Cầm Thánh Vương Phi

Chương 168


Nghe Cơ Tuyết thao thao bất tuyệt một tràng dài, Lăng Kỳ một tay khoanh trước ngực, một tay chạm vào cằm gõ hai ngón tay nhịp nhàng lên má, thi thoảng che đi nụ cười nơi khoé miệng.

Vị hôn phu của nàng là bạn thân của anh trai nàng, còn được hai bên gia đình thừa nhận? Ồ, người mà nàng đang nói tới không phải là hắn hay sao?
Thì ra từ lâu nàng đã thừa nhận hắn vậy mà hắn lại không biết gì nhỉ?
Được thôi, nếu nàng chịu thừa nhận, vậy thì nàng đời này cũng đừng mong rời khỏi.

Cố gắng tỏ ra bản thân đang thờ ơ với những lời nàng vừa nói, hắn mỉm cười, cất giọng hỏi: "Vậy còn em, em yêu vị hôn phu của em sao?"
Cơ Tuyết chợt khựng lại trước câu hỏi như đánh vào lòng này của hắn.

Yêu sao? Dĩ nhiên không, nàng còn chưa từng gặp vị hôn phu trên danh nghĩa kia cơ mà.

Nhưng lý do nàng đã nói ra rồi, gã này sao lại cứ bám riết không buông cơ chứ?
Cố sức chống chế bản thân, nàng lên tiếng: "Đó là chuyện của tôi, anh không cần quan tâm."
Hắn khẽ cười: "Vậy tôi có thể hiểu rằng em không hề yêu anh ta có đúng không? Chỉ cần em không yêu anh ta, hai người còn chưa kết hôn, vậy thì tôi cũng không ngại cùng anh ta tranh giành đâu!"
"Tôi sẽ không yêu anh!" Nàng kiên định nói.

"Em chưa ở bên tôi, cũng chưa hiểu tôi, làm sao em có thể khẳng định sẽ không yêu tôi chứ? Bất cứ chuyện gì cũng cần phải có thời gian, tôi tin bằng sự chân thành của tôi, sẽ có một ngày em cảm động mà yêu tôi, nguyện ý ở bên tôi."
Nàng cười lạnh: "Không có khả năng!"
Lăng Kỳ bước lên hai bước tiến tới trước mặt nàng, bàn tay phải đưa lên nắm lấy cằm nàng, buộc nàng phải đối mặt với hắn.

Ánh mắt hắn xoáy sâu nhìn nàng, tinh quang loé lên, tựa tiếu phi tiếu nói: "Em dám cùng tôi đánh cược không?"
Bị ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm, Cơ Tuyết không hiểu sao lại có chút sợ hãi.

Sợ hãi bị nhìn thấu hay sợ hãi chính bản thân mình sẽ hãm sâu vào trò chơi của hắn, chính nàng cũng không rõ ràng.


Không được, nàng không thể tin tưởng, càng không thể bị hắn dẫn dắt mà luân hãm vào thứ tình cảm không có hồi kết.

Tình cảm là thứ thiêng liêng như vậy, hắn lại có thể mang ra để đánh cược hay sao?
Cùng tên cùng họ thì thế nào, cũng không phải là người mà nàng muốn.

Tiêu Kỳ của nàng là một nam nhân đại danh đỉnh đỉnh, đội trời đạp đất, là người xem trọng tình cảm, tuyệt đối không thể là người đàn ông này.

Nàng trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nói: "Tôi không rảnh rỗi cùng anh chơi đùa."
Cùng với câu nói, nàng ra sức tránh khỏi bàn tay đang giữ chặt cằm nàng, hòng thoát khỏi sự đụng chạm của hắn.

Đáng tiếc lại không được như nàng mong muốn.

Lăng Kỳ tay nắm cằm nàng càng siết chặt hơn, cánh tay còn lại nhanh chóng vòng qua chiếc eo mảnh khảnh của nàng, ghì chặt lấy khiến nàng áp sát vào người hắn, cùng hắn mắt đối mắt.

