Cầm Thánh Vương Phi

Chương 167


Lăng Kỳ nhìn nữ nhân trước mặt bằng ánh mắt sâu không thấy đáy, như thể thông qua ánh mắt có thể nhìn thấu tâm tư và suy nghĩ của nàng.

Cơ Tuyết bị chính ánh mắt này của hắn làm cho toàn thân rét run.

Nàng không phải chưa từng cùng nam nhân ở chung một chỗ như thế này nhưng chưa bao giờ nàng cảm thấy bất an và hoàng hốt như hiện tại.

Người đàn ông trước mắt thật sự khiến cho nàng không được thoải mái, nhất là mỗi khi bị đôi mắt của hắn nhìn đến.

Kiến thức về tâm lý của nàng hiện rõ trong đầu nhưng nàng không cách nào nhìn ra được suy nghĩ của hắn như thể hắn là khắc tinh của nàng vậy.

Cuối cùng nàng kết luận một điều: sau này nàng tốt nhất nên cách xa hắn càng xa càng tốt.

Không, phải là sau này không bao giờ gặp lại mới đúng.

Cảm giác bức bách như thế này nàng không bao giờ muốn trải qua thêm một lần nào nữa.

Khác với suy nghĩ của nàng, hắn lại quyết định phải làm rõ lòng mình.

Cho dù nàng che giấu cũng được, không nhớ cũng chẳng sao, hắn đã đến tìm nàng rồi thì cho dù có thế nào, nàng cũng phải thực hiện lời hứa của nàng, suốt đời suốt kiếp ở bên hắn không xa không rời.

Nàng vẫn chính là nàng, không bị bất kì ai thay thế, và hắn cũng chỉ cần như vậy.

Cho nên đời này kiếp này, nàng cũng chỉ có thể là của hắn, ở bên hắn, làm nương tử của hắn mà thôi.

Sau khi có quyết định cho chính mình, Lăng Kỳ nhìn nàng, nhún vai một cái, mỉm cười nói: "Ồ, em nói không sai.


Vậy chúng ta làm quen lại từ đầu là được rồi có đúng không?"
Cơ Tuyết chợt nhíu mày.

Lời hắn nói lại mang một ý nghĩa sâu xa rồi.

Làm quen lại từ đầu? Đây rốt cuộc là hắn muốn như thế nào mới chịu buông tha cho nàng?
Không chờ nàng lên tiếng, Lăng Kỳ đứng lên khỏi ghế, quay lưng đi đến chiếc bàn nhỏ ở góc tường, cầm trên tay một chiếc hộp gỗ khá lớn được trạm trổ hết sức tinh xảo, sau đó đi đến trước mặt nàng.

Khoảng cách ngày càng gần khiến nàng bất giác nhíu mày càng chặt hơn.

Chiếc hộp trên tay hắn nhìn vô cùng quen mắt mà nàng nhất thời không thể nghĩ ra đã từng thấy ở nơi nào.

Hắn đưa cho nàng, từ trên cao nhìn xuống, cất giọng: "Tặng em, xem như quà lần đầu gặp mặt."
Nàng ngập ngừng hỏi: "Đây là...?"
Hắn nhoẻn miệng cười, trả lời: "Em mở ra liền biết thôi."
Thấy nàng vẫn bất động, hắn không chần chừ giúp nàng mở ra.

Bên trong hộp gỗ chính là cây cổ cầm được đấu giá cách đây một tuần, nàng đã có cơ hội được gảy một lần cho nên ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Bảo sao khi nhìn thấy chiếc hộp nàng lại thấy quen quen, thì ra đây chính là câu trả lời.

Cơ Tuyết vội vàng đứng lên đóng chiếc hộp lại, khẽ lắc đầu: "Thực xin lỗi, tôi không thể nhận, nó quá quý giá rồi.

Anh không cần thiết phải làm như vậy đâu!"
Bị nàng từ chối, Lăng Kỳ cũng không lấy làm lạ.

