Nếu như
không tính đến những chuyện xui xẻo, lần du xuân này đúng là một trải nghiệm
thú vị.
Trên
đường về trường, Lâm Tiểu Niên hơi mệt, đôi mắt nhắm hờ, ngủ gật trên chiếc ghế
cứng của tàu hỏa. Trong giấc mơ cô nhìn thấy vườn đào trước và sau nông trại,
và thấy những chú mèo con, những chú gà con đáng yêu trong vườn… Trong giấc mơ,
cô bỗng nhiên bật cười.
Vu Hữu
Dư, Tô Bắc Hải và Thẩm Tam Nguyệt đều ngồi đối diện cô, nhìn cô cười. Thẩm Tam
Nguyệt thấy Vu Hữu Dư đang nhìn Lâm Tiểu Niên, hình như phát hiện ra điều gì
mới mẻ, nét mặt lộ rõ sự vui mừng.
Lúc
xuống xe, Vu Hữu Dư rất ga lăng xách túi giúp Lâm Tiểu Niên.
Nhìn
thấy nụ cười đầy nho nhã và mê hoặc của anh, trong lòng Lâm Tiểu Niên thấy bất
an, khẽ hỏi: “Vu… Vu sư huynh này, anh không tính bắt em đền chiếc áo sơ mi đó
chứ?”.
Vu Hữu
Dư vỗ vỗ trán: “Ai dô, trí nhớ của em sao tốt như vậy nhỉ? May quá em đã nhắc
anh. Áo sơ mi, đúng rồi, áo sơ mi của anh!”.
Lâm
Tiểu Niên há hốc miệng, muốn khóc nhưng không khóc được: “Lúc đó, là do anh tự
nguyện xé đó chứ…”.
“Như
vậy sao? Anh không nhớ.” Vu Hữu Dư nhún vai.
Về đến
trường, mọi người bàn tán mãi về chuyến đi du xuân, sau đó một thời gian chủ đề
đó mới lắng xuống.
Cuộc
sống hàng ngày luôn lặp lại, tiếp diễn một cách đơn điệu, hàng ngày Lâm Tiểu
Niên vẫn bận rộn học tập. Chỉ có một sự khác biệt, đó là lúc cô gặp Vu Hữu Dư ở
phòng tự học, hai người đã có thể hòa thuận hơn, không mâu thuẫn nữa.
Nhưng
thực sự như vậy sao?
Một
ngày, cô vừa mới đến phòng tự học, vẫn chưa ngồi nóng chỗ, một đại mỹ nhân từ
ngoài bước vào.
Đại mỹ
nhân này đến tìm Vu công tử, hung hăng bước vào. Cô ta không quan tâm phòng tự
học nghiêm cấm ồn ào, lớn tiếng hỏi: “Vu Hữu Dư, anh có ý gì đây? Tại sao đang
bình thường vô duyên vô cớ chia tay em?!”.
Tất cả
mọi người trong phòng tự học đều ngẩng đầu lên xem, mọi người đều mắt chữ A
miệng chữ O ngạc nhiên.
Vu Hữu
Dư lạnh lùng cười: “Tại sao không thể nói chia tay với em? Hai người ở bên nhau
không còn hứng thú, thấy vô vị, đương nhiên phải chia tay thôi.”
Đại mỹ
nhân tức giận: “Em không đồng ý chia tay!”.
“Mặc kệ
em!” Vu công tử tuyệt tình nói, trên mặt khẽ nở nụ cười, nhưng trong đôi mắt ẩn
chứa sự lạnh lùng sắc nhọn.
Đại mỹ
nhân vừa nhìn thấy tình hình bất lợi, vội vàng thay đổi sắc mặt, không còn vẻ
mặt không biết đúng sai như nãy nữa, bèn chuyển sang kế sách mềm mỏng, từng
giọt nước mắt giả vờ lăn xuống: “Sao anh có thể nói chia tay là chia tay được,
em phải làm thế nào đây?” Vu Hữu Dư thấy phản cảm nói: “Em làm thế nào cũng
không có liên can tới anh”.
