Cẩm Nang Hồi Sinh Người Yêu Cũ

Chương 32

Lần chia tay đầu tiên là do Dương Hạo Tư đề nghị. Quen nhau quá thuận lợi, một trai tân ngây thơ rất dễ dàng cắn câu, những khó khăn mà cậu nghĩ đến đều không xuất hiện, không khỏi cảm thấy quá thiếu thử thách.

Cũng không phải nói Mạnh Hạ Nhĩ không tốt, một anh chàng đẹp trai cao ráo chân dài, khả năng giường chiếu xuất sắc, còn sẵn lòng chi tiền cho cậu. Nhưng dù cho đối phương có tốt đến mấy, ở bên nhau lâu rồi cũng thấy chán.

Tiểu Dương không phải là không thích anh Hạ Tử, nhưng cậu không kham nổi một mối tình quá dài. Cậu thừa nhận mình chính là một gã tra nam đùa giỡn với trái tim thiếu niên, ăn xong chùi mép là muốn phủi mông bỏ đi.

Dương Hạo Tư đến thành phố này đã được vài năm, lúc đầu cũng là một con thỏ trắng ngây ngô, cái gì cũng không hiểu, nói tiếng phổ thông không lưu loát, ai đối tốt với cậu một chút là có thể dắt cậu đi mất.

Tiểu Dương thẳng thừng gạch bỏ cuộc đời mình trước khi gặp Mạnh Hạ Nhĩ, bởi vì câu chuyện trước đó thực sự quá tầm thường không có gì đáng kể, chẳng qua chỉ là một thanh niên lầm lỡ được cô giáo vớt về.

Mối tình đầu nghiêm túc của cậu là quen được trong lần đầu tiên đến quán bar. Tiểu Dương khi ấy còn chưa đủ tuổi vị thành niên, rất dễ nghe lời người khác, gặp được người giúp mình chặn đám du côn bèn chết mê chết mệt, ngỡ rằng đó chính là Lương Sơn Bá của đời mình.

Người đó nói mình tên Vệ Húc, bây giờ nghĩ lại chắc cũng là tên giả. Ba mươi mấy tuổi, để chút râu, lúc trên giường cọ vào ngực người ta ngưa ngứa.

Hắn có đôi tay rất lớn, gân xanh nổi lên trông rất đẹp, lúc siết lấy eo cũng rất mạnh.

Hắn tìm nhà ở Bắc Kinh cho Dương Hạo Tư, giúp cậu giới thiệu công việc, buổi tối cùng cậu vừa ăn cơm vừa sửa lỗi phát âm tiếng phổ thông không chuẩn, lúc ngủ thì ôm cậu gọi là "tiểu oan gia".

Vậy thì ai mà không ngỡ rằng mình đã gặp được tình yêu chứ?

Dương Hạo Tư tưởng mình quá may mắn, lần đầu đến thành phố lớn đã tìm được người muốn chung sống cả đời. Vào ngày sinh nhật tuổi mười tám, Vệ Húc mua cho cậu rất nhiều hoa hồng để trong cốp xe, chở cậu đi hóng gió, nói rằng sinh nhật mỗi năm sau này đều sẽ cùng cậu trải qua...

Nhưng rồi cũng có một ngày Dương Hạo Tư phát hiện, Vệ Húc đã kết hôn và còn có một cô con gái, cậu bé mà Vệ Húc thích không chỉ có mình cậu... Cậu đi tìm Vệ Húc, muốn nghe rằng tất cả đều là giả, nhưng đối phương chỉ lắc đầu.

"Tiểu Dương, giới của chúng ta là loạn như vậy đấy, chúng ta cứ đơn giản ở bên nhau không tốt sao? Anh thích em, em cũng thích anh, lúc rảnh rỗi chúng ta cùng nhau ngủ một giấc, rồi trò chuyện, không phải rất tốt sao?" Gã đàn ông không một chút xấu hổ, chỉ rất bình thản ngồi ở đầu giường nhìn cậu.

