Tâm lý
Lâm Tiểu Niên cũng không tồi, khi cả trường đang bàn tán Vu công tử thật sự
thích cô hay không, cô vốn bỏ ngoài tai, nên bình thường làm gì, thì bây giờ cô
vẫn làm việc đó.
Thực sự
có người hiếu kỳ, tìm đến cô chứng thực, cô cười, không giải thích cũng không
có phản ứng. Vì cô biết tin đồn không phân biệt đúng sai.
Gần đến
ngày thi môn Tin học, một mình Lâm Tiểu Niên nằm ở ký túc xá luyện tập, theo
thói quen cô lên QQ chờ Niên Cao lên mạng.
Thẩm
Tam Nguyệt đột nhiên đạp cửa nhào vào phòng nằm đổ xuống giường, không nói lời
nào.
“Cậu
làm sao vậy?” Lâm Tiểu Niên chưa từng nhìn thấy bộ dáng đó của Tam Nguyệt, đôi
mắt hơi ửng đỏ, tức giận nhưng vẫn cố nén chịu.
Thẩm
Tam Nguyệt không thèm để ý đến cô, nét mặt thể hiện sự coi thường và khinh bỉ,
hắng giọng, quay lưng về phía cô.
Lúc
này, Quan Lan giống như một trận gió lao vào phòng, không đầu không cuối nói:
“Lâm Tiểu Niên, cậu có thấy ví tiền của mình không? Bên trong có 1.500 tệ mới
rút, phí đăng ký thi cấp bốn. Hồi sáng rõ ràng để ở đầu giường…”
“Không
thấy!” Suy nghĩ Lâm Tiểu Niên có sự xáo trộn, đối với Tam Nguyệt và Quan Lan,
cô không biết nên quan tâm ai trước.
“Tam
Nguyệt, cậu có nhìn thấy không?” Quan Lan hỏi Tam Nguyệt, người đang tức giận.
Thẩm
Tam Nguyệt nhìn Lâm Tiểu Niên, lạnh lùng nói một câu: “Cảm thấy lương tâm mình
cắn rứt, đúng không?”.
“Tam
Nguyệt, cậu nói gì vậy?” Lâm Tiểu Niên ngạc nhiên, Quan Lan tìm ví tiền, tại
sao Tam Nguyệt nói cô thấy lương tâm cắn rứt?
“Làm
gì, bản thân cậu biết!” Thẩm Tam Nguyệt khóc lóc nằm trên giường, trùm chăn,
nhất định không chịu dậy.
Quan
Lan chằm chằm nhìn Lâm Tiểu Niên: “Tam Nguyệt sao vậy? Tiểu Niên, có phải cậu
cầm ví tiền của mình không?”.
“Mình
không thấy ví tiền của cậu.”
“Tam
Nguyệt nói cậu cầm, trong phòng chỉ có hai người bọn cậu…”
“Tam
Nguyệt nói linh tinh!” Lâm Tiểu Niên không để ý đến tình hình trước mắt, dứt
khoát không quan tâm, tiếp tục làm đề bài tập trên máy vi tính của mình.
“Không
trả ví tiền cho tôi, tôi sẽ báo cáo với cô quản lý ký túc, để cô ấy tìm hộ
tôi!” Quan Lan nói dò.
“Cậu đi
tìm hiệu trưởng cũng không có vấn đề gì!” Lâm Tiểu Niên cho rằng cô ấy đang
đùa, cũng hững hờ nói.
Những
gì Thẩm Tam Nguyệt nói chưa chắc liên quan đến Lâm Tiểu Niên, cô chỉ ôm chiếc
chăn nhung nằm trên giường.
Lâm
Tiểu Niên nhẹ nhàng bước đến bên Thẩm Tam Nguyệt, vén một góc chăn của Tam
Nguyệt lên: “Cẩn thận mọc rôm…sao thế? Có phải đã cãi nhau với Tô Bắc Hải nhà
cậu không?”.
Thẩm
Tam Nguyệt trợn đôi mắt to tròn: “Không phải cậu hy vọng bọn tôi sớm cãi nhau
hay sao?”.
Lâm
Tiểu Niên nghe thấy rất ngạc nhiên.
