Cản Trở Khí Vận Chi Tử

Chương 2 - Gặp Gỡ Khí Vận Chi Tử

Thập Tam vận động thân thể, tuy đau nhức nhưng mặt hắn lại bình thản, kiếp trước bản thân hắn là thể tu, toàn thân có thể nói so với kim cương còn cứng, chút đau đớn này đã là gì.

Hắn xếp bằng trên giường hấp thu linh khí, tuy rằng nơi này linh khí mỏng manh, cơ bản vẫn là có ích. Thập Tam hít vào thở ra vài lượt, hắn thanh lọc luồng linh khí quanh người, tinh khiết linh khí chui vào người hắn, xoáy tròn trong đan điền.

Cứ như vậy ngồi một đêm, vết thương trong cơ thể dần lành lại, tạp chất bên trong cũng bị bài trừ ra ngoài, Thập Tam ngược lại cũng không vì mùi hương khó ngửi mà nhăn mày, hắn bước ra ngoài giếng múc nước thanh tẩy bản thân. So với Thập Tam yếu đuối trước kia, Thập Tam bây giờ toàn thân cao thấp lộ ra cơ bắp, không phải cuồn cuộn nhưng lại hoàn mỹ.

-Không ai nói cho ngươi chó thì không được dùng nước giếng sao? Bị ăn đòn như vậy vẫn còn nghênh ngang, xem ra chúng ta vẫn là nhẹ tay với ngươi.

Giọng nói mỉa mai vang lên phía sau, Thập Tam ánh mắt không thèm mở, hắn nhàn nhạt chắp tay chữ thập miệng niệm "A di đà phật".

-Hahaaaa.

Nhìn Thập Tam như vậy, đám đệ tử xung quanh phá lên cười châm chọc.

-Tên Thập Tam ăn đòn nhiều quá, đầu hắn có vấn đề rồi.

-Phải phải, a di đà phật, ngươi nghĩ ngươi là cao tăng sao?

Mặc kệ những lời trêu chọc, Thập Tam đứng yên một chỗ, khuôn mặt không sầu không vui.

-Ngươi khinh thường ta sao? Không mở mắt?

-Không phải, ta đoán hắn chính là sợ chúng ta làm mù hắn đôi mắt.

Mấy tên đệ tử nói xong tiến lại gần Thập Tam, lúc này hắn nhẹ nhàng nói ra.

-Các vị đừng tiến lên, ta không muốn ra tay.

Đám người sửng sốt đứng yên tại vị trí, một lúc sau lại phá ra cười.

-Tên Thập Tam này hẳn là bị đánh nhiều hỏng đầu thật rồi.

-Thật là trò cười, các huynh đệ, lên!

Nhìn đám người như cũ xông lên, Thập Tam khẽ lắc đầu, mặc cho bọn hắn lao lên đánh, người Thập Tam không nhúc nhích.

-Nếu là ta đã làm tăng nhân, có lẽ ta sẽ giảng giải kinh văn một hồi cho các vị, nhưng đáng tiếc, ta xuống tóc thất bại, vẫn như cũ không phải tăng nhân.

Thập Tam dứt lời liền mở mắt, trong ánh mắt lóe ra màu vàng óng như phật môn, bàn tay hắn giơ lên, năm sáu tên đệ tử bị hắn quật bay ra ngoài, nằm lăn lộn trên đất không đứng lên nổi.

-A di đà phật, các vị chớ làm phiền ta, ta cũng như vậy không làm phiền các vị.

Nói xong liền nhắm lại mắt, khuôn mặt nhàn nhạt mỉm cười giống như phật tổ hiện thế phổ độ chúng sinh.

Thập Tam quay lại về phòng, Hiểu Nguyệt bên cạnh liên tục nói.

-Mắt ngươi lại là màu vàng ư? Thật đẹp. Còn có ta đã xác định được khí vận chi tử nơi đây. Hắn giờ còn là tiểu hài tử ngay dưới chân núi của môn phái này.

-Ân, ta đã biết.

Thập Tam lấy một tờ giấy, nét chữ như rồng bay phượng múa, trên đó chỉ vài chữ đơn giản "Ta cùng quý phái đã cạn duyên, từ biệt."

Xách lấy tay nải vỏn vẹn vài bộ quần áo cùng chút xu lẻ, Thập Tam một đường đi xuống núi. Hắn đi thong dong, vừa đi vừa hấp thu lấy linh khí, một đường xuống tới trấn nhỏ, bản thân hắn cũng đã đạt tới luyện khí bát giai.

-Ngươi còn có thể vừa đi vừa tu luyện ư?

-Tâm cảnh vô hạn, ở đâu cũng có thể tu luyện.

Hắn hòa nhã đáp lời, để ý tới búi đầu trên đầu, Thập Tam dứt khoát lấy con dao nhỏ trong túi, tự mình xuống tóc.

-Ta cảm thấy ngươi đầu trọc trông hợp mắt hơn.

Hiểu Nguyệt xoa lấy đầu trọc bóng loáng của hắn nghịch ngợm, Thập Tam cũng tùy ý nàng, cất lại con dao tiếp tục đi.

-Chính là tên ăn mày kia.

Đến thị trấn, Hiểu Nguyệt đu ở Thập Tam trên lưng chỉ về một góc tường, theo hướng ngón tay nàng, Thập Tam nhìn thấy một đứa nhóc gầy còm, hắn chỉ mặc một chiếc quần rách, không áo không giày.

-Tội nghiệp, tội nghiệp.

