Điêu Thế Quý khó tránh khỏi có chút thất vọng, nhưng thái độ tên canh cửa đã làm cho y cảm thấy có mặt mũi hơn Tần Lâm, cười hì hì trở lại bẩm báo:
- Tần Chỉ Huy, không phải là tiểu nhân không làm hết sức, đúng là hết sức trùng hợp Diêu Bát Thái gia không ở trong phủ. Hay là lần sau ngài trở lại?
Hoa Đắc Quan ở bên cạnh cười đau cả bụng, lần sau trở lại ta cũng không tiến cử thay ngươi nữa, ngươi chờ ăn bế môn canh đi! Chúng ta lăn lộn ở kinh sư mấy chục năm qua, cũng đã gặp nhiều kẻ nhà quê lên tỉnh tuổi trẻ khí thịnh giống như ngươi, không để cho ngươi húc đầu vào vách sắt vài lần, ngươi sẽ không biết nước ở kinh thành sâu hay cạn.
Tần Lâm chỉ cười cười tỏ vẻ không sao cả, đi lên một bước, chủ động kéo tay lão Triệu canh cửa kia:
- Vị này là Triệu lão ca đúng không? Tại hạ Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Thiêm Sự Tần Lâm...
- Mở miệng ra là gọi lão ca lão đệ, ngươi là ai vậy?
Lão Triệu không thèm nể mặt chút nào, muốn giật tay ra, nhưng kế tiếp trừng mắt, miệng há to, cổ họng kêu ặc một tiếng, nặn ra một nụ cười tươi.
Thì ra Tần Lâm giấu trong tay áo đưa qua một thỏi vàng móng ngựa thần không biết quỷ không hay, lúc này mới cười híp mắt nói:
- Mời vị nào đó vào báo một tiếng với quản gia, có cố nhân đêm trăng trên thuyền của hai vị công tử Kính Tu, Mậu Tu tới.
Trời ơi, Điêu Thế Quý, Hoa Đắc Quan thấy ngón này của Tần Lâm, suýt chút nữa ngã lăn ra đất, đây nào phải là thiếu niên quê mùa từ bên ngoài tới, một chiêu Tụ Lý Càn Khôn đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh, cho dù là lão hồ ly lịch lãm mấy chục năm trong quan trường bất quá cũng chỉ có vậy mà thôi.
Về phần cố nhân gì đó hiển nhiên là nói nhăng nói càn, ai tới tướng phủ xin bái kiến mà không phải là tìm mọi cách lôi kéo quan hệ.
Lão Triệu cũng khẽ cười, ước lượng thỏi vàng móng ngựa trong tay, thầm nhủ tên quan này cũng biết chuyện, bèn cười híp mắt bảo hắn chờ một lúc, sau đó đi vào trong.
Tần Lâm rất là nhàn nhã đi qua đi lại trên thềm đá, còn tỏ vẻ vô cùng hưng phấn đưa tay sờ hai con sư tử to tướng bằng đá trước cửa tướng phủ. Người khác thấy vậy không biết hắn muốn làm gì, rất đông Cẩm Y Hiệu Úy, tân khách chờ cầu kiến, canh cửa, thậm chí cả Điêu Thế Quý, Hoa Đắc Quan cũng đang chờ xem hắn bêu xấu.
Một chiêu Tụ Lý Càn Khôn giải quyết lão Triệu canh cửa, nhưng quản sự trong phủ cũng không phải là dễ nói chuyện như vậy. Tên quan Cẩm Y Vệ này không mang theo rương hòm hay lễ vật trọng hậu gì, lấy thân phận tứ phẩm Chỉ Huy Thiêm Sự cỏn con làm sao có thể dễ dàng gặp được đệ nhất nhân đương triều Đại Minh. E rằng ngay cả quản sự trong phủ cũng chưa chắc đã kết giao được.
Không bao lâu sau chợt có một trung niên mặc áo choàng bông thêu hoa vàng vội vàng chạy ra, vừa chạy vừa mắng lão Triệu:
- Quân chó đẻ, gia gia đã dặn các ngươi thế nào rồi, nếu có vị Chỉ Huy Thiêm Sự họ Tần tới, phải mau mau nói cho ta biết. Kết quả thế nào, suýt chút nữa để cho người ta ăn bế môn canh. Hừ, lỗ tai các ngươi dài tới mông sao?
Đám gia nô canh cửa, Hiệu Úy trực nhật, tân khách chờ cầu kiến thảy đều sững sờ trợn mắt há mồm. Nguyên nhân không vì gì khác, trung niên đang chạy vội ra thở hồng hộc này chính là Đại quản gia tướng phủ, Du Thất Thái gia đại danh đỉnh đỉnh!
