Cẩm Nang Hồi Sinh Người Yêu Cũ

Chương 50

Khoảnh khắc ấy, Dương Hạo Tư bắt đầu hối hận vì mình đã không kiên trì tập thể hình, sao trước kia không nghe lời huấn luyện viên mà chịu khó bổ sung thêm protein. Chiều cao thì chẳng đổi được, nhưng ít ra cũng phải chắc nịch hơn một chút chứ, đằng này lại gầy yếu đến nỗi bị người ta đẩy một cái là ngã. Thân hình nhỏ bé của cậu còn mảnh khảnh hơn Giai Nghệ. May thay hôm nay mặc áo phao dày, nên ngã xuống cũng không quá đau.

"Hạo Tư!" Giai Nghệ vừa khóc vừa ngồi thụp xuống đỡ cậu: "Cậu không sao chứ?" Cô còn chưa kịp nâng người cậu lên, gã say đã lại giơ chân đá thêm một cú nữa, lần này đá thẳng vào ngực. Hắn mang giày đế cứng, va thẳng vào xương đau đến mức như muốn nứt ra.

Đau quá đi mất! Dương Hạo Tư chống khuỷu tay xuống đất thở hổn hển, nhưng vẫn phải cố an ủi Giai Nghệ: "Cậu đừng khóc, tôi không sao đâu..." Cậu mà khóc nữa thì tôi cũng khóc theo mất thôi! Nước mắt đã chực trào ra nơi hốc mắt. Từ nhỏ tới giờ, cậu chưa từng chịu ấm ức đến thế này. Anh hùng cứu mỹ nhân, xưa nay cậu toàn đóng vai "mỹ nhân", đây là lần đầu tiên làm "anh hùng", chỉ có thể liều mình mà gắng gượng.

Giai Nghệ run run lôi điện thoại ra: "Tôi đưa WeChat cho anh là được rồi, muộn rồi bọn tôi phải về..." Nào ngờ gã say chồm tới, hất văng điện thoại cô sang một bên: "Giờ mới chịu đưa thì muộn rồi! Lúc nãy cậu ở đâu? Mẹ nó, con đàn bà thối tha, bọn đàn bà tụi cậu toàn thích làm giá, lúc được nâng niu thì ra vẻ cao ngạo, đến giờ mới biết sợ à?" Miệng hắn toàn mùi rượu lẫn khói thuốc, giọng nói vừa to vừa lè nhè, từng bước tiến lại gần. Dương Hạo Tư cảm nhận được bàn tay Giai Nghệ đang nắm lấy mình càng lúc càng siết chặt.

Bề ngoài cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng Tiểu Dương gào thét: Cứu mạng! Cậu thật sự chẳng biết phải làm gì tiếp theo.

Cậu âm thầm khấn trong bụng: Ông trời ơi, nếu bây giờ có ai xuất hiện cứu chúng con, tối nay con sẽ ngủ với người đó luôn!

"Mẹ nó, cậu đứng lên, làm cái gì đấy!" một giọng quát vang lên.

Chính nghĩa đã xuất hiện, Tiểu Dương mừng rỡ vô cùng, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy là Lưu Nghiêm Du. Lập tức, cậu "chọn lọc mất trí nhớ" đoạn lời thề vừa rồi.

"Mẹ kiếp, cậu lại là thằng nào?" Gã say còn chưa kịp đứng thẳng đã bị một quyền của Mạnh Hạ Nhĩ, người tới chậm hơn một nhịp đấm thẳng vào mặt. "A..." Hắn bị đánh đến tỉnh cả rượu, ôm mắt chửi rủa liên tục.

Thấy đối diện bỗng dưng xuất hiện hai gã đàn ông, hắn biết không địch nổi, lập tức cụp đuôi bỏ chạy. Trước khi đi còn quay đầu phun một bãi nước bọt: "Thứ chó má..."

Mạnh Hạ Nhĩ vừa nghe đã muốn lao theo, nhưng bị Lưu Nghiêm Du ôm lại: "Thôi, bình tĩnh! Đánh người rồi cậu cũng phải vào đồn đấy!"

"Phải bắt hắn lại báo cảnh sát chứ!"

"Thôi đi," Dương Hạo Tư được Giai Nghệ dìu dậy, phủi bụi trên người: "Có bắt cũng chẳng giam được mấy ngày, ra ngoài lại trả thù Giai Nghệ thì sao? Thôi, đi về thôi."

