Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta

Chương 37


Cẩm Y Vệ thu dọn hành trang, người ra vào đều thấy được Trường Nhạc quận chúa đi theo sau Thẩm đại nhân, Thẩm Yến bận nghe người báo cáo các tình huống tuần tra, thậm chí là cùng với bên Lục Minh Sơn giao tiếp.

Vẫn là công chúa không có việc gì, chậm rãi từ từ đi cùng Thẩm đại nhân ở phía sau.
Thỉnh thoảng, khi Thẩm Yến đang suy nghĩ hay nói chuyện, bên cạnh nhàn nhạt thốt ra một tiếng, "Thẩm đại nhân, có khát không? Có muốn uống nước không? Đây là trà Linh Bích ủ pha từ sương núi.

Rất mát và thanh giọng."
Thẩm Yến quay đầu, cảnh cáo liếc nhìn nàng một cái.
Lưu Linh ngoan ngoãn im lặng.
Nhưng chỉ một lúc sau, khi Thẩm Yến đang tiếp tục công việc của mình, Lưu Linh lại nổi lên như Quỷ Hồn, nói: "Thẩm đại nhân, ngươi có mệt không? Ta thấy ngươi đang đổ mồ hôi, có nóng hay không? Phải nói ta một tiếng a."
"..."
Thẩm Yến nghiến răng, hắn rất nhiều việc, không có thời gian cùng Lưu Linh lộn xộn, nàng là nữ nhân quá nhiều chuyện, càng nói chuyện với nàng càng không rõ ràng.
Nhưng cho dù Thẩm Yến mặc kệ, Lưu Linh vẫn là càng ngày càng hăng hái, "Thẩm đại nhân, ngươi muốn ăn cơm sao? Ta buổi sáng không thấy ngươi ăn cơm.."
"Ngươi," Thẩm Yến bị nàng làm cho da đầu tê dại, ánh mắt trầm xuống, kéo nàng qua, "Đi với ta."
Lúc đó Lục Minh Sơn và Nhạc Linh trên đường tình cờ nhìn thấy Thẩm Yến đang kéo cánh tay của Quận chúa Trường Nhạc đi, Thẩm Yến nhìn thấy hai người bọn họ, nhưng Thẩm Yến lại lười nhường một bước.

Đoán là Lưu Linh bị kéo đi đến bước chân còn không vững căn bản không nhìn thấy hai ngươi kia.
Nhạc Linh không khỏi ngây người thở dài, "Thì ra quan hệ giữa công chúa và Thẩm đại nhân tốt như vậy, chẳng trách nàng.."
Lục Minh Sơn nắm chặt lấy tay nàng, siết chặt, trong ánh mắt hối lỗi và vòng tay an ủi của đối phương, Nhạc Linh chớp chớp giọt lệ trên lông mi, ôn nhu cười khẽ, "Minh Ca, đừng suy nghĩ nhiều, ta nhất định sẽ giúp ngươi và công chúa hòa giải."
"Linh muội muội..

Đa tạ ngươi..

Ta đã từng đối với ngươi như vậy, ngươi còn nguyện ý.."
"Minh Ca, ngươi nói bậy bạ gì đó? Kỳ vọng lớn nhất đời ta chính là Minh Ca ngươi được vui vẻ hạnh phúc.

Chỉ cần ngươi vui vẻ, ta thấy đều đáng giá." Nhạc Linh khẽ thì thào, đóng vai Tiểu Bạch liên hoa.
Nhưng trong lòng nàng thầm nghĩ: Nếu như ngươi hạnh phúc, mà hạnh phúc không liên quan gì đến ta, ta tại sao phải đáp ứng ngươi? Nằm mơ! Ta cả đời không hạnh phúc, Lục Minh Sơn ngươi cũng phải như vậy.

Ai bảo ngươi là người yêu ta, ai bảo ngươi cũng yêu ta, lại làm chuyện có lỗi với ta chứ.
Lúc này Thẩm Yến đang kéo Lưu Linh vào một phòng xá, đóng cửa lại, lạnh giọng hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Ta mượn ngươi làm việc sao?"
"Ngươi không có gọi ta," Lưu Linh nhẹ giọng nói, "Là tự ta chính mình buồn chán, kiếm chuyện chơi với ngươi"
"..."
Thẩm Yến hiểu ra sự mỉa mai không che giấu của cô, trực tiếp cau mày, rất không kiên nhẫn, "Nếu có gì cứ nói thẳng, đừng chơi trò mập mờ với ta, ta không có thời gian đùa với ngươi."
Thẩm Yến giống như một thanh kiếm trong bóng tối, cảm xúc của hắn chính là lưỡi kiếm, khi hắn chỉ thẳng vào ngươi, chính là sát khí bức người khiến cho người ta sợ hãi, mà hiện tại lưỡi kiếm này đang chỉa vào phía Lưu Linh.
Hắn đặt tay ngang bên đầu nàng, giống như nếu nàng trả lời không đàng hoàng có thể động tay động chân bất cứ lúc nào.

