Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta

Chương 36


Sự xuất hiện của Lục Minh Sơn đã phá vỡ không khí vui vẻ lúc đầu, hắn chỉ nói với Lưu Linh rằng: "Ngươi hiểu lầm ta rồi", rồi không giải thích nữa, bởi vì Nhạc Linh đã đứng ở bên cạnh hắn lúc này.

Nụ cười trên mặt hắn ngây ra, khi nhìn lại lần nữa, vẻ mặt Lưu Linh đã trở nên lạnh lùng, ánh mắt trở lại giễu cợt, rời đi.

Khi qua chỗ Lục Minh Sơni, nói một câu: "Đúng là ta đang chờ lời giải thích từ ngươi, nhưng trước đó, hãy xử lý tốt việc của mình đi."
Thứ việc đó của Lục Minh Sơn là Nhạc Linh.
Lục Minh Sơn hơi do dự, nhưng vẫn đuổi theo Lưu Linh, "Có một số việc, ta cũng nên nói rõ."
Thẩm Yến trầm mặt, ngồi xổm trước cái nồi lớn, nước sôi sùng sục, dưới tay là rau bị cháy, hắn cũng không nhúc nhích, Cẩm Y vệ im lặng, không ai dám nhìn Thẩm Yến, không dám ném vào Thẩm Yến đôi mắt thương cảm.
Nhưng sự hiểu biết lẫn nhau này khiến Thẩm Yến càng khó giữ được sự bình tĩnh và tỉnh táo.
Không khi nào hắn chịu nhục lớn như vậy?
Giấy trước còn cười cười nói nói với hắn như vậy, giây phút sau..
Thẩm Yến nhắm mắt lại, đưa tay che mặt, trên tay nổi lên gân guốc, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được.
Mưa đêm gõ mái hiên, bốn vó ngựa sắt dưới mái hiên va vào nhau.

Tiếng gió hòa tiếng mưa, cuốn ta hát những bản cung ca không rõ, lúc nhẹ lúc nặng.

Nhìn bầu trời xám xịt trong một sững sờ.

Dường như tứ phía đều có núi, vươn lòng bàn tay ra, giống như vạn tượng Thiên Sơn có thể nắm được trong chốc lát, nhưng thật ra xa lắm, đi thật lâu không tới được.
Tựa như những ngày tháng này đã giết đi thiếu nữ trong nàng.
Nhạc Linh và Lục Minh Sơn là thanh mai trúc mã.
Khi đó nàng còn là một cô bé ngây thơ vô tư, Lục Minh Sơn cũng không phải là "Lục công tử", "Lục Tam gia", "Người Lục gia" hắn chỉ là con của một quả phụ không cha, cả làng cười nhạo hắn và coi thường hắn.
Có người nói hắn lớn lên liền giống nữ nhân, không có tiền đồ, nam nhân nào mà lại có nốt ruồi son ngay dưới khóe mắt như thế.
Người ta còn nói rằng tính cách hắn cổ quái hễ động một chút là khóc, có nam hài tử nào mà lại có tính cách nhạy cảm như vậy chứ.
Nhưng Nhạc Linh lại thích cậu nhóc luôn trốn sang một bên không nói chuyện này, từ đầu nàng luôn thấy hắn đẹp mắt như thế, có gì dáng vẻ đáng xấu hổ đâu? Tâm tư của nàng đơn thuần như vậy, chỉ muốn đưa một người bạn thân đi cùng nhau chơi đùa thôi.
Lục Minh Sơn dần dần buông ra, lớn lên một chút vẫn là chỉ cùng Nhạc Linh chơi đùa.
Sau đó, khi Nhạc Linh về nhà, nghe thấy ở cửa nghe thấy người lớn của mình đang bàn bạc chuyện hôn sự với mẹ của Lục Minh Sơn, năm đó Nhạc Linh mới mười hai tuổi, nàng cái gì cũng chưa hiểu, nhưng chỉ có vậy thôi, một khắc này, nàng liền cảm thấy mình đã trưởng thành, có cảm giác thiếu nữ, sẽ xấu hổ ngượng ngùng nhìn Minh Ca của mình, đỏ mặt không nói nên lời.
Thế giới là vô tận, núi Thanh Thủy lam, nàng và Lục Minh Sơn vẫn tốt như vậy.
Nhạc Linh vui vẻ nghĩ: Mẹ mình nói sau khi kết hôn mọi người vẫn là hàng xóm láng giềng, đương nhiên có thể về nhà thường xuyên, Minh Ca đối với mình tốt như vậy, chắc chắn không giống như mấy tên khó ưa trong thôn đánh vợ đúng không?
Nàng đi tới hỏi Lục Minh Sơn, Minh Ca của nàng bị nàng làm cho thích thú, cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng, "Ta làm sao dám đánh ngươi? Linh muội muội, ta còn không dám đụng vào ngón tay của ngươi."
Nàng ngượng ngùng cười ngọt ngào trong vòng tay hắn, ôm lấy cổ tình nhân nhỏ bé, cảm thấy tháng năm hoa nở vì mình, có ai đối tốt với mình hơn Lục Minh Sơn không? Hẳn là không có ai.
Lục Minh Sơn xoa xoa đầu, không nhịn được nhéo nhéo chóp mũi ca tiểu cô nương, mặt đang đỏ lên, cười nói: "Linh muội muội, đừng lo lắng, ta sẽ đối xử tốt với ngươi cả đời và ta sẽ không phụ ngươi đâu.