“Hữu
Dư, anh không thể tuyệt tình như vậy, muốn chia tay cũng nên cho em một lý do
chứ!” Đại mỹ nhân dường như mấy hết ý chí, biến thành một bộ sạng mềm yếu đáng
thương.
Vu Hữu
Dư không chút phản ứng: “Đi đi, đừng làm phiền người khác học.”
Màn
kịch của đại mỹ nhân đã có thêm vài giọt nước mắt: “Hữu Dư, anh không thể như
vậy. Hôm nay anh không nói lý do, em sẽ không đi.”
Nhìn
lại mỹ nhân khóc như mưa, nhưng bộ dạng Vu Hữu Dư lạnh lùng đến tàn khốc, Lâm
Tiểu Niên thấy khó chịu.
Cô chịu
không nổi người con gái yêu thương nhưng không được đáp trả, cũng giống như cô
yêu Kiều Hoài Ninh, còn anh ấy không yêu cô.
Cô có
thể hiểu trái tim yêu mà không được yêu, muốn có nhưng không đạt được ấy.
Lâm
Tiểu Niên thấy mũi mình cay cay, cảm giác muốn khóc. Cô không biết mình lấy
dũng khí từ đâu, lại có thể đứng dậy nói: “Coi như không yêu, cũng không nên
chà đạp lên tấm lòng người khác như vậy!”.
Câu nói
thể hiện sự bất bình của cô khiến Vu Hữu Dư tức giận: “Em muốn tham gia vào đây
đúng không?”. Anh cười ác độc: “Muốn biết lý do?” Anh chỉ vào Lâm Tiểu Niên,
nói với đại mỹ nhân: “Nói cho em biết, anh đã yêu cô ấy, cô ấy chính là lý
do!”.
Đột
nhiên, tất cả ánh mắt của mọi người như những mũi tên sắc nhọn hướng về Lâm
Tiểu Niên.
Đại mỹ
nhân run lên, chau mày nhìn Lâm Tiểu Niên từ đầu xuống chân: “Hóa ra là cô!”.
Sự việc
xảy ra quá bất ngờ, Lâm Tiểu Niên không kịp phản ác, đành chịu nồi lẩu tức giận
của đại mỹ nhân đổ vào người: “Hồ ly tinh!”.
Lâm
Tiểu Niên bị đánh đến tả tơi, trong lòng bực bội: Không phải tôi thay anh nói
câu này, nên anh trêu đùa mạng sống của tôi thế này phải không? Nhưng, sau đó
nghĩ, mới phát hiện ra có điều gì đó không đúng, rõ ràng câu nói của Vu Hữu Dư
mới dẫn đến bùng nổ kho đạn này, vậy chuyện này có liên quan gì đến cô.
“Anh
vừa nói gì? Tôi có thù oán gì với anh?” Lâm Tiểu Niên bực dọc, đổi lại ai vô
duyên vô cớ bị tát cũng như vậy mà thôi.
Vu Hữu
Dư cười: “Anh nói anh yêu em thì sao nào?”.
Anh vẫn
chưa nói hết, liền bị Lâm Tiểu Niên tát một cái, mạnh hơn cái bạt tai của đại
mỹ nhân rất nhiều, bốp một tiếng, một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Vu Hữu
Dư xoa xoa má, khẽ cười, ánh mắt lấp lánh, dường như đang hồi tưởng lại ánh lửa
bùng cháy trong đôi mắt cô.
Đại mỹ
nhân hồ đồ rồi, tất cả mọi người ồ lên một tiếng.
Lâm
Tiểu Niên đeo cặp sách, nhanh chóng rời khỏi phòng tự học, rời khỏi võ đài mà
cô vốn không liên can này.
Chẳng
qua chỉ vì một câu nói bốc đồng đã châm ngòi nổ này, khiến cô vô tình chen
ngang vào trong câu chuyện của người khác, ngốc nghếch diễn trò hay cho mọi
người xem.