"Tôi không đùa! Tôi đối với em là thật lòng!"
Bị hắn siết chặt eo, nàng càng thêm ra sức vùng vẫy nhưng chỉ như trứng chọi đá.

Cánh tay hắn quá cứng rắn, nàng không cách nào thoát khỏi gọng kìm của hắn.

Nàng tiếp tục trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nói: "Anh buông ra!"
Hơi thở của nàng gần trong gang tấc, hương thơm của nàng quanh quẩn bên chóp mũi khiến hắn thật sự mê luyến.

Hắn dường như đã không còn đủ tỉnh táo để kìm hãm chính mình.


Sự nhớ nhung kìm nén bấy lâu bộc phát trong chốc lát, hắn như kẻ khát cầu tình yêu bị dục vọng của chính mình dần dần cắn nuốt lý trí đến không còn một mảnh.

Hắn nhanh chóng cúi đầu phủ lên đôi môi kiều diễm đang khép khép mở mở như đang mời gọi hắn yêu thương.

Hai cánh môi bất ngờ bị phủ lên, nàng nhất thời trở nên bàng hoàng chết lặng tại chỗ.

Đến khi chiếc lưỡi của hắn nhẹ nhàng quét qua môi nàng, sự ẩm ướt đánh động đến thần trí mới khiến nàng tỉnh táo.

Dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra nhưng cũng chẳng thể nào xoay chuyển dù chỉ một chút, nàng vẫn bị hắn ôm chặt, môi nàng vẫn bị hắn quấn lấy không buông.

Nàng muốn lên tiếng, hạ cánh môi cử động từ từ hé mở.

Lăng Kỳ chớp lấy thời cơ, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào cạy mở hàm răng của nàng, khuấy đảo bên trong khoang miệng, quấn lấy cái lưỡi đinh hương của nàng, hút hết mật ngọt của nàng không chừa lại chút nào.

Nàng trúc trắc lắc đầu, bàn tay của hắn đang giữ cằm nàng chợt buông ra, di chuyển đến sau đầu nàng, giữ chặt, ấn mạnh khiến cho nụ hôn càng thêm sâu.

Cơ Tuyết khóc không thành tiếng.

Sống hơn hai mươi năm trên đời, đây là lần đầu tiên nàng bị nam nhân cưỡng hôn, lại còn là nam nhân lần đầu gặp mặt.

Nàng từ khi nào càng sống càng thụt lùi như thế này?
Người đàn ông này quá mức đáng sợ rồi.


Lần đầu tiên gặp mà nàng đã bị cưỡng hôn, lần thứ hai gặp có phải hay không sẽ bị cưỡng bức?
Nàng nhất thời bị chính cái ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ.

Không được, không thể để cho hắn muốn làm gì thì làm.

Tìm về chút lý trí còn sót lại, nàng dùng hết sức cắn xuống.

Đầu lưỡi truyền đến cơn đau cùng với mùi máu tanh khiến Lăng Kỳ hồi thần, tức thời buông nàng ra.

Cơ Tuyết như được giải thoát khỏi móng vuốt sói, nhanh chóng lùi về sau vài bước, ra sức lau sạch môi cùng máu của hắn đang đọng lại nơi khoé miệng.

Mặc dù biết bản thân đã không thể kiềm chế mà cưỡng bách nàng, nhưng nhìn đến hành động ra sức chà sát môi của nàng hệt như cọ rửa thứ gì đó dơ bẩn lại khiến hắn mất đi lý trí.

Hắn cười tự giễu, đưa tay lên lau vệt máu chảy ra từ khoang miệng chính mình.

Sự đau đớn nơi đầu lưỡi biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại là sự đau đớn nơi lồng ngực, đau đến tê tâm liệt phế.

