Cẩm Nang Hồi Sinh Người Yêu Cũ

Chương 46

"Qua Tết bạn cùng phòng của tôi về rồi, mai tôi cũng dọn đi thôi."

Nghe câu này, Mạnh Hạ Nhĩ hơi sững người. Lúc ấy, anh đang đứng sau lưng Dương Hạo Tư, từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy cặp cậu của cậu ấy qua gương.

Anh hỏi: "Nhanh vậy sao?"

Tiểu Dương gật đầu: "Tối nay tôi thu dọn một chút, mai xách vali đi là được rồi."

"Ồ."

Tất nhiên, anh không thể giữ cậu lại. Giữa họ bây giờ chẳng là gì của nhau, người ở nhờ nay dọn đi, lẽ ra anh phải mừng mới phải.

Nhưng anh vốn nghĩ Dương Hạo Tư sẽ ở thêm một tháng nữa. Dù gì cả hai đều ngầm hiểu rằng họ vẫn còn dây dưa với nhau. Cứ chờ thêm chút nữa xem sao, đây mới là lần "tổng kết sau chia tay" thứ ba thôi mà, biết đâu chờ thêm chút nữa lại có cơ hội tái hợp.

Dù ngoài miệng nói cứng với Lưu Nghiêm Du, nhưng anh đã lén tâm sự với Mễ Lạp rằng đêm nào anh cũng mơ thấy Dương Hạo Tư. Anh còn bảo, thêm nửa tháng nữa, nếu hai người chung sống vẫn ổn, anh sẵn lòng xuống nước lần thứ tám.

Hơn nữa, biểu hiện của Dương Hạo Tư tuyệt đối không giống một người đã hết tình cảm với anh.

Một buổi chiều nọ, Dương Hạo Tư tìm không thấy điều khiển, bèn buột miệng gọi theo thói quen: "Chồng ơi."

Mạnh Hạ Nhĩ cũng quen miệng đáp lại.

Dù sau đó cả hai lúng túng mất nửa tiếng, nhưng ai cũng hiểu, hai năm qua họ vẫn chưa quên được nhau.

Làm sao Dương Hạo Tư có thể nghĩ rằng mình không còn là người đặc biệt trong lòng Mạnh Hạ Nhĩ được chứ? Rõ ràng là mối tình đầu, bao nhiêu cái "lần đầu tiên" đều đã trao cho cậu ấy...

Mạnh Hạ Nhĩ tựa như một cái cây, còn Dương Hạo Tư là người làm vườn đã luôn tay cắt tỉa cành lá cho anh. Người làm vườn đi rồi, cái cây kia vẫn cứ thế mọc lên.

Anh đã không còn ăn nói th* t*c, đã biết tự vuốt tóc cho gọn gàng, vào nhà là xếp dép ngay ngắn...

Trong lòng anh luôn thầm nghĩ: Dương Hạo Tư, em cứ hối hận đi, hối hận vì đã bỏ lỡ một tôi xuất sắc thế này!

Mạnh Hạ Nhĩ mua căn nhà này vào tháng tư năm ngoái, nhưng ý định đã nhen nhóm từ tháng ba, đúng vào sinh nhật của người ấy.

Anh và Dương Hạo Tư đã hủy kết bạn WeChat ngay sau khi chia tay, nên chỉ tình cờ thấy được thông tin sinh nhật trên Weibo.

Mạnh Hạ Nhĩ vốn không phải người hay để ý ngày tháng, cũng chẳng có "khiếu lãng mạn". Nhưng ngày sinh nhật của Dương Hạo Tư lại khắc sâu vào tâm trí anh sau khi họ đường ai nấy đi.

Ngày 20 tháng 3 hôm đó, chuông báo thức vang lên: "Hôm nay là sinh nhật chú cừu nhỏ mà anh yêu nhất, nhớ mua quà trước khi trời tối nhé!" hiển nhiên là do Dương Hạo Tư đã cài từ trước.

Sau hôm ấy, Mạnh Hạ Nhĩ đã xóa lời nhắc đó đi, nhưng bộ não thì vẫn ghi nhớ.

"Sinh nhật lại thêm một tuổi, mong sớm tìm được một anh "1" đẹp trai mới, mong năm nay tăng fan..."

Dương Hạo Tư rất thích viết những dòng trạng thái dài, Mạnh Hạ Nhĩ lướt qua và đọc được một câu ở giữa:

"Muốn có một ngôi nhà quá, mình rất thích căn nhà từng ở trước đây, ban công thật to, đúng là căn nhà trong mơ của mình. Năm nay phải cố gắng dành dụm, có cơ hội sẽ mua nó!"