Xe đỗ ngay ngoài kia, Mạnh Hạ Nhĩ vẫn để Lưu Nghiêm Du làm tài xế.

Anh cũng định đỡ Dương Hạo Tư một tay, nhưng cậu âm thầm tránh đi.

Phủi sạch bụi bẩn, Dương Hạo Tư còn chỉnh lại tóc cho Giai Nghệ: "Về tắm rửa sớm đi, ngủ một giấc, tôi cũng về đây."

"Ê ê, cậu đi đâu, để bọn mình đưa về." Lưu Nghiêm Du nói.

"Không cần, không tiện đường, phiền phức lắm."

Dương Hạo Tư không ngờ lần gặp lại Mạnh Hạ Nhĩ, bản thân lại chật vật thảm hại đến thế. Cậu không muốn ở lại thêm chút nào, ngồi chung xe e rằng còn phải nghe cảnh "người yêu cũ an ủi người yêu hiện tại", trái tim có rộng lượng đến đâu cũng chịu không nổi.

Nhưng Lưu Nghiêm Du đâu dám quên nhiệm vụ chính của hôm nay, vội ngăn lại: "Nửa đêm ở đây khó bắt xe lắm, ở phía trước còn hơn trăm người đang chờ đó! Hơn nữa cậu đứng lại đây, không sợ gã khốn khiếp vừa rồi quay lại sao?"

Dương Hạo Tư nói có thể quay lại quán bar ngồi chờ, hai người cứ thế đùn đẩy. Lưu Nghiêm Du thì điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho Mạnh Hạ Nhĩ, nhưng anh chỉ ngẩn người nhìn cậu chẳng nói năng gì. Trong bụng Lưu Nghiêm Du chửi thầm: Đúng là hoàng thượng chưa gấp mà thái giám đã sốt ruột thay.

Cuối cùng, Giai Nghệ mở miệng bảo muốn Dương Hạo Tư ở lại cùng một lát, Tiểu Dương mới chịu lên xe.

Chưa đợi Mạnh Hạ Nhĩ nói gì, cậu đã tự giác kéo cửa ghế phụ ngồi vào, để lại hàng ghế sau cho "cặp tình nhân".

Lên xe rồi, Giai Nghệ vẫn còn hoảng hốt. Mạnh Hạ Nhĩ đưa giấy ăn cho cô, cô lại khóc thêm một hồi mới dần bình tĩnh.

Nhớ lại gương mặt của gã say kia, cô vẫn còn run. Nghĩ lại nếu không có Tiểu Dương ở cạnh, e rằng mình ngã xuống đất cũng chẳng biết làm cách nào để báo cảnh sát. Giờ đã an toàn, cô bèn lo lắng hỏi: "Hạo Tư, cậu có cần tới bệnh viện không? Vừa rồi thật sự cảm ơn cậu..."

"Không có gì, chẳng lẽ tôi lại trốn sau lưng con gái sao!"

Nghe tới "bệnh viện", tim Mạnh Hạ Nhĩ thắt lại: "Hắn đánh trúng chỗ nào của cậu?"

"Không sao, tôi mặc dày mà."

Dương Hạo Tư khẽ xoa ngực, chỗ ấy chắc chắn đã bầm tím. Nhưng trước mặt người cũ, cậu không chịu mất mặt, cứng cổ nói: "Anh vẫn nên quan tâm Giai Nghệ nhiều hơn, cô ấy thật sự sợ lắm rồi."

Mọi người cùng nhau trấn an Giai Nghệ, đưa cô về đến tận cửa nhà. Chiếc xe lập tức rơi vào một bầu không khí ngượng ngập.

Lưu Nghiêm Du hỏi: "Cậu giờ ở đâu?"

Dương Hạo Tư cúi đầu nghịch điện thoại: "Tôi gửi WeChat cho cậu, xa quá thì thả tôi ở đây cũng được, tôi tự bắt xe về."

"Sao có thể để cậu tự về được?" Lưu Nghiêm Du ho khan hai tiếng, quay sang gợi ý: "Này, Hạ Tử, cậu không có chuyện gì muốn nói à? Lâu rồi không gặp, chẳng lẽ không hàn huyên chút nào sao?"

Mạnh Hạ Nhĩ sờ mũi, ngập ngừng: "Lâu rồi không gặp, cậu... cậu vẫn ổn chứ?"

Lưu Nghiêm Du tức đến mức phanh gấp một cái, nghĩ thầm: Người này sao mà lề mề thế, vào thẳng vấn đề đi chứ!

