Khâu Gia Hứa đặt hộp cơm xuống, bất đắc dĩ nói: "Cậu làm căng vậy làm gì... Cứ nhất quyết đòi ở khách sạn, tiền nhiều xài không hết à?"
Dương Hạo Tư ngồi trên chiếc giường lớn trong khách sạn, bung hết hành lý ra: "Tôi đã nói là dọn đi rồi, giờ mà mặt dày ở lại thì mất mặt lắm! Lại để anh ta tưởng tôi còn lưu luyến nữa chứ!"
Cảnh tượng lúc nãy là thế này: Khâu Gia Hứa gọi điện cho Tiểu Dương.
Khâu Gia Hứa nói: "Tư Tư, tôi xem nhà rồi, ổn đấy, nhưng người thuê trước còn chưa dọn xong, chắc phải đợi hai hôm nữa mới vào được."
Dương Hạo Tư: "Tức là có thể ở ngay được đúng không?"
Khâu Gia Hứa: "Hả? Không... đâu có..."
Dương Hạo Tư: "Ừ ừ, được, tôi đến ngay!"
Khâu Gia Hứa: "Này..."
Điện thoại đã bị cúp ngang.
"Haizz, cậu thật là... Đã ở bao nhiêu ngày rồi, thêm hai ngày nữa thì có là gì. Chỗ ở miễn phí không ở, đúng là ngốc..."
Khâu Gia Hứa mở hộp cơm, bên trong là cá vàng chiên giòn, cà tím om và súp lơ xanh. Dù chỉ là cơm hộp đơn giản nhưng được bày biện rất đẹp mắt.
"Ăn đi, đồ chiên để nguội là hết giòn đấy."
Dương Hạo Tư nhận hộp cơm, cảm kích nói: "Lấy vợ phải lấy người như Khâu Gia Hứa. Bảo bối, cậu còn nhớ tôi thích ăn cá à!"
"Không phải nhớ, tiện tay làm ở studio thôi."
"Khâu Khâu, hay là chúng ta yêu nhau đi, tôi nhất định sẽ chăm chỉ kiếm tiền nuôi cậu, cậu chỉ cần nấu cơm cho tôi là được! Tôi còn có thể chịu thiệt làm '1' vì cậu, nhưng chúng ta phải chia đều, đừng bắt tôi làm '1' suốt nhé..."
Khâu Gia Hứa đã quen với kiểu nói năng vớ vẩn của cậu nên chẳng để bụng: "Bớt nói nhảm đi. Tôi không yêu cậu đâu, cậu ngốc quá, lớn thế này rồi mà còn để người nhà lấy sạch tiền."
Nghe đến đây, Dương Hạo Tư cụp mắt xuống, dùng đũa chọc chọc vào bát cơm: "Thật ra cũng không nhiều lắm, tại tôi không biết tiết kiệm, họ lấy đi cũng chỉ tám chín vạn, rồi tôi sẽ kiếm lại được thôi. Nhưng... ít nhất cũng phải chừa lại cho tôi chút tiền ăn chứ? Lỡ như tôi thật sự chỉ còn mỗi cái thẻ ấy, chẳng phải tôi sẽ chết đói à..."
Khâu Gia Hứa vỗ vai cậu an ủi: "Không sao đâu, tôi có thể lo cơm cho cậu."
"Nhưng cậu lại sắp nghỉ việc, cậu làm còn chưa được nửa năm mà, sao đã muốn nghỉ rồi? Có phải bạn cậu đối xử không tốt với cậu không?"
"Không có, sao cậu cứ nghĩ anh ấy không tốt vậy? Anh ấy rất tốt, chỉ là tôi hơi không quen sống chung, lại chẳng biết giải thích thế nào, nên đang nghĩ có nên nghỉ việc luôn không."
"Nghỉ việc? Mới dọn ra ở riêng mà đã nghỉ việc sao?"
Dương Hạo Tư hét lên: "Vậy sau này cậu đừng có cười tôi chia tay vì quả việt quất nữa, chính cậu cũng kỳ cục y như tôi!"
Nhắc đến chuyện chia tay, dù đã nghe đến nhàm tai, Khâu Gia Hứa vẫn quan tâm hỏi: "Cậu với bạn trai cũ sao rồi?"