Đọc xong, Mạnh Hạ Nhĩ chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: Với cái thói tiêu tiền như nước của em mà cũng dám mơ mua căn nhà này à? Có biết nó đắt thế nào không!

Thế là, với lý do "để Dương Hạo Tư vĩnh viễn không mua nổi căn nhà trong mơ của mình", Mạnh Hạ Nhĩ đã mua luôn căn hộ ấy.

Chủ nhà ban đầu không chịu bán, mãi đến khi anh bịa ra một câu chuyện cảm động rằng "mua nhà là để cưới bạn gái về ở", người ta mới mềm lòng.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, Mạnh Hạ Nhĩ vẫn choáng váng vì cái giá của nó. Đắt đến xót cả ruột, mẹ anh còn nhắn liền mười tin mắng anh tại sao lại đi mua nhà cũ.

Thời gian họ chia tay còn dài gấp đôi thời gian yêu nhau, vậy mà anh vẫn để tâm đến Dương Hạo Tư như thế, sao có thể nói là không đặc biệt, không trân trọng cho được?

"Qua mùng Năm mình ăn sủi cảo nhé, tối nay làm không?" Mạnh Hạ Nhĩ hỏi.

"Đông lạnh hay tự gói?"

"Tự gói đi, cậu biết gói không?"

"Tôi đâu phải đồ ngốc!"

"Nhân gì?"

"Thịt heo hẹ nhé."

Mạnh Hạ Nhĩ tự an ủi mình: Cũng tốt, lần này ra đi còn biết báo trước, không để mình ngủ dậy đã thấy nhà trống hoác, lại còn được ăn một bữa cơm chia tay tử tế.

Tiếng dao thớt lách cách vang lên. Hai người họ lóng ngóng thái thịt, vì không biết cán bột nên đành mua vỏ bánh làm sẵn, vừa làm theo hướng dẫn vừa nêm nếm gia vị.

Căn bếp hiếm khi nào náo nhiệt đến vậy, Tương Mè cũng lăng xăng chạy vào xem hai người gói bánh.

Hai đôi đũa, một chậu nhân, họ bưng ra phòng khách vừa xem TV vừa gói. Vì nhà họ Mạnh có thói quen gói nhiều để ăn dần trong hai ngày, nên họ cũng gói ba đĩa lớn rồi cho vào tủ lạnh.

Gói bánh xong, Mạnh Hạ Nhĩ hỏi Dương Hạo Tư có nhớ lần chia tay thứ tư không.

Dương Hạo Tư đáp là có: "Là vì anh chat với fan nữ."

Cũng lần đó, người này đã dùng son bôi đầy màn hình laptop anh, còn cuỗm sạch giấy vệ sinh trong nhà mang đi.

Mạnh Hạ Nhĩ nhớ lại, đúng là khi ấy có một cô bé fan hay tặng quà, nhắn tin chuyện trò rất vui, nên anh đã kết bạn WeChat.

Fan thì tất nhiên sẽ nhắn tin qua lại, nhưng lại bị Dương Hạo Tư thấy được, thế là hai người cãi nhau một trận.

"Anh thề với trời, anh với cô ấy trong sạch, thật đấy, đến bạn bè bình thường cũng chưa được tính."

Anh cảm thấy cần phải giải thích cho rõ.

Dương Hạo Tư cúi đầu gói bánh: "Tôi biết, là cô ta thích anh... lúc đó anh cũng biết mà, đúng không?"

"Ừm. Hôm đó tôi đã mắng cậu nặng lời quá, xin lỗi nhé."

"Không sao, tôi cũng sai khi tự tiện xem điện thoại anh, còn xóa bạn của anh."

Dương Hạo Tư gói rất chậm, chiếc bánh nào cũng phải cân đối, giọng nói cũng chậm rãi theo: "Anh có thấy tôi rất vô lý không, đến bạn bè anh cũng quản? Nhưng... anh rõ ràng biết cô ta thích anh... Tôi chỉ muốn anh ít nhất cũng phải nói cho tôi biết một tiếng. Anh không nói, làm sao tôi biết hai người nhắn với nhau những gì. Anh không nói, tôi sẽ cứ suy diễn mãi..."

"Tôi đã nghĩ là cậu sẽ không để tâm."

Dương Hạo Tư thở dài: "Tôi để tâm chứ, anh biết rõ tôi sợ nhất điều gì mà..."

"Sợ điều gì?"