Hắn điềm tĩnh giữ nguyên tư thế, hướng nàng ôn nhu nói: "Nếu tôi nói tôi muốn theo đuổi em, lấy cây cầm này làm quà, em sẽ nhận sao?"

Cơ Tuyết hai mắt trợn tròn, sững sờ tại chỗ không biết phải nói gì.

Theo đuổi? Hắn nói muốn theo đuổi nàng? Đùa sao? Hôm nay nàng ra khỏi cửa có xem giờ hoàng đạo hay không mà hôm nay lại xui xẻo đến thế này?
Ông trời ơi xuống đây nhìn một chút xem con rốt cuộc làm sai điều gì mà cứ bị người đàn ông này xoay mòng mòng thế này cơ chứ? Rốt cuộc hắn muốn cảnh tỉnh con đến khi nào đây?
Nàng cười gượng: "Anh đừng nói đùa nữa!"
Lăng Kỳ nghe vậy chợt trở nên nghiêm túc, kiên định nói: "Tôi không đùa với em, tôi đang rất nghiêm túc."
Nhìn sắc mặt lạnh tanh của hắn, Cơ Tuyết bất giác cảm thấy lạnh sống lưng.

Ài, nghiêm túc thì nghiêm túc, cũng đâu cần phải bày ra bộ dáng này đâu kia chứ? Nàng cũng rất nghiêm túc kia mà!
Được thôi, muốn nàng lạnh lùng thì nàng sẽ lạnh lùng cho mà xem, cứ làm như chỉ mỗi anh mới biết doạ người không bằng.

Thu lại nụ cười, nàng cố gắng bày ra vẻ nghiêm nghị, trịnh trọng lên tiếng: "Vậy tôi cũng nói với anh, không thể!"
Mi tâm hắn nhíu chặt, lạnh giọng hỏi: "Vì sao?"
Nàng khẽ nhún vai, thờ ơ nói: "Không thể chính là không thể, chẳng có lý do gì cả."
"Cây cầm này tôi đã cho người khắc tên của em, cho nên chỉ có em mới có tư cách sở hữu.

Tôi giữ nó cũng chẳng để làm gì, chi bằng tặng cho em còn có chỗ dùng đến." Hắn thản nhiên nói.

Nàng không cho là đúng, hỏi lại: "Vậy rốt cuộc anh bỏ tiền ra mua cây cổ cầm này về để làm gì?"
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt thâm sâu khó đoán, trả lời một cách đương nhiên: "Chính là để tặng cho người hữu duyên.

Và người đó chính là em!"
Nàng vỗ trán, bày ra dáng vẻ không biết phải nói như thế nào cho hắn hiểu.

Lăng Kỳ nhìn nàng, khoé môi chợt cong lên, trong lòng thầm nói: "Đúng là quá đáng yêu rồi.


Thật sự muốn hôn nàng một cái."
Khoá chặt tâm tư, hắn cũng không muốn làm khó nàng, thôi thì cứ tạm thời giữ lại, sau này lại đưa cho nàng cũng được.

Thở dài một cái, hắn thu lại cây cổ cầm, đặt xuống ghế, hướng nàng nói: "Được rồi, tôi không ép em, hiện tại cứ để chỗ tôi, tôi tin một ngày nào đó em sẽ vui vẻ nhận lấy nó."
Cơ Tuyết nghe vậy chợt ngơ ngác mấy giây, tựa như không tin hắn lại có thể dễ dàng thoả hiệp như vậy.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, hắn lại đi đến một nơi khác và cầm trên tay một bó hoa bách hợp cỡ lớn, từng bước đi đến trước mặt nàng, mỉm cười nói: "Không nhận cây cầm thì đành ủy khuất em nhận bó hoa này vậy.

Theo đuổi em mà không tặng em thứ gì tôi thấy rất áy náy.

Chỉ là một bó hoa mà thôi, cho nên, em nhận đi."
Theo đuổi? Vậy mà hắn lại lặp lại câu nói này.

