳng tính là khuyết điểm.

Bạn bè đều sốt sắng giới thiệu đối tượng cho anh. Đúng lúc bạn của Mễ Lạp cũng độc thân lâu năm, cả nhóm bàn nhau ghép đôi thử xem.

Người được giới thiệu là Giai Nghệ, một cô gái nhỏ nhắn, ngoan hiền. Nào ngờ trớ trêu thay lại để Dương Hạo Tư câu được chàng streamer còn non nớt khi ấy.

Mạnh Hạ Nhĩ chưa từng yêu ai, gặp con gái thì căng thẳng, nên lần đầu tiên gặp Dương Hạo Tư anh cũng lúng túng, hoàn toàn không nhận ra giới tính đối phương.

Xinh quá.

Ấn tượng đầu tiên của Mạnh Hạ Nhĩ về cậu là vậy.

Hôm đó, Dương Hạo Tư trang điểm kỹ, má ửng hồng, tóc lửng buộc búi nhỏ, trên mặt còn dán hạt lấp lánh.

Cậu mặc áo hoodie xanh baby rộng thùng thình, quần short trên gối, vớ trắng ngang mắt cá phối giày vải xanh navy.

Mạnh Hạ Nhĩ không biết đó là con trai, cũng chẳng hiểu kiểu trang điểm đó thuộc "văn hóa phụ" nào, càng không biết cậu mặc hoodie vì cái áo khoác kim tuyến chuẩn bị trước đã bị đổ cà phê.

Anh chỉ thấy đối phương giống nhân vật game bước ra đời thực, phong cách ăn mặc trung tính, rất ngầu.

"Đây là bạn cậu à, Mễ Lạp?" anh hỏi, người kia gật đầu.

Câu đầu tiên Dương Hạo Tư nói với anh là: "Anh là Summer đúng không? Có thể cho tôi WeChat không?"

Tất nhiên anh cho. Cả hai chỉ nói được mấy câu rồi tách nhau đi tìm bạn. Đến tận lúc tiệc kết thúc, đầu óc Mạnh Hạ Nhĩ vẫn lâng lâng, trong toilet lại tình cờ gặp Dương Hạo Tư, suýt tưởng mình hoa mắt.

Ra khỏi toilet, cậu còn gọi anh lại, hỏi: "Anh có bạn gái chưa?"

"Chưa."

Mạnh Hạ Nhĩ ngây người đáp.

Nghe vậy, đối phương hơi nghiêng đầu, khiến anh nhớ tới con chó Pomeranian bà ngoại nuôi, mỗi lần nghe gọi cũng nghiêng đầu như thế.

Sau đó, Dương Hạo Tư đưa tay chỉnh lại cổ áo cho anh, mỉm cười.

"Cổ áo gập trong này, nhìn khó chịu lắm."

Rồi cậu nói: "Tôi đi đây, hẹn gặp lại!"

Con Pomeranian nhà bà ngoại rất dữ, suốt ngày sủa, chỉ ngoan khi nằm trong lòng bà.

Mạnh Hạ Nhĩ vốn không thích giống chó nhỏ, vậy mà tối hôm đó nghĩ tới đôi mắt long lanh và gương mặt nhỏ kia, anh lại thấy Pomeranian cũng đáng yêu.

Một cậu trai tân rơi vào lưới tình, ban ngày nghĩ, ban đêm mơ, thậm chí còn mơ thấy đối phương khóc.

Có thể đàn ông đều ngốc, cao thì chấp nhận được, có yết hầu cũng không sao, giọng trung tính cũng bình thường... Tóm lại Mạnh Hạ Nhĩ chẳng hề nhận ra người mình thích là con trai. anh còn cầm ảnh Dương Hạo Tư trong WeChat đưa cho Lục Nhãn xem, nói: "Tôi đang tính tiền tiết kiệm, xem cưới xong mua được nhà to cỡ nào."

Lục Nhãn mắt cũng kém, ngắm ảnh hồi lâu chỉ nói: "Trang điểm hơi đậm..." Thực ra chỉ vì son môi đỏ: "nhưng ổn, có thể hẹn hò!"

Mạnh Hạ Nhĩ còn bảo với Mễ Lạp: "Cảm ơn nhé, sau này bọn tôi cưới, mời cậu làm người chứng hôn!"

Mễ Lạp dở khóc dở cười: "Tôi đâu phải giới thiệu cậu ấy cho cậu! Cậu ấy là con trai mà!"

"Cậu đùa à? Đây là trò trêu mới à?" Mạnh Hạ Nhĩ cười: "Thật hả? Tôi không tin."

Lần gặp tiếp theo, Tiểu Dương thẳng thừng kéo tay anh đặt xuống ch* k*n, cười tít mắt: "Anh sờ thì biết tôi có phải đàn ông không thôi?"

Thế giới quan của Mạnh Hạ Nhĩ sụp đổ, lắp bắp: "Không... nhưng... cậu... cũng... đẹp lắm."

"Tôi thích anh, chúng ta bắt đầu làm bạn nhé!"

Miệng thì nói bạn bè, nhưng Dương Hạo Tư chưa từng coi anh là bạn, chỉ lấy cớ đó để quyến rũ anh thôi.

Lúc thì cố tình dùng đũa chạm vào tay, lúc lại dùng mắt cá trần chạm nhẹ vào chân, lần nào đi ăn cũng làm ảnh Hạ mồ hôi nhễ nhại, luống cuống.

Anh học được một từ mới gọi là "vừa trong sáng vừa gợi cảm". Làm gì, Tiểu Dương cũng nhìn anh bằng đôi mắt sáng rực, khen "Anh giỏi quá".

Cuối cùng đến lần hẹn thứ năm, trong rạp chiếu phim, anh mời Dương Hạo Tư xem Godzilla. Khi chạy chữ cuối, cả hai hôn nhau.

Thật ra Mạnh Hạ Nhĩ không nhớ họ hôn thế nào, chỉ nhớ xong thì Dương Hạo Tư hỏi: "Thế nào, có khác gì con gái không?"

Môi mềm, lưỡi ngọt, chóp mũi cọ má cũng ấm... Mạnh Hạ Nhĩ thành thật: "Không... tôi chưa từng hôn con gái..."

Dương Hạo Tư làm bộ ngạc nhiên, khiến anh xấu hổ vô cùng, cảm thấy mình ít kinh nghiệm thật mất mặt.

"Thật à? Đây là nụ hôn đầu sao?"

"Ờ... ừ..."

"Vậy hôn thêm vài cái nữa nhé?"

Dương Hạo Tư ôm mặt anh hôn thêm mấy lần, rồi thì thầm bên tai: "Ngủ với tôi được không? Tôi nhất định khiến anh dễ chịu, tôi ngoan lắm, móng vuốt đều cho anh nắm hết..." Giọng cậu pha chút thổ ngữ miền Nam, nghe rất dễ thương.

...

Sau đó họ chính thức ở bên nhau. Tóm lại, đêm đó Mạnh Hạ Nhĩ xác nhận: Tiểu Dương vừa "ngoan (xinh đẹp)" lại vừa thật sự ngoan. Mà hóa ra cậu còn có thêm vài gương mặt nữa, những gương mặt đó còn xuất hiện về sau.

Bình Luận (0)
Comment