Cẩm Tú Đan Hoa

Chương 20

Vài năm trước, Thẩm Lập Ngôn đáp ứng thỉnh cầu của Đan Niên, tìm tá điền lão Vương trồng mấy cây cây đào và cây hạnh. Đến năm nay, những cây ăn quả đã trồng giờ đã bắt đầu kết quả. Hôm nay, sau giờ luyện chữ buổi sáng, Thẩm Lập Ngôn liền dẫn Thẩm Ngọc và Tiểu Thạch hái một sọt quả đào và hạnh trở về.

Thời này, trái đào đều là đào lông, ngoài da có phủ một tầng lông xù, phải rửa rất lâu mới làm rụng hết đống lông đó đi, nếu không cẩn thận để da chạm vào lông, có thể sẽ bị ngứa đến nửa ngày. Đan Niên vô cùng hoài niệm loại đào da kiếp trước, không biết thời này đã tạo ra loại giống này chưa.

Đan Niên chọn mấy trái chín lớn để dành cho nhà mình, những trái còn dư thì khăn gói lại, cho Tiểu Thạch nhét vào trong túi xách, vụng trộm đem chia cho Ngô thị ăn cùng.

Trong nhà Tiểu Thạch có nhiều đứa nhỏ, Đan Niên đã gặp qua mấy đứa đó, một đám cứ như là sói đói, nếu lấy đào ra chia, bao nhiêu cũng không đủ.

Tuệ Nương lại chọn vài trái chín một nửa, để trong một cái sọt, đưa cho Thẩm Ngọc và Đan Niên đem đến tặng nhà tộc trưởng. Cả nhà bọn họ ở đây, ngay cả một người thân thích trực hệ đều không có, bởi vậy nịnh bợ tộc trưởng cho luôn luôn đúng. Còn những trái bị sâu đục thì ném ra hậu viện cho gà ăn.

Hai đứa nhỏ phấn nộn ôm một sọt trái cây đứng trước mặt tộc trưởng, hơi có chút cảm giác Kim Đồng Ngọc Nữ đưa bảo vào cửa. Mặc kệ là hoa quả có non tươi hay không, ngay cả người chỉ có chút mê tín cũng nghĩ đây hẳn là đồ tốt, tộc Trường hớn hở đến mức râu cũng run lên một cái.

Thẩm Ngọc và Đan Niên không rõ lắm vì sao chỉ đưa một sọt hoa quả lãi khiến cho lão tộc trưởng cao hứng thành như vậy, đành ù ù cạc cạc về nhà.

Còn dư lại vài trái chỉ bị sâu đục vài lỗ, Tuệ Nương đặt tại trong nhà, ai tới la cà liền cho người đó mấy trái.

Đan Niên vốn nghĩ cây ăn quả sau khi kết quả, có thể đem bán trái cây được mấy đồng tiền, cuộc sống trong nhà tuy rằng không phát sầu, nhưng mọi chuyện đều phải tự thân tự lực, Thẩm Lập Ngôn mỗi ngày đều phải ra ruộng cùng nhóm tá điền làm việc cực lực, Tuệ Nương cũng phải tự lo liệu gia vụ.

Đan Niên muốn giảm bớt gánh nặng bọn họ một chút, chí hướng của nàng là cuộc sống sâu gạo cơm tới há mồm áo đến vươn tay, tình huống thực tế còn cách yêu cầu của nàng rất xa a, còn cần phải nghĩ biện pháp kiếm tiền.

Thẩm gia trang và vài thôn trang phụ cận mấy ngày nữa sẽ họp chợ, trước kia bởi vì Đan Niên quá nhỏ, chuyện đi chợ mua đồ đều là Thẩm Lập Ngôn một mình ôm lấy mọi việc.

Đợi đến khi Đan Niên lớn một chút, mấy thôn phụ cận lại phát sinh chuyện mấy đứa nhỏ hai ba tuổi bị bắt cóc. Tuệ Nương cảm thấy Đan Niên quá nhỏ, sợ dẫn ra ngoài sẽ bị bọn buôn người cướp đi, nên luôn luôn xem dưới mí mắt, không cho nàng đi xa quá Thẩm gia trang.

