Cẩm Y Vệ

Chương 347

Tần Lâm nghe Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực bàn tán, bĩu môi xem thường.

Lưu Thủ Hữu là nhân vật thế nào, rõ ràng là lão hồ ly xảo quyệt ranh ma. Sau khi là danh thần vào năm Gia Tĩnh, hiện tại quan hàm đã lên tới Tả Đô Đốc, gia Thái Tử Thái Phó, nắm giữ vững vàng toàn bộ hệ thống Cẩm Y Vệ, há là hạng người mềm yếu khiếp nhược?

Lão hồ ly chơi kế mượn đao giết người, một câu ‘Nhất thời Du Lượng’ đã đổ thêm dầu vào lửa vào mối quan hệ giữa Tần Lâm và Phùng Bang Ninh. Nếu so với Phùng Bang Ninh kiêu ngạo ngang ngược, e rằng Lưu Thủ Hữu còn âm hiểm tàn nhẫn hơn nhiều.

Tần Lâm thầm mắng: lão tử trước có hổ, sau có lang, xem ra chiếc ghế đường thượng quan cẩm y này cũng không phải là ngồi vững vàng thoải mái được.

- Sóng trong sóng, sóng trong sóng…

Từ Văn Trường nhịp nhịp chân, cầm đũa gõ chung trà, rung đùi đắc ý hát bài hát nào đó không biết.

Ánh mắt Tần Lâm híp lại, chợt vỗ bàn một cái:

- Lão điên có lời gì hãy mau nói rõ, chớ có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Nếu còn chọc giận bản quan, sẽ trói lão lại thật chặt, bày ra trước mặt mười bình rượu Tức Mặc lâu năm, thế nhưng không cho lão uống một giọt nào cả, xem thử lão có thèm chết hay không.

Từ Văn Trường vội vàng vứt đũa, bàng hoàng sợ hãi thi lễ:

- Ngàn vạn lần không thể, trưởng quan làm chuyện bực này còn ác độc hơn cả giết chết lão đầu tử. Trưởng quan muốn hỏi gì, lão đầu tử nhất định biết sẽ nói hết.

Tần Lâm bật cười to:

- Các phe trong kinh ai mưu đồ chuyện nấy, thế lực khắp nơi hết sức rối ren, bản quan mới vào đế đô, đang muốn nhờ Từ tiên sinh chỉ điểm bến mê.

Trước mắt đứng ở đỉnh triều Đại Minh có bốn người, Từ Thánh Lý Thái hậu, Vạn Lịch tiểu Hoàng đế, Thủ Phụ Trương Cư Chính, Chưởng Ấn Ty Lễ Giám Phùng Bảo. Bốn phe này trong ta có ngươi trong ngươi có ta, cùng chung quyết định thế cục triều Đại Minh, nhưng giữa bọn họ vẫn tồn tại mâu thuẫn với nhau:

Lý Thái hậu cùng Vạn Lịch là mẹ con chí thân, nhưng từ Tần Hán tới nay hai ngàn năm qua, chuyện Thái hậu cùng Hoàng đế tranh đoạt quyền lực cao nhất còn ít hay sao?

Trương Cư Chính cùng Phùng Bảo kết làm một đảng, nhưng tranh đấu quyền lực giữa nội các cùng Ty Lễ Giám xỏ xuyên qua triều Đại Minh, hai vị này há có thể chỉ lo thân mình?

Vạn Lịch đế gọi Trương Cư Chính là tiên sinh, đối đãi như sư lễ. Thế nhưng Trương Cư Chính nắm đại quyền, chuyên quyền độc đoán, Vạn Lịch càng ngày càng trưởng thành có chịu cam lòng vĩnh viễn làm một học trò ngoan, lão sư nói gì nghe nấy mãi mãi hay không?

Bên ngoài đấu tranh quyền lực thượng tầng ra, còn có một tầng đấu đá khác:

Hai Trương Bỉnh Bút Ty Lễ Giám đã từng là bạn học Vạn Lịch đế, tự nhiên thân cận tiểu Hoàng đế mà bằng mặt không bằng lòng với Phùng Bảo, đồng thời giữa hai Trương lại tranh quyền đoạt lợi lẫn nhau.

Cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu theo sát Trương Cư Chính, từ trước đến giờ Xưởng Vệ một thể, nhưng vì Đề Đốc Đông Xưởng Phùng Bảo không thích, Phùng Bang Ninh chính là một cây đinh Phùng Bảo gài vào trong hệ thống Cẩm Y Vệ.

Thế cục phức tạp rắc rối như vậy, Tần Lâm thân nằm trong đó nên xử trí thế nào?

- Tả hữu phùng nguyên, nhược tức nhược ly! (Thuận lợi mọi bề, như gần như xa)

Từ Văn Trường dõng dạc đọc tám chữ.

Tần Lâm cau mày lại, như có điều suy nghĩ.

Trong đôi mắt vốn mờ đục của Từ Văn Trường phút chốc tinh quang bắn ra bốn phía:

- Thế cục trước mắt chính là Vạn Lịch Hoàng gia càng ngày càng trưởng thành, mà ba vị Lý Thái hậu, Phùng Bảo, Trương tướng gia lại ngày càng cao tuổi. Triều Đại Minh ta từ khi Hồng Vũ gia hủy bỏ Trung Thư Tỉnh, không hề thiết lập Thừa Tướng nữa, cho tới bây giờ không có Thừa Tướng áp đảo hoàng quyền. Cho nên chỉ cần Trương tướng gia không mưu triều soán vị, cục diện lão độc chưởng triều cương đến một ngày nào đó sẽ kết thúc.

- Cho nên bây giờ thế cục không rõ, thắng bại chưa phân, bất kể trưởng quan theo phe nào cũng phải chịu đựng ba phe còn lại cấu xé đấu đá, chính là hành vi của kẻ bất trí. Chỉ có che giấu mũi nhọn, kết giao các phe, nhưng tuyệt đối không hoàn toàn ngả về bất cứ phe nào, như vậy mới là sáng suốt giữ thân, mưu đồ cho tương lai.

Trời ơi… câu ‘quả thật là Tiêu Hà, Trương Lương của ta’ vừa lên đến miệng, Tần Lâm đã vội vàng nuốt xuống, suy nghĩ một chút vẫn không nên để cho lão điên này quá mức đắc ý.

Tuy Tần Lâm không rõ lắm đoạn lịch sử này, cũng biết đại khái hướng đi, Từ Văn Trường phân tích như vậy hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Nếu hiện tại dựa vào Trương Cư Chính, cố nhiên có thể nhanh chóng lên cao như diều, nhưng khó tránh khỏi tương lai bị xử trí, e rằng kết cục tốt nhất sẽ là bị bỏ đó không dùng. Kết quả như vậy chẳng khác nào Hồng Chỉ Huy lúc trước được tiền nhiệm Thủ Phụ Cao Củng cất nhắc, hôm nay đã gặp ở nha môn Cẩm Y Vệ.

Vậy đầu nhập Vạn Lịch Hoàng đế, hai Trương Ty Lễ Giám hay là phe phản đối triều chính mới thì sao?! Suy đoán ngày mai sẽ phải đối mặt Trương Cư Chính cùng Phùng Bảo liên thủ cắn giết, mấy năm tới phải về nhà lục cơm nguội. Chờ tương lai mọi chuyện xong xuôi, chiếc bánh quyền lực đã bị tất cả phân chia xong, còn ai nghĩ tới kẻ xấu số là mình. Đến lúc đó còn có thể gặm nhấm cơm thừa bánh vụn của người khác còn dư lại, đã coi như thiên ân cao dày.

Bất quá... Tần Lâm nghĩ ngợi một chút, cố ý hỏi:

- Tả hữu phùng nguyên, nhược tức nhược ly, đó không phải là cỏ đầu tường ngả sang bên nào cũng được sao?

- Cho nên trừ tám chữ mới vừa rồi kia, kế tiếp lão đầu tử còn có tám chữ muốn tặng cho Tần trưởng quan...

