Cẩm Y Vệ

Chương 671

Nếu không Trương Cư Chính cũng không cần phải lấy Khảo Thành pháp để răn đe đám quan lại này. Trịnh Lạc hành động thế này, thật ra thì nếu như phần lớn quan viên khác ngồi vào vị trí Tổng Đốc Tuyên Đại, đều cũng sẽ làm như vậy.

Thôi Hiến Sách lợi dụng Đại Minh quan trường cong cong lượn lượn như thế này, quyết định độc kế quả thật rất xảo diệu, chỉ tiếc gặp phải tên ‘Thanh niên lỗ mãng’ như Tần Lâm!

Nếu Trịnh Lạc đã nhận sai, Tần Lâm cũng không làm quá mức, cười nói:

- Trịnh Đô Đường nói gì vậy, bản quan đang muốn chung sức hợp tác với ngươi, hóa giải mối họa biên quan này trong vô hình.

Trịnh Lạc đầu tiên là ngẩn người ra, tiếp theo liền mừng rỡ trong lòng.

Thành thật mà nói mới bắt đầu y xuất thân Lưỡng Bảng Tiến Sĩ, phong cương đại lại, còn có chút xem thường một vị Khâm Sai vừa trẻ tuổi lại xuất thân là cẩm y võ quan như Tần Lâm. Sau đó đợi đến khi Tần Lâm chứng minh phán đoán chính xác, Trịnh Tổng Đốc lại không khỏi lo lắng: Tần tướng quân tính như liệt hỏa, động một chút là muốn vọt ra ngoài quan, có thể thấy được là một thanh niên lỗ mãng. Nếu như hắn liều mạng, đem tất cả chuyện Tuyên Đại báo lên triều đình, vậy thì lần này lớn chuyện rồi.

Không nghĩ tới Tần Lâm tuổi còn trẻ lại am hiểu cách xử sự trong chốn quan trường như vậy. Trịnh Lạc liền biết chuyện mình lo lắng cũng sẽ không phát sinh, nhất thời tâm trạng trở nên nhẹ nhàng thoải mái.

- Tần tướng quân, lão ca thân là Tổng Đốc Tuyên Đại, có trách nhiệm trấn thủ nơi này. Lão đệ có diệu kế gì chỉ cần căn dặn, lão ca làm theo là được.

Trịnh Lạc mặt mũi tươi cười, những lời này rõ ràng là vô cùng khách sáo, để lộ ra ý nghe theo Tần Lâm chỉ huy điều động.

Tần Lâm nói một hơi thật thấp ở bên tai Trịnh Lạc.

Trịnh Lạc nghe xong, ánh mắt càng ngày càng sáng, chợt thần sắc hơi có vẻ bất an:

- Không dối gạt tướng quân, bản quan đốc dẫn dắt ba Tuần Phủ, hai Tổng Binh, có quyền quyết định lâm thời. Nhưng Tuần Phủ Tuyên Phủ, Tuần Phủ Đại Đồng, Trấn Sóc tướng quân, Chinh Tây Tiền tướng quân ở vào thời chiến cũng chưa chắc nghe lời của ta, chuyện lớn như vậy, chờ công văn lui tới, thương nghị phê duyệt e rằng đã bỏ lỡ mất thời cơ.

- Mời Trịnh Đô Đường xem thử đây là cái gì?

Tần Lâm cười híp mắt lấy ra một mảnh giấy đưa cho Trịnh Lạc.

Chỉ quét nhìn vài lần, Trịnh Lạc lập tức vui vẻ ra mặt, luôn miệng trách móc oán giận:

- Nếu có món đồ này, sao không nói sớm? Ôi chao, chẳng lẽ mấy chỗ khác cũng đều...

Trịnh Đô Đường sợ hết hồn, kinh nghi bất định nhìn Tần Lâm.

Tần Lâm nở nụ cười khả ái gật đầu một cái, lòng nói nếu như ta lấy ra sớm, ngươi có tin không? Với tính tình đa nghi thiếu quyết đoán như ngươi, chắc chắn là sẽ nghĩ méo mó sang chuyện khác.

Vương Sư Gia ở bên cạnh đảo ánh mắt qua, thấy lạc khoản thư hàm kia có năm chữ Giang Lăng Trương Cư Chính, nhất thời bị dọa sợ đến không nhẹ, tim nhảy thình thịch giống như trống trận: chẳng lẽ thư do Trương Thái Sư thân viết, trên tay Tần Khâm Sai lại có một xấp lớn sao? Ghê gớm thật, chẳng lẽ là Thái Sư gia làm lão phu tử văn án thay hắn?!

Sau khi Ngạch Lễ Đồ cung khai được thả trở về thảo nguyên, lão gia thiên ân vạn tạ Tần Lâm cùng Trịnh Lạc, thề sau này bất kể thế nào sẽ không dám đến biên cảnh quấy nhiễu. Hơn nữa lão sẽ truyền dương cho các bộ nơi Tái Ngoại chuyện triều đình ân đức sâu dày, Tần tướng quân và Trịnh Đô Đường khoan hồng đại độ, để cho bọn họ sinh lòng kính sợ, vĩnh viễn thần phục triều Đại Minh.


