Khi đoàn phim quay về thành phố, đạo diễn tốt bụng cho mọi người nghỉ ba ngày.
Cuối cùng cũng có tín hiệu, nhưng có lẽ do đã quen với cuộc sống không mạng, Dương Hạo Tư cũng không vội lướt mạng xã hội. Cậu ăn một bữa no nê cùng mọi người, sau đó mới về phòng trọ tắm rửa cho thoải mái.
Trong thời gian cậu đi vắng, Khâu Gia Hứa đã giúp cậu chuyển hành lý. Anh bạn nói định nghỉ việc nhưng cuối cùng vẫn chưa nghỉ, tiếp tục chạy đi chạy lại giữa hai nơi.
Hôm nay cậu ta còn phải tăng ca, nên tối nay chỉ có mình Dương Hạo Tư ở nhà.
Tiểu Ngụy và anh Phi Vũ đã tính toán thời gian, nói rằng hôm sau sẽ tổ chức sinh nhật bù cho cậu, nên tối nay Dương Hạo Tư quyết định ra quán bar chơi một lát.
Lần này cậu không định uống say, chỉ gọi một ly sữa Baileys đá rồi ngồi ở quầy bar lướt điện thoại.
Rồi cậu thấy tin nhắn Mạnh Hạ Nhĩ gửi cho mình, bảo cậu gọi lại cho anh một cuộc.
Hừ, dựa vào cái gì chứ? Tiểu Dương không thèm để ý, cất điện thoại đi, tập trung nhìn vào TV trong quán bar.
"Dương Hạo Tư?" Có người gọi tên, cậu quay đầu lại, phát hiện ra là Giai Nghệ.
Thế giới này thật nhỏ, sao lại trùng hợp đến thế! Giai Nghệ cùng mấy người bạn đến đây ăn uống, vốn định về rồi nhưng phát hiện quên trả sạc dự phòng, lúc quay lại thì thấy Dương Hạo Tư.
Giai Nghệ lập tức chụp hình gửi cho Mạnh Hạ Nhĩ.
"+1: Mau tới đây, vợ anh đây này!"
"+1: Chia sẻ định vị"
"Giai Nghệ? Sao cậu ở đây? Trùng hợp thật!" Dương Hạo Tư hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải giữ bình tĩnh. Cậu đã không còn là tiểu Dương nóng nảy ngày xưa nữa, giờ đây cậu trở về với thân phận là Dương – bạn trai cũ – thiện lương ban lời chúc phúc – Hạo Tư.
Cậu gọi thêm một phần nachos, hai người đổi sang bàn nhỏ ngồi trò chuyện.
Giai Nghệ hỏi: "Cậu đi đâu vậy? Lâu lắm không thấy cậu, đến cả Weibo cũng không đăng gì! Làm bọn mình trong tổ mai mối hậu trường lo sốt vó!"
"Tôi lên núi làm việc một tháng, trên đó không có tín hiệu thôi mà."
"May quá, bọn tôi còn tưởng cậu..."
"Sao cơ?"
Giai Nghệ nuốt vội mấy chữ "vì tình mà trốn khỏi thành phố" xuống, đổi giọng: "Còn tưởng cậu bị bắt cóc cơ! Rủ cậu ra ngoài chơi cũng không trả lời tin nhắn, Mễ Lạp suýt nữa thì báo cảnh sát đấy."
"Ôi, xin lỗi nhé, để vài hôm nữa tôi mời mọi người một bữa."
Điện thoại sáng lên, Giai Nghệ liếc thấy tin nhắn của Mạnh Hạ Nhĩ.
"Summer: Thế sao cậu ấy không gọi cho tôi?"
"+1: Để tôi hỏi giúp cậu."
Giai Nghệ hắng giọng: "À, Hạo Tư, tôi hỏi cậu cái này nhé, cậu có liên lạc với Mạnh Hạ Nhĩ không?"
"Không, tuyệt đối không!"
Tiểu Dương cảnh giác, lập tức nhận ra đây là cái bẫy mà "bạn gái hiện tại" đang giăng ra cho "bạn trai cũ". Nhưng nghĩ lại, cậu cũng không thể xem là bạn trai cũ đúng nghĩa, thái độ này có hơi quá, bèn uống một ngụm sữa để che giấu: "Bọn tôi có thân thiết gì đâu, chỉ là bạn cùng phòng cũ thôi... Nếu có liên lạc thì tôi cũng phải liên lạc với các cậu trước chứ, liên lạc với gã đàn ông thối đó làm gì! Ha ha, ha ha..."
