Vương sư gia mặt mày đắc ý nói:
- Vị Tần tướng quân này hết lần này đến lần khác phá đại án, lại giỏi về chiêu an, cho nên tích công thăng làm Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ. Nhưng lão huynh hắn chân chính được giản tại đế tâm, chính là công cứu giá lần đó. Nghe nói Miến Điện Mãng Ứng Lý tiến cống một con bạch tượng, không ngờ phát cuồng ở trước ngự giá, xông thẳng tới bệ hạ, may mắn gặp phải vị Tần tướng quân này lực có thể ngăn voi, tay không hàng phục voi điên, từ đó danh chấn đến tai vua, được mặt rồng ưu ái.
Má ơi! Mọi người nghe mà mà lè lưỡi ra hết. Lý Như Tùng kia có thể nâng thạch tỏa năm trăm cân, lại có Lưu Đĩnh dùng đại quan đao một trăm hai mươi cân múa như bay, đã là chuyện kinh người rồi. Tần Khâm Sai tay không địch lại voi điên, sợ là hai cánh tay có khí lực hơn cả ngàn cân!?
- Quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng, mới vừa rồi thấy hắn bất quá cũng vóc người tầm thường, bản Đô Đường lại quên mất chuyện này!
Trịnh Lạc tặc lưỡi than thở, ánh mắt lại hoạt động trở lại, còn bưng chén trà lên uống. Xong, hơi an tâm, lại hỏi thám báo:
- Như vậy, vào lúc này Tần Khâm Sai đã quay về rồi sao?
Thám báo đáp:
- Khải bẩm Đô Đường Đại lão gia, Tần Khâm Sai dẫn chúng tướng quân trực tiếp từ ngoài quan đánh tới Bạch Dương khẩu rồi.
- Phụt...
Trịnh Lạc phun một ngụm trà kia vào thẳng mặt thám báo, ánh mắt trợn trừng sắp lồi ra:
- Cái, cái gì, từ ngoài quan đánh tới Bạch Dương..? Hiện nay Mông Cổ đại quân xuôi Nam, hắn có biết ngoài quan có bao nhiêu địch kỵ hay không?!
Ngàn dặm biên tái khắp nơi nổi phong yên, nếu như hai mươi vạn đại quân của Thổ Mặc Đặc Bộ toàn bộ xuôi Nam cướp quan, coi như Tần Lâm cả người là sắt, có thể chịu được mấy mũi tên?
Mọi người trong lòng áy náy bất an lần nữa, không thể làm gì khác hơn là tự khai giải.
Vương sư gia khuyên:
- Đông ông, thuộc hạ thấy Tần tướng quân thần dũng vô địch, cái gì mà Du Long Thích Hổ, Đông Lý Tây Ma, Đặng Thần Thương Lưu Đại Đao, toàn bộ đều không bằng Tần Nhất Thương tay không ngăn voi! Hắn nhất định có khả năng dẫn theo quân đại phá Mông Cổ, bình an trở về!
Mọi người cũng cùng nhau kêu lên xưng phải, nói Tần Lâm thành Quan Vân Trường tái thế, Lý Nguyên Bá sống lại, càng thổi phồng càng lợi hại, cũng cảm thấy an lòng hơn.
- Chỉ mong được như thế!
Trịnh Lạc hơi lên chút tinh thần, miễn cưỡng tra xét tình thế trên bản đồ, lật xem các nơi cấp báo hay phi báo văn thư từ các nơi tới, phát lệnh cho gọi các quân cần phải kiên thủ không ra, để ngừa trúng phải quỷ kế của địch. Lại yêu cầu các thành trì bên trong quan chuẩn bị những vật tư như đá lăn súc gỗ. dầu sôi…, dự bị vạn nhất bị đánh phá quan ải, phải dựa vào thành mà cố thủ...
Tiếng vó ngựa như tiếng trống từ phía Đông nhanh chóng kéo tới, đó là phương hướng Bạch Dương khẩu! Trịnh Lạc bất chấp cái gì là khí phái phong cương đại lại trầm ổn, vội vàng dẫn người chạy ra bên ngoài nghe ngóng.
Tên thám báo chạy gấp, thở hổn hển té lăn xuống yên ngựa, một mực thở gấp nói không ra lời. Trịnh Lạc gấp muốn chết, rất may là thám báo mặt lộ vẻ vui mừng, hiểu được không phải là tin tức gì xấu, nếu không Trịnh Lạc thật sự đã nổi nóng.
Vừa khéo tên thám báo này ôm ngực thở giống như kéo bễ, ấp úng nói:
- Tần... Tần, Tần Khâm Sai...
- Không cần phải nói nữa!
Trịnh Lạc tức giận khoát khoát tay bảo y cút, bởi vì chúng tướng sĩ ở mặt Đông cũng đã kéo tới, cao hứng đánh trống giương cờ đắc thắng. Người dẫn đầu là một vị tướng quân trẻ tuổi cỡi Đạp Tuyết Ô Chuy diễu võ dương oai, không phải là Tần Lâm thì còn là ai?
