Bên kia điện thoại, Tiêu Nguyệt Mẫn đã bĩu môi không biết bao nhiêu lần.
Nếu không phải hiện tại bà không tiện hành sự, bà cũng cóc thèm nhờ đến thằng con trai mặt lạnh của mình.
Cố gắng dùng giọng điệu mềm mỏng nhất có thể, bà nói: "A Kỳ à, lát nữa Thẩm Xuyên mở một trang web lên cho con, con đăng nhập tài khoản của mẹ, sau đó giúp mẹ đấu giá một cây cổ cầm có được hay không?"
Lăng Kỳ tỏ ra ngạc nhiên: "Đấu giá cổ cầm?"
Tiêu Nguyệt Mẫn gật đầu: "Đúng rồi.
Mẹ cũng chỉ mới biết được thông tin từ một người quen, là cây cổ cầm được phục chế.
Đồ cổ đấy, mẹ nhất định phải lấy được nó, bao nhiêu tiền cũng không vấn đề.
Bằng mọi giá con nhất định phải thu về cho mẹ."
"Mẹ rất hứng thú với cổ cầm sao?" Hắn hỏi.
Tiêu Nguyệt Mẫn không giấu giếm, gật đầu: "Dĩ nhiên, mẹ con học cổ tranh mấy chục năm rồi đấy.
Mà mẹ muốn lấy cây cổ cầm này không phải cho mẹ chơi đâu, là mang đi tặng đấy!"
Hắn nhướn mày, cảm thấy khó tin hỏi: "Ai lại có mặt mũi lớn như vậy, khiến mẹ không tiếc mọi giá thu về chỉ để mang tặng?"
"Ai nha, con hỏi để làm gì? Con chỉ cần cố hết sức lấy về cho mẹ là được rồi.
Giúp mẹ một lần thôi có được hay không?" Tiêu Nguyệt Mẫn ra sức nài nỉ.
Lăng Kỳ chợt thở dài, thoả hiệp: "Được rồi."
Bà mừng rỡ nói: "Được được, vậy con mau vào sàn đấu giá đi, mẹ đợi tin tốt của con."
Sau khi cúp điện thoại, Lăng Kỳ quay sang nhìn Thẩm Xuyên ngồi bên cạnh.
Hắn còn chưa kịp nói gì thì y liền đưa laptop đã được mở sẵn trang web của sàn đấu giá đến trước mặt hắn.
Hắn nhận lấy, trong lòng âm thầm tán thưởng y.
Từ lúc Tiêu Nguyệt Mẫn đưa y đến bên cạnh để chiếu cố hắn, y chưa từng khiến hắn thất vọng bao giờ, hệt như Vu Minh khi xưa ở bên cạnh hắn lo liệu chu toàn mọi việc mà không cần hắn phải lên tiếng.
Bà cũng nói, Thẩm Xuyên trước kia cũng là thân tín của hắn, luôn đi theo bên cạnh hắn.
Cũng may lần trở về nước vừa rồi y không đi theo hắn, nếu không y cũng đã gặp bất trắc rồi.
Ví như Maynard, một thân tín khác của hắn đảm nhiệm vị trí cố vấn pháp luật, cùng về nước với hắn.
Hắn gặp bất trắc, y cũng không khá khẩm hơn là bao.
Có điều y không bị thương ở đầu cho nên đã sớm xuất viện, chỉ là còn chưa đi đứng được bình thường.
Sau khi đăng nhập thành công, màn hình laptop liền hiện lên hình ảnh toàn trường hội đấu giá, lúc này mọi người đang tranh giành một miếng ngọc bội thời Tây Chu.
Lăng Kỳ nhìn vào miếng ngọc bội được đặt ngay ngắn trong hộp nhung đỏ đang được phóng to trên màn hình, chợt nở nụ cười lạnh.
Một miếng ngọc kém chất lượng như vậy mà đám người kia cứ tranh giành kịch liệt, lại nâng giá lên trời khiến hắn phải mở to con mắt.
"Một miếng ngọc rẻ tiền như vậy mà cũng đem đi đấu giá được sao?" Hắn lên tiếng hỏi.
