Cẩm Nang Hồi Sinh Người Yêu Cũ

Chương 51

Nụ hôn bất ngờ làm Mạnh Hạ Nhĩ sững người mất ba giây, đến giây thứ tư anh mới ôm chặt lấy Dương Hạo Tư, kéo cậu vào lòng.

Tiểu Dương chỉ khẽ l**m m*t, cắn nhẹ lên môi và răng anh, nhưng chưa được mấy cái đã bị anh cướp lấy thế chủ động, ép ngược cậu xuống ghế phụ mà điên cuồng gặm hôn.

Mạnh Hạ Nhĩ như một con sói, cắn môi trên rồi lại ngậm lấy môi dưới, đuổi theo đầu lưỡi cậu mà m*t, cắn, gần như muốn nuốt trọn. Anh ép sát người, mượn trọng lực để đưa lưỡi tiến sâu vào khoang miệng đối phương, gấp gáp xâm chiếm.

Dương Hạo Tư chịu không nổi, chỉ biết nắm chặt lấy vạt áo trước ngực anh. Mãi đến khi sắp nghẹt thở, Mạnh Hạ Nhĩ mới buông ra, bóp nhẹ sau gáy cậu và dịu dàng hơn với nụ hôn của mình.

Nụ hôn thứ hai nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hai sống mũi cọ vào nhau, lần này chỉ dừng lại ở việc môi răng ma sát, thi thoảng lướt nhẹ qua nhau.

Rồi anh hôn lên mặt cậu, từ thái dương xuống đến tận cằm, dừng lại lâu nhất ở khóe mắt. Nước mắt mặn chát, Mạnh Hạ Nhĩ hôn đến khi không còn giọt nào, trong khi tay đã luồn sâu vào trong áo, v**t v* tấm lưng cậu.

"Đủ rồi đấy, bảy phút rồi còn chưa chán à..." Lưu Nghiêm Du ở ghế lái càu nhàu: "Hai người muốn hôn thì ra ngoài hoặc ra ghế sau mà hôn, đóng cửa lại giùm cái được không? Gió lùa hết vào, máy sưởi cũng bay sạch rồi."

Mạnh Hạ Nhĩ ngẩng đầu lườm anh ta một cái, lại ôm Dương Hạo Tư trong lòng thêm một lát rồi mới rời ghế phụ, đứng ra ngoài cửa xe.

Dương Hạo Tư bị hôn đến mềm cả người, thân thể gần như nghiêng hẳn sang ghế lái, ánh mắt mơ màng, rõ ràng là bị hôn đến thiếu oxy. Đôi mắt cậu vẫn còn đỏ hoe, long lanh ánh nước, gò má cũng đỏ ửng, đôi môi bị cắn đến sưng lên, hơi hé mở để lộ mấy chiếc răng trắng.

Cả hai đều th* d*c. Nhìn nhau một lát, Mạnh Hạ Nhĩ mới dời mắt đi chỗ khác. Anh đã cứng rồi.

Lưu Nghiêm Du lại thúc giục: "Hai người đang quay cảnh slow-motion trong phim truyền hình đấy à? Đừng diễn nữa, hai ông giời, mau dậy được không? Hơi nóng bay hết rồi!" Mạnh Hạ Nhĩ đưa tay kéo Dương Hạo Tư dậy, rồi cả hai mới xuống xe, đóng cửa lại.

Xe dừng hẳn, hai người đi tới dưới cột đèn đường. Dương Hạo Tư nói: "Anh cúi đầu xuống."

Mạnh Hạ Nhĩ ngoan ngoãn nghe lời, bèn bị cậu giáng cho một bạt tai.

Trong xe, Lưu Nghiêm Du nghĩ bụng: Hời quá, phim tình cảm còn kèm cả cảnh hành động!

"?" Mạnh Hạ Nhĩ ôm mặt, không thể tin nổi: "Em đánh anh?"

"Đúng, đánh anh đấy!" Tiểu Dương đánh xong vẫn chưa hả giận, lại giẫm cho anh một cước: "Đồ thần kinh, coi tôi như thằng hề mà đùa giỡn hả! Hôn cái con khỉ! Cút!"

