Cản Trở Khí Vận Chi Tử

Chương 6 - Thành Toàn Nguyện Vọng Cho Nàng

-Lừa trọc, chuyện gì vừa xảy ra?

Hiểu Nguyệt vẫn chưa thể tin những gì nàng vừa nhìn thấy, liền xoa đầu Thập Tam hỏi.

-A di đà phật, nàng là một người đáng thương.

Giọng nói mang theo chút thương tiếc, Thập Tam tới gần giường đưa chân khí đánh tan những uẩn khí còn lưu lại.

-Nói cũng như không nói.

Hiểu Nguyệt bĩu môi, hừ một tiếng quay đi không thèm để ý Thập Tam.

Lúc này hắn nhìn người trên giường, lắc đầu. Người này sắc dục quấn thân, sớm muộn cũng có ngày chết trên giường.

Cánh cửa bật mở, phú thương bên ngoài chờ đến gấp gáp liền vội tới hỏi.

-Thần y, con ta thế nào?

-Lệnh đường sức khỏe tạm thời đã ổn, nhưng là...

Thập Tam dừng lại một chút, có chút thương tiếc lắc đầu.

-Sao vậy? Chẳng lẽ con trai ta không thể sống thêm ư?

-Lệnh đường ham mê sắc tửu, thân thể đã bị vét sạch, hơn nữa, hắn đã làm tội ác tày trời.

Phú thương khuôn mặt thoáng nhăn lại.

-Thần y, ý ngài tội ác tày trời là sao?

Nhìn phú thương có ý muốn bênh vực hài tử của mình, Thập Tam cũng không muốn nói nhiều.

-Lệnh đường đã nói ra hết tội ác của hắn, ngài không tin có thể sai gia đinh tới đào lên phòng này, nhưng phải nhanh, nếu không ta cũng không chịu trách nhiệm.

Thấy Thập Tam vẻ mặt đầy nghiêm túc, phú thương bán tính bán nghi, vì những lần trước hắn cũng nghe con hắn nói mớ về việc giết một ai đó, chỉ là hắn không quá để tâm, lần này chỉ sợ mọi việc không đơn giản.

Hai gia đinh khỏe mạnh theo lệnh phú thương mang quốc, xẻng tới. Phòng của con trai phú thương chẳng hiểu sao nền lại rất mỏng, đào có vài nhát đã vỡ đá lát nền, đào sâu thêm một chút, hai tên gia đinh đụng phải gì đó liền ngừng lại.

-Lão gia, dường như có gì đó dưới này.

Phú thương khuôn mặt thâm trầm, hắn đóng cửa lại, bây giờ trong phòng ngoài con trai hắn bất tỉnh nằm trên giường, Thập Tam một bên nhắm mắt trầm tĩnh và hai tên gia đinh thì không còn ai khác.

-Đào tiếp.

-Vâng lão gia.

Hai tên gia đinh không ngừng cuốc, xẻng, chỉ một lát sau lớp đất bị đẩy ra lộ một cỗ thi thể chưa phân hủy hết bốc mùi hôi thối.

-Ọe...

Trừ Thập Tam, phú thương cùng gia đinh đều nhịn không được nôn ọe, Hiểu Nguyệt may mắn được Thập Tam che mắt, nhưng chỉ ngửi mùi cũng khiến nàng buồn nôn.

-Nghịch tử! Nghịch tử!

Phú thương gầm lên giận dữ, hắn lệnh hai tên gia đinh không được nói chuyện này với ai, để hai bọn hắn nhanh chóng đi mua một cỗ quan tài tới.

-Thần y, chuyện này...

Đợi cho hai tên kia đi khuất, phú thương mới nhìn Thập Tam mở miệng.

-Quan tài ta sẽ mang đi, dù sao nàng cũng đã nhờ ta giúp nàng hoàn thành nguyện vọng.

-Thần y, ngài còn có thể nói chuyện với người chết?

Phú thương kinh ngạc, hắn có thể làm một phú thương giàu có như hôm nay đầu óc hiển nhiên thông minh. Hắn biết thiếu niên trẻ tuổi trước mắt thâm sâu không lường được, nhìn lấy đầu trọc của Thập Tâm, phú thương chợt nghĩ tới lẽ nào hắn chính là một vị tăng nhân đi lịch luyện hồng trần.

Thập Tam như cũ gật đầu rồi lắc đầu để phú thương tự mình bổ não, rốt cuộc quan tài mang tới, Thập Tam không ngại bẩn thỉu hôi thối nhẹ nhàng đem thi thể của Ân Tố đặt vào quan tài.

-A di đà phật.

Che đi quan tài, Thập Tam nhẹ giọng niệm vài tiếng kinh, cầm lấy đinh sắt, trước ánh mắt ngạc nhiên của phú thương, tay hắn như búa gõ xuống cố định lại chiếc quan tài.

-Lệnh đường chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại, tại hạ xin cáo từ trước.

-Chuyện này, mong thần y đừng nói ra ngoài.

Phú thương ngượng ngùng đối Thập Tam thật sâu hành lễ, trong giọng nói cũng mang theo cung kính.

Thập Tam không gật không lắc, chỉ đứng im, một hồi hắn thở ra ngâm nga một đoạn kinh phật, phú thương tuy không hiểu nhưng lại cảm thấy tâm mình như thanh tịnh lại.

-Thần y, xin đợi chút.

Đưa tay giữ lại Thập Tam, phú thương đưa hắn một hộp gỗ nặng, Thập Tam gật đầu đón lấy, miệng nói đa tạ.

