Cẩm Tú Đan Hoa

Chương 19

Lúc Thẩm Lập Ngôn mới tìm được Đan Niên và Thẩm Ngọc, mặt mày âm trầm dễ sợ, làm trái tim nhỏ của Đan Niên phù phù nhảy nửa ngày. Thẩm Ngọc cũng sớm bày ra tư thế thấy chết không sờn, lường trước lần này khó tránh thoát một trần đòn.

Không ngờ Thẩm Lập Ngôn chỉ khiển trách vài câu, dặn dò Thẩm Ngọc và Tiểu Thạch về sau phải nắm chặt nghiệp học, bất luận buổi sáng buổi chiều đều phải ở nhà đọc sách. Đan Niên cũng đã đến tuổi có thể đọc sách học viết chữ, phải đi học với hai ca ca.

Thẩm Ngọc chường cái mặt than khóc thảm thiết với Đan Niên, nam hài tử bảy tám tuổi bị tước đoạt quyền chạy chơi như điên, so với việc xử hắn tử hình, thực ra không có gì khác.

Đan Niên cũng không có tâm tư để ý tới ca ca, nàng sớm đã muốn đi học. Xuyên không đến nơi này đã ba bốn năm, nàng vô luận nói bóng nói gió thế nào cũng không có cơ hội biết bây giờ là triều đại nào.

Mớ sách mà Thẩm Ngọc và Tiểu Thạch học đều là sách vỡ lòng, nàng cũng từng vụng trộm lật xem, nhưng chỉ nói vài thứ vụn vặt linh tinh, căn bản không có gì giúp nàng nhận thức thế giới này.

Cuốn sách địa lý tình cờ đọc được lúc chuyển nhà chỉ nêu một phần địa khu, nàng lại chẳng nhận ra cái địa danh nào, từ đầu không nhìn ra cái căn nguyên.

Sáng sớm hôm sau, đang mơ mơ màng màng, Đan Niên bị một giọng nữ cao vút sắc nhọn đánh thức.

Chờ nàng tỉnh lại, liền nhìn thấy Thẩm Ngọc mặt mày hưng phấn ghé vào trước giường của nàng, “Muội muội, không xong. Ruột Già thật sự chạy tới đất nhà thím Đại Hoa tìm thỏ, hiện tại thím Đại Hoa đang ở trước cửa nhà Ruột Già mắng chửi người đó a!”

Đan Niên nghe mà vẻ mặt đầy hắc tuyến, nhà Ruột Già và nhà của nàng ở hai đầu của thôn, ấy vậy mà tiếng mắng người của thím Đại Hoa khi truyền đến nhà nàng vẫn trung khí mười phần như thường, từng chữ rành mạch rõ ràng, thật sự không hổ là “Nữ Bạo Long” phiên bản cổ đại.

Tên tiểu tử Thẩm Ngọc này còn có nhàn tâm ở trong này vụng trộm vui vẻ, chờ Bé Mập bị bắt khai ra, hai cái nữ Bạo Long kia khẳng định quay đầu phun lửa sang nhà bọn họ.

“Vậy làm sao bây giờ? Thẩm Văn…” Đan Niên thấy ca ca mình nhướn mày lên, vội vàng sửa miệng, “Cái tên Ruột Già đó khẳng định khai ra chuyện ngươi lừa hắn.” Bé Mập có một cái tên nhã nhặn nghiêm trọng không phù hợp với hình tượng của hắn: “Thẩm Văn”.

Thẩm Ngọc cũng giương mắt nhìn xa xa, uy lực nữ Bạo Long cũng không phải là chỉ nghe nghe là coi như xong. Nghĩ ngợi hồi lâu, kéo Đan Niên rời giường, chuồn đi xem.

Hai người thừa dịp Thẩm Lập Ngôn đang luyện võ trong hậu viện, Tuệ Nương đang làm điểm tâm trong nhà bếp, chạy ra khỏi đại môn, thẳng đến nhà “Ruột Già”.

Sáng sớm mặt trời lóe kim quang, rừng bạch dương hai bên đường bị gió thổi rầm rầm âm vang, nhà nhà bốc lên khói bếp nhàn nhạt.

Đan Niên chân ngắn, bị Thẩm Ngọc dắt một đường chạy như điên, không rảnh thưởng thức này đó. Nếu Ruột Già cứ khăng khăng là Thẩm Ngọc xúi bẩy hắn, hai cái nữ Bạo Long thím Đại Hoa và Trương thị thế nào cũng hợp lại đến nháo nhà bọn họ, Thẩm Lập Ngôn nhất định sẽ giáo huấn Thẩm Ngọc một trận ra trò.