“Lâm
Tiểu Niên, xem ra tôi có mắt như mù, nhìn nhầm cậu!” Thẩm Tam Nguyệt gắng sức
kéo chăn lên, trùm kín đầu.
Lâm
Tiểu Niên vẫn muốn khuyên thêm, nhưng thấy Quan Lan đưa cô quản lý ký túc xá vào.
Cô quản
lý ký túc xá hỏi: “Ai là Lâm Tiểu Niên?”.
“Cháu!”
Lâm Tiểu Niên đứng dậy. “Có chuyện gì vậy à?”.
“Bạn
này nói cháu lấy ví tiền của bạn ấy, nhưng không trả cho bạn.”
“Cháu
không lấy.” Lâm Tiểu Niên phủ nhận, cô nhìn Quan Lan, ánh mắt có phần ngạc
nhiên, có chút thất vọng.
“Rõ
ràng Thẩm Tam Nguyệt nói cậu lấy!”.
“Mình…không
lấy!” Lâm Tiểu Niên hoàn toàn thất vọng.
“Ai là
Thẩm Tam Nguyệt?” Cô quản lý ký túc xá sau khi vào phòng, liên tục hỏi.
Quan
Lan chỉ về phía Thẩm Tam Nguyệt đang nằm trên giường.
“Cháu
này, cháu đã nhìn thấy Lâm Tiểu Niên lấy ví tiền của Quan Lan phải không?”
Thẩm
Tam Nguyệt che chăn hét lên: “Đừng hỏi cháu, cháu không nhìn thấy gì hết!”.
“Tam
Nguyệt, sao cậu lại nói như vậy?” Quan Lan vốn cho rằng Thẩm Tam Nguyệt sẽ
khẳng định cô ấy đã nhìn thấy, không ngờ cô ấy không chịu nói gì nữa.
Cô quản
lý ký túc xá nói với Quan Lan: “Cháu xem, việc này cháu nên tìm phòng bảo vệ để
giải quyết.”
Khi Cát
Ngôn trở về ký túc, Quan Lan đã đi tìm bảo vệ, trong phòng chỉ còn lại Lâm Tiểu
Niên và Thẩm Tam Nguyệt.
Cô ấy
hỏi Lâm Tiểu Niên: “Tam Nguyệt sao vậy? Quan Lan đâu? Cậu ấy để tôi đợi cậu ấy
đăng ký, đợi nửa ngày vẫn không thấy cậu ấy đến.”
Lâm
Tiểu Niên chỉ lắc đầu: “Không biết.”
Lúc
này, phòng bảo vệ gọi điện tới, muốn Lâm Tiểu Niên đi xuống đó.
Cát
Ngôn rất ngạc nhiên: “Người tốt, sao phải đến phòng bảo vệ?”.
Lâm
Tiểu Niên cũng không giải thích, mặc xong quần áo rồi đi, máy vi tính cũng
không kịp tắt, QQ của Niên Cao trên mạng vẫn không ngừng nhấp nháy.
Lúc mới
gặp Tiểu Niên, cô giáo ở phòng bảo vệ rất hòa nhã với Lâm Tiểu Niên, mỉm cười
nói: “Bạn bè với nhau, trêu đùa là chuyện bình thường, em lấy ví tiền của bạn,
đã khiến bạn lo lắng, bây giờ trò đùa cũng nên kết thúc, nên trả ví tiền lại
cho bạn.”
Lâm
Tiểu Niên chỉ nói: “Em không lấy”, sau đó im lặng.
“Lúc đó
trong phòng chỉ có hai người em và Thẩm Tam Nguyệt, hơn nữa bạn Thẩm Tam Nguyệt
đã nói rằng em lấy.” Cô giáo vẫn nhẫn nại, vừa phân tích vừa khuyên răn cô.
Lâm
Tiểu Niên vẫn chỉ nói một câu: “Em không lấy!”.
“Vậy
theo em thì ai lấy?” Sự nhẫn nại của cô giáo dần dần biến mất, giọng điệu có
phần thiếu kiên nhẫn.
“Em
không biết.” Lâm Tiểu Niên thản nhiên đứng trong phòng bảo vệ, luôn giữ chừng
mực đối xử hợp lý.