Dương Hạo Tư chỉ "ừm" một tiếng. Mạnh Hạ Nhĩ lại vắt óc tìm lời dẫn chuyện: "Dạo này bận lắm à? Không thấy cậu đăng trạng thái gì..."

"Ừm."

Anh hết cách, đang định tìm chủ đề thứ ba thì nghe một tiếng hít mũi khe khẽ.

"Dương Hạo Tư?"

"Ừ?" giọng cậu mang theo chút nghẹn ngào.

"Nhìn tôi một cái."

Cuối cùng, trong gương chiếu hậu, Mạnh Hạ Nhĩ cũng thấy được đôi mắt cậu. Mí mắt ửng đỏ, hàng mi ướt nặng trĩu, nước mắt rơi tí tách xuống mu bàn tay.

Chính chủ thì cắn chặt ngón tay, chỉ dám thoáng đối diện một cái rồi lại lẩn tránh.

Tim Mạnh Hạ Nhĩ đập thình thịch, anh siết chặt lưng ghế phụ, giọng dịu đi như dỗ dành: "Đừng khóc nữa, qua hết rồi..."

Lưu Nghiêm Du mải lái xe không hay biết, vừa quay sang đã thấy Dương Hạo Tư khóc dữ dội thì giật mình: "Mẹ ơi, sao lại khóc thế này?"

"...Anh mặc kệ tôi."

Dương Hạo Tư lấy tay lau mặt, vai run lên, cúi rạp người xuống nức nở: "Tôi khóc một lát cũng không được sao?"

Mạnh Hạ Nhĩ nghiêng người, vỗ lưng cậu: "Cậu khóc, là vì đau phải không? Gã đánh trúng chỗ nào, có cần đi bệnh viện không?"

"Không cần!"

Dương Hạo Tư coi như mình đau quá mà khóc. Lúc trước còn chưa cảm thấy gì, giờ trong xe ấm áp, thần kinh nhạy cảm hơn, mới phát hiện không chỉ ngực đau mà cả bàn tay bị xước lúc ngã cũng đang rát buốt.

Cậu nhịn không nổi cơn đau, lại còn ở trước mặt Mạnh Hạ Nhĩ, càng nghĩ càng thấy mình không thể để bị dỗ dành, mũi lại càng thêm cay xè.

"Đừng khóc nữa, là lỗi của tôi, tôi tới trễ, khiến cậu bị hắn dọa. Là do tôi..."

Bàn tay ấm nóng của Mạnh Hạ Nhĩ đặt lên sống lưng, xuyên qua lớp áo phao mỏng, khiến toàn thân Dương Hạo Tư run lên như một chú thú nhỏ bị rét cóng ngoài trời, nay đột ngột gặp được hơi ấm mà chịu không nổi.

"Anh, anh bớt quan tâm tôi đi... Anh chẳng qua chỉ là..." Nửa câu sau bị cậu nuốt trở lại, nghiền nát trong miệng rồi phun ra: "Anh là cái thá gì chứ?"

Trái tim Mạnh Hạ Nhĩ siết chặt, chết tiệt, mới xa nhau có một tháng thôi mà sao lại đáng thương đến thế này? Anh gần như không kìm nổi mà muốn ôm chặt cậu vào lòng, bèn gọi: "Nghiêm Du, dừng xe!"

Tài xế tận tụy lập tức tấp xe vào lề.

Cửa xe bị mở ra, gió lạnh ùa vào, Dương Hạo Tư co ro lại thành một nhúm, lúc này mới chịu dùng đôi mắt đẫm lệ đỏ hoe nhìn thẳng anh: "Anh làm cái gì..."

"Xin lỗi!" Mạnh Hạ Nhĩ nói: "Giai Nghệ không phải bạn gái tôi. Tôi cố ý lừa em, muốn chọc em ghen. Tất cả bọn họ đều biết em là người yêu cũ của tôi, tôi đã nói hết rồi."

"Cái gì?" Đồng tử của Tiểu Dương chấn động, còn chưa kịp tiêu hóa, Mạnh Hạ Nhĩ đã cúi người tháo dây an toàn cho cậu.

"Bây giờ, tôi có thể ôm em được chưa?" Hơi thở anh phả ra từng làn khói trắng: "Tôi rất nhớ em."

Dương Hạo Tư nhào vào ngực anh, hôn lên môi anh.

Bình Luận (0)
Comment