Ngươi sẽ mãi ngây thơ và trong sáng như bây giờ..

Ta rất thích dáng vẻ này của ngươi."
"Được rồi, vậy thì ta sẽ luôn như thế này." Nàng dường như đã hiểu, nhưng với lời hứa ấy cũng đủ làm nàng hạnh phúc
* * *
Tiếng mưa văng vẳng bên tai, sắc trời chợt sáng, sấm chớp vang dội.

Cô nương áo trắng đứng trước mưa, như đứng trước vực thẳm, nàng nhìn chăm chú nó, có phải hôm nay nên này biến thành Ác Long?
Điện quang chiếu vào mặt nàng, quần áo bị gió mạnh thổi tung, mặt mày yên tĩnh đến gần như kỳ quái, tay Nhạc Linh vô thức sờ lên bụng dưới của mình, rồi lại bóp thật chặt, nhéo chính mình cho từ trong ký ức quá khứ kia tỉnh lại.
Những khoảng thời gian đó thật ngắn ngủi và đẹp đẽ, nhưng có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện lại.
Trong những năm đầu tiên, nàng luôn nhớ về mối tình tuổi mới lớn của mình.
Nhạc Linh đang hướng về Lục Minh Sơn, chờ hắn tìm đến nàng và nói với hắn: "Ta biết ngươi sẽ đến tìm ta! Ta biết ngươi sẽ không từ bỏ ta!"
Rồi nàng bắt đầu hận hắn, tại sao đã hứa mà lại không giữ lời, tại sao lại không đến tìm nàng?
Từ đó về sau, ngày nào cũng mắng chửi Lục Minh Sơn, đồ vô ơn bạc nghĩa, chết cũng không tiếc..

Kết quả của sự nhớ nhung khó quên, chính là khiến bản thân thêm đau đớn.
Mắng lấy mắng để, Nhạc Linh dần chết lặng, quen với cuộc sống không có Lục Minh Sơn và bắt đầu đau đớn chấp nhận sự sắp đặt của số phận.
Nàng đã quên đi hắn rồi, không còn coi hắn như một kỉ niệm quý giá nữa, Lục Minh Sơn là gì, ngây thơ ư? Để sống tốt hơn, nàng có thể làm bất cứ điều gì.
Cho đến khi Từ Thời Cẩm tìm được nàng, đến lúc Từ Thời Cẩm yêu cầu nàng dùng quá khứ làm cái cớ để trở về Lục Minh Sơn.
Từ Thời Cẩm nở nụ cườ: , "Ngươi không muốn trả thù sao? Hắn ta vì vng hoa phú quý mà vứt bỏ ngươi! Thật là một kẻ độc ác, ngươi không muốn dạy cho hắn một bài học sao?"
Nhạc Linh nghĩ.
Vì vậy, nàng ấy xuất hiện trở lại.

Biến mất không biết bao nhiệu lâu, sau khi tất cả mọi người không biết hoặc đã quên sự tồn tại của nàng, nàng đột nhiên xuất hiện trước mặt Lục Minh Sơn, được Lục Minh Sơn coi như khách quý đối đãi, nhưng thật ra thứ Nhạc Linh muốn, không phải là sự tiếp đãi như vậy!
Dường như năm tháng chưa từng bỏ lỡ, lại trở về như xưa.
Hắn đối xử với nàng bằng sự dịu dàng, áy náy lại trìu mến, đặt tay lên vai nàng, nước mắt rơi trên má nàng, hắn rối rít xin lỗi và nói: "Ta nghĩ rằng ngươi đã chết..

