Người ta nói nguyên nhân hai người cãi nhau là vì trái tim cách nhau quá xa, khi trái tim xa cách, hai người bắt buộc phải lớn tiếng mới có thể nghe được nhau.
Nếu dựa theo lý thuyết này, Dương Hạo Tư và Mạnh Hạ Nhĩ chắc là khi gần khi xa, giây trước còn quấn quýt gối kề tai ấp, giây sau đã cãi nhau ầm ĩ.
Vậy sao hai người không chia tay? Bạn bè hai bên đều thắc mắc như vậy.
Đã thế Mạnh Hạ Nhĩ vừa gia trưởng vừa nói tục, Dương Hạo Tư lại vừa tiêu tiền như nước vừa gây chuyện liên miên, vậy tại sao không chia tay?
Người trong cuộc đáp: vì hai người rất hợp nhau trên giường, đời sống t*nh d*c hòa hợp, phong phú, đa dạng.
Không có chuyện gì mà một giấc ngủ không thể giải quyết. Cãi nhau đến mức muốn động tay động chân, chỉ cần chạm vào nhau, chẳng hiểu sao lại lăn thẳng lên giường.
Đánh nhau biến thành trêu chọc, cãi nhau biến thành hôn hít cuồng nhiệt, hai người quấn quít không rời, không phân biệt hoàn cảnh, ngay cả trước mặt con chó cũng làm được.
Tội nghiệp con chó nhỏ, thấy hai chủ nhân cãi nhau, nó theo bản năng muốn can ngăn, đôi chân ngắn chạy đến cắn gấu quần, kết quả chưa được bao lâu, hai người đã "làm hòa" ngay trên sofa.
Chó con rất tủi thân, vì nó đói bụng, tha cái bát cơm ném trước mặt hai người, chẳng ai buồn để ý đến nó.
"Cún ngoan, chờ chút, chờ chút... Mạnh Hạ Nhĩ, đau! Anh là chó à, đừng cắn! Ứm..."
"Vậy em là gì? Đồ sói mắt trắng chưa thuần dưỡng..."
...
Chó con làm sao hiểu được, nó chỉ muốn được ăn thôi.
Nói đến chó con, nó là chú chó họ nuôi khi yêu nhau được hai tháng.
Đó là điều thứ ba trong danh sách "hai mươi việc mà các cặp đôi nên làm cùng nhau" mà Dương Hạo Tư khóc lóc đòi thực hiện: cùng nhau nuôi một con thú cưng.
Đó là một chú chó rất nhỏ, tai nhọn, mũi đen, lông trắng như tuyết, phần lông ở cổ dày như quàng khăn, đuôi vểnh lên xòe ra như bông hoa.
Dương Hạo Tư vừa gặp đã yêu, một chú chó Pomeranian trắng tinh, xinh xắn như đồ chơi.
Rõ ràng Mạnh Hạ Nhĩ không thích, loại chó này sợ người, hay sủa, y hệt như phiên bản thu nhỏ của Dương Hạo Tư. Một cậu đã đủ phiền rồi, giờ còn thêm một đứa nữa?
Hơn nữa đàn ông đích thực sao lại nuôi Pomeranian, trông quá "nữ tính", chỉ mấy cô gái hoặc gay mới nuôi, đàn ông thật sự phải nuôi Becgie hay Doberman mới đúng.
Không chịu nổi cảnh Dương Hạo Tư lải nhải bên tai mỗi ngày, nếu không mua thì cậu không yên, cuối cùng bỏ ra ba bốn ngàn tậu một chú cún Pomeranian con được cho là có huyết thống đẹp về.
"Đặt tên gì giờ? Q-chan? Lili-chan?" Dương Hạo Tư nâng niu cục bông nhỏ trong lòng bàn tay, nghĩ suốt hai ngày, đăng cả trăm status vẫn chưa chọn được cái tên ưng ý, chỉ hận không thể tìm thầy bói đặt tên.
Lúc đang chuẩn bị ăn lẩu, Mạnh Hạ Nhĩ thuận miệng: "Gọi là Tương Mè đi."
Dương Hạo Tư nhất định không chịu: "Nó màu trắng mà!"
Chọn nhà anh nhường, chọn chó anh cũng nhường, lần này thì không. Mạnh Hạ Nhĩ gõ lên lọ tương mè: "Hôm nay dù ông trời có đến thì nó cũng phải gọi là Tương Mè! Không thì giờ anh cho nó xuống nồi lẩu."
Dương Hạo Tư nuôi chó cực kỳ cưng chiều, ôm chó lên giường, sáng tối đều chải lông cho Tương Mè.
Mạnh Hạ Nhĩ đôi khi nghĩ, may mà cậu không thể sinh con, nếu không chắc nuông chiều con đến mức không thể đánh mắng.
Tương Mè rất thông minh, dưới sự huấn luyện kiên nhẫn của Mạnh Hạ Nhĩ, nó học được nhiều khẩu lệnh. Lúc lớn bằng cuộn giấy vệ sinh đã biết xoay vòng, nằm xuống theo lệnh.
Lớn thêm chút nữa, nó còn biết nghe sai bảo đi lấy giấy, tha dép, Mạnh Hạ Nhĩ thỉnh thoảng còn khoe trên Weibo mình dạy chó giỏi.
Nhưng dù Tương Mè thông minh đến đâu thì nó cũng không phải người, nó đâu hiểu cái gì gọi là chia tay, nó chỉ biết người ngày ngày chơi với mình nay đã ít đi một, không còn ai chải lông cho nó mỗi ngày nữa.