Thẩm Yến nhìn có vẻ nguy hiểm, ai biết hắn sẽ có hay không ra tay đánh nữ nhân.
Lưu Linh cũng không sợ hắn, khí tức lạnh lùng của hắn có thể dọa người khác đến hai chân run rẩy, nhưng lại không thể khiến tiểu tình nhân nhỏ của hắn nhấc mi, Lưu Linh từ đầu đến cuối đều giống như tùy tiện, bị hắn án vào trên cửa khéo ngã.

Trên cửa, búi tóc cuộn lại có chút xõa ra, tóc vụn áp vào gò má tuyết, nàng cười, "Bây giờ thẳng thắn như vậy, sao tối hôm qua không thấy ngươi một đao đi thẳng vào?"
Một lúc lâu, nàng nghe thấy một tiếng cười trầm thấp trên đầu.
Không cam lòng ngước mắt, tóc trán bị Thẩm Yến chèn ép
Nàng nghe thấy lời nói của Thẩm Yến bình thản mà lạnh lùng, "Tối hôm qua ta một đao thẳng kiếm vào, nào có ngươi hôm nay thẳng thắn như vậy sao?"
"..."
Lưu Linh bị lời nói của hắn làm cho nghẹn ngào, nàng từ cuối mắt lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Yến, bắt gặp nụ cười khó giải thích được của Thẩm Yến.
Cô bình tĩnh mắng, "Muộn sao."
"Ồ, ai cho phép ngươi trêu đùa ta, lại không cho ta đánh trả?" Thẩm Yến thì thào nói.
"Ý của ta là, ngươi luôn nói về những cái gì đó, hãy thực hiện một số hành động thiết thực."
Thẩm Yến thâm tình nhìn thiếu nữ dũng cảm không sợ hãi gì này, sắc mặt tĩnh lặng, trong lòng có chút lạnh lẽo, hiểu được ý của Lưu Linh, nàng muốn cùng hắn quên hết tất cả chỉ có tình yêu điên cuồng bất chấp, phá hủy trí mạng nàng mặc kệ, nàng chỉ muốn vui vẻ một trận.
Nàng bây giờ muốn ngủ cùng hắn.
Không quan tâm hắn có thể cưới nàng hay không.
Nói cách khác, nếu hắn không cưới nàng, nàng ngược lại sẽ cảm thấy thoải mái – nàng chán ghét cùng người dây dưa không rõ.
Thẩm Yến nghĩ: Người con gái mà hắn thích, tận trong xương tủy đã thối nát đến như vậy, có đáng để hắn làm Thánh phụ mà mang nàng ra ngoài hay không?
Cùng với Lưu Linh dây dưa thật nhàm chán, Thẩm Yến không muốn quan tâm đến nữa nên xoay người rời đi.
Có tiếng người bên cạnh đột nhiên vang lên, theo bản năng hắn vươn tay ôm lấy nàng, Thẩm Yến lẳng lặng nhìn cô gái trong tay, nghe Lưu Linh bình tĩnh nói: "Vừa rồi ta suýt chút nữa đã ngã xuống rồi, cám ơn Thẩm đại nhân."
Thẩm Yến nhìn không có gì để nói, hắn còn chưa bước một bước, nàng vẫn đứng vững vàng, sao có thể phát ra tiếng kêu kinh hoàng như vậy?
Thẩm Yến khẽ cười, trong lòng Lưu Linh còn bối rối, hắn nâng cằm nàng lên, ra lệnh: "Cười lên đi."
"..."

Lưu Linh sửng sốt, sau đó nở nụ cười.
Đôi mắt vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng khuôn mặt xinh đẹp như hoa xuân.

Nhưng trong đôi mắt đẹp trong veo kia, lại ẩn chứa một linh hồn quấn lấy chính mình, thỉnh thoảng lộ ra mềm mại lúc thì nóng nảy, hai phong cách trái ngược này lại nằm trong cùng một người, không những không thấy nó quái dị mà ngược lại càng thấy nó có mị lực hấp dẫn, khiến con người ta sa đọa.
Thẩm Yến lòng mềm như kẹo bông, cũng không trách cứ nàng.

Lưu Linh đối với hắn sẵn lòng cười còn với những người khác thì không, liền vì nàng mà cười, vì nàng nghe lời ngoan ngoãn như vậy, hắn cũng muốn cố gắng.

Hắn chắc chắn rằng mình cũng rất thích Lưu Linh, nàng cứng miệng lại ngoan cố, da mặt dày nhưng cũng yếu ớt.