Đi đến cửa nhà Ruột Già, sớm đã có một đám người trong thôn vây quanh xem náo nhiệt, Thẩm Ngọc kéo tay Đan Niên, chui vào trong đám người. Thím Đại Hoa ưỡn cao bộ ngực to mọng, tay chỉ vào cửa, nước miếng bay tứ tung chửi bậy: “Đồ ranh con nhà con, đều học tinh ranh, lại không quản giáo, suốt ngạy nhạy long nhong!”

“Thượng bất chính hạ tắc loạn, lão tử chiếm đất nhà người ta không trả, nuôi không ra vật gì tốt!” Thím Đại Hoa thẩm lau mồ hôi trên mặt, tiếp tục cố lên.

Trương thị cầm cây chổi lớn, uy vũ đứng chắn trước cửa, gương mặt đen gầy, hai mắt trừng trợn trắng. “Thứ đàn bà chanh chua không biết xấu hổ! Sáng tinh mơ đến nhà ta cửa thúi lắm!” Trương thị tuy rằng người ngợm nhỏ gầy nhưng khí thế không chút nào thua thím Đại Hoa.

Đan Niên khẽ nhẹ nhàng thở ra, xem ra Trương thị có tâm che chở con, căn bản không để con đi ra. Bất quá xem tư thế kia của Trương thị, khẳng định xong việc sẽ tìm Bé Mập hỏi rõ sao lại thế này.

Đan Niên đoán ông cậu Triệu Phúc của Toàn Thư Tử đã nói trước với bọn họ, mấy năm qua này hai nhà luôn bình an vô sự, huống hồ bởi vì chuyện thổ địa, nhà Bé Mập bị đuối lý trước, phỏng chừng sẽ không thể bởi vì chuyện nghịch ngợm giữa mấy đứa nhỏ mà đến tìm phiền toái.

Chỉ cần hai nữ Bạo Long không đem lửa phun qua nhà mình, một mình Trương thị sẽ không tạo nổi sóng gió gì, Đan Niên liền cám ơn trời đất.

Lại nhìn thím Đại Hoa bị người ta trách móc xong, vuốt vuốt tay áo, chống nạnh, “Con nhà ngươi đạp hư lúa mạch nhà ta, ngươi còn ở đó nói này nói nọ! Đền lúa mạch nhà ta mau!”

Trương thị bên này không nhường bước chút nào, “Ngươi nói con ta đạp hư lúa mạch nhà ngươi, ai nhìn thấy? Đứa nhỏ trong thôn nhiều như vậy, sao ngươi không nói là con nhà người khác, ngươi chỉ là thấy nhà ta dễ khi dễ!”

“Thằng con nhà ngươi suốt ngày đi gây họa, trừ hắn ra, còn nhà khác dạy ra thứ con như vậy! Thượng bất chính hạ tắc loạn!”

Trương thị nổi giận, chỉ ngón tay vào mặt thím Đại Hoa, “Ngươi lặp lại lần nữa, ai thượng bất chính hạ tắc loạn?”

“Ngươi dám nói nhà ngươi không làm việc gì trái với lương tâm? Lần trước vườn rau nhà ta bị thiếu mười mấy trái cà, có đến mấy người đều nói thấy ngươi đi vòng vòng gần vườn rau nhà ta cho tới trưa, ngươi dám nói không phải ngươi trộm?” Thím Đại Hoa chịu không nổi kích thích, giũ ra chuyện cũ lâu năm.

Trương thị rướn cổ, “Vườn rau nhà ngươi thiếu đồ, thế nào liền vô lại nói là ta làm? Năm trước đệ đệ ngươi thành thân, mượn nhà ta mười cân gạo trắng với hai mươi trứng gà, ta đưa cho ngươi là loại gạo trắng tốt nhất, ngươi chỉ trả tám cân mì, lại là mì cũ!”

Thím Đại Hoa mặt đỏ tai hồng, “Ngươi thúi lắm! Trứng gà ngươi cho, mười cái hết năm là thúi!”

Trương thị bị nói trúng, có chút đuối lý, văn không được liền bắt đầu dùng đến võ, nắm chắc cây chổi lớn trong tay bắt đầu đuổi người, mắng: “Lão nương đưa trứng gà cho ngươi đều là trứng tốt, miệng chó không sạch sẽ đầy phân, dám đến nhà Trương Quế ta gây sự, cũng không cân nhắc xem phân lượng của mình! Có bản lĩnh gọi nam nhân nhà ngươi đến!”

