Cầm Thánh Vương Phi

Chương 153


Mộc Ái Ái nghe vậy thì hoà hoãn trở lại, gật đầu: "Ừm, cậu nói đúng.

Tớ có trách nhiệm lớn nhất, cho nên cậu cứ để tớ chăm sóc anh ấy đi.

Cả đêm cậu không ngủ rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi, tớ ở đây với anh ấy là được rồi."
Cơ Tuyết khẽ nhíu mày: "Nhưng mà cậu cũng đã ngủ được chút nào đâu?"
Mộc Ái Ái xua tay: "Tớ không sao, hơn nữa ở đây còn có sofa mà, tớ nằm ở đó cũng được.

Cậu về đi, khi nào anh ấy tỉnh tớ sẽ gọi cho cậu.

Tiện thể cậu ghé nhà anh lấy đồ dùng cần thiết cho anh ấy đi."
Cơ Tuyết nhướn mày, gật đầu thoả hiệp: "Được rồi, vậy tớ về trước, cậu ở lại chăm sóc anh ấy giúp tớ.

Đợi tớ trở lại mang điểm tâm sáng cho hai người luôn."
Mộc Ái Ái gật đầu cười: "Ừm, vậy cậu mau trở về đi thôi."
Cơ Tuyết đi rồi, Mộc Ái Ái đi đến bên cạnh giường bệnh, nhìn Cơ Phong sắc mặt xanh xao, cười gượng: "Cơ Phong, đừng nghĩ khiến cho bản thân ra nông nỗi này thì em liền tha thứ cho anh? Không đâu! Đợi anh khoẻ lại, em sẽ đòi cả vốn lẫn lãi."
Trời sáng tỏ, Cơ Phong rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Nhìn nữ nhân đang nằm gục bên thành giường, khoé miệng hắn nhếch lên một đi cong hiếm thấy.

Hắn thầm nói: "Xem ra cũng không phải một mình anh đa tình, em cũng quan tâm đến anh có đúng không?"
Nhìn gương mặt ngủ say vô cùng dịu dàng của Mộc Ái Ái, đáy lòng hắn bất giác dâng lên một cỗ mềm mại.


Bàn tay không tự chủ đưa lên nhẹ vuốt ve gò má mịn màng của người nào đó, lại nhớ đến một đêm nọ cách đây không lâu.

Hắn cùng vài người bạn gặp nhau ở club mở tiệc chào mừng hắn về nước, bắt gặp cô nàng Mộc Ái Ái đang mượn rượu giải sầu, một mình một bàn đã uống gần hết chai rượu mạnh.

Ban đầu hắn chỉ đứng từ xa quan sát, nhưng khi thấy có vài gã đàn ông có ý đồ xấu đối với cô, hắn không thể ngồi yên một chỗ liền tiến đến giải vây.

Lời qua tiếng lại một hồi cuối cùng cô nàng này dường như cũng nhận ra hắn liền bám hắn không buông.

Thế là hắn chỉ có thể bỏ rơi đám bạn vác cô nàng rời khỏi chỗ thị phi kia.

Không biết nhà cô ở nơi nào, hắn chỉ đành đem về nhà mình.

Cũng may hắn vừa dọn về căn hộ này hôm qua, nếu không hắn chỉ có thể ném cô vào khách sạn tự sinh tự diệt.

Ngặt nỗi cô nàng này say đến bất tỉnh nhân sự, đưa đi đâu cũng chẳng biết.

Nếu không phải vô tình gặp được hắn, chẳng biết lúc này cô rơi vào hang sói nào rồi.

Đặt cô nằm trên giường đắp chăn cẩn thận, hắn thở phào nhẹ nhõm đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Đến khi trở ra lại nhìn thấy cảnh cô nàng kia quần áo xộc xệch lộ cả cảnh xuân ngồi ngây ngốc trên giường, hắn bất giác cảm thấy một trận miệng đắng lưỡi khô.


