Nói dứt lời, Cơ Phong không tiếp tục đè nén dục vọng chính mình nữa, nhanh chóng cúi xuống ngậm lấy đôi môi anh đào đang hé mở, đầu lưỡi theo đó tiến quân thần tốc luồn vào trong khoang miệng cô khuấy đảo, cùng môi lưỡi giao triền.
Mộc Ái Ái ban đầu có chút sửng sốt, sau đó lại thản nhiên thoải mái tiếp nhận, trúc trắc đáp lại.
Sự ngây ngô của cô khiến hắn càng thêm hưng phấn, đầu lưỡi thâm nhập mỗi lúc một sâu, tựa như cô là một miếng bánh ngọt có thể tức thời cứu lấy mạng sống của hắn sau những ngày phải chịu cơn đói dày vò kiệt quệ.
Hai thân thể quấn quýt lấy nhau không một khe hở khiến cho nụ hôn càng thêm cuồng dã, như củi khô dễ bén lửa, như nắng hạn gặp mưa rào có thể tùy thời thoả mãn đối phương.
Thấy người bên dưới hô hấp khó khăn, hắn tiếc nuối buông ra để cho cô nhuận khí, thế nhưng cô nàng kia lại không hiểu cho nỗi khổ tâm của hắn, dùng hết sức bình sinh lật người đè hắn xuống giường khiến hắn không khỏi sửng sốt.
Không đợi hắn hồi thần, Mộc Ái Ái cúi đầu xuống chạm vào môi hắn, tiếp tục nụ hôn mãnh liệt chưa thoả mãn.
Cơ Phong cứng đờ một giây, liền sau đó chửi thầm một câu trong lòng: "Nhóc con, dám thách thức sự tự tôn của đàn ông, em chờ nhận hậu quả đi."
Ngay sau đó hắn lại lật người đè lại, nhanh chóng thay đổi tư thế dành quyền chủ động.
Cùng với nụ hôn là sự đụng chạm da thịt cuồng nhiệt.
Thanh âm hỗn loạn phát ra từ miệng cô dường như đã đánh động đến thần trí của hắn khiến hắn chợt tỉnh táo, dừng lại toàn bộ động tác.
Hắn nheo mắt từ trên cao nhìn xuống, áp chế dục vọng đang dâng trào mỗi lúc một lớn, khàn khàn cất giọng: "Mộc Ái Ái!"
Mộc Ái Ái trong cơn ý loạn tình mê khẽ mở cặp mắt hạnh, "ưm" một tiếng.
Thấy cô đáp lại, hắn hỏi: "Nói, anh là ai?"
Cô cười ngọt ngào: "A Phong! Đúng, anh chính là a Phong!
Khoé miệng hắn nhếch lên nở nụ cười hài lòng, sau đó là một trận hoan ái kịch liệt kéo dài đến hừng đông.
Hôm sau tỉnh lại, nhìn nữ nhân đang say giấc trong lòng, Cơ Phong nở nụ cười thoả mãn.
Cô hiện tại đã là người phụ nữ của hắn, vậy nên đừng mong hắn sẽ buông tha.
Hắn ngắm nhìn hồi lâu, Mộc Ái Ái rốt cuộc cũng tỉnh giấc.
Nhập nhèm mở mắt, lại nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của hắn, đôi mắt hạnh của cô càng mở lớn hơn, miệng há hốc không nói thành lời: "Cơ...!Cơ Phong...!Anh...!Anh...!Anh sao lại ở đây?"
Nhìn xuống nửa mình trần của hắn bên ngoài chăn, cô hoảng hốt nói: "Sao anh lại không mặc đồ?"
Lại nhìn đến cơ thể chính mình không mảnh vải che thân, sắc mặt cô càng thêm trắng bệch, hét toáng lên: "A...!Anh...!Tôi...!A...!Sao lại như thế này?"
Sau đó cô kéo lấy tấm chăn duy nhất bọc kín chính mình khiến cho thân thể của ai đó toàn bộ loã lồ ra trước mắt.