Rồi lại một lần nữa để phú thương sửng sốt, Thập Tam dùng một tay nhấc quan tài nhẹ như lông hồng, hắn theo lời phú thương đi hướng cửa sau, một đường thẳng lên núi.

-A di đà phật, sống có gì vui, chết có gì buồn.

Nói xong đặt quan tài qua một bên, bàn tay hắn bắt đầu đào đất, thoáng chốc đã thành một tiểu huyệt.

-Ta thành toàn cho ngươi, Ân Tố.

Thập Tam cẩn thận hạ quan tài xuống, hắn lấp đất lại, lấy miếng gỗ to bên cạnh, tay đục lên bốn chữ “Ân Tố chi mộ”

-Quả nhiên nơi này cảnh sắc thật đẹp.

Ngồi xuống cạnh ngôi mộ, Thập Tam nhìn xuống phong cảnh bên dưới, từng cơn gió khẽ thổi giống như bàn tay của tình nhân nhẹ nhàng vuốt ve má Thập Tam.

-Phải, cảnh sắc thật đẹp. Nhưng lừa trọc, ngươi có thể nói cho ta được không?

Hiểu Nguyệt ngồi cạnh Thập Tam, tựa đầu lên vai hắn.

-Nàng là Ân Tố, dựa theo trang phục, có lẽ nàng là con của một hộ thôn dân làm nông, nàng ấy bị... cường bạo tới chết.

Khuôn mặt Thập Tam hiện lên vẻ thương xót, Hiểu Nguyệt nghe vậy liền nghiến răng, nàng thật muốn giết chết tên súc sinh kia.

-Sao ngươi không để nàng giết chết tên kia?

-Nếu nàng làm vậy, sẽ trở thành lệ quỷ, bị quan binh địa phủ tới bắt, tù đày ở 18 tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Sau đó hai người liền im lặng, một khắc sau Thập Tam đứng lên, phủi đi chút cỏ dính trên quần áo.

-Ta vẫn là nên trở về xem bệnh.

Thập Tam cầm theo hộp gỗ đi xuống núi, Hiểu Nguyệt lặng lẽ đi sau. Về tới sạp nhỏ của hắn, vẫn có kha khá người đứng chờ, bọn họ hỏi hắn về con trai của phú thương, hắn chỉ nhẹ nhàng cười không nói.

Thăm bệnh như cũ diễn ra, tới lúc xế chiều, Thập Tam đứng dậy dọn lại đồ đạc.

-Các vị, ta xin phép hai ngày không thăm bệnh để lên núi hái thuốc, thảo dược dùng đã cạn.

Mọi người vội vàng dặn dò hắn đi đường cẩn thận, nên tránh thú dữ, còn chỉ cho hắn nhiều lối tắt, Thập Tam mỉm cười nhẹ nói cảm ơn, bước chân khoan thai tiến về nhà, trên đường hắn tiện tay thu thập thêm gỗ.

-Ân công.

Lăng Hinh từ xa đã nhận ra hắn, nàng chậm rãi đi tới nhịn không được ôm lấy hắn. Đợi đến khi phát hiện bản thân mình ôm quanh eo hắn, nàng mặt đỏ bừng buông tay ngượng ngùng giải thích.

-Ta... cái kia... ta...

Nói năng lộn xộn một hồi, Lăng Hinh rốt cuộc cúi đầu xuống vò lấy góc áo. Thập Tam mỉm cười đưa tay xoa lấy đầu nàng cùng nàng tiến vào nhà.

-Ân công đã về.

Lăng Phong ở phía sau tưới rau nghe tiếng muội muội mình cũng đi ra, trên người hắn nhếch nhác, Thập Tam đổi trong thương thành 4 bộ quần áo cùng 2 đôi dép, 2 bộ cho Lăng Phong, 2 bộ cho Lăng Hinh.

-Cái này... cái này quá quý giá rồi.

Lăng Phong cảm thấy tay hắn thật bẩn không dám động vào y phục, Lăng Hinh cũng cảm thấy bộ y phục quá đẹp, nàng không xứng đáng chạm vào. Bây giờ ánh mắt Lăng Hinh nhìn Thập Tam, chứa đầy cảm động còn có sự ôn nhu không che giấu.

-Thối lừa trọc.

Hiểu Nguyệt lại tức giận vỗ đầu Thập Tam, hừ lạnh một tiếng liền đi ra nơi khác, mắt không thấy, tâm không phiền. Sau một hồi Thập Tam giảng giải, hai người mới dám nhận lấy y phục.

Lấy trong gùi thuốc hộp gỗ đặt lên bàn, Thập Tam vừa mở hộp đã khiến hai huynh muội Lăng Phong Lăng Hinh đứng ngẩn người tại chỗ. Trong đó là năm đĩnh vàng cùng năm đĩnh bạc.

-Ta không phải đang mơ đó chứ?

Lăng Phong tự tát mình một cái, đau, không phải mơ. Lăng Hinh miệng nhỏ khẽ mở, nàng đưa tay dụi mắt tới mấy lần.

-Đại phát! Đại phát!

Hai huynh muội ôm lấy nhau kêu lên, cả hai đều quỳ xuống muốn bái Thập Tam lại bị hắn ngăn lại.

-Không cần như vậy, các ngươi chuẩn bị đi, ngày mai ta sẽ dạy các ngươi học chữ.

Thập Tam nói xong liền mang gỗ ra phía sau chế tác chuồng gà, Lăng Phong đi nấu cơm còn Lăng Hinh đi theo sau Thập Tam. Nàng trông hắn nghiêm túc làm việc dị thường cuốn hút, Lăng Hinh cứ như vậy quan sát đến quên thời gian.

Bình Luận (0)
Comment