Lăng Kỳ ánh mắt trở nên đờ đẫn, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười lạnh: "Tôi hôn em khiến em ghê tởm đến như vậy sao?"
Hai tay Cơ Tuyết siết chặt, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay truyền đến sự đau nhói mới khiến thần trí nàng tỉnh táo.

Bắn ánh mắt sắc lạnh về phía người đàn ông trước mặt, nàng hét lên: "Phải, anh thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm.

Tôi ước gì mình đã không đến nơi này."
Lăng Kỳ cười phá lên, từng bước tiến về phía nàng, ánh mắt khóa chặt nhất cử nhất động của nàng khiến nàng cảm thấy sợ hãi tột độ, theo từng bước di chuyển của hắn mà lùi về phía sau.

Đến khi lưng nàng đã chạm vào cánh cửa, ánh mắt nàng loé lên rồi quay lưng lại hòng mở cửa chạy trốn.

Đáng tiếc kết quả lại không được như nàng mong muốn, bởi vì cánh tay rắn chắc của người đàn ông phía sau đã nhanh chóng chặn lại không cho nàng có cơ hội mở cánh cửa kia.


Cơ Tuyết chết lặng tại chỗ.

Hôm nay chẳng lẽ nàng định sẵn sẽ bị người đàn ông này lăng nhục hay sao?
Thấy nàng không còn động tĩnh gì nữa, hai cánh tay của hắn rời khỏi cánh cửa, liền sau đó vòng qua chiếc eo mảnh khảnh của nàng, ôm chặt, cằm gác lên vai nàng, như muốn khảm sâu nàng vào người hắn không xa không rời.

Cơ Tuyết bị hành động bất ngờ của hắn làm cho càng thêm hoảng sợ, cố gắng vùng vẫy muốn thoát khỏi nhưng vẫn không thể xoay chuyển dù chỉ một chút.

Nàng kêu gào thảm thiết: "Xin anh, buông tha cho tôi đi!"
Lăng Kỳ nghe thanh âm nức nở của nàng chợt cảm thấy đau lòng không thôi.

Hắn chưa từng nghĩ sẽ làm nàng hoảng sợ, càng không nghĩ đến sẽ khiến nàng chán ghét đến như vậy, chỉ là hắn không thể khống chế chính mình không muốn nàng.

Nhắm mắt cảm nhận hơi ấm của người trong lòng, Lăng Kỳ hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Để tôi ôm em một lát, sau đó tôi sẽ để em đi."
Cơ Tuyết như nghe được lệnh đặc xá, không hiểu sao nàng lại tin tưởng mà dừng hẳn mọi sự vùng vẫy của chính mình, bất động tại chỗ mặc cho người đàn ông phía sau muốn làm gì thì làm.

Hắn cũng không có thêm hành động khác, chỉ lẳng lặng ôm nàng, cũng không nói thêm bất cứ lời nào.

Không lâu sau đó, Lăng Kỳ cũng thu cánh tay lại, lùi về sau hai bước.

Cơ Tuyết vẫn trong trạng thái phòng bị chưa hề lơi lỏng, ngay lúc này nàng liền chớp lấy thời cơ, nhanh chóng mở cửa chạy nhanh ra ngoài mà không hề quay đầu nhìn lại.

Nhìn theo bóng lưng chạy chối chết của nàng, hắn như muốn ngã quỵ, cười vang thành tiếng nhưng nơi lồng ngực lại như bị hàng ngàn hàng vạn mũi tên bén nhọn cắm sâu vào, đau đớn tâm can.

Sự đau đớn này cũng không khác gì cái ngày nàng rời bỏ hắn mà đi, đau đến nỗi chỉ muốn chết đi cho xong.

Hắn sai rồi sao? Hắn đã khiến nàng bị tổn thương rồi sao? Nàng sẽ lại một lần nữa bỏ mặc hắn có phải không?.

Bình Luận (0)
Comment