"Không, người ta chỉ có thể thích một người... Anh đây là ngoại tình! Anh cũng không thật lòng thích em..."

"Sao anh lại không thích em? Tiền bạc và tâm sức anh bỏ ra cho em đều là giả sao? Tiểu Dương, em đừng tính toán những chuyện này, cứ như trước đây, chúng ta vẫn là quan hệ yêu đương là được rồi."

Dương Hạo Tư vẫn không thể chấp nhận được, cậu ngây thơ nghĩ liệu có thể khiến Vệ Húc ly hôn, cắt đứt quan hệ với những người khác không. Vệ Húc tất nhiên nói là không thể.

"Làm sao anh có thể ly hôn với vợ anh được chứ? Em phải hiểu, cái giới này là như vậy."

"Giới nào với giới nào chứ, rõ ràng là không đúng, làm gì có chuyện thích một người mà còn ngủ với người khác?"

Vệ Húc cười cười, nói: "Anh ngủ với người khác, nhưng anh cũng yêu em. Đây chỉ là nhu cầu sinh lý, con người là loài động vật bị kh*** c*m chi phối như vậy, em cũng thế thôi."

"Em không giống!" Dù trăm bề không nỡ, Dương Hạo Tư vẫn chọn chia tay.

Đây tất nhiên là một quyết định đúng đắn, cái sai của cậu là đã quá mềm lòng, đồng ý gặp lại người yêu cũ, rồi lại đồng ý một trận l*m t*nh chia tay.

Khi đèn bật sáng, nhìn thấy gương mặt tươi cười của Vệ Húc ngồi bên cạnh, cậu gần như sụp đổ.

Vệ Húc sờ sờ mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu, rất dịu dàng nói: "Em có gì không giống chứ? Chúng ta tất nhiên là giống nhau cả thôi." Hắn cho cậu một cái ôm, nhưng Dương Hạo Tư lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, đến cả trái tim cũng bị va vào đau nhói. Cả đêm đó cậu đã khóc.

Chuyện này cậu chưa từng kể với bất kỳ ai, Tiểu Ngụy và những người khác cũng chỉ biết cậu từng yêu một người đàn ông đã có vợ rất lâu, thực sự là cảm thấy khó mở lời.

May mà lúc đó đã quen biết cô giáo của cậu, Trịnh Nguyệt Quý. Cậu là người đệ tử cuối cùng mà cô Trịnh nhận, là con út, người ngoan ngoãn nên được sư phụ thương, tự nhiên sẽ ra tay giúp đỡ.

Cô Trịnh bốn mươi mấy tuổi, cũng chưa kết hôn, thích mặc sườn xám, nói chuyện cũng luôn rất dịu dàng.

Cô cũng không quản Dương Hạo Tư ở bên ngoài làm bậy thế nào. Cô nói, trước khi gặp được tình yêu, con phải là một người độc lập, có thể tự mình sống tốt, bảo vệ tốt cơ thể mình, vân vân.

Những lời vòng vo tam quốc đó cậu cũng chẳng nghe lọt tai, tai trái vào tai phải ra, cũng là do ở độ tuổi đó cậu không thể nào hiểu được.

Sau đó Tiểu Dương không yêu đương nữa, cậu chỉ duy trì những mối quan hệ ngắn hạn.

Vẫn có nguyên tắc, sẽ không ngủ với người đã có đối tượng.

Cũng không phải không có người muốn yêu đương với cậu, chỉ là Dương Hạo Tư dường như đã mất đi khả năng yêu lâu dài, cậu cực kỳ không tin tưởng đối phương, không có cách nào ở bên người đó mãi mãi.

Quen Mạnh Hạ Nhĩ được ba tuần, cậu cảm thấy đã đủ dài rồi, lại muốn chạy trốn, bởi vì nếu dài hơn nữa cậu không thể kiểm soát bản thân không nghi ngờ Mạnh Hạ Nhĩ.

