Mộc Ái Ái nghe hắn nói câu này thì sắc mặt bỗng chốc xám xịt, nhưng rất nhanh liền trở lại như không có chuyện gì, nở nụ cười lạnh: "Tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm.
Chúng ta đều đã là người trưởng thành rồi, cần chịu trách nhiệm về hành vi của mình.
Hơn nữa tôi cũng chẳng quá xem trọng vấn đề trinh tiết.
Nhu cầu sinh lý ai chẳng có, anh có tôi cũng có, chúng ta chỉ đang thoả mãn nhu cầu của đối phương mà thôi.
Cho nên anh đừng quan trọng hoá lên như vậy, đều đã qua lâu rồi, tôi cũng chẳng còn nhớ gì nữa, vì vậy từ nay về sau anh cũng đừng nhắc lại nữa.
Được rồi, mau buông tay, tôi đi gọi bác sĩ."
Cơ Phong theo từng câu nói của cô mi tâm càng lúc càng nhíu chặt.
Đợi cô nói xong, hắn liền lên tiếng: "Ái Ái, anh..."
Lời nói của hắn một lần nữa bị cắt ngang, nhưng không phải do Mộc Ái Ái mà là Cơ Tuyết, em gái của hắn mở cửa phòng bệnh đi vào.
Mộc Ái Ái nhìn thấy nàng vội vã giật bàn tay đang bị Cơ Phong nắm chặt ra, hướng nàng hỏi: "Cậu đến rồi à? Anh ấy vừa tỉnh, cậu xem anh ấy đi, tớ đi gọi bác sĩ đến."
Cảm nhận bầu không khí giữa hai người có gì đó không đúng, Cơ Tuyết đứng sững tại chỗ, cười gượng: "A, hình như tớ đến không đúng lúc thì phải.
Hai người tiếp tục đi, để tớ đi gọi bác sĩ cho."
Mộc Ái Ái ba bước thành hai bước đi đến chỗ nàng, mỉm cười: "Để tớ."
Dứt lời, cô liền vọt nhanh ra ngoài không đợi Cơ Tuyết kịp nói thêm lời nào.
Nàng nhíu mày, đi đến bên giường bệnh, nhìn Cơ Phong hỏi: "Anh và cậu ấy có chuyện gì à?"
Hắn lắc đầu cười khổ: "Không có gì, hiểu lầm chưa sáng tỏ, cô ấy liền không cho anh sắc mặt tốt."
Cơ Tuyết chậc chậc hai tiếng: "Khổ nhục kế cũng không tác dụng.
Anh hai à, anh càng sống càng lụi bại rồi đấy!"
"Khổ nhục kế cái gì?" Hắn chột dạ.
Khoé môi nàng nhếch lên, lém lỉnh nói: "Còn không phải? Tình nguyện ăn hết chén đồ cay kia rất vui vẻ không phải sao? Còn muốn em vạch trần?"
Cơ Phong không chống chế được, liếc xéo nàng: "Nhóc con, bớt nhiều chuyện lại đi."
Nàng bĩu môi khinh thường: "Là anh không đủ thông minh, bây giờ lại quay sang trách em? Em nếu muốn vạch trần anh còn đợi đến bây giờ hay sao?"
Cơ Phong xụ mặt xuống: "Được, xem như em lợi hại, anh chịu thua còn không được sao?"
Nàng ha hả cười, sau đó nghiêm túc nói: "Tính tình Ái Ái thích mềm không thích cứng, anh cũng đừng ép cậu ấy quá, sẽ phản tác dụng.
Cho cậu ấy thêm chút thời gian để cậu ấy tự nghĩ thông, sau đó anh mới từ từ tiếp cận rồi giải thích rõ ràng là được.
Cậu ấy chẳng giận ai lâu được đâu."
Khoé môi Cơ Phong chợt co rút.
Chẳng giận lâu? Có biết hay không anh và cô ấy chiến tranh lạnh mấy tuần rồi đấy.
Cứ cái đà này thì biết đến bao giờ mới giải toả được khúc mắc đây chứ?
Thở dài một cái, Cơ Phong cũng chỉ biết thoả hiệp: "Được rồi, anh hiểu rồi.