Nói xong, cậu vào ghế phụ lấy túi rồi lộc cộc bỏ đi. Mạnh Hạ Nhĩ không đuổi theo, Lưu Nghiêm Du vội hạ cửa kính xuống gọi: "Cậu còn ngây ra đấy làm gì, chẳng phải tôi bảo cậu mau đuổi theo à? Nhanh chân lên!"

Mạnh Hạ Nhĩ chống tay vào cửa xe, lắc đầu: "Từ từ, chờ chút... còn chưa mềm."

Dương Hạo Tư tỉnh táo lại từ trong d*c v*ng, nghiến răng nghiến lợi. Nụ hôn ấy cậu đã mong đợi quá lâu, đến khi thật sự hôn thì đúng là mê muội... Khốn kiếp, Mạnh Hạ Nhĩ là cái đồ khốn nạn! Anh ta dám lấy chuyện có bạn gái ra lừa mình, đâu biết quãng thời gian ấy mình đã khổ sở thế nào. Anh... anh có thể đuổi theo nhanh lên được không! Rõ ràng tôi đã cố ý đi chậm thế rồi mà!

Trong bụng Tiểu Dương đếm đến mười lăm, Mạnh Hạ Nhĩ mới lững thững tới, kéo cậu lại: "Này, đưa túi cho anh."

"Anh lấy? Lấy cái quái gì? Anh là ai mà đòi!" Dương Hạo Tư không đưa, tiếp tục sải bước, đi còn nhanh hơn.

Mạnh Hạ Nhĩ tự thấy mình có lỗi, không cãi lại: "Anh là gì cũng được, đưa đây. Xin lỗi, anh sai rồi."

Dương Hạo Tư đang tức, ném thẳng cái túi vào ngực anh. Mạnh Hạ Nhĩ mỉm cười, biết là còn cơ hội, bèn xách túi lên rồi nắm lấy tay cậu: "Về xe đi..."

"Đừng chạm vào tôi!" Tiểu Dương hất mạnh tay anh ra: "Tôi ghét anh!"

Mạnh Hạ Nhĩ mặc kệ, dứt khoát nắm lấy tay cậu nhét vào túi áo mình: "Em ghét thì cứ ghét, nhưng lần nào em chẳng nói vậy. Anh thích em là được."

Dương Hạo Tư vốn rất dễ mềm lòng trước chiêu này, chỉ là miệng không chịu thừa nhận: "Anh có phiền không?!"

"Anh phiền? Anh mà phiền thì em còn hôn anh chắc?"

"Liên quan gì đến anh! Đồ mặt dày..."

Tiểu Dương đá tung một viên sỏi, oán hận trừng mắt nhìn anh: "Anh để tôi biết mình có bạn gái mà vẫn... nhìn tôi mặt dày đến ở nhà anh, thấy vui lắm hả? Anh có biết bạn bè tôi chửi tôi thế nào không? Anh để tôi làm kẻ thứ ba à?"

"Không phải... anh chỉ muốn em ghen một chút thôi."

Mạnh Hạ Nhĩ đi sau giải thích: "Anh cũng không ngờ em lại phản ứng lớn như vậy..."

"Ghen? Sao anh không cho tôi uống thuốc chuột luôn đi cho rồi!"

Lưu Nghiêm Du lái xe theo sau, thò đầu ra làm hòa: "Này em dâu, hai người mà còn cãi thêm nửa tiếng nữa là tôi khỏi về ngủ với vợ mất, hai giờ sáng rồi đấy..."

Dương Hạo Tư quát: "Cút, ai là em dâu của anh!"

Mạnh Hạ Nhĩ lại thêm dầu vào lửa: "Phải đấy, mau gọi mẹ đi?"

Tiểu Dương tức đến mức đá anh một cước: "Tôi chưa hề nói là sẽ tái hợp với anh!"

Mạnh Hạ Nhĩ "ái da" một tiếng làm cậu giật mình: "Sao thế, tôi đạp trúng chỗ đau à?"

Anh gật đầu, rồi liếc Lưu Nghiêm Du ra hiệu.