“Xem ra
em không định nói ra sự thật?”
“Những
điều em nói, đều là sự thật!”
“Em…có
phải em muốn có thời gian suy nghĩ kĩ không?” Nói xong, cô giáo ở phòng bảo vệ
liền ra ngoài, chỉ còn lại một mình Lâm Tiểu Niên trong phòng.
Lúc ăn
trưa, Cát Ngôn không yên tâm, đến phòng bảo vệ tìm cô, thấy không có cô giáo ở
đó, chỉ có một mình Lâm Tiểu Niên ngồi ngây người ở văn phòng.
“Đi, đi
ăn cơm trước.” Sự cô đơn, lạc lõng trong ánh mắt của Lâm Tiểu Niên khiến cho
Cát Ngôn rất đau lòng.
“Không
có bụng dạ nào ăn nữa, đợi cô giáo về nói sau.” Lâm Tiểu Niên cười như vô hồn.
“Rốt
cuộc vì chuyện gì?” Cát Ngôn hỏi ai, ai cũng nhất định không nói.
“Không
phải chuyện to tát gì cả.” Lâm Tiểu Niên không muốn giải thích với Cát Ngôn, sợ
cô ấy nghe sẽ lo lắng.
Đến hai
rưỡi chiều, cô giáo ở phòng bảo vệ mới quay lại: “Nghĩ kĩ chưa? Định trả lại ví
tiền cho người ta chưa?”.
“Em
không lấy ví tiền của bạn ấy, làm sao có thể trả được?”
Nghe
Lâm Tiểu Niên nói như vậy, cô bảo vệ không nói được lời nào. Cô giáo gọi điện
về ký túc, gọi ba người còn lại trong phòng đến đối chất.
Đến lúc
này, Cát Ngôn mới hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Tam
Nguyệt, cậu nói ví tiền do Tiểu Niên cầm?” Cát Ngôn hỏi Thẩm Tam Nguyệt.
“Mình
không nói!” Vành mắt của Thẩm Tam Nguyệt vẫn sưng húp.
“Vậy
tại sao cô giáo ở phòng bảo vệ gọi Tiểu Niên đi? Cậu ấy sao có thể lấy trộm ví
tiền của người khác?” Cát Ngôn là một người nóng tính, không kìm nổi đã to
tiếng với Thẩm Tam Nguyệt.
Thẩm
Tam Nguyệt không nhìn Cát Ngôn: “Gọi cậu ấy đi liên quan gì tới mình? Mình không
biết gì cả.”
Quan
Lan đứng ở bên khuyên giải, nói với Cát Ngôn: “Phòng chúng ta chỉ có mấy người
như vậy, cậu không lấy, Tam Nguyệt không lấy, không phải cô ấy thì ai?”
“Cậu im
miệng đi!” Cát Ngôn trừng mắt nhìn Quan Lan: “Tiểu Niên là người thế nào, tôi
rõ hơn cậu.”
Đối
chất cả buổi chiều, vì Thẩm Tam Nguyệt một mực không nói, Cát Ngôn dựa vào nhân
cách của mình đảm bảo Lâm Tiểu Niên sẽ không tùy tiện lấy đồ của người khác,
nên sự việc càng ngày càng bế tắc.
Nhưng
đến ngày thứ Hai, cô giáo ở phòng bảo vệ lại tìm Lâm Tiểu Niên nói với cô rằng
Quan Lan đã tìm thấy ví tiền trong tủ của cô ấy, nhưng 1.500 tệ bên trong ví đã
không cánh mà bay.
Lần
này, cô giáo ở phòng bảo vệ cũng không nể mặt: “Em Lâm Tiểu Niên, em biết hành
vi của em là hành vi gì không? Chiếm đoạt!”.
Giọng
nói gay gắt của cô giáo ở phòng bảo vệ khiến cho Lâm Tiểu Niên không hiểu
chuyện gì đang xảy ra: “Em đâu có chiếm đoạt?”.
“Bằng
chứng trước mắt, phủ nhận cũng vô dụng! Chúng tôi sẽ thông báo cho sở cảnh sát,
để họ tiếp nhận điều tra vụ này.” Cô giáo phòng bảo vệ trịnh trọng tuyên bố.