"+1: Cậu ấy nói anh là đàn ông thối."
"Summer: Vậy nghĩa là trong lòng cậu ấy vẫn còn tôi."
"+1: Cậu ấy nói hai người chỉ là quan hệ bạn cùng phòng."
"Summer: Nói dỗi thôi, tôi không tin."
Giai Nghệ còn đang nghĩ cách làm sao để khéo léo gợi ý cho Tiểu Dương gọi cho anh Hạ thì bản thân Tiểu Dương đã bắt đầu sợ mình nói hớ, muốn chuồn trước.
"Cái đó, muộn rồi, tôi về trước đây..."
Bà mối độc thân không chịu thua, vội nắm chặt tay cậu: "Đợi đã! Đừng đi! Tôi... còn có chuyện!"
"Chuyện gì?"
Trong lúc luống cuống, Giai Nghệ buột miệng: "Thật ra tôi... mắc bệnh nặng!"
Tiểu Dương kinh hãi: "Cái gì?"
Cậu tin thật!
Giai Nghệ vội vàng ho khan, yếu ớt nói: "Gần đây tôi phát hiện mình bị... lộ tuyến cổ t* c*ng! tôi chưa nói với ai cả, haizz, chỉ muốn tâm sự với cậu một chút thôi, được không?"
"À..." Dương Hạo Tư ngồi lại, lo lắng hỏi: "Cái đó có nghiêm trọng lắm không?"
"Thật ra... cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là phải làm một tiểu phẫu... tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để nói với ai, cậu là người đầu tiên tôi kể đấy..."
"Vậy cậu có thể ngồi với tôi thêm một lát không?"
Giai Nghệ cảm thấy đây chắc là đỉnh cao diễn xuất trong đời mình, lần trước dốc hết kỹ năng cũng chỉ là để lừa thầy giáo rằng bài kiểm tra bị chó làm ướt.
Cô vừa bịa chuyện bệnh tình vừa lén gõ điện thoại dưới gầm bàn.
"+1: Cậu đến đâu rồi, nhanh lên!!"
Dương Hạo Tư quan tâm hỏi: "Mạnh Hạ Nhĩ biết chuyện này chưa?"
"Anh ấy chưa biết, tôi chưa nghĩ ra cách nào để nói cả..."
"Cậu cứ nói thẳng đi, để anh ấy đoán tới đoán lui có khi lại giận đấy."
Tiểu Dương an ủi: "Mạnh Hạ Nhĩ cũng là người đáng tin cậy, hai người yêu nhau thì đừng giấu nhau chuyện gì... À ý tôi là, tôi là bạn cùng phòng cũ nên cũng hiểu anh ấy. Ờ, tuy không quá thân, nhưng anh ấy cũng được lắm."
"Cậu thấy anh ấy là người tốt à?" Giai Nghệ mắt sáng rực lên: "Nói thử xem nào!"
"Tôi, tôi..."
Người bạn trai cũ lương thiện quyết định nói giúp anh ta vài câu tốt đẹp: "Anh ấy... khá nghĩa khí, ừm, tuy lười nhưng cũng biết chăm sóc người khác. Chỉ là quá chậm chạp, cậu không hỏi thì anh ấy cũng chẳng bao giờ nói, không biết trong đầu anh ấy muốn gì..."
"Tôi biết hai người từng ở bên nhau."
Dương Hạo Tư hoảng đến sặc sụa: "Khụ khụ, gì cơ, cậu nói gì... Bọn tôi không có! Tuy tôi là gay nhưng cũng phải kén chọn chứ! tôi... sao cậu biết được?"
Tiểu Dương gục đầu xuống bàn: "Mọi chuyện qua hết rồi."
Giai Nghệ vỗ vỗ lưng cậu: "Là Mạnh Hạ Nhĩ nói."
"Anh ấy nói với cậu?" Dương Hạo Tư lẩm bẩm: "Cũng phải, yêu nhau thì phải thẳng thắn... Anh ấy thật sự tin tưởng cậu, cũng tốt..."
Không tránh khỏi cảm giác hơi chua xót: "Cậu không để ý sao?"
