Cẩm Nang Hồi Sinh Người Yêu Cũ

Chương 48

Giữa trưa hiếm hoi có nắng, ánh sáng xuyên qua cửa kính rọi vào cũng khá ấm áp, khiến người đang nghỉ trưa mơ màng buồn ngủ.

Dương Hạo Tư nằm trên ghế dài, đắp tạm chiếc áo lên người, con ngươi dưới mí mắt đảo nhanh, rồi bỗng bật dậy ngồi phắt lên.

Nhân viên hậu trường giật mình, hỏi cậu sao thế, cậu nói không sao.

"Bạn trai cũ báo mộng, bảo tôi nên đốt giấy vàng mã cho anh ta rồi."

Tiểu Dương vừa nói vừa xé một tờ giấy nhỏ, viết chữ "Cút" lên rồi lấy bật lửa đốt đi.

Đáng chết, Mạnh Hạ Nhĩ như hồn ma không tan cứ chui vào giấc mơ của cậu. Cậu thật sự muốn gọi điện mắng cho một trận, nhưng lại không có sóng, chỉ đành thôi. Tức đến mức khóe miệng nổi rộp, trán cũng mọc mụn.

Hôm đó sau khi nghe Bạch Hiểu Du nói câu kia, Tiểu Dương thấy rất có lý.

Vì yêu cầu của kịch bản, gần đây Bạch Hiểu Du luôn đọc sách của Trương Ái Linh, cô mang theo mấy quyển lên núi, còn đưa cho cậu một quyển.

Dương Hạo Tư đọc không hiểu, cứ mở ra là buồn ngủ. Vừa ngủ, cậu đã mơ thấy Mạnh Hạ Nhĩ, trong mơ Mạnh Hạ Nhĩ nói xin lỗi cậu, nhẹ nhàng hôn lên thái dương cậu.

Không thể nào là anh ấy được, vì nụ hôn của Mạnh Hạ Nhĩ chưa bao giờ dịu dàng đến thế. Nụ hôn của anh như mưa rào, ào ạt dồn dập trút xuống, đã lâu vậy rồi mà cậu vẫn nhớ rõ mùi vị ấy.

Cuối tháng, gió thổi rất to, cả căn nhà đều vang lên những tiếng rít gào. Cảnh quay còn lại hầu như đều là cảnh ngoài trời, đạo diễn dứt khoát cho mọi người nghỉ một ngày.

Dương Hạo Tư ôm cuốn sổ vẽ, cậu muốn phác thảo lại toàn bộ thiết kế trang điểm và làm tóc của từng nhân vật trong đoàn phim, sau đó mang về cho cô giáo xem.

Cậu vẽ cho Bạch Hiểu Du một cặp lông cậu hơi rậm và thẳng hơn, đợi đến giai đoạn sau sẽ sửa lại cho mảnh mai. Cậu nghiêm túc thiết kế một bộ tạo hình hoàn chỉnh, cảm thấy rất có thành tựu, rất vui vẻ.

Bản thân cậu cũng đâu phải mất đi tình yêu là không thể sống nổi!

Trong quãng thời gian cậu thất tình, sư phụ luôn nói với cậu rằng bản thân không yêu đương vẫn có thể rất hạnh phúc.

Trịnh Nguyệt Quý nói: "Tiểu Dương à, con còn quá trẻ, ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, tình yêu không thể giải quyết hết thảy vấn đề của con, nó chỉ là một loại cảm xúc. Tình yêu ấy, giống như sếp của con vậy, con đừng chỉ nghĩ nó có thể làm gì cho con, mà phải nghĩ con có thể làm gì cho nó! Một người toàn thân đầy vấn đề, sếp sẽ không muốn nhận đâu. Phải sống một mình thật tốt đã, mới đủ tư cách chạm đến tình yêu."

Dương Hạo Tư nghĩ, từng bước đi của mình thật ra đều bị cô giáo nói trúng.

Hóa ra cậu và Mạnh Hạ Nhĩ chia tay là vì cả hai đều không thể sống một cách độc lập cho đàng hoàng.

Cuối tháng Ba, cảnh quay trên núi cơ bản đã xong, cậu còn đón sinh nhật trong đoàn phim. Bánh sinh nhật chỉ là một chiếc bánh nhỏ, không có nến.