Đan Niên thử thăm dò nói với Tuệ Nương, “Nương, chúng ta đem trái cây lên chợ bán đi.” Tuệ Nương vừa làm đáy giày vừa đùa với nàng, “Ai đi bán a? Tiểu Đan Niên của chúng ta đi bán được không?” Từ đầu đã đem đề nghị của Đan Niên không quan trọng.

Đan Niên có chút nhụt chí, bất quá Tuệ Nương nói cũng có đạo lí. Nông thôn nhà trước nhà sau, rất nhiều nhà có trồng cây ăn quả, loại hàng trái cây tươi này đều có để tự bản thân mình ăn, chưa thấy qua có ai đem đi bán. Xem ra còn phải nghĩ biện pháp khác để kiếm tiền.

Lúc xế chiều Đan Niên ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tuệ Nương, tiếp tục luyện tập may vá quần áo. Hiện tại Đan Niên đã tiến bộ rất nhiều, đường may tinh mịn, tay cũng ổn định hơn.

Tuệ Nương cắt tấm áo choàng sa tanh cũ của mình thành nhiều miếng nhỏ, để dành cho Đan Niên luyện tập.

Đan Niên dựa vào trí nhớ của kiếp trước, dùng cây bút mảnh vẽ chân mày của Tuệ Nương vẽ ra vài kiểu hoa hoạt hình, rồi dùng chỉ thêu màu sắc rực rỡ thử thêu lên. Tuệ Nương thấy có vẻ thú vị, cũng tùy Đan Niên chơi đùa.

Đan Niên còn chưa ngồi thêu được bao lâu, thì có khách không mời mà đến. Nguyên lai là Trương thị dẫn con gái nàng ta đến la cà.

Đan Niên chán ghét cặp mẹ con này vô cùng, Trương thị vừa vào là tròng mắt xoay vòng lưu chuyển, ngữ khí chua lè chua lét, thôn đông thôn tây đều bị lưỡi của nàng ta nhai mấy lần.

Có mấy lần nghe Chu thị nói, Trương thị huyên thuyên trước mặt mấy cô con dâu trong thôn, nói Thẩm Lập Ngôn và Tuệ Nương không biết đã thu biết bao nhiêu ưu việt của Ngô thị mới chịu dạy Tiểu Thạch.

Con gái của Trương thị là Thẩm Mai lại càng không được Đan Niên ưa thích, mỗi lần tới là tròng mắt con bé này cứ như là dính vào người Thẩm Ngọc, có kéo đều kéo không ra. Thẩm Ngọc kế thừa diện mạo của Thẩm Lập Ngôn, người ngợm bộ dáng đẹp mắt, tính cách lại hoạt bát, so với bọn dã tiểu tử cả người đầy bùn, quả thực chính là hạc trong bầy gà.

Trong mắt Đan Niên, ca ca nhà mình mặc dù có thời điểm ngốc hồ hồ, nhưng luôn là người tốt nhất. Nhìn đến ánh mắt khẩn thiết của Thẩm Mai nhìn Thẩm Ngọc, liền cảm thấy mất hứng, ngầm đặt riêng cho em gái Bé Mập một biệt danh: “Tiểu Hắc Mai”.

Lúc này nhìn thấy Trương thị dẫn Tiểu Hắc Mai vào sân, Đan Niên rõ ràng xoay người qua một bên, làm bộ như không thấy họ.

Tuệ Nương không có cách nào, đành đứng lên chào hỏi Trương thị, kéo hai cái ghế cho Trương thị và Tiểu Hắc Mai ngồi.

Trương thị thấy Đan Niên ngồi một bên mân mê kim chỉ, thân thiết chào hỏi nói: “Đan Niên cũng học nữ công?” Đi tới gần thấy khối vải trong tay Đan Niên, mặc dù là vải cũ, không còn sáng bóng, nhưng liếc mắt một cái có thể nhìn ra là loại vải thượng hạng, Trương thị há to mồm thở dài: “Đan Niên, con mới học thêu hoa mà đã dùng sa tanh để thêu a?”

Đan Niên liên cũng không ngẩng đầu lên một chút, Trương thị bị bỏ quên tẻ ngắt, ngượng ngùng cười nói: “Rốt cuộc là kinh thành tới, từ nhỏ đã khéo tay.”

Tiểu Hắc Mai mang cái mặt tham tướng nhìn quả đào trên bàn nhỏ, Tuệ Nương lấy vài quả nhét vào lòng Tiểu Hắc Mai. Tiểu Hắc Mai hít hít chảy ra nước miếng, lấy tay áo xoa xoa quả đào, đưa lên miệng liền cắn.