Từ Văn Trường cười híp mắt, dùng đầu ngón tay chấm nước trà lại viết tám chữ trên mặt bàn: cố bản bồi nguyên, tự thành nhất phái!

Hai mắt Tần Lâm lập tức mở to, con ngươi đảo tròn liên hồi, phản chiếu ánh nến chớp lóe trong đó.

Từ Văn Trường cười to, chòm râu dê run run, mắt già sáng quắc từ trước tới nay chưa từng có:

- Trưởng quan ở hải ngoại có một chi kỳ binh của Kim tiểu yêu, Nam Kinh có Ngụy Quốc Công, Hoài Viễn Hầu làm ô dù, trong tay nắm Mệnh Môn của Đô Sát Viện Cảnh Định Hướng, Cảnh Định Lực, Tuần Án Ngự Sử Chiết Giang. Đề Đốc Thị Bạc Hàng Châu Hoàng thái giám, Đông Xưởng Chiết Giang Hoắc Lĩnh Ban cũng là ban bộ của trưởng quan, lại thêm nữ y quán thu thập tin tình báo của các nhà hiển quý...

- Bản thân trưởng quan có được bản lãnh thẩm âm đoạn dương, động triệt u minh, đến thời khắc mấu chốt các phe cũng phải nể trọng. Nếu có thể mượn đây làm bậc tiến thân, cai quản được một trong Nam Bắc Trấn Phủ Ty vậy càng không thể lường được, thực lực sẽ không thua gì Lưu Thủ Hữu, Trương Thành. Đến lúc đó cho dù là cao nhân nắm đại quyền trong tay như nội các Thủ Phụ, Chưởng Ấn Ty Lễ Giám muốn động tới trưởng quan, cũng phải cân nhắc hơn thiệt một phen.

- Hay lắm!

Tần Lâm lau chữ viết trên bàn, cười khành khạch:

- Giống như Từ tiên sinh nói, bản quan sẽ làm cỏ đầu tường một lần. Bất quá cỏ đầu tường có thực lực sẽ không còn là cỏ đầu tường, dù không phải là đại thụ che trời cũng là một bụi gai, ai dám đưa tay ra nhổ chắc chắn sẽ phải đổ máu.

- Bản thân trưởng quan có được bản lãnh thẩm âm đoạn dương, động triệt u minh, đến thời khắc mấu chốt các phe cũng phải nể trọng. Nếu có thể mượn đây làm bậc tiến thân, cai quản được một trong Nam Bắc Trấn Phủ Ty vậy càng không thể lường được, thực lực sẽ không thua gì Lưu Thủ Hữu, Trương Thành. Đến lúc đó cho dù là cao nhân nắm đại quyền trong tay như nội các Thủ Phụ, Chưởng Ấn Ty Lễ Giám muốn động tới trưởng quan, cũng phải cân nhắc hơn thiệt một phen.

- Hay lắm!

Tần Lâm lau chữ viết trên bàn, cười khành khạch:

- Giống như Từ tiên sinh nói, bản quan sẽ làm cỏ đầu tường một lần. Bất quá cỏ đầu tường có thực lực sẽ không còn là cỏ đầu tường, dù không phải là đại thụ che trời cũng là một bụi gai, ai dám đưa tay ra nhổ chắc chắn sẽ phải đổ máu.

Tả hữu phùng nguyên, nhược tức nhược ly, cố bản bồi nguyên, tự thành nhất phái... Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực lặp đi lặp lại mười sáu chữ này, chỉ cảm thấy thấm thía vô cùng, cũng là lần đầu tiên phát giác Từ lão điên có mùi vị của bậc thế ngoại cao nhân.

- Chậc chậc, vì sao giống như mấy câu ‘Cao trúc tường, nghiễm tích lương, hoãn xưng vương’ Lưu Bá Ôn viết cho Hồng Vũ gia bên trong Anh Liệt Truyện như vậy?

Lục mập chớp chớp đôi mắt nhỏ:

- Chẳng lẽ lão điên mà trưởng quan chúng ta nhặt được ngoài đường hiện tại đã hóa thành Lưu Bá Ôn thần cơ diệu toán?