Mạnh Hạ Nhĩ đề nghị muốn sống chung với cậu, thật sự đã dọa Tiểu Dương sợ hết hồn.

Là trai thẳng mà, sau này có thể sẽ kết hôn sinh con với người khác. Dương Hạo Tư không muốn bị tổn thương, cậu chỉ muốn niềm vui.

"Chúng ta vẫn nên quay lại làm bạn đi, có lẽ anh vẫn hợp với con gái hơn, đừng đi vào con đường sai lầm theo em nữa."

Đoạn văn này cậu không nói trực tiếp mà để lại một mảnh giấy. Dù sao thì cậu cũng khá thích Mạnh Hạ Nhĩ, không muốn tận mắt nhìn thấy biểu cảm của đối phương.

Cậu để lại hết những món quà đắt tiền mà đối phương tặng, chỉ xách túi trang điểm rồi rời đi.

Yêu từ cái nhìn đầu tiên không sai, nhưng làm sao để đảm bảo rằng cuộc sống sau khi yêu sẽ không ngoại tình chứ? Mạnh Hạ Nhĩ đúng là Lương Sơn Bá của cậu, nhưng Tiểu Dương phát hiện ra mình thực chất lại là Juliet, với đối phương vẫn là người của hai thế giới.

Chia tay đã ba ngày, Dương Hạo Tư luôn nghĩ đến Mạnh Hạ Nhĩ, nghĩ đến chàng trai to xác đó đối xử với mình rất tốt, nguyện ý dâng tặng những thứ quý giá nhất trên thế gian cho cậu. Có lẽ cậu thật sự không nên chặn, xóa, rồi bốc hơi khỏi cuộc đời người ta.

Mễ Lạp cũng gọi điện cho cậu nói: "Dương Hạo Tư, cậu quá đáng lắm! Người là do cậu nhờ tôi hẹn, giờ thì cậu lại chạy mất... Tôi còn tưởng lần này cậu nghiêm túc lắm chứ!"

"Xin lỗi, cậu cũng biết tôi mà... Haiz, hay là cậu giúp tôi hẹn anh ấy ra, tôi mời anh ấy một bữa cơm để xin lỗi nhé!" Dương Hạo Tư áy náy như vậy, thực ra vẫn là vì rất thích Mạnh Hạ Nhĩ, đổi lại là người khác thì cậu chẳng thèm dỗ dành đâu.

Trong phòng riêng, Mạnh Hạ Nhĩ trừng mắt nhìn cậu đến phát sợ, dưới mắt đối phương là quầng thâm đen, một bộ dạng vô cùng khổ sở vì tình.

Mạnh nắm chặt tay, đấm một cái xuống bàn. Dương Hạo Tư run lên, cười gượng muốn hòa giải bầu không khí, nhưng chưa đợi cậu mở miệng, người ta đã ôm chầm lấy cậu.

Mạnh Hạ Nhĩ ôm cậu rất chặt, vùi đầu vào vai cậu hít một hơi thật sâu, hồi lâu mới nói được bốn chữ: "Anh nhớ em lắm."

Chỉ một câu đơn giản như vậy đã khiến Dương Hạo Tư kết thúc giai đoạn đầu tiên, mở ra giai đoạn "Đang trong mối quan hệ với Mạnh Hạ Nhĩ". Cậu muốn yêu đương một cách nghiêm túc.

"Vậy nên lần chia tay đầu tiên là vấn đề của em, em xin lỗi anh."

Dương Hạo Tư nằm trong chăn, Mạnh Hạ Nhĩ nằm nghiêng bên ngoài chăn, "Nhìn lại mọi chuyện xong rồi, ngủ thôi..."

"...Ngủ ngon."

Không nói rõ được là tâm trạng gì, sau khi dỗ người ta ngủ thiếp đi, Mạnh Hạ Nhĩ ra phòng khách uống thêm mấy lon bia.

Bình Luận (0)
Comment