Du Thất trâu bò tới mức nào? Y không chỉ là Đại quản gia tướng phủ, còn là người trung gian giữa Trương Cư Chính và Phùng Bảo, xuất thủ liền có phong vân lôi vũ, ngồi ngang hàng với Từ Tước gia nô của Phùng Bảo, đảm nhiệm Đông Xưởng chưởng hình Thiên Hộ. Tiểu thái giám trong cung, ngôn quan trong triều đều nhiệt tâm giao kết với y, xưng huynh gọi đệ lẫn nhau. Một đại thần nhị phẩm thấy y cũng phải khách sáo xưng là Du Thất hiền đệ hoặc là Sở Tân tiên sinh, thậm chí ngay cả tướng soái biên quan cũng có kẻ chủ động đến bái kiến y.
Thế nhưng vị Đại quản gia tướng phủ, Sở Tân tiên sinh này, vì một tứ phẩm Chỉ Huy Thiêm Sự nho nhỏ lại chạy đến đầu đầy mồ hôi, e sợ chậm trễ!
Du Thất ở tướng phủ nhiều năm, đôi mắt rất sắc bén, quét nhìn một cái liền nhìn đúng Tần Lâm, lau mồ hôi trán, vẻ mặt tươi cười vái chào tới đất:
- Vị này chính là Tần Chỉ Huy sao, tiểu nhân là gia nô tướng phủ Du Thất. Ôi, đám tiểu tử canh cửa mắt chó coi thường người, xin ngài nể mặt tiểu nhân chớ so đo với chúng. Xin mời ngài vào trong dùng trà, chờ tiểu nhân đi vào bẩm báo hai vị công tử cùng tiểu thư.
Lão Triệu thấy tình cảnh này bị dọa sợ đến mức suýt chút nữa hồn phi phách tán, vội vàng ủ rũ lấy thỏi vàng móng ngựa kia ra trả lại cho Lục mập. Y không dám trả lại cho Tần Lâm ngay mặt, nếu để Du Thất Thái gia nhìn thấy y dám nhận hối lộ của quý khách như vậy, e rằng sẽ chặt gãy cặp chân chó của y.
Tần Lâm cũng cười khổ sờ sờ mũi, hai vị công tử còn dễ, tiểu thư lại có hơi không tiện gặp mặt.
Không làm sao được, nếu không có mối quan hệ này sẽ không gặp được Trương Cư Chính, hắn không thể làm gì khác hơn là theo như Du Thất an bài, ngồi ở thiên sảnh thượng đẳng chờ đợi.
Phen này đãi ngộ lại bất đồng, bảy tám tên canh cửa tới bưng trà rót nước, là trà xanh An Huy thượng hạng, lại thêm mấy món điểm tâm đậu phộng… bưng ra tấp nập.
Cùng lúc đó, Điêu Thế Quý cùng Hoa Đắc Quan ngơ ngác nhìn nhau, hồn phách như bay đi đâu mất.
- Lão Điêu, vì sao ta cảm thấy chân mềm nhũn như vậy?
- Lão Hoa, đầu ta cũng đang choáng váng mơ hồ.
Hai người đều suy đoán xem rốt cục quan hệ giữa vị trưởng quan này và tướng phủ là thế nào, có thể làm cho Du Thất Thái gia nóng phỏng tay khắp kinh sư phải hầu hạ hắn giống như tôi tớ. Chuyện này quả thật cũng không thể nào tưởng tượng, nhạc phụ hắn Ngụy Quốc Công có thể nói không có thế lực gì ở kinh sư, không có khả năng làm cho người tướng phủ phải tỏ ra cung kính như vậy.
- Sợ rằng giữa Tần Chỉ Huy và Phùng Chỉ Huy sẽ có một phen long tranh hổ đấu...
Điêu Thế Quý như có điều suy nghĩ lẩm bẩm, bất tri bất giác đã đổi ‘họ Tần’, ‘tên quê mùa’, ‘thanh niên lỗ mãng’ kia thành Tần Chỉ Huy.
Đột nhiên sau lưng có người cất tiếng chào hỏi bọn họ:
- Hai vị lão ca, đã lâu không gặp, xin dừng bước.
Quay đầu nhìn lại, thì ra là Thôi quản sự nhà Lý hoàng thân, Vũ Thanh Bá Lý Vĩ chính là phụ thân của Từ Thánh Lý Thái hậu đương triều, khoảng thời gian Vạn Lịch đế lên ngôi tới nay, Vũ Thanh Bá phủ ở kinh sư cũng coi như cực thịnh một thời.
Điêu Thế Quý, Hoa Đắc Quan không dám chậm trễ, vội vàng chắp tay thi lễ người này, hỏi ý tới của đối phương.
Thôi quản sự giơ tay ra mời:
- Có vị quý nhân muốn gặp hai vị một lần, xin mời đi theo ta.
Quản sự Vũ Thanh Bá phủ cũng phải xưng quý nhân, hai vị Điêu, Hoa cũng không dám cưỡng, ngoan ngoãn đi theo Thôi quản sự, mới vừa đi tới đầu đường hẻm chợt cảm thấy đầu mình đau nhói, lập tức mất đi tri giác.