Cản Trở Khí Vận Chi Tử

Chương 7 - Khải Trí Linh Thú Cùng Xích Sâm

Cơm nước xong xuôi, Thập Tam tiến tới phòng mình đóng cửa ngồi xếp bằng trên giường, hắn tĩnh tâm dẫn dắt linh khí trong đan điền đả thông kinh mạch. Lần này so với lần trước còn muốn đau hơn, Thập Tam nhịn không được cắn chặt môi, linh khí tinh khiết xoáy tròn quanh người hắn, nhiệt khí như sương mù bốc lên qua đầu hắn.

Trăng lên đỉnh đầu, Thập Tam như bùn nhão ngã vật xuống giường, chỉ là nụ cười của hắn càng thêm tươi. Lúc này toàn thân hắn phát ra ánh sáng bạc, một thân lấp lánh như kim cương tạo thành.

-Ngươi thành công?

-Phải.

Vốn dĩ hắn còn phải tập luyện nhục thân, nhưng lần này không biết vì nguyên nhân gì, hắn đả thông hết kinh mạch, công pháp tự xoay chuyển, nhục thể của hắn không cần tôi luyện qua mà đã tự động thành công.

Thập Tam hồi sức liền đi ra vườn rau quan sát, hạt giống cùng phân bón đổi ở thương thành quả thực tốt, mầm non xanh biếc đã bắt đâu nhú.

Hắn lại gần chuồng gà, còn 2 điểm thương thành hắn đổi nốt lấy một trống một mái, so với những con gà khác, hai con gà này bộ lông bóng mượt, ánh mắt cũng là có thần khiến Thập Tam nhịn không được gật đầu tán thưởng.

-Yên tâm, ta sẽ không ăn thịt các ngươi, các ngươi chỉ cần đừng mổ rau là được.

Thập Tam vậy mà lại nói chuyện với hai con gà, cũng kỳ lạ thay, cả hai đều gật gù như thể hiểu được lời của Thập Tam. Ổ rơm từng là chỗ nằm của Lăng Phong, Lăng Hinh giờ được Thập Tam biến thành mười chiếc ổ xinh đẹp, hai con gà vỗ cánh như hài lòng.

-Quả là có linh tính.

Cảm khái một câu, Thập Tam liền quay về phòng, Hiểu Nguyệt nhàm chán nằm trên giường.

-Ngươi không giống những người khác, một mực dựa vào hệ thống.

Hiểu Nguyệt nhìn Thập Tam bỗng nói ra, đột nhiên Thập Tam mở mắt, màu vàng phật quang làm Hiểu Nguyệt không thể rời đi sự chú ý.

-Ta có đạo tâm của riêng ta, có con đường của riêng ta, hệ thống chỉ là phụ trợ, không có gì quan trọng bằng bản thân tự cố gắng.

Trầm mê bởi ánh mắt, bởi giọng nói trầm ấm mà đầy chắc chắn của Thập Tam. Hiểu Nguyệt tiến lại gần ôm lấy hắn, đẩy hắn ngồi lên giường.

-Nàng đây là muốn làm gì?

Lần này Thập Tam không nhắm mắt, hắn mỉm cười hướng về Hiểu Nguyệt, nàng yêu kiều hừ một tiếng, ngồi lên đùi hắn.

-Ta phát hiện ra, lừa trọc như ngươi cũng có mị lực.

-Nàng đây là đang khen ta?

Hiểu Nguyệt không trả lời đè hắn xuống, kết giới được tạo ra, cứ như vậy cho tới khi tia nắng bắt đầu xuất hiện, trong phòng chỉ còn vang vọng tiếng thở ngọt ngào của Hiểu Nguyệt.

-Ân công còn chưa dậy ư?

Bên ngoài vang lên tiếng của Lăng Hinh, vì háo hức học chữ nên nàng đã dậy từ sớm. Thập Tam nhìn thụy mỹ nhân (mỹ nhân ngủ) bên cạnh mình cũng không đánh thức nàng. Hắn nhẹ nhàng rời giường, mặc chỉnh tề quần áo liền ra ngoài.

-Ân công, sớm.

-Sớm.

Thập Tam vào bếp nấu một bữa sáng đơn giản, chỉ là cháo trắng cùng chút rau dưa, Lăng Phong lúc này mới dậy, hắn vì mùi thơm mà tỉnh.

-Huynh mau súc miệng.

Lăng Hinh lấy cho Lăng Phong chậu nước, hắn xoa đầu muội muội mình nhận lấy chậu nước. Thập Tam mang ra nồi cháo, Lăng Phong chờ không được, nuốt nước miếng liên tục.

-Ân công, người ăn trước.

Đợi Thập Tam ăn, Lăng Phong mới vội vàng húp cháo, lần này có thêm gia vị, Lăng Phong hận không thể nuốt cả lưỡi của hắn vào, Lăng Hinh cũng là nhịn không được mà ăn thật nhanh. Nồi cháo thoáng chốc đã hết sạch.

