"Cản trở cơ duyên của khí vận chi tử, thưởng 10 điểm khí vận, 100 điểm thương thành."
-Vốn dĩ theo cốt truyện nơi đây, sẽ có một tên hiệp khách cứu Lăng Phong, hắn cùng Lăng Phong tới trú ngụ tại miếu, có điều địch nhân lần theo tìm tới nơi này, bọn chúng giết chết Lăng Hinh cùng tên hiệp khách, Lăng Phong bị bắt sống làm nô dịch.
Hiểu Nguyệt từ tốn giảng giải cho Thập Tam, hắn gật đầu bước đi, nhìn phía trước có một bụi tre, hắn dùng tay mình làm dao chặt che, chẻ tre, tự chế thành một gùi thuốc.
-Không ngờ ngươi cũng thật khéo tay.
Bên tai vang lên Hiểu Nguyệt lời khen, Thập Tam chỉ nhàn nhạt gật đầu. Suốt 200 năm ngoại trừ tu luyện, hắn còn nghiên cứu cầm, kỳ, thi, họa, nấu ăn, chế tác đồ, y thuật, cây trồng, chăn nuôi và không thể thiếu phật pháp. Hắn nghiên cứu vì muốn hiểu rõ đạo của bản thân, cứ như vậy tích lũy nhiều năm, có lẽ bản thân hắn cũng không biết rõ trình độ của mình đã cao bao nhiêu.
Thời gian càng nhanh càng tốt, Thập Tam cũng không nhàn nhã ngắm cảnh mà dùng thân pháp thật nhanh thu thập thảo dược, chỉ một lúc sau, chiếc gùi đã đầy ắp.
Tuy không phải dược liệu quá cao cấp, nhưng có thể chữa được kha khá bệnh. Thập Tam trở lại nhà gỗ, hắn đặt giỏ thuốc xuống, cầm lấy chiếc bát múc nước trong vại tỉ mỉ rửa chân cho Lăng Hinh.
-Ân... ân công...
Lăng Hinh nho nhỏ thân hình run lên, nàng ánh mắt không dám nhìn lấy Thậm Tam.
-Không có chuyện gì.
Nhẹ giọng an ủi, Thập Tam một bên chọn thảo dược, nhờ Lăng Phong rửa sạch, bản thân thì cầm lấy bàn chân nhỏ của Lăng Hinh truyền qua chân khí. Sau khi rửa sạch bàn chân trắng trẻo nằm trong lòng bàn tay của Thập Tam, làn da ngược lại non mềm giống đậu hũ đông.
-Ân công, ta đã rửa sạch sẽ.
Lăng Phong hai tay đưa lên dược thảo, Thập Tam gật đầu nhận lấy, một tay Thập Tam giữ lấy cổ chân sưng đỏ của Lăng Hinh, tay còn lại bóp lấy dược thảo. Dòng nước chảy lên chân của Lăng Hinh, còn bã Thập Tam đắp lại, hắn xé lấy miếng vải sạch sẽ ở vạt áo của bản thân quấn quanh cổ chân Lăng Hinh.
-Ân công, áo của huynh...
-Không sao, chỉ là chiếc áo mà thôi.
Lắc đầu ra hiệu không sao, Thập Tam đứng dậy, hắn tìm trong miếu, lúc này tìm thấy một mảnh vải to màu trắng phủ bụi.
Thập Tam mang mảnh vải ra ngoài giặt, Lăng Phong muốn giặt hộ cũng không được, trời nắng to, mảnh vải khô cũng rất nhanh. Lấy trong bao nải chiếc bút, Lăng Phong vung tay viết vài chữ “Xem bệnh người giàu năm xu, người nghèo miễn phí”. Vì sao lại là năm xu, vì như vậy hắn có thể mua được hai cái bánh bao cùng thừa một xu. Nét chữ thật đẹp, Lăng Phong không biết chữ cũng bị thu hút.