"..." Lưu Nghiêm Du hiểu ý, bèn gọi: "Này, Tiểu Dương, Tiểu Dương!"

"Gì?"

Anh ta chỉnh lại dáng vẻ của một nhà tư vấn tình cảm, nói: "Hạ Nhĩ thật sự rất để ý cậu đấy. Nếu không thật lòng thích cậu thì sao lại làm thế? Đấy là cách riêng của cậu ấy để giữ cậu lại, chỉ là không biết ăn nói thôi. Lúc cậu bỏ đi, cậu ấy thật sự rất đau lòng."

"Thật à?" Dương Hạo Tư ngước lên nhìn Mạnh Hạ Nhĩ.

Anh cúi đầu đáp: "Em đi rồi, anh còn để chậu hoa hồng nhỏ của em chết khô. Tại sao em không mang nó đi chứ."

Anh nên nói "thật đấy" mới đúng chứ! Kéo cái xe bò này không nổi rồi! Lưu Nghiêm Du thầm than, đành phải tung ra tuyệt chiêu cuối: "Tiểu Dương, cái chân của cậu ấy không phải bị ngã mà gãy đâu, là bị bố đánh gãy vì dám công khai mình là đồng tính đấy. cậu ấy cũng đã kể với bọn tôi chuyện của hai người, chỉ là sĩ diện, không dám nói với cậu thôi."

Dương Hạo Tư lần này thực sự kinh ngạc, cậu nhìn xuống chân anh, giọng mềm đi hẳn: "Không thể nào... còn có người vì bạn trai cũ mà dám công khai... Bố anh lại nỡ ra tay thật sự đánh gãy chân ư? Có đau lắm không?" Cậu thấy xót xa.

Mạnh Hạ Nhĩ lắc đầu: "Sắp khỏi rồi, vốn dĩ là anh nợ em."

Anh đặt tay lên ngực Tiểu Dương: "Còn em, chỗ này đau lắm phải không?"

"... Anh mà sớm làm vậy thì chúng ta đâu đến nông nỗi chia tay. Chia tay rồi mới làm thế này, anh làm cho ai xem chứ?"

Lần này Dương Hạo Tư không né tránh, chỉ quay đầu đi chỗ khác, không chịu nhìn vào mắt anh. Cậu biết trong mắt Mạnh Hạ Nhĩ sắp tràn ra biết bao nhiêu tình sâu nghĩa nặng, cậu sợ mình sẽ mềm lòng, nên chỉ muốn nghe giọng anh thôi.

Và cậu nghe anh nói: "Không phải làm cho ai xem, là do anh đến muộn. Anh sai rồi, em phạt anh đi."

Nghe xong, hốc mắt Tiểu Dương lại ngấn lệ. Toàn là anh, cứ khiến cậu phải khóc mãi.

Lưu Nghiêm Du bấm còi: "Hai vị, phim thần tượng chiếu đến tập mấy rồi? Đã tái hợp chưa? Tôi bỏ hai chục nghìn xem trước được không, làm nhanh lên chút đi?"

Bàn tay Mạnh Hạ Nhĩ chỉ còn cách vài giây nữa là có thể ôm lấy cậu thì lại bị tiếng còi dọa cho phải buông ra, anh tức giận chửi: "Lưu Nghiêm Du, cậu có phải đồ ngu không! Không biết nhìn tình huống à? Biến đi!"

Khán giả giơ tay đầu hàng: "Rồi rồi, hai người tiếp tục đi."

Dương Hạo Tư giật lấy cái túi từ tay anh, ném thẳng vào xe: "Phiền chết đi được! Cũng tại cậu cả, biết không? Lần thứ năm chúng ta chia tay cũng là vì cậu đấy!"

Lưu Nghiêm Du bị cái túi ném trúng mặt, oan ức nói: "Lại tại tôi à?"

"Không phải cậu bảo đồng tính buồn nôn sao?!"

Tiểu Dương nhớ rõ từng lần chia tay: "Tôi còn bảo Mạnh Hạ Nhĩ nhắn tin hỏi cậu nghĩ gì về đồng tính, cậu đã nói thế, đúng không?"