- Không thể nói bậy! Ta không phải là Lưu Bá Ôn...

Từ Văn Trường nghiêm mặt dạy dỗ tên mập, dứt lời lại như có điều suy nghĩ nhìn nhìn Tần Lâm.

Nói Từ Văn Trường là Lưu Bá Ôn nhiều nhất chẳng qua là khen quá lời, nhưng mang Tần Lâm so với Thái Tổ Hồng Vũ gia, vậy coi như phạm thượng.

Dưới ánh nến chập chờn, Tần Lâm vẫn mỉm cười bình thản.

Sáng sớm hôm sau, Tần Lâm thay một thân quan phục chuẩn bị đi tới tướng phủ thăm viếng Trương Cư Chính, lại bị Từ Văn Trường cản lại, lão gia cười hết sức bỉ ổi:

- Phùng tam lục cửu nhật tảo triều. Hôm nay chính là ngày triều hội, Trương tướng gia đã vào cung, lúc này Tần trưởng quan đi tướng phủ, chẳng lẽ là thừa dịp Tướng gia không có ở đây muốn đi trộm hương cắp ngọc sao?

Sắc mặt Tần Lâm đỏ lên, hắn thật sự không biết quy củ triều nghi triều Đại Minh, quả thật lần này cũng không tiện đi gặp Trương Tử Huyên trước. Vốn hắn tính toán bái kiến Trương Cư Chính trước, sau đó mới nghĩ biện pháp gặp mặt Trương Tử Huyên.

Từ Văn Trường thấy vậy vuốt râu cười gian xảo: lúc trước là đi theo đường của nữ nhi, nhờ Trương Tử Huyên tiến cử mới lọt vào pháp nhãn Trương Cư Chính. Hiện tại lại chuyển sang đường nhạc phụ, giải quyết Tướng gia trước, sau đó mới chậm rãi dây dưa với Trương tiểu thư.

Rốt cục Tần trưởng quan là số đào hoa hay là đào hoa kiếp, ngay cả Từ đại danh sĩ tinh nghiên Chu Dịch cũng không rõ được.

Đợi đến gần trưa, tính ra hẳn là Trương Cư Chính đã từ triều về nhà, Tần Lâm mới dẫn theo hai người Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực lên đường đi tướng phủ.

Tướng phủ Trương Cư Chính ở hẻm Đại Sa Mạo bên ngoài Đông Hoa môn, chính là thiên thượng thần tiên phủ, nhân gian Tể Tướng nha. Khoan nói đến đình đài lầu các hoa lệ chẳng kém gì Tử Cấm thành, bên trong cây cối thanh nhã thậm chí còn hơn cả ngự hoa viên, chỉ riêng đại môn sơn son dùng đinh đồng to bằng miệng chén, sáng loáng chói mắt người ta, trước đó có một đám Cẩm Y Hiệu Úy như lang như hổ đứng canh, lại có chừng mười tên kiêu phó áo xanh nón nhỏ, thanh thế quả thật rình rang.

Mọi người đều biết Vạn Lịch Hoàng đế lấy sư lễ đãi Trương Cư Chính, Từ Thánh Lý Thái hậu hễ mở miệng ra là nói ‘cứ nghe theo Trương tiên sinh xử trí’, ban thưởng lễ vật nghi thức các hạng các loại chẳng kém đế vương. Ngay cả mãng bào thêu Ngũ Trảo Kim Long chỉ có thân vương mới có thể mặc cũng ban thưởng cho lão, phủ đệ lão hiển hách thế nào cũng có thể tưởng tượng được.

Có câu nói người nhà Tể Tướng thất phẩm quan, mắt đám kiêu phó đều mọc trên trán. Lục Viễn Chí đem thiếp đại hồng của Tần Lâm tới, người ta nhìn qua thấy bất quá chỉ là một tên Chỉ Huy Thiêm Sự Cẩm Y Vệ, rốt cục không thèm liếc nhìn hắn lần nào.

- Ủa, đó không phải là Tần trưởng quan sao?

