Gà ăn hết thóc, chó l**m sạch bột mì, Dương Hạo Tư cũng ăn xong khoai tây chiên, sữa nóng và thêm cả một phần bánh nướng lạnh.
Ngụy Thận Mạc đến quá chậm, cậu thậm chí còn gục xuống bàn ngủ một giấc, đến gần ba giờ mới bị người ta lay dậy.
Ngụy Thận Mạc lấy áo khoác lông vũ trùm lên mặt anh: "Đi thôi! Anh Phi Vũ bận không thoát ra được, hai ta đi Bắc Phương ngồi."
Dương Hạo Tư lồm cồm ngồi dậy, lẩm bẩm: "Tôi không muốn đi Bắc Phương, ở đó chỉ uống rượu chán lắm. Đi Crush được không?" đều là tên quán bar, Crush là quán rượu nhẹ, yên tĩnh hơn.
"Crush mùng năm mới mở, hôm nay mới mùng ba Tết. Quanh đây có mấy quán mở thôi, mà chỉ có Bắc Phương là mở cả ngày!" Ngụy Thận Mạc đã gọi xe, vừa đẩy anh đi vừa nói: "Nói trước, tôi chỉ có thể ngồi với cậu đến năm giờ rưỡi."
"Năm rưỡi á?" Dương Hạo Tư cạn lời: "Cậu đi chạy sô đấy à? Giờ này học sinh cấp hai mới vừa tan học đó!"
Ngụy Thận Mạc nói: "Tôi chịu ra đây với cậu thì cậu nên cảm ơn rồi! Tôi còn bỏ anh trai ở nhà một mình mà đến với cậu, đừng có không biết điều!"
Nghe đến chữ "anh trai", Dương Hạo Tư lập tức tỉnh táo: "Ân Vị hả? Gọi anh ấy ra uống chung đi, tôi không ngại đâu!"
"Tôi ngại! Thần tượng đang lên thì sao có thể để bị chụp trong quán bar vào mùng ba Tết. Hơn nữa, tôi còn sợ cậu có mưu đồ với chồng tôi!"
"Xì, đối thủ thì cóc cần!" Dương Hạo Tư cũng theo đuổi một nhóm nhạc nhỏ, mà lại đối đầu với nhóm của bạn trai Ngụy Thận Mạc. Ban đầu ai cũng flop, không ngờ năm nay nhóm kia bạo hồng, thế là hai bên thường xuyên đấu võ mồm.
Vào quán bar, chưa có biểu diễn, chỉ bật nhạc, loa vang ầm ầm khiến tai người nghe ong ong.
Dương Hạo Tư tìm một góc khuất, cầm mấy chai rượu.
Giờ này khách không đông, lác đác vài nhóm bạn ngồi uống.
Ngụy Thận Mạc huých khuỷu tay cậu: "Này, còn không mau hành động? Cậu không nói muốn câu được một anh 1 xịn sao?"
Dương Hạo Tư đảo mắt nhìn quanh, quả thật thấy một anh chàng đẹp trai, lông cậu rậm mắt sâu, trông như con lai.
Anh đứng lên rồi lại ngồi xuống: "Không được, tôi lâu rồi không quen kiểu này, tôi... tôi ngại..." Quả thực đã độc thân quá lâu, đến bắt chuyện cũng thấy lúng túng. "Tôi qua đó thì nói gì bây giờ?"
"Thì bảo muốn làm bạn thôi!" Ngụy Thận Mạc hăng hái: "Cậu không đi thì tôi đi!" Nhưng vừa định đứng dậy đã bị Dương Hạo Tư kéo xuống, nói thôi bỏ đi.
"Cậu làm gì thế! Tôi đang giúp cậu mà!" Ngụy Thận Mạc giãy không thoát, bực bội mắng: "Đồ 0 độc thân thối, đáng kiếp cho cậu ế! Mạnh Hạ Nhĩ còn có người yêu rồi, cậu không muốn dẫn một anh đẹp trai về khoe à?"
Có lẽ vì hai người giằng co hơi lộ liễu nên bên bàn kia cũng quay lại nhìn nhiều lần, lát sau anh chàng đẹp trai kia trực tiếp bước tới: "Bọn tôi bên kia chỉ có hai người, hay ngồi chung cho vui?"
Anh ta rót rượu cho họ, giới thiệu: "Tôi tên Bách Hào, đây là em trai tôi, Kha Kha."
"À, chào anh, cứ gọi tôi là Tiểu Dương."
Dương Hạo Tư cụng ly với anh, không dám nhìn thẳng vào mắt.
Có Ngụy Thận Mạc giám sát, hai người nhanh chóng trò chuyện, uống vài ly, Bách Hào thẳng thắn: "Tôi lát nữa phải đi. Sau đó cậu có muốn qua nhà tôi ngồi không?"
"À, tôi..." Dương Hạo Tư hiểu ý, quay sang nhìn Ngụy Thận Mạc, khó quyết.
Thấy cậu do dự, Bách Hào lại nói: "Hoặc là hôm nay cậu bận thì hẹn dịp khác cũng được, thêm WeChat nói chuyện sau... Tất nhiên cậu từ chối cũng không sao."