Coi như nàng thích làm trời làm đất thì hắn cũng thử nguyện theo ý nàng mà đi xuống.
"Thẩm đại nhân, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta," Lưu Linh phản ứng đẩy đẩy hắn, "Tại sao lần nào cũng không làm tới cùng?"
Mỗi lần!
Tình sâu nghĩa nặng, hợp tình hợp lý.
Thẩm Yến cũng chỉ vừa hôn vừa ôm, cũng không có bước tiếp theo, lần thứ nhất còn tưởng Thẩm đại nhân ngại ngùng, thôi được rồi, thông cảm cho hắn, lần thứ hai Thẩm đại nhân là không có vị hôn phu, cho nên hẳn là không có kỹ năng, sợ mất mặt, tốt thôi lại thông cảm lần nữa, lần thứ ba, hắn đưa tay sờ sờ quần áo của nàng, vẫn là không có bước tiếp theo..

Thông cảm cái quỷ a!
Lưu Linh không thể hiểu được vẻ kiêu ngạo của Thẩm Yến – nam nhân không nên nóng lòng sao? Không cần hôn nhân liền có thể bên trên, không phải là ước muốn của tất cả nam nhân trong thiên hạ sao.
Thẩm Yến đưa tay ôm trán, Lưu Linh thật sự rất cố chấp, cãi cọ lâu như vậy, đề tài kéo đi xa như vậy, nàng vẫn nhất định phải kéo trở về như vậy.

Hắn nhìn nàng, một lúc lâu sau, trong đôi mắt sáng ngời của Lưu Linh, chậm rãi lên tiếng, "Ngươi muốn nghe nguyên lai hay có thay đổi?"
"..."
Có khác biệt gì không? "Có thay đổi thì sao?"
"Ta trong lòng yêu thích ngươi, bất đắc dĩ ngủ cùng ngươi, sẽ làm hỏng thanh danh của ngươi."
"Ta không quan tâm chuyện đó! Ah Thẩm đại nhân, đừng nhìn ta chằm chằm như thế ta sai rồi..

còn nguyên lai thì sao?"
"Ta sợ ngươi chịu không nổi."
"..."
Lưu Linh nhất thời ngơ ngác nhìn hắn một hồi lâu, nàng rốt cục hoàn hồn, lãnh đạm nhảy ra khỏi vòng tay của hắn, lạnh giọng nói: "Hạ lưu."
Nàng lại nghe thấy nụ cười trầm thấp của Thẩm Yến sau lưng.
Lưu Linh nhìn lại hắn, vẻ mặt Thẩm Yến cứ như vậy nhàn nhạt, nhất thời không thể biết được lời hắn nói vừa rồi có phải là thật hay không, là đang trêu chọc nàng, hay là nói thật?
Lưu Linh nóng từ tận gốc tai, hiện tại không muốn lấy câu hỏi này làm phiền Thẩm đại nhân nữa, cũng không dám làm phiền người khác khi bọn họ đang xử lý công việc.

Tại công chúa biết điều ngoan ngoãn như vậy, các cung nữ thở dài: Chắc chắn chỉ có Thẩm đại nhân mới trị được công chúa! Thẩm đại nhân không xuất hiện nữa, liền nói vài câu với công chúa, công chúa cũng không gây chuyện náo loạn gì nữa.
Chỉ có một ngoại lệ duy nhất là Nhạc Linh chủ động tìm tới cửa, muốn công khai xin lỗi, nói thực có lỗi với công chúa.
Lưu Linh làm phiền nhiều như vậy, khó hiểu là Lục Minh Sơn đã tới rồi, tại sao Nhạc Linh còn quấy rầy mình?
Nàng căn bản không để ý đến Nhạc Linh chút nào, vì Nhạc Linh cảm thấy có lỗi với nàng, muốn chạy đi tìm nàng chịu hành hạ, Lưu Linh liền phân phó thị nữ mang Nhạc cô nương đến tiếp tục làm hạ nhân, miễn là không đung đưa trước mặt nàng là được.

Mới đầu nhìn thấy Nhạc Linh chịu khổ, Lục Minh Sơn không đành lòng, muốn nói chuyện với Lưu Linh, nhưng bị Nhạc Linh thuyết phục.
Nhạc Linh đáng thương, "Minh Ca, thực có lỗi với công chúa chính là ngươi và ta.