Ta xin lỗi..

Linh muội muội..

là lỗi của ta, ta sẽ không để ngươi phải khổ nữa.."
Nhưng khi hắn nói lên những lời này, chẳng phải hắn đã có vị hôn thê rồi sao?
Vị hôn thê của hắn là Trường Nhạc Quận chúa, vốn là hoàng thân quốc thích, nhà của Lục gia sao có thể dễ dàng buông tay.
Nhạc Linh thường xuyên nghe thấy tiếng cãi vã giữa Lục Minh Sơn và các trưởng lão trong gia tộc ngay cả khi nàng đang ở trong sân khác, Lục Minh Sơn muốn giữ nàng lại nhưng Lục gia không đồng ý.

Người Lục gia cũng nghĩ đến việc gặp nàng một chút, cho nàng chút bạc và bảo nàng biến mất.

Nhạc Linh viết thư cho Từ Thời Cẩm với vẻ mặt trống rỗng, kể về hoàn cảnh của chính mình.

Từ cô nương có thể cảm nhận được nụ cười suy đoán qua tờ giấy, "Nhạc cô nương, sao ngươi lại bận tâm về việc người khác nghĩ gì? Ngươi vì Lục công tử mà hi sinh một lần, còn phải hy sinh lần thứ hai sao? Lần thứ hai, có thể sẽ có cách khác, ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi vũng lầy."
Đúng.
Từ cô nương nói đúng.
Lục Minh Sơn đã mang đến cho nàng tất cả những đau đớn, hành hạ cuộc đời nàng.
Tại sao nàng lại phải hy sinh vì hắn nữa?
Người Lục gia lợi dụng lúc Lục Minh Sơn rời khỏi kinh thành, đích thân cha của Lục Minh Sơn chạy đến cảnh cáo Nhạc Linh rằng nên để cho con trai mình được tự do, ông nói rằng Lục Minh Sơn và quận chúa sẽ sớm thành thân trong năm tới.

Tình cảm mà Lục Minh Sơn giành cho nàng chỉ là sự áy náy mà thôi.
Đoàng.
Quận Trường Nhạc chúa sắp thành thân với Lục Minh Sơn.
Và nhiều năm trước, Nhạc Linh nàng cũng là vị hôn thê của Lục Minh Sơn, nàng cũng xém sắp gả cho Lục Minh Sơn.
Những thứ bấy lâu tưởng chừng sẽ quên đi mãi mãi, giờ lại từ vực thẳm ký ức ùa về, hành hạ tâm trí Nhạc Linh hết lần này đến lần khác, người ta nói Trường Nhạc Quận chúa vô tội, Lục Minh Sơn vô tội, và tất cả là vô tội, là sự trêu đùa của số phận, nàng không nên đem sự bất hạnh của mình đổ lỗi cho người khác, nhưng cho dù họ vô tội thì nàng Nhạc Linh cũng là người vô tội nhất!
Tại sao nàng lại là người bị bỏ rơi?
Lục Minh Sơn, Lục Minh Sơn..

Người đã làm tổn thương trái tim nàng chỉ cần nghĩ đến tên cũng đau thấu tận tim gan, lại một lần nữa trở thành người yêu của nàng quay về bên nàng, nhưng từng lời hắn nói ra bây giờ, Nhạc Linh đều không dám tin.
Nhiều năm trước, Nhạc Linh đơn thuần vì tin tưởng Lục Minh Sơn, cho nên mới bị lừa gạt.
Và bây giờ Nhạc Linh, nàng sống sót, không còni là sự ngây thơ, trong sáng, tốt bụng và đáng yêu lúc đầu, nàng dựa vào chính bản thân mình, không tin bất cứ ai, nàng chỉ tin vào bản thân mình.
Sau lưng có tiếng bước chân, Nhạc Linh quay đầu lại, nhìn thấy Lục Minh Sơn áo choàng màu tím, đi phía sau khoác áo choàng cho nàng, Nhạc Linh ngẩng đầu liền nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của hắn.
Lục Minh Sơn nhìn cô gái trong tay mình duyên dáng kiều diễm, hắn ôm chặt nàng không muốn buông ra, nàng nép vào người hắn nhẹ giọng hỏi: "Quận chúa không chịu tha thứ cho ngươi?"
"Ừm, ta đã giải thích rồi ta không thể bỏ mặc ngươi, nàng ấy vẫn sẽ là hôn thê của ta, nhưng nàng ấy chỉ giễu cợt.

