Thỉnh thoảng Mạnh Hạ Nhĩ cũng tự suy nghĩ lại, cảm thấy bản thân đúng là có lúc làm sai.
Không nên có lúc lười rửa bát, không nên nói quá nhiều lời th* t*c, không nên tán gẫu với người khác giới quá lâu... Nhưng sai lầm lớn nhất trong muôn vàn sai lầm là yêu đương với Dương Hạo Tư.
Hai người họ dọn về ở chung rất nhanh, ngủ với nhau được mấy lần là dọn về sống cùng rồi.
Theo ý của Mạnh Hạ Nhĩ, anh muốn ở một khu chung cư mới hơn, nơi bọn họ đang ở cách âm không tốt, thang máy cũng cũ, diện tích thì quá rộng, chỉ hai người ở quá lãng phí.
Nhưng Dương Hạo Tư lại thích nơi này, cậu cảm thấy ở đây ánh sáng tốt, nhiều cây xanh, phong cách trang trí kiểu Pháp hợp gu cậu, nói gì cũng muốn ở đây.
Tiền thuê nhà không rẻ, vị trí lại đẹp, diện tích cũng rộng nhưng Mạnh Hạ Nhĩ sẵn sàng chi trả cho bạn trai. Có tiền mà, thích thì cứ ở thôi.
Anh khá truyền thống, cảm thấy hẹn hò thì không thể để đối phương trả tiền, tất nhiên đã đặt Dương Hạo Tư vào vị trí "bạn gái", nên không cho cậu trả tiền thuê nhà.
Ban đầu Dương Hạo Tư không đồng ý, nhất quyết muốn đưa tiền cho hắn. Nhưng Mạnh Hạ Nhĩ bảo: "Em đưa anh bao nhiêu tiền trả tiền thuê nhà thì anh lấy tiền đó mua quà cho em luôn." Một lần hai lần, Dương Hạo Tư đành để anh làm theo ý mình.
Phần lớn thời gian Mạnh Hạ Nhĩ đều chiều theo cậu "tổ tông bé" này (chú thích: trước khi chia tay gọi là "tổ tông bé", sau chia tay đổi thành "thằng ngu"), anh cảm thấy đàn ông tốt thì phải nuông chiều "bạn gái", nhường nhịn một chút cũng được.
Không ngờ nhường một chút rồi, Dương Hạo Tư bèn không còn kiêng nể gì.
Dương Hạo Tư thích đi bar nhảy nhót, còn Mạnh Hạ Nhĩ lại ưa ở nhà, thích chơi game, xem hoạt hình, cảm thấy quán bar quá ồn ào, đèn chớp loạn xạ, loa đánh ầm ầm, anh không thể thích nghi nổi.
Đúng là anh đã yêu đương với Dương Hạo Tư, nhưng trong lòng anh vẫn còn giữ cảm giác sợ đồng tính, vào bar thấy cả đám 0 bóng bẩy lòe loẹt đến sờ mông anh, xin WeChat, anh nói đã có người yêu mà vẫn không buông tha, cực kỳ khó chịu.
Mà Dương Hạo Tư lại cũng là một trong số những kẻ lòe loẹt ấy. Theo mắt nhìn bảo thủ của Mạnh Hạ Nhĩ, cậu luôn mặc đồ quá hở.
Đồng tính mặc hơi lạ thì anh hiểu được, nhưng cái gì mà quần short siêu ngắn, nhảy một chút là lộ nửa cái mông, đàn ông gì mà mặc thế?
Anh chỉ cảm thấy bộ áo hoodie xanh lam lần đầu gặp nhau là đẹp, đơn giản và tinh tế.
Mỗi lần chọn quần áo xong, Dương Hạo Tư luôn hỏi anh: "Ông xã, cho bao nhiêu điểm?"
Mạnh Hạ Nhĩ nằm dài trên sofa: "Cho cái quần què gì, trông như cái chổi lông gà, 0 điểm."
Dương Hạo Tư lập tức mắng anh là thằng trai thẳng không biết thẩm mỹ, Mạnh Hạ Nhĩ cũng chịu, anh thật sự không thấy đẹp, chỉ thấy bạn trai mình mặc hở quá đáng. Ngực hở, eo nhỏ cũng hở, quần thì ngắn, lơ là một chút là như cậu sắp tr*n tr**ng chạy ra đường vậy.
Hai người cãi nhau suốt.
Mạnh Hạ Nhĩ nói: "Em có thể mặc hở, nhưng hở cho anh xem thôi, đừng có quyến rũ đám đàn ông khác được không?"
Dương Hạo Tư càng tức: "Em chỉ xã giao bình thường thôi! Là anh suy nghĩ bẩn thỉu, sống mãi trong thời Thanh!"
Mạnh Hạ Nhĩ tức giận: Đám đàn ông đó cái tay chúng nó đặt ở đâu anh chẳng biết chắc à? Mắt chúng nó nhìn chỗ nào anh cũng thấy rõ cả!
Anh cạn lời, còn cảm thấy Dương Hạo Tư không biết giữ khoảng cách xã giao.
Dương Hạo Tư cũng thường hay dẫn người về nhà tụ tập, một đám đồng tính màu mè, kêu la cười khanh khách, hỏi đông hỏi tây, làm Mạnh Hạ Nhĩ không được yên tĩnh.
Party xong, Dương Hạo Tư vui vẻ xong thì nhà cửa thành một mớ hỗn độn, cậu chẳng thèm dọn, leo lên giường nói một câu "Ông xã tẩy trang giúp em" rồi ngủ luôn.
Dương Hạo Tư chỉ giả vờ tinh tế thôi, ngày nào cũng chê anh bừa bộn, bản thân cậu cũng chẳng thích dọn dẹp.
Hôm sau, cậu vừa lau nhà vừa la: "Mạnh Hạ Nhĩ, anh có biết làm việc nhà không, cả ngày chỉ biết chơi game!"
Mạnh Hạ Nhĩ đáp: "Mẹ kiếp, có phải anh rủ cả đám bạn về phá đâu, tự dọn đi!"
"Đây là nhà của mình, anh giúp em một chút thì sao chứ!" Dương Hạo Tư ném cây lau nhà xuống, quát làm anh nhức cả đầu: "Nhà to thế này, anh muốn em mệt chết hả, anh còn yêu em không!"
"Không phải vì em nhất quyết thuê cái nhà to này sao? Nghe ạn thuê căn nhỏ thì đâu phải khổ thế này!"
"Nhà nhỏ không dọn cũng bẩn như nhau! Họ Mạnh, anh còn lôi chuyện cũ ra à? Phòng anh bẩn đến mức không đặt nổi chân xuống còn gì!"
"Ghét anh bẩn thì mẹ nó đừng ngủ với anh!"
...
Lại là cãi nhau, khóc lóc, chiến tranh lạnh, rồi cuối cùng Mạnh Hạ Nhĩ lại là người xuống nước xin lỗi, mua cho cậu vài cây son, vài bảng phấn mắt, vài bộ quần áo mới.
Hai người sống chung thật khó nói ai siêng hơn ai, lười lớn và lười nhỏ, chẳng ai chịu làm việc nhà, lăn lộn một trận xong rồi cùng nhau ngủ đến trưa.
Cuộc sống ồn ào là vậy, nhưng Mạnh Hạ Nhĩ luôn cảm thấy những ngày cãi nhau xem ai đi đổ rác sẽ cứ tiếp tục như thế mãi.