Vội vàng lấy chăn che mắt chính mình, cô lại hét lên: "Anh mau mặc đồ vào!"
Cơ Phong nhìn một loạt hành động ngây ngô của cô thì chỉ thản nhiên cười, bởi vì trong mắt hắn lúc này cô đáng yêu vô cùng.
Chỉ có thể nói, sói đói sau khi được ăn no thì tính tình liền dễ chịu vô cùng, và hắn chính là một minh chứng điển hình.
Hắn ngồi dậy, dùng sức kéo chăn ra khỏi đầu cô, khoé miệng nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu nói: "Mau bỏ xuống, em muốn ngạt thở sao? Che cái gì mà che, trên người em có chỗ nào anh chưa thấy chưa chạm qua?"
Bị lôi ra khỏi chăn đối mặt với hắn, gương mặt cô xấu hổ đến ửng hồng, lại nghe những lời nói không đứng đắn kia, sắc mặt cô đỏ càng thêm đỏ, chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Biểu hiện này của cô càng khiến cho thú tính của hắn bộc phát, liền không suy nghĩ đè cô xuống giường, từ trên cao nhìn cô, khàn khàn nói: "Ái Ái, ngoan một chút!"
Mộc Ái Ái làm sao chịu nghe lời, càng thêm giãy nảy, tay chân khua loạn xạ lại chẳng may chạm vào tiểu đệ đệ của hắn khiến hắn một trận tê dại.
Ánh mắt hắn nheo lại, tròng mắt tối đi, khoé môi nhếch lên mở nụ cười ma mị: "Ái Ái, có ai nói cho em biết đừng bao giờ chọc giận đàn ông vào sáng sớm hay không?"
Mộc Ái Ái bất giác cảm thấy lạnh sống lưng, đôi môi mím chặt sợ hãi nhìn hắn: "Anh...!Anh muốn làm gì?"
Cơ Phong đưa tay lên vuốt ve gò má mịn màng của cô, lại chạm vào đôi môi đang run rẩy, tựa tiếu phi tiếu nói: "Em nghĩ xem?"
Cô trúc trắc lắc đầu: "Anh đừng làm bừa!"
Hắn lại cười đầy ma mị: "Nhưng anh muốn, làm sao bây giờ?"
"Anh..."
Mộc Ái Ái còn chưa nói hết lời, Cơ Phong liền cúi đầu ngậm lấy đôi môi đang mấp máy như mời gọi, nuốt hết tất cả những gì cô muốn nói vào trong bụng.
Cô dùng dằng muốn đưa tay đẩy hắn ra nhưng không hiệu quả, còn bị hắn bắt lấy tay kéo lên đỉnh đầu, đôi chân dài thẳng nuột cũng bị đôi chân cứng như thép của hắn kìm kẹp không cách nào vùng vẫy được nữa.
Sức lực của cô so với hắn đã định sẵn là thua thảm hại, chỉ có thể tiếp nhận sự cường ngạnh của hắn.
Nụ hôn sâu khiến đầu óc cô nhanh chóng mụ mị, không lâu sau lại bất giác chìm đắm, chủ động cùng hắn dây dưa, cuối cùng là một màn vận động tiêu hao sinh lực buổi sáng.
Ăn no thoả mãn, hắn nhìn người phụ nữ của mình an tĩnh ngủ say, khoé miệng không tự chủ khẽ cong lên, ánh mắt cũng chứa ý cười.
Hôn cô thêm một cái, hắn mới chịu rời giường đi tắm rửa.
Nhìn đồng hồ đã qua mười hai giờ trưa, ước chừng cô nàng nằm trên giường hẳn còn lâu mới tỉnh, hắn cầm lấy chìa khoá, định bụng đi ra ngoài một chuyến mua đồ ăn.