Ta thành khẩn hơn nữa, nàng lại xông vào muốn bóp chết ta, thật tàn nhẫn..

may mà có Thẩm Yến ngăn lại" Lục Minh Sơn ngẩn ra, sau đó thấp giọng hỏi cô gái trong tay mình, "Linh muội muội, sao nàng ấy không thể đáng yêu như ngươi? Nàng còn nguyện ý làm thiếp cho ta, nhưng nàng ấy thì không thể tiếp nhận.

Ta chẳng lẽ lại bỏ rơi ngươi vì nàng ấy sao? Ta đã mất nàng một lần rồi, và ta không muốn làm ngươi phiền lòng lần nữa..

Nhưng mà A Linh, A Linh, nàng ấy không hiểu."
"Ừ," Nhạc Linh cười nhẹ, lẩm bẩm, "Quận chúa sao lại không nghe lời như vậy chứ? Minh Ca, ngươi để cho ta ở bên cạnh, chính là chứng minh ngươi là một kẻ trọng tình nghĩa.

Quận chúa nên hạnh phúc khi có một vị hôn phu như vậy, nàng ấy không nên tức giận."
Lục Minh Sơn thở dài, "Những kỉ niệm tốt đẹp trước kia, Lưu Linh muốn từ bỏ ư?"
Nhạc Linh móng tay đầy tơ máu, hận không chỗ thể nào làm ầm ĩ một trận, điên cuồng gào thét – Lục Minh Sơn! Chúng ta đã trải qua trăng sao! Chúng ta cũng từng thề non hẹn biển! Ngươi cũng từng hứa không buông tay ta.

Làm thế nào ngươi có thể làm điều này với ta! Làm thế nào ngươi có thể yêu hai nữ nhân cùng một lúc?
Trái tim nàng như bị dao cắt, nhưng nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt lại đang họa theo lời nói của hắn.
Lục Minh Sơn đột nhiên hỏi: "Không phải ta sắp xếp cho ngươi ở Nghiệp Kinh sao? Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?" Ánh mắt hắn chậm rãi có phần nghi hoặc.

Nhạc Linh đột nhiên hoảng sợ, cụp mắt cắn môi, sợ Lục Minh Sơn phát hiện ra bí mật của mình.
Lục Minh Sơn nhẹ giọng hỏi: "Là người trong nhà ta sao? Bọn họ lại làm phiền ngươi..

Linh muội muội, ta lại khiến ngươi chịu nhiều ủy khuất rồi."
Nhạc Linh bình tĩnh lại, chớp chớp vài giọt nước mắt, "Ta không còn nơi nào để đi, nghĩ ngươi sẽ tìm đến chỗ công chúa, nên tìm cách ở lại đây..

Minh Ca, ngươi không được bỏ ta đi.

Nếu ngươi không cần ta nữa ta liền chết."
Nàng có phong cách ấm áp như vậy khiến Lục Minh Sơn vừa cảm động, vừa thương tâm, vừa áy náy, nhưng trong lòng nàng lại rướm máu, vừa khóc vừa tuyệt vọng – sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy! Làm sao có thể cùng một lúc yêu hai nữ nhân như vậy?
Bên này tâm trạng Nhạc Linh không tốt, thì bên kia Lưu Linh cũng đang trong cơn hoảng loạn, nàng đã đưa thư từ hôn cho bên Nghiệp Kinh Lục Gia, đáng lẽ đã sớm nhận được tin tức, Lục Minh Sơn đến muốn dỗ dành nàng.

Hắn kể về quá khứ của họ, hắn bảo là bất đắc dĩ, nhưng bất đắc dĩ của hắn, thực sự khó xử, đến tai Lưu Linh, hắn chỉ là một tên bội bạc, ham hư vinh, đang tự biện minh cho bản tính ích kỉ của mình.
Lưu Linh nghi hoặc: Nàng thực sự là vô tư, từ đầu sao lại có thể rung động trước một người như vậy, sao không nhìn ra bản chất của người này sớm hơn?
Trước khi Lục Minh Sơn đến, Lưu Linh thỉnh thoảng sẽ nghĩ ra cái cớ cho hắn, nhưng thực sự không theo kịp sự cường điều của hắn.
Nàng buồn vì một người lâu như vậy, vì dạng người này mà mãi không khỏi, còn cần tìm người chữa lành vết thương..