Nếu như ta chịu chút ủy khuất, công chúa có thể tha thứ cho ngươi, ta sẽ làm tất cả."
Lục Minh Sơn thật ra rất cảm động, nhìn tình yêu lúc cao lúc thấp, về phương diện này chỉ số IQ của hắn hạ thấp vô hạn, nhưng hắn không nghĩ tới, hắn đối xử với Nhạc Linh tốt hơn mỗi ngày, cũng là trong quá trình lấy lòng lại Lưu Linh, phát hiện Lưu Linh đã đi quá xa, gần như trở tay không kịp.
Nhưng nàng là vị hôn thê do Lục gia chỉ định, hắn không nỡ để nàng đi.
Nhất là Lưu Linh mỗi lần không cần mặt mũi đuổi theo phía sau Thẩm đại nhân, làm cho Lục Minh Sơn trong nháy mắt khó chịu, Lục Minh Sơn chưa từng biết Lưu Linh theo đuổi một người, lại là chuyện cố chấp như vậy, có lẽ hắn không nên nóng lòng như vậy.

Lưu Linh bản chất là một người ương bướng, càng thuyết phục thì càng đẩy nàng về phía Thẩm Yến, ngược lại hắn thờ ơ, thì Lưu Linh có thể thấy nhàm chán, trong lòng sẽ nguội lạnh.
Lục Minh Sơn hi vọng Lưu Linh chỉ là quan tâm nhất thời, dù sao hắn có chuyện cầu Thẩm Yến, trước khi chính thức nói, hắn không muốn đắc tội Thẩm Yến – đám sát thủ kia, người khác đoán chừng là Lục gia của hắn, mặc dù Lục Minh Sơn luôn miệng "chắc chắn là hiểu lầm rồi", nhưng trong thâm tâm biết rõ, võ công như vậy, ngoại trừ Lục gia, không còn ai khác.
Rồi có chuyện xảy ra.
Để lấy lòng Lục Minh Sơn, Nhạc Linh suốt ngày làm việc hầu hạ dưới công chúa, đóng vai tiểu Khả Liên bị ức hiếp, có lẽ nàng ta thực sự nhập vai quá sâu, đang cố gắng làm việc liền xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn.

Chạng vạng tối lúc đi theo thị nữ cùng đi giã gạo, thần chí hoảng hốt, nhất thời chân nhũn ra, rớt xuống sông.
Khi Lục Minh Sơn ôm cô nương mặt mày tái nhợt ướt sũng trở về khiến mọi người sửng sốt.
Rốt cuộc là chuyện xảy ra với thị nữ của Lưu Linh, khi thị nữ trở về sẽ đáp lời công chúa, vẻ mặt cũng không căng thẳng lắm, bọn họ biết chỉ cần bọn họ không quá đáng, công chúa sẽ vô điều kiện bảo vệ bọn họ.

Không nói đến tai nạn này, bọn họ còn không có đụng tới Nhạc cô nương, đối với Nhạc cô nương cũng không nói một lời, quận chúa nhất định cũng sẽ để bên ngoài.
Lưu Linh vừa mới bị Thẩm Yến vội vàng quay lại, uống một ngụm trà, nghe thị nữ của Lưu Linh bị rơi xuống nước, cũng không có cảm giác gì, hờ hững "Ồ" một tiếng, biểu thị ta biết rồi, Lưu Linh lại tiếp tục thổi hơi nóng trà trên tay, trong ánh mắt trừng trừng của thị nữ, nàng du âm thanh: "Ta ép một chút".
"..."

Linh Bích nổi giận dùng đùng đến bẩm báo, "Quận chúa, Lục công tử nói đám người Linh Âm khiến Nhạc cô nương rơi xuống sông, muốn trói lại đem đến chỗ Nhạc cô nương, nhận tội trước giường."
"Hắn dám!" Lưu Linh vỗ bàn đứng dậy, chén trà và những thứ tương tự trên bàn đều bị nàng lật úp, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm Yến được Linh Tê dẫn vào, đúng lúc nhìn thấy nàng đang nổi cơn tam bành.
Lưu Linh nội tâm có phải là mình quá hung dữ rồi không? Ấn tượng của nàng đối với Thẩm đại nhân lại không tốt lắm, nếu như bị hủy hoại như thế này, Thẩm đại nhân có thể không muốn nàng nữa..
Lưu Linh nhẹ giọng nói: "Ta không cần hắn trói thị nữ của ta, bản quận chúa ta đích thân đi xin lỗi Nhạc cô nương."
Nhưng bộ dạng của nàng nào giống đi "xin lỗi" chút nào, ước chừng là đi xem kịch cãi nhau còn được.
Tới cửa, Lưu Linh ra hiệu cho Thẩm Yến nhường đường, Thẩm Yến vẫn giữ nguyên tư thế như Thái Sơn, Lưu Linh kia đè nén xuống tính khí bừng bừng, ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt đen huyền của Thẩm Yến, nàng lập tức trở nên nóng nảy hơn, "Ngươi đang làm gì vậy? Ta đi qua cửa cũng phải cần ngươi phê chuẩn sao?"
"Không muốn gây sự." Thẩm Yến cảnh cáo nàng.
"Làm sao vậy?" Lưu Linh dùng sức hất tay hắn ra và đáp lại một cách mỉa mai.
"Nhạc Linh bị bệnh.