Đan Niên trong lòng âm thầm mắng: “Hệt một cái đức hạnh như ca của ngươi, không tiền đồ!”

Trương thị khen xong rồi không nói lời nào, Tuệ Nương cũng không nói tiếp với nàng, tiếp tục làm giày. Trương thị đứng một bên do dự một lúc lâu, “Lập Ngôn tẩu tử, ta nghe người ta nói, tay nghề ngươi khá tốt, thêu hoa thêu chim a, đều giống như sống thật.”

Tuệ Nương cười nhạt nói: “Nghe ai truyền bậy như vậy? Tay nghề của ta, vốn không lên được mặt bàn.”

“Sao có thể a? Ta xem tay nghề của tẩu tử, ngay cả tiệm may trên trấn đều so ra kém.” Trương thị gượng cười dùng lời hay.

Đan Niên có chút hồ đồ, Trương thị mỗi lần tới đều là nước miếng bay tứ tung nói chuyện hương thân hàng xóm, hôm nay lại tới nói chuyện này rốt cuộc muốn làm gì.

Trương thị thấy Tuệ Nương chỉ cười nhạt cúi đầu làm giày, không đáp lời, lại không cam lòng xách ghế nhích lại gần Tuệ Nương, nói: “Tẩu tử, ta có câu hỏi không biết có nên hỏi không.”

Đan Niên không quen nhìn lão bà da mặt dày này quấy rầy mẹ mình, hừ một tiếng tiếp lời, “Nếu biết không nên hỏi, còn hỏi cái gì?”

Trương thị nghe vậy, vừa định đứng lên chống nạnh mắng chửi người, lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, cười mỉa nói: “Ngươi xem, tiểu khuê nữ Đan Niên này, từ nhỏ đã là đứa nhanh mồm nhanh miệng.”

Lại xoay người nói với Tuệ Nương: “Muội tử, ta nghe nói mẹ Tiểu Thạch tặng cho nhà các ngươi không ít thứ tốt a, có chuyện này không?”

Tuệ Nương nghe mà tức giận trong lòng, buông giày, lạnh lùng nói: “Toàn Thư tẩu tử là từ đâu nghe được lời nói bậy đó?”

Trương thị vừa thấy Tuệ Nương nổi giận, vội vàng cười làm lành: “Lập Ngôn tẩu tử đừng nóng vội, ta cũng là nghe nói. Hai ngày trước, bà nội Tiểu Thạch đánh mẹ Tiểu Thạch, nói là trước khi cha Tiểu Thạch rời nhà có để lại mấy trăm đồng tiền, đều bị mẹ Tiểu Thạch tiêu pha sạch sẻ. Ta nghĩ, mẹ Tiểu Thạch ngày thường không mua vải không mua ăn vặt, vậy khẳng định, à không, người nọ nói như vậy, cũng có đạo lí.”

Tuệ Nương quan tâm không phải việc này, “Ngươi nói mẹ Tiểu Thạch bị đánh?”

Trương thị vừa thấy hấp dẫn được lực chú ý của Tuệ Nương, đắc ý nói: “Đúng vậy, khóe miệng đều bị đánh ra máu a. Mẹ chồng của nàng ta cũng không phải là thứ tốt lành, còn gọi thêm hai cô con dâu và hai khuê nữ, xúm lại cùng đánh!”

Đan Niên chấn kinh rồi, nàng căn bản không có cách nào tưởng tượng Ngô thị nhu nhược bị đánh hội đồng sẽ thảm đến thế nào. Nữ tử cổ đại sau khi gả đến nhà chồng, trượng phu không ở nhà, cha mẹ chồng chính là bầu trời của nàng. Liền tính là trượng phu ở đây, cha mẹ chồng cũng chưa chắc sẽ đối tốt với nàng dâu bao nhiêu.

Mặt Tiểu Thạch mấy ngày nay cũng mất tươi cười, làm bài thường xuyên mắc lỗi, nàng còn tưởng rằng là tiểu hài tử đến thời kì học tập uể oải, nguyên lai là trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy.