Em cũng nói giúp cho anh mấy lời đi."
Nàng mỉm cười gật đầu: "Được thôi, nhưng mà phải có thù lao đấy!"
Hắn lạnh nhạt nói: "Chuyển khoản cho em là được chứ gì?"
Nàng mau chóng xua tay: "No no, em lấy tiền làm gì? Em muốn cái khác!"
Hắn nhướn mày: "Vậy em muốn thế nào?"
Nàng cười đầy gian xảo: "A, đợi em nghĩ ra rồi hẵng nói đi."
Hắn cốc đầu nàng một cái: "Nhóc con, chỉ giỏi đào hố anh."
Nàng bĩu môi khinh thường: "Anh đào hố em cũng ít nhỉ?"
Cơ Phong lắc đầu cười.
Cái tính ương ngạnh này cũng không biết giống ai nữa.
Đứa em gái này của hắn còn không có người quản, sớm muộn gì cũng trèo lên đầu hắn mà ngồi.
Đến lúc đó, chắc hắn cũng chỉ còn có cách chạy trốn thật xa mà thôi.
Cơ Phong giơ tay đầu hàng, nàng cũng thôi không chọc ghẹo hắn nữa, mỉm cười nói: "Anh đói chưa? Em có nấu cháo cho anh.
Xuất huyết dạ dày thì anh phải ăn thanh đạm một thời gian đấy, chịu khó chút đi."
Hắn gật đầu: "Ừm, nhưng phải xem bác sĩ nói thế nào đã.
Đợi Ái Ái trở lại đi."
Hắn vừa dứt lời, Mộc Ái Ái mở cửa bước vào, theo sau là một vị bác sĩ trung niên và một hộ lý.
Cầm trên tay bệnh án, bác sĩ lên tiếng hỏi: "Hiện tại anh cảm thấy thế nào rồi? Dạ dày còn khó chịu hay không?"
Hắn lắc đầu: "Không có, tôi thấy rất ổn."
Bác sĩ gật đầu: "Ừm, vậy hẳn đã không còn vấn đề gì.
Truyền thêm ba chai nước, uống thuốc đầy đủ, tạm thời ăn đồ ăn lỏng một chút để dạ dày từ từ hoạt động trở lại, lượng đồ ăn cũng cần phải chú ý, trước ăn ít, sau tăng dần là được.
Sau này hạn chế ăn đồ cay nóng, dạ dày của anh rất yếu, không thể hấp thụ được."
Hắn lại gật đầu: "Vâng, tôi biết rồi.
Cảm ơn bác sĩ."
Vị bác sĩ kia khẽ cười, gập lại bệnh án rồi nói: "Vậy anh nghỉ ngơi đi."
"Khi nào tôi có thể xuất viện được?"
Bác sĩ nhướn mày, sau đó trả lời: "Theo dõi thêm hai ngày.
Nếu không còn vấn đề gì thì có thể xuất viện."
Bác sĩ đi rồi, Cơ Tuyết đi đến mở bình giữ nhiệt, múc cho hắn một chén cháo, lên tiếng: "Anh ăn cháo đi."
Hắn đưa tay phải lên đón lấy theo phản xạ tự nhiên của bản thân mà quên mất ở mu bàn tay đang cắm kim truyền, tức thì liền nhói lên một cái.
Mộc Ái Ái vẫn chăm chú nhìn hắn, thấy hắn như vậy thì khẽ nhíu mày, mau chóng đi đến bên cạnh nàng cầm lấy chén cháo, mỉm cười nói: "Để tớ đi."
Cơ Tuyết khẽ nhướn mày, âm thầm cười trong lòng.
Cô nàng này thật đúng là hết nói nổi.
Mới đây còn mặt nặng mày nhẹ, bây giờ lại bày ra dáng vẻ lo lắng thấy rõ.
Thật đúng là hành hạ người khác, lại còn hành hạ chính mình.
Nháy mắt ra dấu cho Cơ Phong, nàng cất giọng: "Ái Ái, vậy phiền cậu chăm sóc anh ấy nhé.
Bên Học viện vừa gọi tớ có việc đột xuất, tớ phải đi ngay nếu không họ lại hối."