-Ân công, chữ huynh thật đẹp.
Đáp trả là một cái mỉm cười, Lăng Phong thật muốn hỏi Thập Tam về mắt của hắn, nhưng vẫn là nhịn xuống.
Mang theo khung tre đóng thành một tấm bảng đơn sơ, Thập Tam xách theo gùi thuốc đi ngược vào trong trấn. Mọi người nhìn thiếu niên khuôn mặt thanh tú, hòa nhã, đầu bóng loáng, sau lưng còn có gùi thuốc liền bàn tán. Thập Tam chọn một chỗ không có người ngồi xuống, mấy người không biết đọc chữ cũng dừng lại nhìn, Thập Tam thấy vậy nhẹ giọng.
-Xem bệnh người giàu ba xu, người nghèo miễn phí.
Thôn dân nghe vậy lao xao bàn tán, Thập Tam như cũ nhắm mắt mỉm cười, Hiểu Nguyệt ở một bên nhàm chán xoa đầu hắn, nàng ngày càng thích xoa đầu Thập Tam, vừa mát còn rất thích tay.
-Thật hay giả?
-Hắn mắt cũng không mở? Là mù a?
-Ta xem hắn tướng mạo đường hoàng, có vẻ là hòa thượng, không giống nói dối.
-Nhưng là hắn còn rất trẻ a.
Lát sau một phụ nhân tiến tới, nàng khuôn mặt chi chít vết đỏ, trông thật đáng sợ.
-Đại phu, ta không biết tại sao mặt ta lại thành thế này, đại phu mau xem cho ta.
Thập Tam mỉm cười vươn tay bắt mạch, hắn hỏi han phụ nhân kia có ăn gì lạ không. Sau một hồi hắn gật đầu, phụ nhân này là bị dị ứng, hắn lấy thuốc trong gùi đưa cho vị phụ nhân đó.
-Đại nương không phải bệnh nặng, chỉ là dị ứng, có nghĩa ngươi ăn phải thứ không tốt cho cơ thể, từ sau không nên ăn thứ đó nữa, thuốc này về đun uống ngày mai đảm bảo khỏi.
Lại nhìn đại nương kia một thân vết vá quần áo Thập Tam nói thêm.
-Đại nương cũng không cần trả tiền.
-Tạ ơn đại phu, tạ ơn đại phu, đây là tấm lòng của ta, ngài nhất định phải nhận.
Nói rồi dúi vào tay Thập Tam hai xu, liền cầm thuốc ra về, một vài người thấy vậy cũng tiến lên, những bệnh toàn lặt vặt, Thập Tam xem bệnh bốc thuốc, vài người khí trong cơ thể hỗn loạn, được Thập Tam truyền chân khí điều hòa, hiệu quả tức thời khiến bọn hắn dần tin tưởng Thập Tam là y sư.
Một ngày xem bệnh kết thúc, Thập Tam dù nói không nhận tiền nhưng vài người vẫn cố chấp đưa hắn, tuy chỉ là một, hai xu nhưng Thập Tam không chê, hắn cảm tạ đầy chân thành. Tính toán hắn có 1 hào 4 xu, hôm nay được thêm 20 xu, không tệ không tệ.
Thập Tam tính toán đi mua hạt giống rau cùng vài loại cây trái liền quay về. Thậm chí vài gốc rau còn được cho không, hắn mua một chút gạo mang về nấu cháo cho Lăng Phong, Lăng Hinh hai người.
-Ân công.
Lăng Phong thấy hắn vội vàng chạy ra đón, Thập Tam đưa đồ cho Lăng Phong cầm, quay qua nói cùng hắn.
-Nơi này dù sao cũng là miếu, là nơi thờ phụng phật, các ngươi ở đây mãi cũng không được, ta sẽ làm cho các ngươi một ngôi nhà.
-Ân công...