Thập Tam lấy ra chút xu lẻ mua hai chiếc bánh bao tới gần chỗ hắn.

-Tiểu huynh đệ, mau ăn đi.

Lăng Phong nghe có tiếng người gọi liền mở ra ánh mắt, phía trước hắn là một thiếu niên khuôn mặt hòa nhã, khóe môi mang ý cười, ánh mắt đóng chặt.

-Tạ ơn, vị đại ca này, ta cũng không còn sống bao lâu nữa, có thể phiền ngươi nhường chiếc bánh bao này cho muội muội ta?

-Muội muội ngươi ở đâu?

Lăng Phong ho xù xụ cố gắng đứng dậy, Thập Tam truyền qua cho hắn chút chân khí, Lăng Phong cảm giác toàn thân được một luồng khí ấm trải dọc, đau nhức mệt nhọc tiêu tan không ít.

-Đa tạ vị đại ca này.

Hai người đi ra khỏi nhộn nhịp thôn trấn, cách phía xa bên ngoài có một căn miếu hoang, bước vào trong, có hai ổ rơm, còn có một nữ hài nằm trên đó.

-Ca ca, huynh đã về.

Nữ hài mừng rỡ reo lên, Thập Tam nhìn bức tượng phật tổ mỉm cười hiền lành liền niệm "A di đà phật".

-Hinh nhi, vị đại ca này mang đồ ăn cho chúng ta.

-Cảm ơn đại ca.

Lăng Hinh giọng nói trong trẻo vang lên, Lăng Phong lại gần đỡ nàng dậy, đút bánh bao cho nàng.

-Vị đại ca, huynh có phải là đại phu?

Thập Tam gật đầu rồi lại lắc đầu, y thuật hắn cũng nghiên cứu qua không ít, chỉ là hắn chưa từng cứu ai, sao dám tự nhận đại phu.

Bên kia Lăng Phong vội vã quỳ xuống đập đầu xuống đất.

-Đại ca, xin người hãy cứu chữa cho Hinh nhi, ta cho dù làm trâu làm ngựa, nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ.

Hắn vừa nói vừa liên tục dập đầu, Thập Tam liền đỡ lấy hắn.

-A di đà phật, tiểu huynh đệ không cần đối ta như vậy, lương y như từ mẫu, huống chi cứu người là việc lên làm.

Lăng Phong, Lăng Hinh hai người lại muốn cúi xuống đa tạ liền bị Thập Tam giữ lại.

-Ta đã nói không cần, trước tiên hãy nói về bệnh tình của Lăng cô nương trước.

Lần đầu được gọi cô nương, Lăng Hinh có chút ngại ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chỉ là vướng vài vết bẩn nên nhìn cũng không rõ.

-Thưa ân công, tiểu Hinh năm ngày trước bị chó cắn vào chân, chúng ta đều nghĩ sẽ sớm khỏi liền không quan tâm, ai ngờ hôm trước chân nàng sưng to, đến nay liền không đi được. Tất cả đều tại ta không thể chăm lo cho muội muội mình.

Thập Tam gật đầu cúi xuống, Lăng Hinh ngoại trừ ca ca của mình thì đây là lần đầu có nam nhân khác lại gần, nhịp tim không khống chế được đập nhanh gấp mấy lần, lại nghĩ tới chân mình vốn không mang giày đầy bẩn thỉu, Lăng Hinh giơ tay cản lại Thập Tam.

-Lăng cô nương là không muốn ta xem ư?

Giọng nói đầy ôn hòa vang lên, đôi mắt vẫn như cũ nhắm lại, Lăng Hinh đầu nhỏ cúi xuống không nói chuyện.

-Hinh nhi, ân công có ý tốt, muội cũng đừng ngại ngùng.

Vẫn là Lăng Phong hiểu ý mở lời trước, Lăng Hinh lúc này mới rút lại tay, Thập Tam cúi xuống, ánh mắt khẽ mở, vì Lăng Phong ở sau lưng Thập Tam nên không nhìn thấy, ngược lại Lăng Hinh rõ ràng được đôi mắt Thập tam lóe ra ánh sáng vàng tựa phật quang, nàng thoáng chốc thất thần, đôi mắt quá mê người.

-Ta đã biết, có thể chữa.

Thập Tam nhắm lại đôi mắt đối với Lăng Phong nói ra, Lăng Phong rối rít cảm tạ, ngược lại Lăng Hinh vẫn giống như chưa tỉnh mộng.

-Hinh nhi, muội không cảm tạ ân công sao?

Giọng nói của Lăng Phong làm bừng tỉnh Lăng Hinh, nàng đối Thập tam cúi đầu.

-Ơn của ân công, Hinh nhi trả không hết, nguyện theo hầu ân công cả đời.

Chẳng biết sao Hiểu Nguyệt có chút chua, nàng vỗ lên đầu Thập Tam.

-Chết đầu trọc, thối đầu trọc, đến cả tiểu cô nương cũng không buông tha, cầm thú!

Thập Tam xoa đầu của bản thân cũng không nói gì, hắn quay lại nhìn hai huynh đệ một lát.

-Bánh bao thiếu ta sẽ mua thêm, không cần nhường nhịn, ta sẽ ra ngoài tìm thảo dược cho Lăng cô nương.

-Ân công có cần ta đi theo?

Lăng Phong vội hỏi, Thập Tam lắc đầu, hắn bước chân ra ngoài miếu tiến vào trong rừng rậm.

Bình Luận (0)
Comment