Ngươi cứ thế này đi, là muốn chuẩn bị phát qua bệnh khí, chiếm nàng nằm trên giường?"
"..."
Lưu Linh sững sờ, bình tĩnh nhìn Thẩm Yến hồi lâu, đối phương vẫn là lạnh nhạt như vậy, chính là mình suy nghĩ nhiều mà hiểu lầm hắn, đúng vậy, để Thẩm Yến thương cảm hẳn là rất ít.
Cô mỉm cười nhìn xuống y phục của mình, bởi vì mới từ bên ngoài trở về, Thẩm Yến đã nói rõ hôm nay sẽ không lên đường, sau khi Lưu Linh trở về rửa mặt một phen, pha một ấm trà và cầm một cuốn sách, chuẩn bị lên giường ngủ.
Lưu Linh thờ ơ hỏi: "Vậy thì phải làm sao?"
"Ta đi với ngươi."
"!" Lưu Linh hơi giật mình, hai mắt nhíu chặt, nàng biết tại Lục Minh Sơn giai đoạn này, Thẩm Yến không thích xuất hiện thành đôi với nàng, hắn căn bản tránh mặt nàng, lý do không khó đoán.

Thẩm Yến không muốn để người khác có cơ hội nhận xét vô trách nhiệm, bất đắc dĩ dụng tâm của hắn đã bị sự vô liêm sỉ của Lưu Linh hủy hoại một cách bất lực.

Nên dạng này hắn muốn cùng nàng đi không thể không nói quá bất ngờ.
Khi ra khỏi cửa, Lưu Linh nghiêng đầu nhìn Thẩm đại nhân bên cạnh, thị nữ dẫn đường, nhân lúc không ai để ý nàng đưa tay sờ về phía bên hông của Thẩm đại nhân, bị hắn cảnh giác nắm chặt thủ đoạn.
Thẩm Yến ánh mắt kiên nhẫn: Ngươi có thể dè dặt hơn? Bình thường hơn?
Lưu Linh hỏi: "Thẩm đại nhân đi cùng ta, là thương ta sợ ta bị người khác bắt nạt sao?"
"Ta sợ ngươi khi dễ bắt nạt người khác." Thẩm Yến lạnh lùng nói.
Lưu Linh hừ hừ bước qua hắn, áo dài, eo thon vạt áo xẹt qua, tỏa hương thơm ngát, ở Thẩm Yến, Lưu Linh từ lâu đã quen nghe lời hắn ngược lại.
"Lục công tử, chúc mừng! Vị này..

phu nhân không sao, chỉ là đang mang thai ba tháng, nên chăm sóc cẩn thận.

Làm sao có thể luôn làm những việc nặng nhọc và mệt mỏi đó được?" ý thức được quan hệ giữa Lục Minh Sơn và Nhạc Linh, sau khi tra ra bệnh tình, tự giác thêm vào "phu nhân" danh xưng cho Nhạc Linh, hi vọng công tử vui vẻ lên chút.
Nhưng khi hắn nhìn lên, Lục công tử làm sao lại có vẻ mặt kỳ quái như vậy?
"Mang thai ba tháng?" Nghe thấy tiếng nói sau lưng, Lục Minh Sơn quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Yến và Lưu Linh, thường ngày nhìn thấy hai người này đồng thời xuất hiện, trong lòng vẫn luôn không thoải mái, nhưng hiện tại tâm tình rối rắm.

Thật ra là không có thời gian để tâm, nghe Lưu Linh thở dài nữa thật nữa giả nói, "Chúc mừng Lục công tử, không biết lúc nào mới có thể uống rượu mừng? Chỉ là Nhạc cô nương này, đang mang thai, sao còn ở khắp nơi chạy lung tung, bất cẩn như vậy? Ôi, chẳng lẽ nàng thật ngây thơ, còn không biết mình có thân thể."
"A Linh," Lục Minh Sơn hít sâu một hơi, uể oải nói: "Giữa ngươi và ta có chuyện gì, ngươi cứ nói đi, đừng có như vậy châm chọc."
"Giữa ta và ngươi có quan hệ gì? Coi như từng là vị hôn phu thê, nhưng bây giờ tân phu nhân mới mang thai, ngươi làm sao quản được ta muốn nói gì đây?" Lưu Linh mặt mày nghiền ngẫm, "Ngươi thật giỏi nha, Nhạc cô nương cũng thật tuyệt vời.