Lưu Linh cảm thấy thật chật vật.
Đôi khi nàng nhìn đến Lục Minh Sơn, tính khí nổi lên, muốn giết người này! Để cho vết nhơ của nàng biến mất hoàn toàn không ai biết.
Không có gì đáng xấu hổ hơn thế này: Người mà nàng hằng mong ước, người mang theo tất cả những hy vọng của mình, bản chất thật đáng thất vọng.
Điều khiến nàng hối hận chính là Lục Minh Sơn đến đây để hỏi Cẩm Y Vệ một số việc quan trọng, nàng không nỡ mở miệng để đuổi người này đi, không nên xuất hiện trước mặt nàng.
Dọc theo đường đi, tâm trạng "Ta rất muốn tìm người giết Lục Minh Sơn" của Lưu Linh, chưa từng đè nén.
Lưu Linh thậm chí còn không biết phải đối mặt với Thẩm Yến như thế nào: Nàng biết hắn còn phải chịu những cảnh nan giải hơn, quá khứ của nàng và Lục Minh Sơn rốt cuộc chỉ có hai người họ biết.

Có lời đồn bọn họ là một đôi sắp kết hôn thì bị Nhạc Linh chen ngang, nhìn Thẩm Yến, khi đứng giữa Lưu Linh và Lục Minh Sơn, chỉ giống như kẻ thứ ba.
Cho nên Thẩm Yến hoàn toàn không đến gặp nàng.
Sáng sớm ra khỏi phòng, Lưu Linh một lần nữa nhìn thấy Lục Minh Sơn đã đợi sẵn ở bên ngoài, hắn vẫn cố gắng lấy lòng nàng, chuẩn bị xe ngựa thoải mái và đồ ăn cho nàng, đồng thời mua lại áo gấm sa tanh cho nàng.

Vào bữa sáng, Lục Minh Sơn hiện tại rất kinh ngạc nói với Lưu Linh đối loại đồ ăn này, "A Linh, xuất thân ngươi là công chúa, Thẩm Yến sao có thể đối xử với ngươi như vậy lại để cho ngươi ăn đồ ăn như vậy? Hắn làm sao có thể không để tâm đến thân phận cao quý của ngươi?"
Lời nói này phát ra đúng lúc Thẩm Yến đang tiến vào dùng bữa với một đám người Cẩm Y Vệ, Cẩm Y Vệ nhìn có chút tức giận, nhưng Thẩm Yến lại không nhấc mi, cùng thuộc hạ ngồi ở một bên khác.

Trên thực tế, để giảm bớt chi phí, trạng thái thô xơ này của Lưu Linh đã kéo dài một thời gian, ngay cả những cung nữ lúc đầu giận thay công chúa cũng đành chấp nhận.
Lưu Linh liếc nhìn Lục Minh Sơn, ánh mắt lạnh lùng, "Lục công tử, ta không đặc biệt như ngươi nghĩ."
"A Linh, ngươi không cần chịu ấm ức vì bọn họ," Lục Minh Sơn ân cần ngồi xuống gắp thức ăn cho nàng, khóe miệng tươi cười, "Nàng luôn là nghĩ đến cho người khác.

Ta nhớ có một lần đi xe ngựa đụng phải một người ăn xin, người ăn xin đó túm váy ngươi và sợ đến mức phát khóc.

Ngươi còn xuống xe an ủi và cho hắn quần áo mới.."
Thẩm Yến như không nghe thấy, bưng cơm ăn, vẻ mặt không thay đổi.
Cẩm Y Vệ bên cạnh không nghe được nữa, "Thẩm đại nhân, hắn cố ý nói cho người nghe.."
La Phàm la hét muốn đứng dậy, "Họ Lục kia quá đáng, chờ ta.."
"Ngồi xuống ăn đi." Thẩm Yến vỗ tay trên bàn, như sóng biển lắng xuống, La Phàm đột nhiên ngã ngồi xuống.
Hắn nhìn bình thường, lực vỗ trên bàn lại đột ngột và bạo liệt đến mức, ngay cả Lục Minh Sơn và những người bên cạnh đều kinh ngạc, suýt chút nữa tưởng Thẩm đại nhân đột nhiên muốn ra tay giết người, bên hông đao kiếm đều chạm tới, chỉ thấy Thẩm đại nhân vừa vỗ bàn, lại tiếp tục ăn cơm.
Làm sao ai đó có thể đập vào bàn như thể họ muốn giết ai đó ngay lập tức bằng một con dao?
Thẩm đại nhân quá..