Buổi tối, Bạch Hiểu Du nhờ dì trong làng hầm cho cậu một nồi gà nấm. Gà còn non, mùi thơm hấp dẫn.

Cả đoàn phim tụ tập lại, vừa mừng sinh nhật cậu, vừa mừng cuối cùng cũng quay xong cảnh trên núi, có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi mới quay cảnh thành phố.

Năm nay Tiểu Dương không viết "tiểu luận" đăng Weibo, lúc nhắm mắt cũng không cầu xin có đại ca nào đến làm '1' cho mình.

Cậu nhìn cây nến ảo trên điện thoại mà ước: "Hy vọng tôi và Mạnh Hạ Nhĩ đều có thể hạnh phúc, ở bên ai cũng được. Tương Mè cũng phải hạnh phúc."

Thổi nến xong cậu ngẩng đầu nhìn trăng, cậu không biết Mạnh Hạ Nhĩ có đang nhìn cùng một vầng trăng với cậu không.

---

Khi Dương Hạo Tư rời đi, hành lý cũng đã mang đi gần hết, nhưng dù sao cũng ở suốt nửa tháng, nên vẫn để lại chút dấu vết sinh hoạt.

Một sợi dây buộc tóc rơi trên bồn rửa mặt, một gói đồ ăn vặt kẹt sau đệm sofa, tờ "khế ước" dán trên tường phòng khách, và còn hai hộp sủi cảo trong tủ lạnh.

Sủi cảo nhanh chóng được ăn hết, sợi dây buộc tóc màu hồng thì được đeo trên cổ tay, thỉnh thoảng nằm ngủ còn cấn vào da.

Mạnh Hạ Nhĩ do dự mấy ngày, còn Dương Hạo Tư thì như bốc hơi khỏi thế gian, gọi điện không được, WeChat không trả lời, tài khoản mạng xã hội cũng không cập nhật nữa.

Quãng thời gian Tết giống như một giấc mơ, Tết vừa qua, mọi thứ lại trở về như cũ.

Không còn ai ngồi trên sofa phòng khách cười ngây ngô với tivi, cũng không còn ai nửa đêm gọi anh dậy đặt gà rán nữa.

Ngôi nhà rộng lớn này có Dương Hạo Tư thì náo nhiệt, chỉ thiếu một người đã trở nên lạnh lẽo.

Dòng trạng thái cuối cùng của Dương Hạo Tư là khen cơm hộp của Tiểu Khâu rất ngon.

Mạnh Hạ Nhĩ hỏi Đào Phi Vũ, cậu ta vẫn nghiêm túc đóng vai "bạn trai hiện tại", chỉ nói: "Không tiện tiết lộ."

Hỏi Ngụy Thận Mạc thì trực tiếp bị cho vào danh sách đen.

Dùng tài khoản phụ vào nhóm fan hỏi, cũng không ai biết Dương Hạo Tư đã đi đâu.

"Summer: Gọi lại cho tôi một cuộc."

Anh chỉ đành gửi tin nhắn như vậy, sau đó mỗi ngày kiên nhẫn chờ đợi.

Điều khó chịu nhất chính là vòng tuần hoàn "mất rồi lại được". Trước đây anh đã nói với Lưu Nghiêm Du cả vạn lần là sẽ không quay lại, tìm ra cả vạn lý do, giờ đây đều vô dụng, vì Dương Hạo Tư đã bỏ anh trước.

Giống như lần chia tay cuối cùng, Mạnh Hạ Nhĩ hối hận vì chưa mua cho cậu hộp việt quất đó, lại một lần hối hận vì chưa kịp nói cho cậu biết mình vẫn còn độc thân, vẫn đang đợi cậu.

Những đêm trống trải sau khi livestream xong, anh ngồi dưới ánh trăng tự kiểm điểm, viết hẳn một bản kiểm điểm cho lần chia tay cuối cùng của họ.

Hôm ấy Dương Hạo Tư nói muốn ăn việt quất, hỏi anh có thể tiện đường mua về giúp không.

Mạnh Hạ Nhĩ đã đồng ý, nhưng kết quả lại quên mất. Đến khi xuống dưới nhà mới nhớ ra, nhưng vì lười quay lại mua nên anh đi thẳng lên nhà.

Về nhà mở cửa ra, Dương Hạo Tư đang cầm cái rổ lọc rửa hoa quả, hỏi anh: "Việt quất đâu?"