Chúc các người bách niên giai lão a."
Những gì Lưu Linh để lại vẫn mang theo ác ý sâu xa, cố ý hay vô tình, như muốn nhắc nhở hắn điều gì, Lục Minh Sơn để mọi người đi ra ngoài, thất thần ngồi trước giường, nhìn cô nương trên giường trắng như ánh trăng sáng..

không chân thật.

Hắn biết mình không nên nghi ngờ Nhạc Linh, nhưng hắn không thể không suy nghĩ về lời nói của Lưu Linh..
- - Lục Minh Sơn, ngươi và Nhạc cô nương, thật là kinh ngạc.
Có bầu được ba tháng, nhưng giấu giếm với tất cả mọi người, không ai biết đến.
Nàng muốn ở bên cạnh Lưu Linh để làm cái gì?
Nàng lại làm cái gì?
Đúng là, nàng và những thị nữ của Lưu Linh đang tranh đoạt việc tự làm rơi xuống sông, tự mình làm mình vừa khổ vừa mệt, nàng..
Nàng rốt cuộc định làm gì?
Đáp án kinh khủng chuẩn bị bật ra, nhưng Lục Minh Sơn không dám nghĩ tới, người con gái anh yêu, người con gái anh không thể quên, làm sao lại có bộ dạng kinh khủng như vậy? Hẳn là Lưu Linh cố ý đánh lừa hắn..
"Minh Ca." Nghe thấy một giọng nói nhàn nhạt yếu ớt, Lục Minh Sơn nhìn thấy Nhạc Linh đã tỉnh trên giường, chật vật ngồi dậy.
Hắn đưa tay đỡ nàng, nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô, cổ tay gầy gò, nước da khô ráp..

Lục Minh Sơn run lên, đặt nghi ngờ trước đó ném sang một bên, Linh muội muội bị hắn hại khổ như vậy, làm sao hắn có thể lại không tin nàng?

Hắn mạnh âm thanh "Linh muội muội, ngươi có biết là ngươi đang mang thai ba tháng không?"
Mặc dù sẽ không nghi ngờ, nhưng hắn không thể không quan sát biểu hiện của Nhạc Linh.
Vẻ mặt của Nhạc Linh chân thành đến mức không có dấu vết ngụy trang, kinh ngạc đến sửng sốt, đưa tay vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình, dở khóc dở cười, "Ngươi nói ta có thai?"
"Chính xác."
Giữa hai người có một khoảng lặng và không ai muốn phá vỡ điều đó, đây không phải là biểu hiện mà một người mới làm cha làm mẹ nên có.
"Linh muội muội, ngươi.."
"Minh Ca, đứa nhỏ đó không phải của ngươi, ta biết." Nhạc Linh thì thào nói, "Nó thuộc về người chồng đã khuất của ta.

Hắn đột ngột qua đời, ta cũng đột nhiên mang thai.

Nhưng ta không muốn bỏ rơi đứa bé này, là máu mủ duy nhất của người chồng đã khuất của ta.

Minh Ca, vài ngày nữa ngươi có thể tiễn ta về Hoài An.

Ta muốn về quê, lặng lẽ sinh con và nuôi nấng nó."
"..

Ta không biết ngươi mang thai, nếu không.." Nếu không hắn sẽ không định lập nàng làm thiếp.
Lục Minh Sơn hơi bối rối: Một năm trước gặp lại Nhạc Linh, Nhạc Linh đã kết hôn và sống hạnh phúc bên chồng, khuyết điểm duy nhất là chồng cô bị mù, không biết quý trọng nhan sắc của nàng.
Lục Minh Sơn hết lần này đến lần khác chăm sóc vợ chồng họ.
Không ngờ, Quận chúa Trường Nhạc biết được chuyện này liền tức giận yêu cầu hắn bỏ qua người tình cũ.
Nhưng Lục Minh Sơn thật sự có thể bỏ qua như thế nào?
Ba tháng trước, Nhạc Linh đến Nghiệp Kinh tìm hắn, nàng nói chồng nàng đã chết, nếu trở về gia đình, cha mẹ sẽ hành hạ và lại bán nàng đi, nàng hy vọng Lục Minh Sơn có thể nhận lấy nàng.