Lâm
Tiểu Niên hận cái tính nóng nảy của mình vô cùng tận.
Lang
thang bên ngoài một hồi lâu, cho tới lúc đèn được thắp sáng, cô mới trở về ký
túc xá.
Như
thường nhật, Lâm Tiểu Niên mở cuốn nhật ký viết vài trang.
Cát
Ngôn tắm giặt xong, kéo tay cô nói: “Mau lại đây tán chuyện!”.
“Mình
muốn xem tin tức!” Lâm Tiểu Niên chỉ muốn ghi nhật ký để giải tỏa sự tức giận
của mình.
Thẩm
Tam Nguyệt đặt tay lên vai cô, nói: “Còn xem tin gì nữa? Cậu đã trở thành nhân
vật hot nhất trường Chiết Giang rồi!”.
Lâm
Tiểu Niên đã biết trước “Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa”, nhưng cô vẫn rất
cẩn thận xác định: “Hot gì chứ?”.
“Giả
vờ, lại còn giả vờ!” Thẩm Tam Nguyệt tiến lại gần, “Trước mặt mọi người Vu công
tử vĩ đại đã tuyên bố yêu cậu!”.
“Đó là
hiểu nhầm, là trò đùa ác ý.” Lâm Tiểu Niên giải thích với các bạn cùng phòng.
“Nhưng
lúc phóng viên của trường phỏng vấn, anh ấy cũng nói đang theo đuổi cậu.” Cát
Ngôn ngoài đảm đương phóng viên chuyên mục giải trí của phòng 208, còn kiêm
luôn nhiệm vụ ở đài phát thanh của trường.
Lâm Tiểu
Niên ấn nút tắt máy, sau đó gập quyển nhật ký, thẳng thắn nói: “Không cần đuổi
theo mình, Vu sư huynh bình thường cũng chạy nhanh hơn mình.”
Cuộc
thảo luận của phòng 208 vì có tên “Vu Hữu Dư” nên không khí rất nào nhiệt.
Quan
Lan nói: “Vu công tử cũng tốt, thông minh, đẹp trai, khí chất tốt, điều kiện
gia đình cũng tốt…”.
Lâm
Tiểu Niên thong thả sửa lại: “Cậu biết công thức âm nhân âm ra dương chứ, chính
là hai khuyết điểm bằng một ưu điểm. Anh ta nhiều ưu điểm thế, tính đi tính lại
không biết có bao nhiêu khuyết điểm?”.
“Vu
công tử đi xe thể thao…”. Thẩm Tam Nguyệt rất thích phong thái lịch lãm và tự
do khi Vu Hữu Dư lái chiếc Lamborghini.
“Bố
mình nói những người có bản lĩnh đều lái trực thăng.” Lâm Tiểu Niên nằm xuống
giường, có chút buồn phiền, do đó lật người đi lật người lại mấy lần.
“Vu
công tử rất lương thiện, khi cậu ốm còn đến thăm cậu.” Cát Ngôn nhắc nhở.
Lâm
Tiểu Niên than một câu: “Nếu như mình hại người khác mắc bệnh, mình cũng sẽ tới
thăm.”
“Nữ
sinh cả trường đều thích Vu công tử!” Quan Lan nói.
Cuối
cùng Lâm Tiểu Niên không biết làm thế nào: “Để chứng minh mình không thích anh
ta, trừ phi muốn mình đi làm phẫu thuật chuyển đổi giới tính sao?”.
“Tại
sao cậu không thích anh ấy?” Thẩm Tam Nguyệt gặng hỏi.
Lâm
Tiểu Niên im lặng, câu hỏi này, cô chọn không trả lời.
Nhưng
lại có người thay cô lên tiếng tuyên bố: “Người cô ấy yêu chính là Kiều Hoài
Ninh!”.
Cả
phòng bỗng ồ lên!
Người
quản lý ở dưới tầng không nhẫn nại được nữa, đi lên lầu, gõ cửa: “Giờ ngủ, đề
nghị các em chú ý!”.