Lăng Phong hai mắt đỏ hoe, Thập Tam lại tiếp tục đi vào trong rừng, cánh tay chắc khỏe của hắn dễ dàng làm gãy những cây gỗ, tần suất của hắn cũng thật nhanh, từ hoàng hôn tới tối đã dựng xong bên ngoài.
-Cháo đã được, mời ân công dùng.
Lăng Phong nhìn thấy Thập Tam mang gạo về, hắn cùng Lăng Hinh hai người mừng đến phát khóc, rõ ràng bọn hắn cùng Thập Tam chỉ là bèo nước gặp nhau, vậy mà người kia lại giúp bọn hắn nhiều thế. Hai người nhìn nhau, bọn hắn càng chắc chắn về quyết định đi theo Thập Tam.
-Các ngươi cứ ăn, ta đã ăn rồi.
Thập Tam quay đầu lại mỉm cười nói, hắn vừa làm vừa hấp thu linh khí, cũng đã đầy đủ để hắn tiến tới trúc cơ, chỉ là hắn vẫn một mực giữ tại luyện khí đỉnh phong, hắn chờ tới ban đêm linh khí càng thêm tinh khiết.
-Ân công, huynh cứ như vậy nhắm mắt, liệu có...
Thập Tam lắc đầu không nói, Lăng Phong nhìn nhà gỗ được dựng lên đầy kinh hỉ.
-Này... cái này...
-Vẫn chưa hoàn thiện, ngươi về chăm lo cho Lăng cô nương thôi, ta cần hoàn thành.
-Ân công vẫn là nên nghỉ ngơi, nếu được cứ gọi ta, ta sẽ giúp ân công.
Thập Tam mỉm cười vẫy tay, đợi đến khi Lăng Phong khuất bóng, Thập Tam liền tìm một chỗ ánh trăng chiếu xuống đả tọa, hắn điên cuồng hấp thu tinh khiết linh khí vào đan điền, đã qua một lần cường hóa cơ thể, lại thêm một lần nữa, cạn bã cũng không có nhiều nhưng là vẫn như cũ hôi thối, Thập Tam khoan khoái đứng dậy đi tới bờ suối gần đó tắm táp. Dưới ánh trăng, cơ thể hắn hoàn mỹ hiện lên, nhàn nhạt phát sáng, còn có đầu trọc bóng loáng, Hiểu Nguyệt một bên nhịn không được ghé mắt nhìn mấy lần, rồi nàng tự khinh bỉ bản thân, có cái gì hay mà nhìn.
Một đêm trôi qua, Thập Tam thành công vào trúc cơ, còn xây hoàn thiện nhà gỗ, phía sau hắn dành ra một mảnh để làm vườn tược, xung quanh đóng hàng rào, tay hắn như chiếc búa nện mạnh xuống cọc gỗ. Phía chân trời bắt đầu có nhợt nhạt ánh sáng, Thập Tam đã hoàn thiện tất cả, hắn thay bộ quần áo dính bết mồ hôi thành một thân quần áo thoải mái, tiến tới miếu hoang nhìn hai huynh đệ còn đang dựa vào nhau ngủ.
-A di đà phật.
Hắn bắt tay chữ thập nhìn tượng phật niệm một tiếng, đưa tay vớ lấy gùi thuốc cùng bảng hiệu tiến vào trong trấn. Lăng Hinh lúc này mới dám mở to mắt, từ lúc Thập Tam tiến vào nàng đã biết, nhìn hắn so với hôm qua càng thêm mỹ mạo, càng thêm ôn hòa, nghĩ tới bản thân, nàng có chút tự ti. Rồi lại nhìn xuống chân, nơi đó đã giảm sưng đỏ, tuy hoạt động còn chút nhức nhưng hiển nhiên đã khá hơn nhiều.
-Ân công thật giỏi.
Thiếu nữ nói ra một câu, nàng nghĩ gì đó rồi tự đỏ mặt, thật ngượng ngùng ngượng ngùng.