Tần Lâm an bài thỏa đáng, cũng dẫn đám quan giáo cáo từ rời đi, Trịnh Lạc đưa một hơi đến ngoài đường cái mới quay về, thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm.

Vương Sư Gia cũng gật đầu một cái:

- Tần tướng quân anh hùng vô địch, hẳn là một Lý Nguyên Bá đương thời, khó trách đông ông thở dài cảm khái.

- Ngươi cho rằng ta khen hắn dũng mãnh sao?

Trịnh Lạc cười cười xem thường:

- Vương tiên sinh, bản quan là về sau mới phát giác, thì ra Tần tướng quân có thể nói là tính toán không sót, chúng ta đã rơi vào bẫy của hắn. Lão suy nghĩ thử xem trong tay hắn có thư của ai, chẳng lẽ quân chỉ của Giang Lăng tướng công đưa cho một tên mãng phu sao?

Toàn thân Vương Sư Gia rung lên, lão cũng là lão hồ ly trong quan trường, lập tức bị Trịnh Lạc thức tỉnh, nhìn bóng lưng Tần Lâm giục ngựa đi xa cả kinh không khép miệng lại được. Thì ra ngay từ đầu Tần Khâm Sai cố làm ra vẻ lỗ mãng, giống như một thanh niên lỗ mãng nóng nảy xuất quan giết giặc. Nói gì chết trận sa trường, thật ra thì chỉ là diễn trò cho chúng ta xem. Uổng cho chúng ta lăn lộn trong quan trường bao nhiêu năm như vậy, chuyện hôm nay lại bị hắn nắm mũi dẫn dắt từng bước từng bước.

- Thôi thôi thôi, từ lúc nào người tuổi trẻ trở nên yêu nghiệt như vậy? Cũng may đều là ra sức vì nước!

Trịnh Lạc cảm thấy chán nản đi trở về phủ đệ, suy nghĩ một chút không ổn, lại nuốt câu thơ ‘năng thần thời thịnh trị, gian hùng thời loạn’ xuống.

-----------

Tiếng vó ngựa vang như tiếng trống, một người cỡi ngựa chạy nhanh như tên bắn mang theo công văn Tổng Đốc phủ, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phía Đại Đồng, Tuyên Phủ...

Chỗ của Tổng Đốc Tuyên Đại cách Dương Hòa vệ năm mươi dặm về phía Tây, chính là Đại Đồng thành trọng trấn Tây Bắc, quan văn Tuần Phủ Đại Đồng và võ tướng Chinh Tây Tiền tướng quân Tổng Binh Đại Đồng cùng trú bản thành.

Tây giáo trường, hơn vạn tinh binh bản trấn đội khôi mặc giáp, ai nấy tay cầm đao thương sáng loáng, đứng một mảng lớn đông như kiến dưới gió Tây phần phật. Các Tham Tướng, Du Kích, Thủ Bị, Bả Tổng phấn chấn tinh thần, ngù khôi đỏ như lửa vui sướng nhún nhảy trong gió.

Trên điểm tướng đài, sắc mặt Tổng Binh Ma Cẩm tái nhợt không có huyết sắc, hai mắt lại sáng tới mức dọa người. Tất cả tướng sĩ đều biết Ma Tổng Binh đã thân lâm bệnh nặng, liên tục nhiều ngày nằm liệt giường không dậy nổi, không nghĩ tới y vẫn gắng gượng lên điểm tướng đài.

Phó Tổng Binh Ma Quý thay thế huynh trưởng điểm binh, y là một đại hán đầu báo mắt cọp dũng mãnh như Trương Phi, tiếng như hồng chung:

- Tả Doanh Tham Tướng Hồng Đức Ân!

- Có!

Một tên tướng quan vượt qua đám người tiến ra, ưỡn ngực thật cao.

- Hữu Doanh Tham Tướng Mã Thiên Bảo!

- Có!

Lại một tên tướng quan lớn tiếng trả lời, vẻ mặt hung hãn.

Rất hài lòng biểu hiện của đám thủ hạ kiêu binh hãn tướng này, Ma Cẩm khẽ gật đầu, Ma Quý dùng ánh mắt bảo thân binh bưng chén nước nóng cho huynh trưởng, dìu y ngồi xuống trên đài, sau đó quay đầu lại, hướng về phía các tướng sĩ lớn tiếng gọi:

- Mông Cổ Thát tử ồ ạt xuôi Nam, nhưng khắp nơi toàn là dương công. Hừ, Thát tử làm bộ, không xem Đại Đồng trấn chúng ta ra gì. Các binh sĩ hãy chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi Tổng Đốc ra lệnh một tiếng sẽ xông ra ngoài quan, cho Thát tử biết được sự lợi hại của chúng ta!

- Giết Hồ Lỗ, đền nợ nước!

Các tướng sĩ giơ đao thương lên cao thét to, chiến ý nồng đậm.

Chờ đợi hồi lâu, xa xa trên lưng ngựa một điểm hồng anh nhún nhảy không chừng, chính là khoái mã Tổng Đốc Tuyên Đại phái tới từ Dương Hòa.

Bình Luận (0)
Comment