đáng sợ.
Lưu Linh nhìn Lục Minh Sơn đối diện, trán nhảy dựng lên, sau đó liếc mắt nhìn Thẩm Yến bên kia mặt không biểu hiện gì, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
Lưu Linh đặt chén đũa xuống, nghiêm túc đối mặt với Lục Minh Sơn, "Lục công tử, xem ra ngươi không muốn ăn cơm, muốn cùng ta giải quyết xong chuyện trước.

Vậy thì ta nói cho ngươi biết, ta trước kia biểu hiện như vậy, ta là đang gạt ngươi thôi"
"Ta thực sự không tốt.


Ta gặp một người ăn xin trên đường.

Ta không tốt bụng để gửi cái này cho cái kia.

Ta đưa là vì có ngươi ở đó."
Lục Minh Sơn sửng sốt, lỗ tai có chút nóng lên, cười rộ lên, "Vậy ngươi cũng là vì ta."
"Nhưng bây giờ ta sẽ không vì ngươi mà miễn cưỡng nữa." Lưu Linh bình tĩnh nói, "Ta không ngại cơm canh đạm bạc, ta không ngại xe ngựa gồ ghề va chạm, thật ra ta nhiều thứ không ngại, ngươi cũng không biết.

Lục công tử, ta đã từng cho ngươi thấy mặt tốt nhất của ta, ngươi không muốn, liền sẽ không có nữa, sẽ không bao giờ có."
Lục Minh Sơn sắc mặt tái nhợt khi nghe nàng nói, trái tim hắn trống rỗng một phần tư giờ như không còn nhịp tim, một số thứ vẫn nằm trong tay hắn, nhưng nàng đã buông tay rồi, có nhiều thứ mất mát nhưng hắn lại không biết đó là gì.
Hắn chợt thấy hối hận.
Lưu Linh đứng dậy rời bàn, lại bị Lục Minh Sơn gọi lại nói: "Giữ lại mấy thứ này dùng đi, ta về trước hết lần này tới lần khác mua cho ngươi, ngươi cái nào cũng không cần và những người khác cũng không dùng nổi"
Những bộ trang phục bằng gấm, ngọc chạm khắc răng, thảm cung điện thêu Bắc Kinh, đồ trang trí bằng bạc và gạo béo..

tất cả đều là đồ tinh xảo, thực sự chỉ có Lưu Linh mới xứng đáng.
Lưu Linh nhìn cũng không thèm nhìn, "Ta không cần."
Lục Minh Sơn gật đầu, chậm rãi nói: "Đúng vậy, tình cảm của chúng ta, những thứ thô tục này, không thể đo lường được."
"..."
Lưu Linh chớp mắt, tựa hồ nhìn thấy Thẩm Yến sắc mặt cứng đờ.
Lưu Linh nhìn Thẩm Yến, đáp lại Lục Minh Sơn: "Không phải, ngươi sai rồi, ta nói không cần, là chê ngươi cho ta quá ít.

Đương nhiên là làm chuyện có lỗi với ta..

tình cảm nhiều năm như vậy đều bị lật úp, những thứ đồ vô dụng kia làm sao có thể bồi thường? Chúng ta vẫn là nên triệt để giải quyết tất cả đi."
Lời nói của nàng thành công khiến Lục Minh Sơn một mặt khó coi, làm cho Cẩm Y Vệ đều nở nụ cười, nhưng lại không khiến Thẩm mỹ nhân ngước mắt nhìn nàng.
Hắn đang trách nàng sao?
Lưu Linh thờ ơ suy nghĩ một hồi, nhất thời lại cảm thấy buồn bực.
Nàng tự phỉ nhổ: Bản thân mình thấp kém như vậy không xứng với Thẩm Yến.
Đêm hôm đó, Lưu Linh cùng thị nữ cầm đèn đi tìm Thẩm Yến, Cẩm Y vệ nói rằng Thẩm đại nhân đang tra hỏi Vân Dịch, không có thời gian quan tâm nàng, Lưu Linh nghĩ rằng hắn không có tâm trạng quan tâm mình, nàng rất hiểu chuyện, cũng không náo loạn chuyện, Thẩm Yến không gặp nàng, nàng sẽ đợi.
Lưu Linh sờ hai gò má lành lạnh của mình, thầm hận bây giờ không phải là lúc vạn dặm tuyết bay, mình không thể bị đông cứng mà ngất đi đươc, phải gặp được hắn, giải quyết hiểu lầm.