Anh biết Dương Hạo Tư đã rất hoảng sợ sau khi nghe tin bạn trai cũ có bạn gái mới, không phải lo cho Dương Hạo Tư, mà là lo cho tính mạng của người bạn trai cũ kia. Dù sao cậu cũng đã nhiều lần nửa đêm bày tỏ ý muốn "xử lý" tình cũ, anh sợ một ngày nào đó cậu thật sự làm liều.
Ngoài dự đoán, Tiểu Dương không hề kích động, chỉ uể oải thở dài rồi nhét miếng cá vàng vào miệng.
Khâu Gia Hứa kiên nhẫn chờ cậu nhai xong, nhưng nuốt xuống rồi cậu vẫn không nói, chỉ tiếp tục thở dài.
"Cậu nói gì đi chứ!"
Dương Hạo Tư lúc này mới lên tiếng: "Bảo là làm bạn, thật ra chính là muốn tái hợp thôi... Tôi không ngờ anh ấy đã có bạn gái, mới quen gần đây... Haizz, cậu nói xem, nếu tôi đến sớm hai tháng, có khi nào vẫn còn cơ hội không?"
Khâu Gia Hứa bất lực: "Anh ta thì có gì hay ho chứ? Thiếu gì đàn ông ngoài kia, cậu không tìm người khác được à?"
Dương Hạo Tư chưa từng nói cho anh biết bạn trai cũ là ai, chỉ bảo là một streamer, giữ bí mật rất kỹ.
"Hay cái gì ư?"
Tiểu Dương ngả người xuống giường một cái rồi bật nảy lên: "Anh ta đúng là đồ ngốc, đồ ngu, đồ khốn kiếp, đồ trai thẳng thối tha!"
Nhưng tôi vẫn thích anh ta chết đi được!
Đợi Khâu Gia Hứa rời đi, Tiểu Dương dang tay dang chân nằm bệt trên giường thành hình chữ đại.
Cậu nghĩ đến Tương Mè đầu tiên, cảm thấy mình như một kẻ bỏ rơi con nhỏ, hy vọng Giai Nghệ sẽ chăm sóc nó tốt hơn...
Từ đó lại nghĩ đến Mạnh Hạ Nhĩ.
Mình đi rồi, không biết anh ấy có buồn không? Có nhớ mình không?
Dù đã lựa chọn rời đi một cách "quân tử", trái tim cậu vẫn đầy ích kỷ. Cậu muốn ở lại mãi trong lòng Mạnh Hạ Nhĩ, để từ nay về sau, bất kể là cô gái hay chàng trai nào đến với anh, đều chỉ là kẻ đến sau.
Cậu còn muốn giống như Tử Hà Tiên Tử, để lại một giọt lệ trong tim anh, để tất cả những người sau này đều phải ngước nhìn, chiêm ngưỡng.
Ngày mùng Sáu, Bạch Hiểu Du hỏi cậu: "Vai trong đoàn phim lần trước tôi nói với cậu, cậu có nhận không?"
Cô vốn không có tên tuổi, trước giờ cũng không có chuyên viên trang điểm riêng. Lần này nhận được vai nữ phụ, lại được biên kịch hứa hẹn sẽ tăng đất diễn nên cô vui mừng khôn xiết, tất nhiên phải rủ Dương Hạo Tư đi cùng.
"Quay bao lâu?" Dương Hạo Tư hỏi.
"Có bao ăn ở không?"
Bạch Hiểu Du: "Quay ba tháng, tháng đầu tiên phải vào núi, dĩ nhiên là có lo ăn ở."
Dương Hạo Tư: "Được, tôi vào núi ngay đây!"
Tiểu Dương thu dọn hành lý, đi "gả" cho Ngưu Ma Vương.
Trước khi đi, cậu còn chào tạm biệt Khâu Gia Hứa và Tiểu Ngụy. Tiểu Ngụy sợ cậu nghĩ quẩn đi tu thật, nên đã mua cho cậu một đống mỹ phẩm, bảo là để lúc về còn dùng.
"Tôi chỉ đi làm việc thôi, chứ có phải không về nữa đâu..."
Lần này, hiếm khi cậu mang theo rất ít đồ: "Trên đó tín hiệu không tốt đâu, đừng nhớ tôi quá, tôi sẽ về sớm thôi!"
Đoàn phim tiến vào rừng sâu, tuyết phủ trắng xóa. Dương Hạo Tư vốn là người phương Nam nên rất thích ngắm tuyết, cậu vui vẻ nô đùa cùng mọi người trong đoàn, tạm quên đi chuyện thất tình.