Mộc Ái Ái nhìn hắn cười ngọt ngào, sau đó đứng dậy bước xuống giường, xiêu vẹo đi đến chỗ hắn.

Trên người hắn lúc này chỉ khoác mỗi chiếc khăn tắm che đi hạ bộ, mái tóc ngắn ẩm ướt còn nhỏ vài giọt xuống bờ vai trần, sau đó lăn dài xuống ngực rồi biến mất.

Cô nàng kia hai mắt chớp động nhìn hắn, sau đó không biết lấy đâu ra can đảm liền nhào vào lòng hắn, hai tay khoác lấy cần cổ hắn nở nụ cười yêu mị.

Cơ Phong bị hành động này của Mộc Ái Ái khiến cho toàn thân phút chốc bất động tại chỗ, trợn tròn mắt nhìn cô nàng kia đang làm loạn trên người mình.

Đôi môi cô mấp máy lên tiếng: "Sao anh nhìn có chút quen mắt nhỉ? Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi phải không?"
Khoé miệng Cơ Phong nhếch lên: "Em nói xem?"
Mộc Ái Ái cười hai tiếng: "A, tôi nhớ rồi, anh chẳng phải là Cơ Phong, anh trai của tiểu Tuyết Tuyết hay sao? Ô, anh không phải đang ở nước ngoài à, sao bây giờ lại xuất hiện trước mặt tôi thế này?"
Cô nàng kia nheo mắt nhìn hắn, sau đó bàn tay không an phận đưa lên vuốt ve gương mặt hắn, mỉm cười: "A, thì ra là mơ a.

Chỉ có mơ thì mới gặp anh ấy chứ.

Ha ha...!Là mơ a!"
Cơ Phong nheo mắt nhìn cô nàng say khướt trước mặt, định bụng gạt tay cô nàng ra, nhưng còn chưa chạm tới, bàn tay cô nàng lại di chuyển đến cần cổ của hắn, chạm vào yết hầu đang di chuyển lên xuống khiến hắn hít vào ngụm khí lạnh.

Hắn nghiến răng nói: "Mộc Ái Ái, em tránh ra cho tôi, đừng làm loạn."
Hiển nhiên cô nàng làm sao nghe vào những lời kia, bàn tay lại tiếp tục di chuyển xuống dưới vuốt ve cơ ngực của hắn, chọt chọt hai cái, khẽ cười: "Ai nha, cảm giác thật là tốt, cứ như chạm vào người thật vậy.


Giấc mơ này, cũng quá thật rồi đi."
Cơ Phong hai tay nắm chặt thành quyền, đôi mắt đã hằn lên tia máu, đưa bàn tay lên bóp chặt cằm cô, nheo cặp mắt phượng cất giọng trầm khàn: "Mộc Ái Ái, em nhìn cho rõ tôi là ai?"
Mộc Ái Ái phá lên cười, ngón tay trắng nõn lại tiếp tục chọt chọt vào ngực hắn: "Cơ Phong, anh chính là Cơ Phong không phải sao? Anh có hoá thành tro tôi cũng nhận ra nha."
Nhìn biểu tình mơ mơ màng màng của cô, hắn lắc đầu thở dài.

Lẽ ra hắn nên đưa cô đến chỗ em gái hắn chứ không phải đem đến chỗ này, bởi vậy bây giờ người chịu khổ lại là hắn.

Hít sâu một hơi, sau đó gạt tay Mộc Ái Ái ra, xoay người cô lại chỉ về phía trước giường, nhẹ giọng nói: "Em mau lên giường đi ngủ đi, đừng quậy nữa."
Mộc Ái Ái cười ngây ngốc: "Em chẳng phải đang ngủ rồi sao? Đang ngủ nên mới mơ thấy anh đó!"
Khoé miệng Cơ Phong chợt co quắp, thật sự là say khướt đến không phân biệt được đâu là mơ, đâu là tỉnh nữa rồi.