Thật là buồn phiền.
Lưu Linh ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, hờ hững không nói chuyện.
Kẹt.
Cánh cửa mở ra.
Lưu Linh quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Yến đang lấy khăn lau tay đẩy cửa ra, nhướng mi liền nhìn thấy Lưu Linh đang đợi ngoài cửa, Lưu Linh nhìn thấy hắn vừa định làm ra vẻ kinh ngạc vui vẻ, ánh mắt của Thẩm Yến rời khỏi khuôn mặt của nàng, xem nàng như không khí vậy.
Thẩm Yến phân phó việc cho Cẩm Y Vệ.
Vẻ mặt Lưu Linh cứng đờ, nếu không phải lỗi của nàng, nàng thật sự muốn khoét một miếng thịt của hắn ăn.
Thẩm Yến bàn giao nhiệm vụ cho thuộc hạ, Lưu Linh đợi sang một bên cũng không xen vào, mọi người nói xong nàng mới lên tiếng, Thẩm Yến liền nói với nàng, "Lục Minh Sơn có chuyện muốn bàn bạc, ta không có thời gian, ngươi nên về đi thì hơn."
Về?
Nàng đợi ở đây cả đêm chỉ để đợi được câu nói này sao?
Hắn thà nói chuyện với Lục Minh Sơn cũng không để ý đến nàng?
Người chung quanh nhượng bộ lui binh, có thể cảm nhận được cảm xúc của Quận chúa Trường Nhạc, sau một lời của Thẩm đại nhân, gần như không nhịn được nữa, người sắp bộc phát.
Thẩm Yến không có phản ứng gì, sau khi nói xong, hắn mới nhận ra vấn đề, nhìn phương hướng rồi bước đi.
Lưu Linh ném cây đèn trong tay cho thị nữ bên cạnh rồi đi theo.
Cẩm Y vệ cùng những người thị nữ vội vàng cúi đầu làm bộ bận rộn, không dám tiến lên quấy rầy hai người sắp cãi vã.
"Thẩm Yến, ta có chuyện muốn nói."
"Nói."
"..."
Đừng đi nhanh như vậy được không? Ngươi đi nhanh như vậy sao một nữ tử yếu đuối như nàng có thể đuổi kịp? Nàng đi đua với hắn sao? Có thể thắng được hắn sao? "
Lưu Linh lập tức dừng lại, khoanh tay đứng, lạnh giọng nói:" Thẩm Yến, ngươi định đoạn tuyệt với ta sao? "
Hắn đột ngột dừng lại, nhìn nàng xuyên qua đêm đen, ánh mắt lãnh ý, đương nhiên Lưu Linh nhìn không ra được ý tứ hắn.
Lưu Linh chờ đợi câu trả lời của hắn, nhưng Thẩm Yến không nói, chờ đợi mãi, Lưu Linh khẩu khí kia nghẹn không được, một khi cảm xúc chờ đợi biến mất, bắt đầu suy nghĩ về nó.
Nàng si ngốc nhìn Thẩm Yến: Lông mày của Thẩm đại nhân áp sát mắt, đôi mắt sâu và đen, sống mũi cao và đôi môi lạnh lùng, lông mi của hắn thật dài và cong vǔt, không biết là có bao nhiêu sợi..

sắc mặt hắn làm sao khó coi như vậy?
Lưu Linh định thần lại, nghe được Thẩm Yến khó dò được cảm xúc hỏi:" Ngươi muốn nói cái gì? "
" Thẩm Yến, đừng giận ta, "Lưu Linh cúi đầu lẩm bẩm một mình," Ta rất khó chịu, trái tim ta khó chịu như bị bóp chặt.

Ta đã khiến ngươi bị cười nhạo, xin lỗi.

Nhưng ta không còn sức lực để an ủi ngươi, vì ta cũng đang khó chịu, bị tổn thương và ai cũng nhìn vào ta cả.


Ta nhắm mắt lại và ta có thể thấy những câu chuyện lặp đi lặp lại trong nhiều năm nay.

Điều này càng khiến ta không thể chịu đựng được.

Ngươi giận ta, nhưng đừng không để ý tới ta, ta đã vô cùng..

"
Thân thể gầy yếu run lên trong gió, giọng nói đều đều, cảm xúc ổn định, nhưng thân thể phản ứng nhanh hơn ý thức, run rẩy, sắc mặt trắng bệch, thế nhưng nàng không biết.
" Ngươi muốn cái gì? "Thẩm Yến ngắt lời cô.
" Ta nghĩ, "gió lạnh dâng trào, Lưu Linh nâng lên đôi mắt đẫm nước sững sờ kia, gió nghẹn ngào ho khan, nhưng nàng vẫn nói cho xong hoàn chỉnh, có chút rung động," Ta, ta muốn mọi việc sẽ tốt đẹp.