"Hả? Có chuyện đó sao?" Lưu Nghiêm Du hoàn toàn không nhớ.

Khi ấy, chuyện công khai luôn là nguyên nhân khiến họ cãi nhau. Có mấy cặp đôi công khai kết hôn được lên báo, Dương Hạo Tư nhìn mà lòng ngứa ngáy, bèn giục Mạnh Hạ Nhĩ công khai.

Không phải đã nói trước là sẽ không công khai sao? Vậy chẳng lẽ anh không muốn gìn giữ mối quan hệ này một chút nào ư?

Mạnh Hạ Nhĩ đau đầu, Dương Hạo Tư lại nói xã hội bây giờ đã cởi mở hơn rồi, cậu không cần quá rầm rộ, lùi một bước, ít nhất bạn bè biết cũng được. Mạnh Hạ Nhĩ đã đồng ý, nói có thể thử, nhưng trước hết phải xem thái độ của bạn bè thế nào đã.

Dương Hạo Tư trừng mắt nhìn Lưu Nghiêm Du: "Lúc ấy cậu còn bảo kỳ quái, buồn nôn, chẳng ra thể thống gì, nếu anh em mình mà là loại đó thì phải tránh xa. Cậu còn nhắm thẳng vào tôi, nói 'đồng tính mà như thằng bạn cùng phòng của cậu thì cậu không thấy ghê sao'..."

Mạnh Hạ Nhĩ lập tức đổ hết trách nhiệm: "Đấy, đúng là vì cậu, nếu không chắc tôi đã công khai rồi, thì đâu đến mức chia tay với Dương Hạo Tư, bố tôi cũng chưa chắc đã đánh gãy chân tôi!"

Lưu Nghiêm Du há hốc mồm: "Ơ... tôi... Chuyện này..."

"Quan trọng nhất là cậu đã làm tổn thương tôi."

Mạnh Hạ Nhĩ che mặt, như không muốn nhớ lại: "Cậu có biết sau lần ấy em ấy đã báo thù tôi thế nào không? Cậu có quỳ xuống dập đầu xin tha cũng chưa chắc bù đắp nổi đâu..."

Lưu Nghiêm Du bất lực, thấy phía trước có nhà vệ sinh công cộng, bèn xuống xe chuồn: "Thôi, lỗi tại tôi cả, hai người cứ mắng tiếp đi, tôi đi vệ sinh một lát rồi về nghe tiếp, được chứ?"

Anh ta vào trong nhắn tin cho vợ, kể lể mình có lòng tốt giúp bạn lại bị đổ oan, giờ còn kẹt ngoài đường chẳng về nổi.

Hai giờ rưỡi sáng, con phố vắng lặng, đến đèn đường cũng lúc sáng lúc tắt.

Lưu Nghiêm Du kéo quần xong đi ra, phát hiện Mạnh Hạ Nhĩ đã ép người kia nằm lên nắp ca-pô mà hôn, hôn đến khó lòng tách rời.

... "Lúc ấy anh xấu hổ quá, chỉ biết mở cửa chui vào xe ngồi, còn muốn bật luôn cần gạt nước lên."

Nằm trên giường kể lại cho vợ nghe, Lưu Nghiêm Du nói: "Lúc đầu anh còn nghĩ xem bọn họ sẽ hôn đến bao giờ, sau đấy lại biến thành 'mình phải xem màn dạo đầu của hai người này dài đến đâu mới được!'"

Vợ anh lại quan tâm đến một điều khác: "Thế rốt cuộc cậu ta đã báo thù thế nào?"

Đến giờ nghĩ lại, Lưu Nghiêm Du vẫn còn sợ hãi, sợ vợ học theo nên chỉ nói: "Ghê lắm, tàn nhẫn và mất hết nhân tính."

... Tối hôm đó, Dương Hạo Tư đã đặt mua online ba trăm con gián sống dài hơn bốn phân, biết bay, rồi thả hết vào phòng ngủ của Mạnh Hạ Nhĩ.

Bình Luận (0)
Comment