Mộc Ái Ái gật đầu: "Ừm, vậy cậu mau đi đi."
Nàng cười ngọt ngào: "Vậy phiền cậu nhé.
À, tớ có mua điểm tâm cho cậu rồi đấy, cậu ăn đi nhé.
Lát xong việc tớ liền trở lại."
Cơ Tuyết đi rồi, Mộc Ái Ái liền thu lại nụ cười, bày ra dáng vẻ thờ ơ lãnh đạm đối mặt với hắn khiến hắn dở khóc dở cười.
Múc từng muỗng cháo đưa đến miệng hắn, hương thơm xộc vào khoang mũi nhưng khi trên đầu lưỡi lại mang theo mùi vị đắng ngắt.
Không phải do cháo nàng nấu không ngon, cũng không phải do hắn bị bệnh mà làm tư vị trong lòng hắn, vừa chua vừa đắng.
Được rồi, hắn hiện tại cứ nghe theo lời em gái vậy, không nên gặng hỏi làm khó cô, chờ thêm một thời gian để cô nguôi ngoai cơn giận, sau đó hắn lại tìm đến giải thích rõ ràng là được rồi.
Sau hai tuần được thư ký đặc biệt Thẩm Xuyên phổ cập toàn bộ kiến thức, kết hợp với thế giới quan và tri thức mà chủ nhân thân thể này để lại, Lăng Kỳ cuối cùng cũng đã nắm rõ toàn bộ mọi khoa học kỹ thuật, tri thức nhân sinh và công việc của bản thân trong những ngày tháng sau này.
Xuất viện về nhà Tiêu Nguyệt Mẫn cũng đã được vài ngày, hắn cũng nhanh chóng quen thuộc với hoàn cảnh và những người sống nơi này, nhất là vú Trương vẫn luôn quan tâm chăm sóc cho hắn từng li từng tí.
Hắn không khỏi cảm thán về thế giới hiện đại này, Hoằng Quốc của hắn đích thực là thua kém quá xa.
Những gì mà nàng kể với hắn về nơi mà nàng sống, khi đó hắn chỉ là mơ mơ hồ hồ tưởng tượng ra, bây giờ tự mình cảm thụ, thật sự là vượt xa những gì hắn tưởng tượng.
Đang ngồi ăn điểm tâm sáng cùng vú Trương và Thẩm Xuyên thì điện thoại di động của Lăng Kỳ đang đặt trên bàn đổ chuông.
Hắn cầm lên, nhìn vào màn hình tên người gọi đến, ấn nút nhận, lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì sao?"
Bên trong điện thoại vang lên tiếng mắng người: "Thằng nhóc này, giọng điệu lạnh lùng như vậy là thế nào hả? Mẹ có chọc giận con khi nào chứ?"
Hắn sắc mặt không thay đổi, lên tiếng: "Không có, con đang ăn sáng.
Mẹ gọi có chuyện gì sao?"
Tiêu Nguyệt Mẫn cuống quýt nói: "Có có.
À mà có Thẩm Xuyên ở đó sao?"
Hắn trả lời: "Có, anh ta đang ở đây."
Tiêu Nguyệt Mẫn tỏ ra vui mừng: "Vậy thì tốt, con đưa điện thoại cho cậu ta đi, để mẹ nói cho nhanh."
Lăng Kỳ sắc mặt xám xịt, tỏ ra không kiên nhẫn: "Sao mẹ không gọi cho anh ta luôn đi, còn thông qua con làm gì?"
"Còn không phải con không thông thuộc mấy cái chương trình phức tạp kia hay sao? Ai nha, mau cho mẹ gặp cậu ta đi, không khéo lại không kịp mất."
Hắn không nói lời nào, đưa điện thoại cho Thẩm Xuyên đang ngồi bên cạnh.
Y khẽ nhướn mày, sau đó nhận lấy, nói chuyện với Tiêu Nguyệt Mẫn.
Qua một lúc, Thẩm Xuyên lại trả điện thoại về cho hắn, lên tiếng: "Chủ tịch muốn gặp anh."
Mi tâm hắn nhăn lại, tiếp lấy điện thoại, giọng điệu không mấy vui vẻ: "Mẹ, lại có chuyện gì nữa sao?".