Cản Trở Khí Vận Chi Tử

Chương 5 - Ra Tay Siêu Độ Vong Hồn

Mặc lên bộ quần áo, Thập Tam quay trở về, Lăng Hinh chân hôm nay có thể đi lại, dù còn khập khiễng.

-Ân công.

Lăng Hinh vui mừng, nhìn Thập Tam càng lúc càng lộ ra vẻ tuấn mỹ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tay xoắn lấy vạt áo.

-Ân, gạo hẳn vẫn còn, để ta làm đồ ăn cho các ngươi.

Nghe vậy Lăng Hinh vội lắc đầu.

-Không cần ân công, để ta nấu là được.

-Bây giờ chân ngươi vẫn chưa lành hẳn, chỉ nên cử động nhẹ, đến khi chân ngươi lành hẳn ta sẽ không tranh với ngươi.

Thập Tam hòa nhã nói, hắn xoay người đi tới phòng bếp, có một vài vị thảo dược làm được gia vị, còn có thể thay rau được Thập Tam rửa sạch sẽ bỏ vào. Rõ ràng chỉ là cháo rau vậy mà mùi thơm làm cho Lăng Phong cùng Lăng Hinh hai người nhịn không được nuốt nước miếng.

-Đã hảo.

Mang theo cháo ra ngoài, Lăng Phong gần như nhịn không được cầm theo bát tới, Thập Tam múc cho hai người, bản thân hắn cũng chỉ múc một bát lấy lệ.

-Oa, quá ngon.

Cháo nóng hổi vào miệng, mang theo vị thảo dược, ngòn ngọt lại có thêm chút mặn vừa đủ, bông cháo như tan vào lưỡi của hai người, lúc này Lăng Phong nhịn không được nữa, hắn bưng bát húp thật nhanh.

-Này, ta cũng muốn ăn.

Hiểu Nguyệt một bên nói, nàng tuy giờ là tinh linh hệ thống nhưng vẫn có thể ăn uống, mùi thơm làm nàng nhịn không được muốn thử.

Thập Tam hiểu ý bưng bát cháo lên, hắn cầm thìa múc giống như sẽ ăn, Lăng Phong cùng Lăng Hinh là không thấy, thìa cháo kia phút chốc hết sạch. Lúc ăn cháo Hiểu Nguyệt phải tới gần Thập Tam có chút ngại ngùng, chỉ là cháo quá ngon, Hiểu Nguyệt muốn ngừng mà cũng không được, rất nhanh nồi cháo thấy đáy.

-Đây là bữa cháo ngon nhất từ trước tới nay của ta.

Lăng Phong cầm nồi cháo vét sạch sẽ mới thỏa mãn buông xuống, xoa bụng căng tròn nói ra. Lăng Hinh cũng gật đầu, từ lúc sinh ra, đây là lần đầu nàng được ăn món cháo ngon như thế. Hiểu Nguyệt bên cạnh vẫn có chút thèm, nàng oán hận nhìn Lăng Phong ăn như thuồng luồng, cũng chẳng còn lại gì cho nàng.

-Đừng giận, sau ta sẽ nấu riêng cho nàng.

Bên tai giọng nói nhẹ vang lên làm Hiểu Nguyệt tưởng mình nghe nhầm, nàng nhìn Thập Tam, hắn vẫn nhắm mắt, chỉ là so với bình thường khóe môi còn muốn cong hơn.

-Thối lừa trọc, ai thèm ăn đồ ngươi nấu.

Đêm tối, Lăng Phong Lăng Hinh huynh muội đi ngủ, Thập Tam ngồi xếp bằng trên giường tu luyện, nơi này linh khí quá yếu, nếu không Thập Tam có thể tới trúc cơ hậu kỳ, có điều bây giờ trúc cơ trung kỳ cũng đã không tệ.

Nhìn linh khí đan điền đã đầy đủ, hắn bắt đầu dẫn khí đả thông từng kinh mạch, dù sao thân thể này chưa từng trải qua bất kỳ lần đả thông kinh mạch nào. Sự đau đớn quen thuộc xảy ra, chỉ cần không tới kim đan, đả thông kinh mạch là điều cần thiết, nhưng một khi đạt tới kim đan, muốn đả thông kinh mạch bắt buộc phải tự hủy tu vi làm lại từ đâu.

Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống, Hiểu Nguyệt nhìn Thập Tam giờ phút này khuôn mặt tái nhợt, toàn thân một cỗ sương mù bốc lên, nàng lo cho hắn. Cứ như vậy, cho tới lúc gà gáy, Thập Tam vô lực ngã xuống đất, hắn còn chưa thể đả thông hết, Hiểu Nguyệt tới gần đỡ lấy hắn, thay hắn lau mồ hôi.

-Lại một lần nữa bài trừ tạp chất.

Những cặn bã tuy ít, vẫn là có theo đó tiết ra, Hiểu Nguyệt ngược lại không ngại bẩn, nàng múc nước giúp hắn rửa tay chân.

-Bên trong ngươi tự lau.

-Đa tạ.

Kinh mạch tuy chưa mở hết nhưng tốc độ thu nạp linh khí của Thập Tam nhanh hơn gấp mấy lần, sau vài nhịp thở, khuôn mặt hắn đã bớt trắng nhợt, vài phút sau hắn thu công đứng dậy, một lần nữa ra ngoài suối tắm rửa.