Tiểu Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy bất lực: "Còn không phải là sợ anh cảm thấy con gái tốt hơn sao. Nhưng chuyện qua rồi, giờ tôi đã không sao nữa."

Nước trong nồi sôi ùng ục, từng viên sủi cảo dần nổi lên.

Lần đầu tiên hai người tự làm sủi cảo, vậy mà lại thành công mỹ mãn. Bánh không vỡ, nhân không sống, ăn rất ngon.

Sáng hôm sau, trước khi đi, Dương Hạo Tư còn chiên vài cái để làm bữa sáng.

"Cần tôi tiễn không?" Mạnh Hạ Nhĩ hỏi.

"Không cần đâu, đồ chân què."

Dương Hạo Tư kéo vali ra cửa: "Anh chăm sóc Tương Mè cho tốt nhé."

Tương Mè vừa thấy cái vali là biết ngay "mẹ" sắp đi, bèn sủa không ngớt. Nó biết, hễ cái vali này xuất hiện là mẹ sẽ đi rất lâu, khi thì vài ngày, khi thì cả tuần. Nó tức đến mức lao vào cắn cái vali, như muốn xé nát "kẻ xấu" này ra!

Chưa kịp cắn được hai cái, nó đã bị ai đó bế bổng lên.

"Cậu dỗ nó một chút rồi hẵng đi."

Mạnh Hạ Nhĩ đưa Tương Mè cho Dương Hạo Tư.

Tương Mè được chăm rất tốt, mắt không có chút ghèn, bộ lông trắng muốt làm nổi bật đôi mắt đen láy.

Chó con cũng có biểu cảm, nó nhíu chặt cậu. Chó con cũng có nỗi buồn, nó rơm rớm nước mắt, rên ư ử.

"Cục cưng ngoan, Tương Mè, mẹ phải ra ngoài làm việc nhé."

"Gâu!"

Dương Hạo Tư hôn l*n đ*nh đầu nó, rồi lại phải rời đi.

Hóa ra, chó buồn cũng biết nấc nghẹn từng cơn.

Mạnh Hạ Nhĩ nghĩ.

Nó chạy lên giường của Dương Hạo Tư, cuộn tròn người nằm lì ở đó, gọi thế nào cũng không thèm đoái hoài.

"Sao anh lại không nghĩ ra chuyện này nhỉ?"

Giai Nghệ hỏi.

Mạnh Hạ Nhĩ im lặng một lúc rồi đáp: "Cậu ấy không nói... tôi đúng là thằng ngu."

Anh đã luôn cho rằng Dương Hạo Tư là đàn ông con trai, sẽ không nghĩ ngợi linh tinh, nên chuyện gì cũng mặc định rằng: "chắc cậu ấy chẳng để tâm đâu".

Anh cho rằng đàn ông với nhau thì phải hiểu chuyện, đừng vô lý nữa, có gì cứ nói thẳng ra là được...

Anh biết Dương Hạo Tư nhạy cảm, nhưng chưa bao giờ thực sự coi trọng điều đó.

Ngày trước, anh chưa từng gọi cậu ấy là "vợ", dù Dương Hạo Tư đã nài nỉ rất nhiều lần, nói rằng rất muốn nghe.

Cậu ấy cũng từng hỏi đi hỏi lại: "Anh có thấy con gái vẫn tốt hơn em không? Dáng họ đẹp, người lại mềm mại, đáng yêu?"

Sâu trong lòng, Dương Hạo Tư luôn canh cánh nỗi sợ rằng bản chất của một người con trai vẫn là thích con gái, và rồi Mạnh Hạ Nhĩ sẽ chê bai cậu.

Cho dù Mạnh Hạ Nhĩ thật sự cảm thấy ôm cậu ấy cũng rất mềm mại, tiếng r*n r* cũng vô cùng đáng yêu, nhưng anh chưa bao giờ nói ra, cứ để cậu ấy mãi bất an, mãi lo sợ.

Cậu ấy luôn để tâm.

Mạnh Hạ Nhĩ chợt bừng tỉnh. Anh không thể cứ máy móc xem Dương Hạo Tư là đàn ông hay đàn bà, mà chỉ nên coi cậu ấy là người mình yêu. Điều mà người yêu mình để tâm, thì anh cũng phải để tâm.

"Hay là... để Giai Nghệ nói rõ với cậu ấy đi, chuyện đơn giản thôi mà."

Hoàn Tử đề nghị.

Mạnh Hạ Nhĩ lắc đầu: "Không cần, để tự tôi nói thì hơn."

Bình Luận (0)
Comment