Tần Lâm giục ngựa chạy tới trước Tổng Đốc phủ, làm một cú nhún chân xuống ngựa cực đẹp, cười hì hì chắp tay một cái:
- Tần mỗ bái kiến Trịnh Đô Đường!
Trịnh Lạc quả thật là vui mừng từ trên trời hạ xuống, lập tức xuống thềm chào đón, hai tay cầm tay mời Tần Lâm vào Tổng Đốc phủ, miệng không ngừng nói:
- Hay, hay lắm, quả thật là tài ba, Tần tướng quân dũng với hùng bi! Một người một ngựa dương uy trước đại quân Mông Cổ, ngay trong lúc giặc Lỗ xuôi Nam cướp quan, dẫn theo hai ngàn binh mã hoành hành ngoài quan, chẳng phải là Triệu Tử Long ở cầu Trường Bản pha giết bảy vòng ra bảy vòng vào sao? Nói gì mà Du Long Thích Hổ, cái gì mà Đông Lý Tây Ma, theo bản quan thấy, xung phong hãm trận, đánh đâu thắng đó, trong quân chỉ có Tần Nhất Thương (thương đây nghĩa là súng)!
Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực áp giải Ngạch Lễ Đồ nghe vậy cười đến đau bụng, dù là Trịnh Tổng Đốc ngươi lăn lộn ở trong quan trường vô cùng lão luyện, Tần trưởng quan chúng ta cũng không ra bài theo như đường cũ, vẫn có thể đùa giỡn khiến cho ngươi phải xoay mòng mòng.
Ngạch Lễ Đồ kinh ngạc, không biết được hai người này cười cái gì, ngược lại vô cùng hối hận:
- Ôi, thì ra Tần tướng quân lại tài ba như vậy, lão hủ nhìn lầm rồi! Sớm biết có vị tướng quân dũng mãnh vô địch ở đây, cho dù lão hủ gan lớn như thế nào đi nữa cũng không dám tới vuốt râu hùm!
Trịnh Lạc nghe tiếng mới nhìn thấy lão già này. Y làm Tổng Đốc Tuyên Đại cũng không phải hoàn toàn là ăn hại, ngược lại cũng thường mượn chuyện khai quan thông thương gặp gỡ quý tộc các bộ Mông Cổ, vì vậy nhận ra được Ngạch Lễ Đồ, lập tức giật mình không nhỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Lâm, thầm nhủ trong lòng: Tần tướng quân quả thật rất cao minh, ngay cả lão hồ ly này cũng bắt được.
Tần Lâm lớn tiếng nói:
- Lần này người Mông Cổ ồ ạt cướp quan, thật ra thì có nội tình khác, mới vừa rồi Ngạch Lễ Đồ cùng soái bộ xin hàng, bản quan thấy lão xem ra cũng cung thuận, tới quấy rối chỉ là bị uy hiếp, nên cho mọi người trong bộ tộc lão trở về, bắt sứ giả Hoàng Đài Cát tới cho chúng ta. Lão già này thì bị bản quan áp giải tới đây, để cho lão đích thân thỉnh tội với Trịnh Đô Đường!
Lời còn chưa dứt, cẩm y Bá Hộ Tưởng Vạn Toàn của bản thành áp giải mấy người ăn mặc theo dạng khách thương tới, ngay từ thật xa đã khom lưng chạy nhanh tới, quỳ rạp một cái trên mặt đất:
- Ra mắt Khâm Sai Tần tướng quân, Trịnh Đô Đường. Tần tướng quân quả thật tuệ nhãn như đuốc, mấy tên khách thương này chính là thám tử do Hoàng Đài Cát phái vào bên trong quan tung lời đồn nhảm. Lời đồn Tam Nương Tử không chịu gả cho Hoàng Đài Cát, các bộ thảo nguyên mất đi ước thúc, chính là từ trong miệng bọn chúng truyền đi.
Trịnh Lạc đầu tiên là vui mừng, điều này chứng minh Tần Lâm nói chuyện dương công là chính xác. Như vậy Tổng Đốc Tuyên Đại y có trách nhiệm thủ đất cuối cùng có thể thở phào rồi. Tiếp theo liền cảm thấy xấu hổ mười hai phần, hận không tìm được một cái lỗ để trốn vào, mặt đỏ bừng cả hai bên, ấp úng thấp giọng nói:
- Tần Khâm Sai, bản quan, bản quan thật sự là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử...
Mặc dù Trịnh Lạc nhiều mưu mô thiếu quyết đoán, lại có vẻ ở trong quan trường lâu nên cổ hủ, nhưng cũng coi như là tận chức tận trách. Thời này trong quan trường rất thịnh cái cách đưa đẩy mồm mép như thế này...