-Thật tốn áo.

Dùng linh lực làm sạch quần áo của bản thân, Thập Tam tuy có thể dùng linh lực làm sạch cơ thể, nhưng hắn vẫn cảm thấy dùng nước sẽ thoải mái hơn.

-Ân công, sớm.

Đợi đến lúc Thập Tam trở về, hai huynh muội họ Lăng đã dậy, Lăng Hinh nhìn thấy Thập Tam vội vàng chào, bàn tay nhỏ vẫy hắn. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cả hai huynh muội đều đẹp đẽ hơn rất nhiều, đặc biệt là Lăng Hinh, nho nhỏ đầy đáng yêu.

-Sớm, lát nữa ta đi vào trấn khám bệnh, trưa không cần mang đồ ăn cho ta, chiều ta sẽ về.

Thập Tam đeo lên gùi thuốc liền đi vào rừng, thuốc đã hết, hắn cần hái thêm một vài loại, còn có thuốc cho Lăng Hinh. Lưng chừng giỏ hắn liền quay tới thị trấn, như hôm trước, đã rất nhiều người đợi hắn.

-Thần y, xin ngài tới khám cho con trai ta.

Lúc này một người ăn mặc phú quý vội tới nắm lấy tay Thập Tam, hắn mỉm cười nhìn những thôn dân khác.

-Còn nhiều người đợi ta khám, ngài có thể đợi ta hay không?

-Không thể, con trai ta sắp chết rồi, mấy vị đại phu khác đều không biết nguyên nhân bệnh, ta cầu xin ngài.

Những thôn dân khác nghe vậy cũng là khuyên Thập Tam nên tới xem cho hắn, Thập Tam gật đầu ra dấu mời, người ăn mặc phú quý mừng rỡ vội vàng chỉ đường.

Người này là một phú thương, Thập Tam nhìn liền qua liền gật đầu, người này nhà cửa sạch sẽ, khang trang lại không mang tia tục khí.

-Lão gia đã về.

Người hầu cung kính chào, thương nhân gật đầu rồi vội vã đi vào, qua vài hành lang gấp khúc cuối cùng tới một căn phòng, Thập Tam nhìn bên ngoài căn phòng một màu đen ảm đạm liền biết được nguyên do.

Căn phòng mở ra, bên trong một cỗ hôi thối xông ra. Thập Tam nhìn rõ ràng bên cạnh vị thiếu gia kia còn có một vong hồn.

-Lệnh đường có phải thường hay nói nhảm, hay hoảng sợ rồi đổ bệnh?

Người phú thương thấy Thập Tam chưa cần bắt mạch đã nói ra triệu chứng, ánh mắt hiện lên ánh sáng hy vọng.

-Đúng vậy, cầu mong thần y chữa trị cho con ta.

-Mời ngài ra ngoài một chút, bệnh của lệnh đường ta có thể trị, nhưng ta cần yên tĩnh.

-Đa tạ, đa tạ, nếu thần y cần gì cứ gọi hạ nhân.

Vị phú thương vội vàng cảm ơn, hắn lui ra ngoài đóng cửa, lúc này Thập Tam mới mở mắt, lập lòe màu vàng phật quang bao chùm căn phòng.

-Ngươi... là... ai?

Nữ quỷ giọng nói chứa đựng sự giận dữ, Hiểu Nguyệt nhìn thấy nàng hai hốc mắt trống rỗng chảy máu sợ tới mức đứng sau Thập Tam.

-Nói cho ta biết, vì sao ngươi lại làm vậy.

Đôi mắt của Thập Tam vẫn phát ra ánh hòa quang rực rỡ, nữ quỷ dùng giọng khàn khàn nói ra.

-Hắn đáng chết, hắn đáng chết, ta muốn giết hắn...

Thập Tam tiến lại gần, nữ quỷ thân thể lửng lơ run lên bần bật, Thập Tam lúc này mới để ý dưới chân nàng máu chảy xuống, thấm vào nền đất bên dưới.

-Thì ra là vậy.

Thở dài một hơi, Thập Tam nhắm lại đôi mắt niệm kinh siêu thoát, nữ quỷ đầy không cam lòng gào lên, bên ngoài vị phú thương không biết tình huống trong phòng, chỉ là cảm thấy toàn thân lạnh toát, gai sống lưng.

Sau một thời gian, tiếng niệm kinh nhỏ dần, nữ quỷ cũng dần trở lại nguyên bản, là một cô nương xinh đẹp.

-Cảm tạ đã giúp ta, Ân Tố cũng không còn muốn trả thù nữa, chỉ là mong ân công hãy mang xác ta chôn trên đỉnh núi, ta muốn ở nơi đó buổi sáng ngắm bình minh, buổi chiều ngắm hoàng hôn.

-Được.

Thập Tam mỉm cười đồng ý, hồn phách Ân Tố bỗng cười lên, nhẹ nhàng khoan khoái, giống như bông hoa nở rộ dưới ánh mặt trời.

-Nếu ta gặp ân công lúc còn sống thì tốt biết bao.

Dứt lời hồn phách nhạt dần, tan biến thành những vụn lấp lánh.

Bình Luận (0)
Comment