Thẩm Xuyên lắc đầu: "Tôi không rành về ngọc.
Nếu như được đưa đến nơi này để đấu giá thì hẳn là đồ cổ rồi."
Y nhìn vào màn hình, xem chi tiết giới thiệu về miếng ngọc bội, sau đó lên tiếng: "Ngọc bội thời Tây Chu có niên đại hơn hai ngàn năm, đã được xác minh bởi các nhà khảo cổ học quốc gia."
Lăng Kỳ nghe vậy chợt nhướn mày: "Chỉ cần là đồ thời xưa, có niên đại càng lâu liền được gọi là đồ cổ mà không cần xét đến chất lượng của nó?"
Thẩm Xuyên mù mịt gãi đầu: "Ách, chuyện này thì tôi không biết.
Tôi mặc dù là người gốc Trung Hoa nhưng lớn lên ở New York, chưa từng học qua lịch sử Trung Hoa, cho nên mấy thứ gọi là đồ cổ từ các thời vua chúa xa xưa, tôi chịu."
Nhìn vú Trương ngồi đối diện, y lên tiếng hỏi: "Vú Trương, bà cũng là người gốc Trung Hoa, bà biết sao?"
Vú Trương cũng mờ mịt lắc đầu: "Vú không biết, vú cũng chưa từng đến hội đấu giá bao giờ.
Hôm nay vú mới lần đầu tiên thấy đấy."
Lăng Kỳ nhếch môi cười thầm.
Hắn nguyên bản đến từ thời không khác chưa từng được nhắc đến trên sách sử, so ra còn lâu đời hơn nơi gọi là thời Tây Chu đó không chừng.
Ở Hoằng Quốc, hắn đã thấy qua biết bao nhiêu ngọc bội thượng hạng được tiến cống.
Hoàng huynh hắn có, hắn cũng sở hữu không ít, đem so với miếng ngọc đang được đấu giá kia chênh lệnh quá lớn rồi.
Suy cho cùng cũng chẳng liên quan gì đến hắn, cứ mặc kệ đám người đó vung tiền đi.
Đợi đến thời điểm đấu giá cây cổ cầm kia rồi tính.
Đấu giá xong miếng ngọc bội cũng mất thêm mười lăm phút, cuối cùng cây cổ cầm cũng xuất hiện.
Lăng Kỳ lúc này mới nhìn vào màn hình laptop quan sát thật kỹ.
Được Nam Cung Giác chỉ dạy, hắn cũng đại khái nhìn ra được giá trị của cổ cầm.
Mà cây cổ cầm kia đích thực là vô cùng tinh xảo, còn có niên đại bao nhiêu năm, hắn cũng không rõ ràng lắm.
Dựa vào hình ảnh mà không được nhìn thấy tận mắt, cảm nhận tận tay, hắn cũng không dám chắc bản thân có phán đoán sai hay không nhưng mà Tiêu Nguyệt Mẫn đã dặn dò nhất định phải thu về, hắn cũng chỉ đành nhận lệnh.
Mẫu thân có tiền, mẫu thân có quyền phung phí.
Đây là câu nói hắn học được từ Tiêu Nguyệt Mẫn mỗi khi nghe bà cằn nhằn việc kiếm tiền và tiêu tiền.
Nghe riết hắn cũng chẳng mấy để tâm, bởi vì khi xưa hắn cũng chẳng quan trọng việc bản thân có bao nhiêu tiền.
Bổng lộc của hắn, hắn cũng chưa từng quản, tất cả đều có người an bài cho hắn.
Hiện tại cũng được xem là như thế không phải sao?
Sau khi người dẫn chương trình giới thiệu xong về cây cổ cầm, bên phải cánh gà xuất hiện một nữ nhân mặc y phục cổ trang màu trắng, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ từ từ bước ra giữa sân khấu, cúi chào.
Bên dưới khán đài không hiểu sao lại nhốn nháo, sau đó lại vang lên tiếng huýt sáo xen lẫn tiếng vỗ tay.