Đến khi trở về, người trên giường đã không thấy đâu, tìm khắp một lượt căn hộ cũng không thấy bóng dáng, sắc mặt hắn xám xịt một mảng, nghiến răng nói cho chính mình nghe: "Mộc Ái Ái, gan em cũng thật lớn, vậy mà dám chạy.
Tốt nhất đừng để anh bắt được em trở về!"
Cầm lấy điện thoại gọi cho cô, điện thoại vang lên tiếng "tút tút" không ngừng.
Hắn lại chửi rủa: "Vậy mà còn dám tắt điện thoại.
Để xem em trốn được đến khi nào?"
Những ngày sau đó xảy ra nhiều chuyện, em gái hắn nằm viện rồi đến bạn thân hắn gặp tai nạn, hắn cứ phải chạy tới chạy lui, cộng thêm việc của công ty khiến đầu óc hắn rối bời, không có thời gian để đi tìm cô nàng vô tâm vô phế kia đối chất.
Ngày đại thọ ông nội gặp lại nhưng cô lại chẳng cho hắn sắc mặt tốt, còn cố tình tránh mặt hắn khiến hắn chẳng biết phải làm sao.
Đến hôm qua bắt được người, hắn mới biết thì ra cô nàng kia hiểu lầm hắn sâu sắc như vậy, lại hành hạ hắn một phen.
Hắn cũng chỉ là tương kế tựu kế sử dụng chút khổ nhục kế cho cô trút giận.
Hiện tại thấy cô đã chịu quan tâm đến, một chút dày vò này xem như cũng đáng.
Đưa tay vuốt ve một bên sườn mặt của Mộc Ái Ái, Cơ Phong khẽ mỉm cười, cảm giác thật tốt.
Mộc Ái Ái ngủ không sâu giấc, cảm thấy có chút ngưa ngứa trên mặt nên đưa tay lên, lại chạm phải bàn tay của ai đó.
Cô chợt bừng tỉnh, ngồi dậy, mở to mắt nhìn người đang dựa lưng vào đầu giường mỉm cười.
"Ái Ái!" Hắn dịu dàng gọi tên cô, ánh mắt như hồ nước sâu không thấy đáy.
"Tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào, có khó chịu ở đâu không?" Mộc Ái Ái lạnh nhạt hỏi, cố gắng không chạm phải ánh mắt của hắn.
Hắn mỉm cười, nhẹ lắc đầu: "Anh không sao, rất ổn.
Ái Ái, anh..."
Cô cắt ngang: "Ừm, không sao thì tốt rồi.
Nhưng cũng không được chủ quan, để tôi đi gọi bác sĩ kiểm tra lại một lần cho chắc."
Không thèm để ý đến gương mặt cứng đờ của hắn, Mộc Ái Ái mau chóng đứng dậy quay lưng bước đi.
Thế nhưng chỉ vừa đi được hai bước, bàn tay cô liền bị hắn giữ chặt lấy.
Mộc Ái Ái chợt sững người, từ từ quay lại nhìn hắn, nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì?"
Hắn dịu giọng nói: "Ái Ái, nghe anh nói vài câu có được không.
Chuyện kia..."
Cô tiếp tục cắt ngang lần nữa: "Anh không cần nói gì cả, tôi không muốn nghe.
Hiện tại anh lo cho sức khoẻ mình đi đã.
Tôi đi gọi bác sĩ."
Hắn nắm tay cô càng chặt, không quan tâm cô có nghe lọt tai hay không, hắn vẫn lên tiếng: "Ái Ái, chuyện kia anh nhất định phải giải thích, em nghe anh nói có được hay không?"
Cô lạnh lùng nhìn hắn, khoé miệng khẽ nhếch lên, thản nhiên nói: "Anh không cần quá để tâm làm gì, cứ xem như bị chó cắn là được."
Hắn lắc đầu: "Ái Ái, đừng xem nhẹ bản thân như vậy.
Là anh sai, anh không nên lợi dụng lúc em gặp khó khăn...!Anh sẽ chịu trách nhiệm.".