Thím Đại Hoa ngộ ra Trương thị tiếu tưởng nam nhân nhà mình đã lâu, thân thể to mọng lập tức giương nanh múa vuốt đánh tiếp, “Trương Quế, ngươi thì tính cái gì đó, còn dám tiếu tưởng nam nhân nhà ta? Là người ngoài thôn gả tới, tưởng lão nương sợ ngươi sao! Lão nương liều mạng với ngươi!”

Trương thị lại thế nào xấu tính, cũng không thể dễ dàng tha thứ người khác làm bẩn danh dự mình, thù mới hận cũ cùng nhau bạo phát. Thoáng chốc, hai thân ảnh một phì một gầy liền rối rắm thành một khối.

Đan Niên xem mùi ngon, Trương thị mồm mép tuy lợi hại, nhưng về khoản đánh nhau tuyệt đối không phải đối thủ của thím Đại Hoa, tấm thân kia của thím Đại Hoa ước chừng nặng gấp hai Trương thị. Bất quá Trương thị hơn ở chỗ thân thể linh hoạt, hai bàn tay lợi hại tóm đến đâu trúng đến đó.

Hai nữ nhân tóc tai bù xù, ngươi níu chặt tóc của ta, ta cầm lấy mặt của ngươi, chân còn không ngừng chào hỏi trên thân đối phương, trên người trên mặt tất cả đều là bùn đất, hai mắt phun lửa nhìn đối phương.

Ngay tại đang lúc đánh nhau túi bụi, trong đám người có một hán tử khỏe mạnh vội vã đi ra, kéo thím Đại Hoa từ trên mặt đất dậy. Thím Đại Hoa bị hán tử khỏe mạnh kia từ phía sau lưng ôm lấy, vừa ra sức đá cừu địch vừa mắng: “Đồ tiện phụ, dám mơ tưởng nam nhân của ta!”

Trương thị thấy Thím Đại Hoa có người đến giúp đỡ, liền đặt mông ngồi dưới đất, bắt đầu màn khóc lóc: “Đồ ăn mày không có lương tâm, hai người các ngươi thấy nam nhân nhà ta không ở nhà liền tới cửa khi dễ! Chờ ta nam nhân trở lại…”

Thím Đại Hoa còn muốn tiến lên trách móc hai câu, bị trượng phu của mình mặt lạnh mắng vài câu, lôi kéo Thím Đại Hoa vội vàng rời khỏi.

Đan Niên thấy náo nhiệt xem chừng đã hết, nhẩm tính giờ này Thẩm Lập Ngôn và Tuệ Nương chắc đã xong việc, nếu tìm không thấy hai đứa nhỏ sẽ đến lượt họ nóng nảy. Nhẹ nhàng kéo tay Thẩm Ngọc, hai đứa nhỏ xuyên qua đám người, lặng lẽ theo đường cũ chạy về nhà.

Nguyên tưởng rằng việc này cứ như vậy đi qua, không nghĩ tới lúc ăn xong điểm tâm, Tiểu Thạch đến học, Đan Niên cảm thấy có gì đó không đúng.

Trên tóc Tiểu Thạch rõ ràng có dấu bùn, má trái và trán sưng đỏ một tảng lớn, y phục trên người cũng có chút xé rách.

Chờ Thẩm Lập Ngôn kêu bọn họ dựa theo bảng chữ mẫu luyện chữ xong rồi đi, Đan Niên đi tới hỏi: “Thạch ca ca, trên người ca ca là thế nào?”

Thẩm Ngọc luyện chữ bên cạnh cũng ngừng lại, Ngô thị rất yêu sạch sẽ, mỗi lần đều sửa soạn cho Tiểu Thạch ngay ngắn chỉnh tề mới để cho hắn ra khỏi nhà. Liền tính là Ngô thị tối qua tức giận đánh Tiểu Thạch vài cái, cũng sẽ không thể có thương tổn trên mặt như hiện tại.

Tiểu Thạch sờ sờ mặt, “Không có việc gì.”

Đan Niên nghĩ nghĩ, khẳng định hỏi: “Là Ruột Già đánh?”

Tiểu Thạch chỉ ngại ngùng cười cười, xem như chấp nhận, thấy Thẩm Ngọc và Đan Niên đều nhìn mình, “Nhanh luyện chữ đi, lát nữa Trầm bá bá sẽ đến kiểm tra.”