Vị MC rất nhanh điều khiển hội trường trở lại hiện trạng ban đầu, thoát ly khỏi sự kích động vừa mới dâng trào.
Lăng Kỳ ngồi trước màn hình laptop khi nhìn thấy nữ nhân kia liền bị chấn động, ánh mắt mở to chăm chú dõi theo từng hành động của nàng.
Chiếc mặt nạ kia sao lại có chút quen mắt đến thế! Dáng người mảnh mai kia sao cũng quen thuộc đến thế!
Sóng mắt hắn chợt cay cay, nhoè đi thấy rõ.
Bên tai vang lên tiếng nói đầy ngạc nhiên của vú Trương: "Là Tuyết Kỳ.
Đúng rồi, chính là cô bé ấy."
Lúc này tại hội trường đấu giá, MC trên sân khấu dõng dạc cất lời: "Thưa quý vị, để kiểm nghiệm chất lượng của cây cổ cầm này, chúng tôi đã mời cô Tuyết Kỳ đến đây biểu diễn một khúc nhạc giành tặng quý vị.
Sau đây Tuyết Kỳ sẽ mang đến cho chúng ta bất ngờ gì đây? Mời quý vị cùng thưởng thức."
MC dứt lời, nữ nhân một thân y phục cổ trang màu trắng đứng giữa sân khấu liền cất giọng: "Xin chào mọi người, tôi là Tuyết Kỳ, rất vui vì hôm nay được ban tổ chức mời đến đây trình diễn cổ cầm.
Sau đây xin gửi đến mọi người khúc nhạc mang tên "Tinh Nguyệt thần thoại", mời mọi người thưởng thức."
Tiếng vỗ tay lại một lần nữa vang lên, còn văng vẳng tiếng huýt sáo vô cùng sôi nổi.
Nàng mỉm cười, sau đó đi đến ngồi xuống trước cây cổ cầm, khẽ vuốt ve lên dây đàn, sau đó quay sang ra hiệu cho MC để y cho bên phụ trách âm thanh bắt đầu phát nhạc.
Nhạc nền vang lên, đôi tay thon dài của nàng bắt đầu múa lượn trên cây cổ cầm.
Thanh âm phát ra từ cây đàn khiến nàng khẽ mỉm cười, cất giọng trong trẻo hoà theo tiếng đàn.
Ngã đích nhất sinh tối mỹ hảo đích trường cảnh
Tựu thị ngộ kiến nhĩ
Tại nhân hải mang mang trung tĩnh tĩnh ngưng vọng trước nhĩ
Mạch sinh hựu thục tất.
Tận quản hô hấp trước đồng nhất thiên không đích khí tức
Khước vô pháp ủng bão đáo nhĩ
Như quả chuyển hoán liễu thì không thân phần hoà tính danh
Đãn nguyện nhận đắc nhĩ nhãn tình.
Thiên niên chi hậu đích nhĩ hội tại na lý
Thân biên hữu chẩm dạng phong cảnh
Ngã môn đích cố sự tịnh bất toán mỹ lệ
Khước như thử nan dĩ vong ký.
Như quả đương sơ dũng cảm đích tại nhất khởi
Hội bất hội bất đồng kết cục
Nhĩ hội bất hội dã hữu thiên ngôn vạn ngữ
Mai tại trầm mặc đích mộng lý.
(Giây phút đẹp nhất của cuộc đời ta
Chính là lúc gặp được người
Trong biển người mênh mông, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn một bóng hình
Xa lạ lại rất đỗi thân quen.
Mặc dù chúng ta gần nhau đến từng hơi thở
Nhưng không cách nào chạm vào người
Nếu như được chuyển hóa thời không cùng danh phận
Chỉ mong nhận ra ánh mắt của người.
Nghìn năm sau người ở nơi đâu
Phong cảnh nơi ấy thế nào
Tình duyên chúng ta không phải mỹ lệ
Sao lòng ta cứ mãi vấn vương?
Nếu khi xưa ta can đảm đến bên nhau
Thì kết cục có khác hơn chăng
Người cũng có hay không muôn ngàn lời muốn nói
Hay vẫn lặng im chôn vùi trong giấc mộng?).