Dọn dẹp sạch sẽ, Thập Tam lấy ra vài tập giấy, bút, nghiên mực. So với Lăng Hinh chờ mong thì Lăng Phong càng muốn học tập võ công.

-Muốn hành tẩu giang hồ, vẫn cần biết chữ.

Như biết trong đầu Lăng Phong nghĩ gì, Thập Tam nhẹ giọng nói, thấy hắn vẫn có vẻ không phục, Thập Tam liền kể cho hắn một vài điển tích, Lăng Phong cùng Lăng Hinh chăm chú nghe, lát sau Lăng Phong thay đổi, hắn ngồi thẳng lưng đợi chờ Thập Tam chỉ bảo.

-Trẻ nhỏ dễ dạy.

Thập tam gật đầu, hắn mài mực cầm bút.

-Ân công, huynh có thể viết tên của huynh được không?

Lăng Hinh ngước lên, ánh mắt chờ mong, hắn gật đầu ghi ra giấy hai chữ “Thập Tam”.

-Thật đẹp.

Lăng Hinh kêu lên, tuy nàng không biết chữ nhưng vẫn như cũ cảm thấy nét bút thật đẹp.

-Ân công, ghi tên tên của ta cùng Hinh nhi được không? Lăng Phong, Lăng Hinh.

Thập Tam gật đầu tiếp tục ghi, hắn chỉ từng chữ đọc cho hai người.

-Tên của ta đầu tiên Thập Tam, sau đó Lăng Phong, còn đây là Lăng Hinh.

Hai người nhịn không được muốn thử cầm bút viết, Lăng Hinh thoạt nhìn còn rõ nét, Lăng Phong bên kia nét chữ xiêu vẹo, đầy run rẩy.

-Viết chữ cần thả lỏng, tâm hồn ngươi thế nào, nét chữ ngươi thế ấy.

Thập Tam nhẹ nhàng nói, hai người im lặng lắng nghe, một buổi sáng trôi qua, cả hai đã nhớ được tên cùng một vài chữ, số đơn giản.

-Dừng ở đây thôi.

Thập Tam ra hiệu ngừng lại, hắn vào trong phòng, Hiểu Nguyệt lúc này mới tỉnh dậy, đang thay lại y phục.

-Ngươi lại không gọi ta dậy?

Vừa thấy hắn Hiểu Nguyệt liền oán trách, nàng đưa tay xoa lấy đầu hắn giống gấu túi bám trên lưng Thập Tam.

-Ta cần ra ngoài thu thập chút thảo dược, các ngươi không cần nấu cho ta.

Vì có Hiểu Nguyệt, Thập Tam chỉ đành cầm gùi trên tay, hắn một mạch đi thẳng vào trong núi, một phần vì hái thảo dược, còn một phần vì hắn cảm giác có khí tức của khải trí linh thú.

-Lừa trọc, trong rừng này xuất hiện khải trí linh thú, nhiệm vụ thu phục nó để nó theo ngươi. Thưởng 10 điểm khí vận, 100 điểm thương thành.

Thập Tam gật đầu tăng tốc độ, bên trong cây cối càng lúc càng rậm rạp, Thập Tam dùng thần thức cảm ứng, lát sau hắn phát hiện một con mèo hoang bị thương còn chút hơi tàn nằm cạnh một cây sâm kỳ dị.

-Con mèo này cảm ứng được cây sâm có thể chữa bệnh cho nó nên tới đây, đáng tiếc mất quá nhiều sức, vết thương quá sâu, chỉ có thể ở đây nhìn cây sâm.

Hiểu Nguyệt nói ra, Thập Tam cúi người xuống truyền chân khí cho mèo nhỏ, con mèo này toàn thân một màu đen, đôi mắt xanh biếc đẹp đẽ như ngọc lưu ly.

-Yên tâm, ta sẽ không làm hại ngươi.

Mèo nhỏ cũng cảm giác người này không có địch ý, thậm chí còn giúp nó chữa trị liền meo một tiếng tùy ý Thập Tam bế nó.

-Đây là xích sâm, vùng này linh khí so ra thật nồng đậm, nếu đoán không sai hẳn có một vị tiên nhân từng đi qua.

Nhận thông tin từ hệ thống, Hiểu Nguyệt nói ra, Thập Tam đưa tay dùng linh lực để lấy cây xích sâm kia lên, giữ nguyên vẹn bộ rễ cùng đất nơi đây.

-Đúng là xích sâm, đỏ như máu.

Hiểu Nguyệt trầm trồ nói, Thập Tam cẩn thận để xích xâm vào gùi thuốc, một tay hắn vẫn bế mèo nhỏ.

Thập Tam hái một số loại thảo dược liền quay về, hắn lấy thảo dược ra phơi khô. Nhìn Lăng Phong, Lang Hinh ngủ quên trên bàn, Thập Tam mỉm cười cũng không đánh thức. Hắn mang theo xích sâm tiến tới vườn nhỏ, chọn một linh khí dồi dào vùi xuống.

Bình Luận (0)
Comment