Điêu Thế Quý cùng Hoa Đắc Quan giả bộ bệnh không chịu dọn dẹp nha môn, ra đường dạo chơi đi tới nơi này, liếc mắt chợt thấy Tần Lâm đang ngu ngơ đứng bên ngoài tướng phủ uống gió Bắc.

Hai lão hồ ly này lập tức nháy nhó nhau, cố ý chạy tới làm lễ:

- Tần Chỉ Huy mạnh giỏi. Ngài đây là... Muốn gặp Du Thất Thái gia hay là Diêu Bát Thái gia? Chúng tiểu nhân có chút giao tình cùng Diêu Bát Thái gia, hay là để tiểu nhân thông báo giùm cho trưởng quan?

Chức Tổng Kỳ của Điêu Thế Quý cùng Hoa Đắc Quan vốn chỉ to như hạt mè ở chốn kinh sư lọng quan tụ tập như mây này. Hai người bọn họ cũng là nhờ tổ gia gia thế tập ân ấm chức Tổng Kỳ Cẩm Y Vệ, vô cùng quen thuộc tam giáo cửu lưu đầu đường xó chợ, lưu manh địa phương, chưởng quỹ đổ trường, tú bà kỹ viện, thái giám phẩm chất thấp, thậm chí còn có đầy tớ, canh cửa nhà đạt quan hiển quý, điếm tiểu nhị… có thể nói không ai mà hai người bọn họ không quen biết.

Du Thất Thái gia chính là Đại quản gia tướng phủ Trương Cư Chính, Diêu Bát Thái gia đại danh Diêu Khoáng, vốn là đầy tớ theo bên cạnh Trương Cư Chính, gần đây cũng vừa được thăng Quản Sự.

Có câu nói người nhà Tể tướng thất phẩm quan, Trương Cư Chính độc chưởng triều cương, tự xưng nhiếp chính, người làm của lão há chỉ là thất phẩm? Du Thất, Diêu Bát lưng có đại thụ, thế khuynh trong ngoài, chúng quan đều tranh nhau nịnh nọt nhờ hai người bọn họ nói tốt giùm trước mặt Trương Cư Chính, nhờ đó thăng quan, hai người cũng kiếm chác được không ít.

Lấy khả năng của Điêu Thế Quý, Hoa Đắc Quan, cũng chỉ dám khoác lác quen biết Diêu Bát, về phần Du Thất, hai người bọn họ hiểu được lợi hại, cũng không dám khoác lác chút nào, tránh cho một tấc tới trời hạ xuống không kịp.

Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực đều có vẻ không vui, biết rõ hai người này tới đây là muốn chế giễu Tần Lâm, thân là đường thượng quan cẩm y ngay cả tôi tớ tướng phủ cũng không lấy lòng được, còn phải nhờ hai tiểu Tổng Kỳ thuộc hạ dẫn kiến, mặt mũi còn đâu?

Thế nhưng ngoài mặt người ta bảo là muốn dẫn kiến thay Tần Lâm, không có lời nào tiện phản bác, hai người bọn họ chỉ có thể buồn bực trong lòng.

Tần Lâm lại giả vờ thật thà hơn bất cứ lúc nào, tỏ ra vui vẻ nói:

- Trời ơi may quá, may nhờ Phùng Chỉ Huy điều cho bản quan thuộc hạ đắc lực như hai vị, bằng không cũng không biết phải làm sao. Như vậy, xin hai vị nói thay bản quan với vị Diêu Bát, hoặc là Du Thất kia, an bài giúp bản quan bái yết Trương tướng gia đi!

Điêu Thế Quý, Hoa Đắc Quan suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, ngơ ngác nhìn nhau, quả thật không ngờ rằng da mặt Tần Lâm dày như vậy, xem sự chế giễu của bọn họ là thật, còn thuận tiện trèo cao hơn nữa, quả thật khoác lác mà không sợ gió thổi đứt lưỡi. Hắn dám tùy tiện kêu loạn Du Thất, Diêu Bát, còn đòi người ta an bài hắn bái yết Trương tướng gia, làm như Tướng gia là thổ địa gia trong ngôi miếu đổ nát, muốn gặp bất cứ lúc nào cũng được hay sao?