Khẽ thở dài một hơi, thôi thì giúp người thì giúp cho trót vậy, hắn bế bổng cô lên, từng bước đi đến bên giường.

Mộc Ái Ái vô cùng phối hợp ôm lấy cổ hắn, đầu nép vào khuôn ngực trần trụi của hắn, nụ cười trên miệng càng kéo căng ra, đôi môi mấp máy: "A, thật mát."
Hai tay hắn chợt cứng đờ khi nghe câu nói kia thốt ra từ miệng cô, nhanh chóng sải bước lớn hơn cốt để rũ bỏ củ khoai lang nóng bỏng tay này.

Đến bên giường, hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống, sau đó bỏ tay ra đứng thẳng người, thế nhưng mọi chuyện lại không nằm trong dự định của hắn, bởi vì đôi tay Mộc Ái Ái vẫn ôm chặt cần cổ hắn không chịu buông.

Tức thì theo lực quán tính, Cơ Phong liền bị kéo trở về, nhưng từng là một quân nhân chịu sự huấn luyện khắt khe, hắn đã quá quen với những phản ứng nhất thời không lường trước, vì vậy hai cánh tay hữu lực nhanh chóng đưa ra chống hai bên sườn người của cô để bản thân không bị ngã xuống.

Đôi mày rậm của hắn nhăn lại thấy rõ, đôi mắt cũng ánh lên tia sáng dị thường nhìn chằm người bên dưới thân chỉ kém một gang tay liền có thể tiếp xúc thân mật.

Hắn gằn giọng: "Buông tay!"
Mộc Ái Ái lắc đầu nguầy nguậy: "Không buông!"
Trên trán hắn xẹt qua ba vạch đen, cố gắng điều chỉnh hơi thở gấp gáp của mình, một lần nữa gằn giọng: "Mộc Ái Ái!"
Cô thản nhiên gật đầu: "Ừm."

"Buông tay, nếu không đừng trách anh không khách sáo!"
Mộc Ái Ái dường như chẳng còn đủ tỉnh táo để biết bản thân đang làm gì mà hắn cũng sắp không thể kiềm chế chính mình nữa rồi.

Hắn là nam nhân, cũng có thất tình lục dục, mà Mộc Ái Ái còn là nữ nhân mà hắn thầm thương trộm nhớ.

Lần về nước này hắn cũng dự định cùng cô thổ lộ, chỉ là hắn còn chưa kịp làm gì mà đã gặp cô trong hoàn cảnh khổ sợ này.

Chính vì thật lòng thật dạ với cô cho nên hắn mới quân tử không lợi dụng lúc cô gặp khó khăn mà ra tay.

Bây giờ chính cô lại khiến hắn lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, hắn không biết chính mình có thể thể kiềm chế được đến lúc nào nếu như cô cứ bày ra dáng vẻ dụ hoặc như thế này trước mặt hắn.

Mộc Ái Ái hai mắt long lanh nhìn hắn, cười ngọt ngào: "A, thật là đẹp trai nha.

Đừng tức giận, sẽ rất xấu.

Nào, thơm một cái hết tức giận nha!"
Nói dứt lời, Mộc Ái Ái siết chặt cổ hắn kéo xuống, dùng hết sức nâng cổ mình lên chạm vào môi hắn hôn chụt một cái khiến hắn ngây người.

Thế nhưng cô nàng kia còn thấy chưa đủ, le lưỡi liếm môi hắn một cái sau đó còn chẹp chẹp hai tiếng cất giọng mị hoặc: "A, thật ngọt!"
Lúc này, bức tường thành vững chắc mà Cơ Phong cố sức xây dựng đã hoàn toàn sụp đổ.

Mật ngọt tự dâng đến miệng, hắn không ăn thì không phải đàn ông rồi.

Nhìn người dưới thân đang nở nụ cười dụ hoặc, khoé môi hắn cong lên cười khẽ: "Mộc Ái Ái, đây là em tự chuốc lấy!".

Bình Luận (0)
Comment