"Không không không, tôi... được!" Dương Hạo Tư nghĩ, đúng là mộ phần của người yêu cũ đến cây ăn quả còn trổ mấy mùa rồi, giờ một anh đẹp trai thế này ngay trước mắt, sao phải từ chối? Dứt khoát xong rồi thì coi như bạn bè, ai nấy có hạnh phúc mới, chẳng ai cản ai.
Ngụy Thận Mạc thấy nhiệm vụ hoàn thành bèn chuồn sớm, em trai Bách Hào cũng tìm cớ rút lui, chỉ còn hai người. Uống xong chai cuối, Bách Hào hỏi: "Đi thôi?" Anh gật đầu.
Bách Hào lái xe đến, gọi tài xế hộ, mở cửa sau cho Dương Hạo Tư ngồi.
"Cậu lần đầu đến đây à?"
"Không, tôi là khách quen của quán bar rồi, chỉ là dạo này ít đến thôi."
"Vậy sao?" Bách Hào cười khẽ: "Nhìn cậu non quá, tôi còn tưởng là lần đầu."
"Không, không đâu." Dương Hạo Tư liên tục phủ nhận: "Chỉ là... đã lâu rồi tôi không nói chuyện kiểu này với ai, có chút lạ lẫm."
"Thế cậu cũng hiểu lần này đến nhà tôi là để làm gì rồi chứ?" Xe chạy êm, CD trong xe bật nhạc tình ca du dương. Dương Hạo Tư chỉ nhìn cổ tay anh ta đặt trên chân, lại thấy giống Mạnh Hạ Nhĩ.
"Tôi sợ cậu mới vào giới chưa quen nên muốn xác nhận lại. Nếu cậu muốn chậm một chút cũng được, vì tôi khá có cảm tình với cậu, ta có thể trò chuyện thêm."
"Ừm... nói chuyện thêm, ý là hẹn hò sao?" Dương Hạo Tư hỏi.
"Hẹn hò à..." Bách Hào xoa cằm: "Chưa chắc, coi như tìm bạn đồng hành thì được, còn nghiêm túc quá thì trong giới này dễ thiệt lắm."
Nói xong anh bật cười: "Ha ha, trông cậu ngây thơ quá, tôi cứ muốn nói đạo lý cho cậu, ngại thật."
"Không sao."
Dương Hạo Tư cúi đầu xoay ngón tay: "Trước đây tôi cũng chơi bời lắm, sau đó... mới yêu một người. Giờ chia tay rồi, nên chưa quen."
"Nếu dám chia tay với cậu thì anh ta đúng là không có mắt."
Xe đến nơi, dừng lại. Tài xế hộ xuống xe, Bách Hào nhìn thẳng vào mắt cậu nói: "Cậu rất đẹp, anh ta không nhận ra sao?"
Dương Hạo Tư ngơ ngác nhìn đối phương, giống như con cừu non lạc lối: "Thật à?" Miệng hơi hé, gương mặt đỏ bừng vì rượu, dáng vẻ vô thức gợi cảm.
Bách Hào tháo dây an toàn, chậm rãi ghé sát, chỉ còn cách vài phân, khẽ hỏi: "Được không?"
Dương Hạo Tư chớp mắt hai cái, Bách Hào bèn hôn xuống.
Một nụ hôn rồi lập tức áp sát người, giữ chặt cổ tay cậu lên cửa kính, cúc áo bị cởi từng chiếc một.
Anh nâng tay vặn volume lên tối đa, tay kia lùa vào vạt áo, vuốt dọc lưng.
"Được không?" Bách Hào lại hỏi.
Ngực Dương Hạo Tư phập phồng dữ dội, cậu nhìn chằm chằm ánh đèn đường ngoài kính xe, im lặng mấy giây.
"Xin lỗi..."
"Vì người yêu cũ?"
"Xin lỗi, tôi... tôi không có tâm trạng."
Anh khẽ nói: "Hôm nay coi như tôi nợ anh, tiền rượu tôi chuyển, tôi giúp anh gọi tài xế hộ mới..."
"Không cần. Cậu không muốn thì tôi cũng chẳng ép."
Bách Hào ngồi thẳng lại: "Cần tôi đưa về không?"
"Cảm ơn, phiền quá, tôi tự bắt xe được rồi!"
Dương Hạo Tư xuống xe, lại quay về quán bar tiếp tục uống. Chính cậu cũng không hiểu sao mình lại từ chối một anh đẹp trai như thế.
Rõ ràng cậu chẳng phải người bảo thủ, trước khi yêu Mạnh Hạ Nhĩ anh cũng là kiểu đêm nào cũng say, sáng dậy không biết đang nằm trên giường ai ư.
Thế mà khi hôn Bách Hào, cậu lại không kiềm được nhớ đến nụ hôn đêm giao thừa còn dang dở kia.
Dương Hạo Tư úp mặt vào cánh tay, mắng Mạnh Hạ Nhĩ cả trăm lần, cuối cùng lại say mèm, chẳng biết vì sao lại bật khóc.