Nàng đúng là muốn độn thổ luôn rồi đấy, không thể buông tha cho nàng sao?
Được rồi, nếu muốn cùng nàng cứng đối cứng, nàng cũng không ngại tạt cho hắn mấy chậu nước lạnh đâu.

Cơ Tuyết một lần nữa lắc đầu từ chối: "Thực xin lỗi, tôi không thể nhận."
Hắn nhíu mày: "Vì sao?"
Nàng cười như không cười nói: "Anh thật sự muốn biết lý do?"
Hắn kiên định gật đầu: "Đúng, em nhất định phải cho tôi một lý do thuyết phục."
Cơ Tuyết trong lòng âm thầm tính toán tìm một lý do vừa nặng ký, vừa có thể khiến hắn hoàn toàn từ bỏ.

Suy tư một hồi, ánh mắt nàng chợt sáng lên, bởi vì đã tìm được cho mình một lá chắn thích hợp.

Nàng nói: "Tôi đã có vị hôn phu, cho nên tôi không thể nhận hoa hay quà của bất cứ người đàn ông nào.

Anh hiểu rồi chứ?"
Hai mắt Lăng Kỳ trợn tròn: "Em có vị hôn phu? Làm sao có thể?"
Nàng nhướn mày: "Vì sao không thể?"
"Em còn chưa đính hôn!"

Nghe ra ý tứ của hắn, nàng tỏ ra tức giận: "Anh thật sự điều tra tôi?"
Hắn chột dạ, nhưng cũng không giấu giếm: "Tôi chỉ muốn hiểu về em nhiều hơn mà thôi!"
Nàng chợt cười lạnh: "Điều tra thì thế nào, không phải bất cứ điều gì anh cũng có thể tra ra được.

Đích thực là tôi chưa đính hôn, nhưng rất nhanh sẽ."
"Là người nào?" Hắn lạnh giọng hỏi.

Nàng không chịu thua, trừng mắt nhìn hắn: "Anh biết để làm gì?"
"Tôi muốn biết anh ta hơn tôi ở điểm nào? Vì sao em chọn anh ta mà không chọn tôi?"
Nghe giọng điệu của hắn, nàng biết nếu như nàng không cho hắn một câu trả lời thuyết phục, e rằng hôm nay nàng khó lòng rời khỏi đây.

Lại nói hắn đã điều tra nàng, hẳn là hắn cũng biết nàng ở nơi nào, nàng cũng không muốn sau này lại bị hắn làm phiền.

Cho nên, dì Tiêu à, con đành phải mượn danh con trai dì dùng một chút, dù sao anh ta cũng còn hôn mê chưa tỉnh, mong dì hiểu cho nỗi khổ tâm của con nha.

Anh Tiêu à...!Ai nha, không biết anh họ gì nhỉ? Mà thôi kệ đi, anh họ gì cũng được, gọi anh là con trai dì Tiêu đi...!Anh cho tôi mượn danh của anh một chút nha.

Giang hồ cần trợ giúp, mong anh ra tay tương trợ.

Cầu chúc anh sớm ngày bình phục trở về nhà với dì Tiêu nha!
Ngẩng cao đầu nhìn nam nhân trước mắt, Cơ Tuyết kiên định nói: "Thứ nhất, anh và tôi chỉ mới gặp lần đầu, tôi hoàn toàn không biết gì về anh.

Thứ hai, vị hôn phu của tôi là bạn thân của anh trai tôi, lại được hai bên gia đình thừa nhận, so về độ hiểu biết lẫn nhau thì anh có thể tự hiểu.

Thứ ba..."
Nàng dừng lại nhìn hắn từ đầu đến chân, lạnh nhạt nói tiếp: "Tôi đoán anh không phải là một người bình thường, anh hẳn là có một gia thế khủng và địa vị cao trong xã hội.

So về gia thế và địa vị, hôn phu của tôi hoàn toàn không thua kém anh.

Ba lý do như vậy đã đủ thuyết phục chưa?".

Bình Luận (0)
Comment