"Lời nói đó khiến tim Lục Minh Sơn như bị dao cắt.
Cố tình hay vô tình, Nhạc Linh đã khiến Lục Minh Sơn nhen nhóm lòng thương hại và tiếc thương nàng, hắn không muốn chịu đựng thêm nữa nên quyết định giữ nàng lại bên mình.
Nhạc Linh không ngại làm thiếp – nàng còn gì mà để ý? Nàng đã ra dáng vẻ thế này rồi, còn cái gì mà nhìn không ra được nữa?
Người không thể chấp nhận được, đương nhiên là người Lục gia, một tên hậu nhân, lại vì một nữ nhân mà phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy, người ta làm sao có thể chấp nhận được?
Nhưng Lục Minh Sơn quyết tâm bảo vệ Nhạc Linh, nhiều năm qua đều hết lòng thuận theo các bậc trưởng lão, đây là điều duy nhất hắn kiên định.
Nhưng hắn hạ quyết tâm giữ Nhạc Linh ở bên mình, làm sao Nhạc Linh lại mang thai, Lục Minh Sơn buồn bực, nghĩ Nhạc Linh mang thai đứa con của người khác, từ đầu đến cuối không có cách nào nói ra câu" Ta sẽ chăm sóc mẹ con ngươi "được.
Và điều này đã sớm như Nhạc Linh dự liệu.
Nàng cho hắn đáp án: Ta không muốn ngươi nuôi, ngươi đưa chúng ta đi đi.
" Linh muội muội, xin lỗi..

"Lục Minh Sơn nắm chặt tay nàng, không dám ngẩng đầu nhìn nàng.
Nhạc Linh cười mà hai mắt đỏ hoe," Không sao, dù sao cũng không thể trách ngươi, cả đời này, là ngươi luôn thấy có lỗi với ta.

"
Lục Minh Sơn À Lục Minh Sơn, kiếp này ngươi nợ ta, nếu không giải quyết, ta làm sao có thể mở mắt ra, sống đến kiếp sau?
Vì sự bỏ rơi của ngươi năm đó, ta đã đau khổ biết bao! Nếu không có ngươi, phu quân của ta làm sao có thể chết, mang thai ba tháng, đến chỗ công chúa tự làm khổ chính mình sao có thể chịu được?
Sau khi Lục Minh Sơn rời đi, Nhạc Linh xuống giường, đi tới trong túi xách của chính mình, lật ra một bộ quần áo nhỏ màu xanh lục, dùng kéo cắt từ đường may đôi, lấy ra một cái ví, cắt cái ví, là cẩm nang lộ ra.

Nàng nín thở, cảm thấy xung quanh không có ai, liền cẩn thận mở cầm nàng ra.

Từ cô nương chữ viết ngay ngắn đổ xuống, chủ quan như thế:
" Ngươi lấy ra cẩm nang này.

Là vì muốn ghép con của ngươi vào Lục công tử.

Đứa nhỏ này đã trở thành gánh nặng của ngươi.

Không sao đâu.

Hãy tống khứ nó đi.

"
Không!
Nhạc Linh trái tim run lên, điên cuồng gào thét.
" Để trở về Lục Minh Sơn, ngươi còn dám giết cả phu quân của mình, một đứa bé có là gì? Sao lại đạo đức giả.

"
Không!
Tay đang cầm lá thư của Nhạc Linh khẽ run lên, thật muốn vứt bộ cẩm nang này đi
" Đổ lỗi cho A Linh về cái chết của đứa trẻ cũng đủ khiến Lục Minh Sơn và A Linh tan vỡ.

Ta chỉ muốn A Linh và Lục Minh Sơn triệt để dứt khoát, nhưng lại không muốn ngươi làm tổn thương A Linh, ngươi biết nên làm thế nào.

A Linh chính mình cũng không có thể bị ngươi kích thích, nếu không, ta sẽ lại cho ngươi biện pháp.


"
Nhạc Linh toàn thân run lên, ném cẩm nang vào trong ánh nến, đôi mắt sáng ngời ánh lên tia sáng ma mị, nhìn nó bị thiêu rụi từng chút một.
Đồng thời, nàng cũng đang đốt cháy thiện tâm của mình một chút một tiêu hủy.
Nàng yêu Lục Minh Sơn, cũng vì yêu hận điên cuồng này đã tự biến mình thành ác quỷ, trở nên không thể nhận ra.
Nhưng điều đó có quan trọng gì?
Chỉ cần Lục Minh Sơn yêu nàng, nàng có thể cả đời đeo mặt nạ.
Dù sao nàng cũng đã nghe theo lời sắp đặt của Từ cô nương và hứa với Từ cô nương sẽ là nội ứng của nàng ở Lục gia.
Việc mang thai của Nhạc Linh bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là Nhạc Linh và Lục Minh Sơn.

Tâm trạng của Lưu Linh nhưng không hẳn là tốt.

Nàng chưa bao giờ điều tra về Lục Minh Sơn, và chắc chắn cũng chưa bao giờ kiểm tra Nhạc Linh.