Nhưng đã lỡ khoác lác như vậy, nếu không làm e rằng Tần Lâm sẽ chê cười. Không làm sao được, Điêu Thế Quý láo liên đôi mắt tìm một tên canh cửa quen biết, cười híp mắt chắp tay thi lễ:

- Triệu lão ca, trưởng quan chúng ta muốn bái kiến Diêu Bát Thái gia, ngài xem…

- Ôi chao, Điêu lão ca căn dặn, tiểu đệ nào dám không tuân mệnh?

Tên canh cửa Triệu lão ca kia không lạnh lùng giống như đối với Lục mập, nặn ra một nụ cười. Thế nhưng trong lúc Điêu Thế Quý âm thầm đắc ý, y chợt đổi giọng:

- Đáng tiếc hiện tại không đúng lúc, Trương Tướng gia vào cung còn chưa có trở lại, Diêu Bát Thái gia chúng ta theo bên cạnh ngài, vào lúc này cũng không có ở trong phủ.

Lấy khả năng của Điêu Thế Quý, Hoa Đắc Quan, cũng chỉ dám khoác lác quen biết Diêu Bát, về phần Du Thất, hai người bọn họ hiểu được lợi hại, cũng không dám khoác lác chút nào, tránh cho một tấc tới trời hạ xuống không kịp.

Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực đều có vẻ không vui, biết rõ hai người này tới đây là muốn chế giễu Tần Lâm, thân là đường thượng quan cẩm y ngay cả tôi tớ tướng phủ cũng không lấy lòng được, còn phải nhờ hai tiểu Tổng Kỳ thuộc hạ dẫn kiến, mặt mũi còn đâu?

Thế nhưng ngoài mặt người ta bảo là muốn dẫn kiến thay Tần Lâm, không có lời nào tiện phản bác, hai người bọn họ chỉ có thể buồn bực trong lòng.

Tần Lâm lại giả vờ thật thà hơn bất cứ lúc nào, tỏ ra vui vẻ nói:

- Trời ơi may quá, may nhờ Phùng Chỉ Huy điều cho bản quan thuộc hạ đắc lực như hai vị, bằng không cũng không biết phải làm sao. Như vậy, xin hai vị nói thay bản quan với vị Diêu Bát, hoặc là Du Thất kia, an bài giúp bản quan bái yết Trương tướng gia đi!

Điêu Thế Quý, Hoa Đắc Quan suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, ngơ ngác nhìn nhau, quả thật không ngờ rằng da mặt Tần Lâm dày như vậy, xem sự chế giễu của bọn họ là thật, còn thuận tiện trèo cao hơn nữa, quả thật khoác lác mà không sợ gió thổi đứt lưỡi. Hắn dám tùy tiện kêu loạn Du Thất, Diêu Bát, còn đòi người ta an bài hắn bái yết Trương tướng gia, làm như Tướng gia là thổ địa gia trong ngôi miếu đổ nát, muốn gặp bất cứ lúc nào cũng được hay sao?

Nhưng đã lỡ khoác lác như vậy, nếu không làm e rằng Tần Lâm sẽ chê cười. Không làm sao được, Điêu Thế Quý láo liên đôi mắt tìm một tên canh cửa quen biết, cười híp mắt chắp tay thi lễ:

- Triệu lão ca, trưởng quan chúng ta muốn bái kiến Diêu Bát Thái gia, ngài xem…

- Ôi chao, Điêu lão ca căn dặn, tiểu đệ nào dám không tuân mệnh?

Tên canh cửa Triệu lão ca kia không lạnh lùng giống như đối với Lục mập, nặn ra một nụ cười. Thế nhưng trong lúc Điêu Thế Quý âm thầm đắc ý, y chợt đổi giọng:

- Đáng tiếc hiện tại không đúng lúc, Trương Tướng gia vào cung còn chưa có trở lại, Diêu Bát Thái gia chúng ta theo bên cạnh ngài, vào lúc này cũng không có ở trong phủ.

Bình Luận (0)
Comment