Thẩm Ngọc và Đan Niên có chút bực mình, nhà bọn họ ở trong thôn xem như phú hộ, có ruộng có tá điền, Bé Mập không dám đối phó Thẩm Ngọc, mượn Tiểu Thạch để xì hơi.

Lần này là người nhà mình làm chuyện xấu, lại khiến Tiểu Thạch đến gánh hậu quả. Đan Niên nghĩ tới nghĩ lui, thật tình không thể xử Bé Mập thế nào. Bé Mập một thân đầy thịt, dư sức đánh hai con khỉ khô như Thẩm Ngọc và Tiểu Thạch.

Em Bé Mập là Tiểu Hắc, thoạt nhìn lớn hơn nàng một hai tuổi, đối phó với Đan Niên cũng khẳng định không thành vấn đề. Bấm ngón tay tính tính, hai chọi ba, nhà người ta thế nào cũng có thể thoải mái thắng.



Trồng xong đợt lúa mạch mùa thu, Tuệ Nương và Thẩm Lập Ngôn mới rảnh rỗi nghỉ ngơi thở lấy sức. Tuệ Nương nhìn không nổi cảnh tiểu nữ nhi cả ngày nhàn rỗi đảo quanh Thẩm Ngọc và Tiểu Thạch, đành kéo Đan Niên đi ra, ngồi dưới bóng cây trong sân, cho Đan Niên mấy sợi chỉ và kim chuẩn bị sẵn, cắt vài món quần áo cũ làm vải, bắt đầu cho Đan Niên luyện tập học may vá thêu thùa.

Đan Niên học hết sức nghiêm cẩn, thời đại này không có mấy thứ máy may hiện đại, làm quần áo chỉ có thể trước đến chợ mua vải, mua về lại do nữ nhân trong nhà may quần áo. Bất kể là quần áo hay túi tiền, đều là từng mũi kim sợi chỉ may thành.

Trên TV, thấy cảnh động một chút là ra cửa hàng tơ lụa chọn loại tốt nhất, kêu thợ may tới cửa tuỳ cơ ứng biến, đều là người nhà có tiền. Rất nhiều nông hộ, đến vải cũng là trong nhà tự dệt, sau đó đến phường nhuộm đi nhuộm màu về làm quần áo.

Nếu bản thân mình học xong mấy thứ này, ít nhất về sau may vài món quần áo hay hầu bao đều được, không có chỗ gì hỏng.

Nhà Đan Niên như vậy đã xem như tốt lắm, hàng năm có hai bộ quần áo mới để mặc. Có nhiều nhà, giống như nhà lão Vương làm thuê dài hạn cho nhà Đan Niên, một nhà mấy miệng ăn quanh năm suốt tháng chỉ có manh áo vải đầy mụn vá, đến lúc thật sự không thể mặc nổi, còn phải cắt thành từng tấm vải nhỏ làm đế giày.

Tay nghề Tuệ Nương thật sự tốt lắm. Anh Tử – một cô gái nhỏ thường xuyên dắt cô chị Chu thị vốn ít ra ngoài, đến nhìn Tuệ Nương thêu hoa thêu chim, khen không dứt miệng. Chịu không nổi Anh Tử đeo bám dai dẳng, Tuệ Nương đành đáp ứng lúc Anh Tử xuất giá sẽ thuê tặng nàng một bộ gối uyên ương.

Tuệ Nương giảng giải cho Đan Niên các loại kim, từ loại kim thêu hoa đến loại kim to may chăn. Mỗi loại kim sử dụng cũng không giống nhau, muốn thêu ra hoa cỏ xinh đẹp, phải dùng dùng loại kim nhỏ dùng riêng để thêu hoa.

Tuệ Nương làm mẫu cách đâm kim, chọn kim cỡ trung bình, cho nàng trước học cách may vá quần áo, nhiệm vụ cũng rất đơn giản, làm sao không để lộ đường may cùng đầu sợi chỉ ở bên ngoài quần áo.

Nhiệm vụ thoạt nhìn đơn giản, đến khi thực sự làm, Đan Niên mới thấy khó. Nàng vẫn chưa tới bốn tuổi, tay còn chưa có sức, thường xuyên cầm không vững cây kim, chờ học xong như thế nào cách giấu mũi kim, ngón tay lại thường xuyên bị kim đâm. Quần áo may ra nhăn nhăn nhúm nhúm, muốn luyện đến trình độ của Tuệ Nương, đúng là gánh nặng đường xa.
Bình Luận (0)
Comment