Những gì nàng biết đều qua thư của Từ Thời Cẩm kể.
Vì vậy, nàng cho rằng đứa nhỏ thuộc về Lục Minh Sơn.
Lục Minh Sơn và Nhạc Linh tái hợp vào một năm trước.
Nhạc Linh lúc này đã mang thai được ba tháng.
Còn Lục Minh Sơn thật muốn Lưu Linh hồi tâm chuyển ý!
Thật nực cười làm sao.
Lưu Linh buồn bực đi dạo bên sông, còn sai thị nữ đi ra xa, nhưng không thể phái Thẩm đại nhân đi giống như thuộc hạ của mình.
Mặt trời lặn từ những đỉnh núi xa, giữa trời, đất, sông núi, gió lùa qua mặt nước khiến lau sậy gợn sóng, con cò bay lên, vầng hào quang màu vàng bay lên rồi rơi xuống.
Đứng bên sông, màn sương trắng bồng bềnh, nơi đây không có ánh đèn, chỉ có những vì sao trên bầu trời đêm, và tiếng oa minh thanh hòa cùng với họ.
" Ta sẽ lội trên mặt nước.

"Sợ Thẩm Yến hiểu lầm, Lưu Linh quay đầu lại nói với Thẩm Yến, sau khi cởi tất, vén váy cao lên, Lưu Linh bước xuống nước.

Nước lộ ra hơi lạnh thấu xương nhưng nó khiến nàng cảm thấy thoải mái.
Lưu Linh đứng ở chỗ nước cạn, sững sờ hồi lâu: Mẫu thân nàng, chính là chìm trong nước mà chết.

Vùng nước này làm cho ta có loại cảm giác an toàn gì, có gọi mời từng bước từng bước một đi xuống.
Lưu Linh đi thẳng về phía trước, nước tràn qua đầu gối, ngập bắp chân, váy áo cũng ướt đẫm, nước lạnh như vậy, lạnh đến mức khiến toàn thân cảm thấy dễ chịu.
Mặt trăng đang lên, mặt trời lặn, người con gái xinh đẹp đang đứng dưới nước, và chàng trai si tình đang ngắm nhìn nàng trên bờ.
Lưu Linh dường như nhìn thấy lối vào cửa chính màu đỏ son rực rỡ, treo đầy đèn lồng, nhìn gần kỹ lại thì có những chiếc đèn lồng bằng giấy trắng tượng trưng cho người chết.
Nàng muốn nhìn cho rõ, nhưng đột nhiên ở phía sau, mạnh mẽ kéo cổ tay nàng lại.
Lưu Linh khó chịu, giãy dụa hồi lâu nhưng cũng không thoát ra được.
Lưu Linh liếc mắt nhìn Thẩm Yến, sau khi chợt bừng tỉnh nhì lại thì phút chốc vui vẻ," Ngươi đi theo ta làm gì vậy? Sợ ta nghĩ quẩn nhảy sông sao? "Thẩm Yến chưa kịp trả lời thì nàng đã nhào tới bên hông người nọ ôm eo, thở dài nói:" Thẩm Yến, ngươi đối với ta thật tốt..

Ta rất thích ngươi! "
" Công chúa, ta không lo lắng ngươi nhảy xuống sông.

Nhưng nếu ngươi không buông tay ra, ta sẽ đạp ngươi xuống sông.

"Khi cô gái lao tới, cố ý giơ tay đẩy mạnh.

Phun không chỉ làm ướt quần áo của Thẩm Yến, mà còn bắn tung tóe, đến trên mặt của Thẩm Yến, Thẩm Yến làm sao có thể không nghiến răng?
"..

Thẩm đại nhân, ngươi thật là vô tình, "Lưu Linh cúi đầu cười ngây ngốc nhìn hơi nước sương mù bao phủ hai người," Thẩm đại nhân, nói tới, ta chưa từng nghe ngươi gọi tên của ta? Có phải tên của ta khó nghe? "
Nàng vốn là đang giễu cợt, ai ngờ Thẩm Yến lại nói:" Cũng không sai biệt lắm.

"
"..

Ta không tin! "Lưu Linh tức giận, trong lòng không khỏi nghi hoặc,"..

Ngươi biết tên ta là gì sao?
"Không biết."
Hắn trả lời như vậy dứt khoát!
"..."
Nhưng Lục Minh Sơn gọi tên ta rất nhiều lần, vậy mà ngươi nói với ta là ngươi không biết ta tên là gì! Nghe có lọt tai không?
"A Linh" "A Linh", Lục Minh Sơn mỗi ngày đều gọi nàng như vậy, nàng lại là hoàng thân quốc thích, tên của nàng khó đoán như vậy sao?
Lưu Linh nghĩ như vậy, liền nói như vậy.
Ai biết Thẩm Yến ánh mắt tối sầm một chút, sắc mặt trầm xuống đột nhiên trầm mặc nhìn nàng, "Lục Minh Sơn..

Ta tại sao phải biết hắn gọi ngươi như thế nào? Liên quan gì đến ta!".

Bình Luận (0)
Comment