Anh chỉ có thể nói: "Xin lỗi, anh quên mất rồi."

Chuyện đã quá lâu, anh không nhớ rõ vẻ mặt Dương Hạo Tư khi ấy, có lẽ cậu đã cúi đầu nói: "Tối nay em thật sự rất muốn ăn việt quất."

Mạnh Hạ Nhĩ đáp: "Ngày mai nhé, lần sau nhất định sẽ mua."

"Nhưng anh đã mua coca mà, sao không mua việt quất cho em?"

"Anh quên mất rồi, thật sự quên mất."

Dương Hạo Tư không cãi nhau với anh, cũng không nói lời chia tay, chỉ đặt cái rổ vào bếp rồi bắt đầu thu dọn hành lý.

Rất yên tĩnh. Mạnh Hạ Nhĩ tưởng là không sao, nên quay lại phòng tiếp tục chơi game.

Anh nghĩ, việt quất có thể mua vào ngày mai mà, biết đâu ngày mai Dương Hạo Tư lại quên mất chuyện muốn ăn việt quất.

Nghĩ vậy, hôm sau anh cũng quên luôn, hôm sau nữa cũng không nhớ...

Chờ đến một ngày mai nào đó ư? Nhưng chẳng còn ngày mai nào nữa, mà là hai năm sau.

Chuyện này chẳng hề buồn cười, họ không phải vì việt quất mà chia tay.

Đó chỉ là bài kiểm tra cuối cùng mà Dương Hạo Tư đưa ra, Mạnh Hạ Nhĩ lại nghĩ có thể để mai làm, nhưng đạo cụ trong trò chơi một khi hết hạn thì chẳng còn giá trị nữa.

Không phải vì một hộp việt quất ấy, mà là vì bao nhiêu lần thất vọng tích tụ, đã bào mòn hết toàn bộ niềm tin của Dương Hạo Tư, và tình cảm này cứ thế kết thúc.

Một hai tháng cuối cùng bên nhau, Dương Hạo Tư đã rất ít khi nói "em muốn", chỉ có lần đó, cậu nói: "Em thật sự rất muốn."

Sau này Mễ Lạp đưa cho anh cuốn sổ ghi lại những kỷ niệm chung của cả hai, lật được vài trang, Mạnh Hạ Nhĩ đã không dám đọc tiếp, tình yêu còn sót lại trong những dòng chữ như thiêu đốt tay anh.

Điều Dương Hạo Tư từng hứa đều làm được: không công khai, không tiết lộ thông tin, trước mặt gia đình bạn bè vẫn giữ khoảng cách như bạn cùng phòng.

Mạnh Hạ Nhĩ biết cậu có cả ngàn cách báo thù khiến anh thân bại danh liệt, nhưng cậu không làm, chỉ xóa sạch những bài đăng thể hiện tình cảm trên Weibo, đổi vòng bạn bè thành chế độ "chỉ xem trong 3 ngày".

Mạnh Hạ Nhĩ cũng từng nghĩ, nếu quay lại, có thể họ sẽ lại cãi nhau rồi chia tay. Nhưng anh cảm thấy mình chưa già, vẫn còn có thể điên cuồng thêm vài năm.

Vì thế anh thề:

Nếu Dương Hạo Tư gọi điện cho anh trong vòng một ngày, anh sẽ chủ động kiểm điểm trước.

Nếu gọi trong vòng một tuần, anh sẽ cúi đầu nhận sai.

Nếu gọi trong vòng một tháng, anh sẽ cầu hôn cậu.

Nếu mãi không gọi... anh vẫn có thể tiếp tục chờ.

Mạnh Hạ Nhĩ có quá nhiều điều phải nói với Dương Hạo Tư:

Phải nói cho cậu biết chuyện em trai xúi giục cha mẹ lấy tiền của cậu đã được giải quyết, chuyện với Giai Nghệ chỉ là lừa cậu, rằng anh đã công khai với gia đình và bạn bè, mẹ anh giờ cũng đồng ý hai người bên nhau, Tương Mè đã có bạn mới ở công viên, rằng sinh nhật năm nay anh đã mua nhẫn... và rằng mỗi khi có trăng, anh đều rất nhớ cậu.

Bình Luận (0)
Comment