"
Thẩm Yến gật đầu nói:" Ta biết rồi, ngươi trở về đi.

"
"...!"
Lưu Linh có chút sững sờ, nhìn kỹ sắc mặt của Thẩm Yến, cảm thấy hình như hắn không còn giận nữa, lúc này mới nữa tin nữa ngờ quay lưng.
" Chờ đã, ta đưa ngươi về "Thẩm Yến lại nói.
Lưu Linh ngây người xác định: Thẩm mỹ nhân dường như không còn khó chịu về nàng nữa.
Không ai nói chuyện trên đường đi.
Lưu Linh đang lo lắng phủ nhận bản thân, Thẩm Yến cũng đang suy nghĩ về chuyện lúc nãy với Lục Minh Sơn.
Vị công tử kia cười nói:" Thẩm đại nhân, ngươi cho rằng A Linh thật sự thích ngươi sao? Ngươi không nhận ra ngươi rất giống với ta sao? Vết sẹo dưới mắt của ngươi giống với vị trí nốt ruồi này của ta.

Thẩm đại nhân, ngươi nghĩ A Linh mỗi lần nhìn ngươi thì trong lòng đang nghĩ đến ai? "
Thẩm Yến sắc mặt tái nhợt, bóng dáng ẩn ẩn trong bóng tối khiến người đối diện không thấy được biểu hiện của hắn, chỉ có thể nghe thấy hắn thấp giọng nói:" Ngươi nói cho ta chuyện này là có ý gì? "
" Thẩm đại nhân, ngươi và A Linh quen nhau không lâu.

Ngươi không biết đôi khi nàng ấy rất cứng đầu.

Nàng là một tiểu cô nương tính tình cố chấp, tìm vui một chút rồi thôi.

Nàng và ngươi là mối quan hệ như thế nào, ta và nàng ấy là mối quan hệ gì gì? A Linh yêu ta sâu đậm nên mới tìm đến ngươi.

Ta và ngươi đều biết chuyện này.

"
Thẩm Yến khó chịu," Ngươi đến cùng là định nói gì? "
" Thẩm đại nhân, ngươi cũng không thích A Linh nhà ta như vậy, không bằng tránh ra thì tốt hơn.

Ngươi nên buông A Linh ra đúng không? "
Thẩm Yến im lặng hồi lâu.
Khi đối phương cho là có thể, Thẩm Yến ngẩng đầu, mỉm cười, tỏ vẻ lãnh đạm, giọng điệu rất kiên định," Ta thật sự sẽ không buông tay.

"
"..

ngươi!"
* * *
Bây giờ, Thẩm Yến đang suy nghĩ xem mình với Lục Minh Sơn giống nhau đến mức nào, khiến Lưu Linh phải động lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhìn lần thứ hai liền cuống quýt quấn chặt lấy?
Lưu Linh tâm trạng trầm xuống.
Những cảm xúc đen tối đang nuốt chửng nàng, và những thứ tốt đẹp kia, nàng không thể nhìn thấy, thật khó khăn.
Trước khi vào phòng, vừa vào cửa, nàng không có tâm trạng nói lời từ biệt với Thẩm Yến.
Vai của nàng bỗng dưng bị người phía sau lưng đè lại, nào ngờ cả người bị lật nghiêng dựa vào thành cửa, Thẩm Yến vẫn im lặng, chỉ là nghiêng người ôm nàng vào lòng, trong quầng sáng mờ mịt, hắn hướng khóe miệng nàng.

Nàng ngả người ra sau, thân thể dựa vào tường, đầu bị ép sát không báo trước, ánh trăng lạnh lẽo gợn sóng trong mắt Thẩm Yến, hắn vẫn quyến rũ như vậy.
Lưu Linh thấp giọng thở hổn hển, đầu lưỡi bị cuốn lấy.
- - Ngươi muốn gì?
- - Ta muốn thứ gì đó tốt đẹp.
- - Ta biết.
Cho nên hắn đã hôn nàng.
Cơ thể của họ gần nhau, họ cảm nhận được sự run rẩy và chịu đựng của đối phương.
Phần môi nóng bỏng, lưu luyến, bị ánh nến che khuất, bị ép vào trên tường thiếu nữ tóc đen tản mát, vành mắt đỏ, vươn tay leo lên vai chàng trai, dần dần siết chặt – cảm nhận điều tốt đẹp này..

Bình Luận (0)
Comment