Chỉ đến khi ở riêng với Bạch Hiểu Du, cậu mới lại nhớ đến Mạnh Hạ Nhĩ, bởi cô gái nhỏ này cũng thường xuyên nhắc tới bạn trai cũ.
"Trước đây anh ấy luôn nhắn tin cho tôi, trước khi vào đoàn còn dặn dò tôi vài chuyện về việc lên núi. Tôi cảm thấy... có lẽ chúng tôi xem như đã hòa giải, làm bạn lại rồi?"
Vừa nghe đến hai chữ "làm bạn", Tiểu Dương lại lên cơn sang chấn (PTSD): "Đừng, đừng làm bạn với người yêu cũ, tôi trải qua rồi, làm bạn không được đâu!"
Người đại diện của Bạch Hiểu Du đi tới nhắc nhở: "Cái gì mà không được? Bạn trai cũ của cô là ảnh đế, còn đang thiếu chủ đề để tạo độ nóng đấy, mau làm bạn lại đi!"
"Nhỡ tôi với anh ấy tình cũ không rủ cũng tới thì sao?"
"Vậy thì càng tốt, lại được lên hot search!"
Người đại diện vỗ tay hài lòng: "Đừng nghĩ mấy chuyện viển vông nữa, nổi tiếng kiếm tiền mới là chuyện nghiêm túc! Mau trang điểm đi, tôi còn phải đi mua bài PR cho cô với nam chính nữa."
Bạch Hiểu Du cúi đầu: "Sao lại là viển vông chứ? Anh ấy độc thân, tôi cũng độc thân, thật sự có khả năng tái hợp mà."
Cô hỏi Tiểu Dương: "Nếu tôi với ảnh đế tái hợp, có lên hot search không?"
Cô và bạn trai cũ ngoài chuyện học cùng trường ra thì chẳng còn mối liên hệ nào. Một người thì không nổi tiếng nên chẳng ai quan tâm, một người lại quá kín tiếng, không bao giờ đăng bài.
Dương Hạo Tư nghĩ đến bản thân: "Chắc là có chứ, tôi mà tái hợp với bạn trai cũ chắc chắn cũng lên hot search, bạn trai cũ của tôi còn nổi tiếng hơn bạn trai cũ của cô..."
Chưa nói dứt lời đã bị Bạch Hiểu Du bóp cổ lay mạnh.
Bạch Hiểu Du gào lên: "Tôi nhất định sẽ nổi tiếng! Tôi phải nổi hơn Tằng Trạch Khải, ảnh đế thì sao chứ, tôi phải đoạt giải Thị hậu!"
"Được được, cô sẽ làm được."
Tiểu Dương ậm ừ cho qua, trong đầu lại nghĩ:
Nếu mình và anh ấy cùng lên hot search thì sao nhỉ?
Dù sao cũng chỉ là nghĩ vẩn vơ, cậu quyết định, nếu thật sự được lên hot search, cậu sẽ dẫn fan về tài khoản của mình rồi mở shop online bán mỹ phẩm...
Nghĩ đến đây, cậu cười rất vui vẻ, chuyện tái hợp hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa, kiếm tiền mới là chân lý.
Những ngày ở trong núi trôi qua rất chậm. Có những đêm lạnh quá không ngủ được, cậu và Bạch Hiểu Du lại quấn áo khoác, ngồi uống trà sữa hòa tan và tiếp tục nói chuyện về bạn trai cũ.
Như một vòng lặp, cậu lại liên tục nhắc đến Mạnh Hạ Nhĩ, chỉ để cố gắng biến anh thành một người "bình thường" trong tâm trí mình.
"Tại sao chúng tôi cứ cãi nhau suốt nhỉ?"
Dương Hạo Tư chống cằm ngắm trời, nhận ra trăng trên núi thật sự sáng hơn trăng trong thành phố.
Bạch Hiểu Du nâng cốc trà sữa: "Trương Ái Linh từng nói, người yêu nhau thường hay cãi vã, ngược lại những người chẳng liên quan gì đến nhau thì lại có thể bao dung cho nhau."
Tiểu Dương hỏi: "Trương Ái Linh là ai?"
Bạch Hiểu Du nghẹn lời.
Một lúc sau, Tiểu Dương mới nói: "Bà ấy nói cũng đúng thật."