Tuệ Nương trong lòng cũng loạn ào ào, nếu cha mẹ chồng Tiểu Thạch tưởng rằng Ngô thị đem toàn bộ tiền cho nhà mình mới đánh Ngô thị, bọn họ có phải là nên đến nhà Tiểu Thạch giải thích một chút, miễn cho Ngô thị lại bị đánh. Trong lúc nhất thời nghĩ không ra chủ ý, vẫn là quyết định chờ Thẩm Lập Ngôn về nhà lại nói.

Tuệ Nương thấy Trương thị mặt mày hưng phấn, cảm giác chán ghét chợt lóe lên, “Toàn Thư tẩu tử, Tiểu Thạch tới đây đọc sách học chữ, đó là vì mẹ Tiểu Thạch tín nhiệm Lập Ngôn nhà ta. Hơn nữa, đến đây hai tiểu hài tử cũng làm bạn học với nhau, học cũng thêm mạnh mẽ. Làm sao có thể đòi tiền người ta?! Nếu ta biết là tên da mặt dày nào ở sau lưng nói huyên thuyên, làm hỏng thanh danh hai nhà chúng ta, thì đừng trách ta không niệm tình cảm hương thân!”

Trương thị bị nghẹn, thuận khẩu khí, trang mô tác dạng hùa theo lời Tuệ Nương, “Ta cũng nói với người ta rồi đó thôi, Lập Ngôn tẩu tử là hạng người gì, sao có thể lấy tiền hương thân đâu! Nhất định là lầm.”

Sau đó, Trương thị lại thần bí hề hề nói: “Nghe nói mẹ chồng nàng ta đánh nàng, là vì nàng cứ lấy tiền giúp đỡ nhà mẹ đẻ, nhà mẹ nàng chỉ một người anh, chân có bệnh, không làm được việc nặng.”

“Một hồi tiền cho chúng ta, một hồi tiền cho anh trai, ngươi còn biết cái gì?” Tuệ Nương châm chọc nói.

Trương thị bị nói trúng tâm sự, da mặt một hồi đỏ một hồi trắng. Chờ qua xong lại trang mô tác dạng khoa Tuệ Nương làm giày thật khéo.

Gặp Tuệ Nương không quan tâm mình, Trương thị có chút nóng nảy, một phen kéo Tiểu Hắc Mai qua, cười làm lành nói: “Muội tử, đứa khuê nữ này nhà ta và Đan Niên cỡ tuổi nhau, tay nghề của ngươi tốt như vậy, dạy một đứa cũng là dạy, dạy hai đứa cũng là dạy, không bằng thuận tiện cũng dạy Mai tử nhà chúng ta đi!”

Còn chưa chờ Tuệ Nương nói cái gì, Trương thị tát một cái, đánh cho Tiểu Hắc Mai quỳ trước mặt Tuệ Nương, mắng: “Thất thần làm gì, còn không mau cho sư phụ dập đầu!”

Tiểu Hắc Mai còn đang cắn quả đào, thình lình bị mẫu thân tát một cái, quỳ sụp xuống mặt đất, quả đào rơi xuống đất, dính đầy bụi. Nước mắt còn chưa kịp chảy ra, lại bị bộ dạng hung thần ác sát của Trương thị dọa sợ, không dám để ý quả đào bị rớt, vội vàng dập đầu.

Tuệ Nương kéo Tiểu Hắc Mai muốn nàng đứng lên, Tiểu Hắc Mai nhìn thoáng qua Trương thị, nhỏ giọng nói: “Thẩm thẩm dạy con thêu, con liền đứng lên.”

Tuệ Nương nhìn Trương thị, Trương thị cúi đầu nhìn mũi chân mình, không hé răng.

Đan Niên xem hai mẹ con này biểu diễn, thật là làm cho người ta tức giận, Tuệ Nương là người hiền lành, nhất định sẽ đáp ứng.

Quả nhiên, Tuệ Nương không có cách nào, nàng thật sự không nhìn nổi đứa bé gái chỉ cỡ tuổi nữ nhi mình phải quỳ trên mặt đất cầu người, “Thẩm thẩm sẽ dạy con, con trước đứng lên đi.”

Tiểu Hắc Mai nghe Tuệ Nương đáp ứng rồi, vội vàng đứng dậy đi ra sau Trương thị. Đôi mắt nhỏ của Trương thị lóe sáng vẻ tính kế thành công, ngoài miệng lại nói: “Thêm một đứa nhỏ, nhọc ngươi quan tâm!”
Bình Luận (0)
Comment