"Tôi..." Giai Nghệ sắp cháy sạch tế bào não, cô muốn nói thẳng mình không phải bạn gái của người kia, nhưng đã hứa để Mạnh Hạ Nhĩ tự nói, nên đành tiếp tục diễn: "Không sao cả, chỉ là Mạnh Hạ Nhĩ có chuyện muốn nói với cậu thôi."
"Cậu chuyển lời giúp tôi là được, bạn trai cũ với nhau thì đừng tiếp xúc nhiều quá."
Dương Hạo Tư gãi đầu: "Không thì kỳ lắm."
Không khí trò chuyện giữa hai người ngày càng gượng gạo. May mà Mạnh Hạ Nhĩ nhắn tin báo sắp đến nơi, Giai Nghệ bèn đứng lên: "Hôm nay ăn no quá, mình ra ngoài đi dạo chút nhé."
Tiểu Dương ngoài miệng đồng ý, trong lòng lại kêu khổ:
Tha cho tôi về nhà đi! Ngồi nói chuyện với bạn gái của bạn trai cũ kỳ cục chết đi được!
Họ đã ngồi ở quán bar đến tận 11 giờ, gió ngoài trời cũng đã nổi lên.
Giai Nghệ đang định kiếm thêm chủ đề: "À..."
Bỗng có người vỗ vai cô, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông lạ mặt.
"Xin chào?"
"Người đẹp, cho anh xin WeChat nhé?" Đối phương cười cười đưa điện thoại ra: "Quét mã nói chuyện chút đi."
Ồ, là bị bắt chuyện.
Nhưng Giai Nghệ giờ đang có việc quan trọng, mà chủ yếu là đối phương không hợp mắt cô, nên cô lắc đầu: "Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi."
Người đàn ông kia cao lớn, đứng ngược sáng nhìn xuống: "Không sao đâu cô em, chỉ nói chuyện thôi mà, kết bạn đi."
Nói rồi hắn đưa tay ra định kéo tay cô.
Dù Giai Nghệ cao 1m7, nhưng giữa đêm hôm khuya khoắt vẫn hoảng sợ, hét lên một tiếng.
"Anh làm gì vậy? Tôi đã nói là tôi có bạn trai rồi, anh có thể để tôi đi không?"
Dương Hạo Tư vội chắn trước mặt cô: "Cô ấy có người yêu rồi, anh nghe không hiểu sao?"
Đối phương khinh miệt liếc cậu một cái, thậm chí không thèm để tâm, tiếp tục hỏi Giai Nghệ: "Đây là bạn trai cô à? Thằng này không được đâu. Người đẹp, cho tôi WeChat đi, rồi tôi cho cô biết thế nào mới là đàn ông."
Hắn cúi người lại gần, Dương Hạo Tư ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn, bèn kéo Giai Nghệ lùi ra sau, không dám xung đột trực tiếp.
Dương Hạo Tư cũng sợ lắm, đêm khuya gặp phải gã say rượu thế này là đáng sợ nhất, không biết hắn ta sẽ làm gì.
Giai Nghệ đi giày cao gót còn cao hơn cậu một chút, run rẩy đứng sau lưng cậu.
Dương Hạo Tư nắm chặt tay cô, ra hiệu đừng sợ, nhưng chính tay cậu cũng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Chạy thì không được, giày cao gót của Giai Nghệ có thể bị trẹo chân...
Gã say kéo khóa áo xuống một chút, cô gái sợ đến hét to: "Đừng lại gần! Lại gần nữa tôi báo cảnh sát đó!"
Những tin tức cảnh báo dù xem nhiều đến mấy cũng vô dụng, khi gặp chuyện thật sự, đầu óc Giai Nghệ trống rỗng, chân cũng mềm nhũn, nắm chặt tay Dương Hạo Tư suýt khóc.
"Tôi cứ lại gần đấy, cậu làm gì được tôi? Thằng lùn, cậu hống hách cái gì?"
Gã vỗ vào mặt cậu: "Nhìn cái dáng người này, người đẹp, nó làm cô thỏa mãn nổi không?"
Tiểu Dương vừa giận vừa sợ: "Anh coi chừng cái miệng của anh đấy, đây là..."
Cậu còn chưa nói xong thì bị hắn đẩy một cái thật mạnh, ngã nhào xuống đất.