3.Lưng kề tường, chân lơ lửng trên không, Roy đặt cằm lên vai người con trai đang ôm lấy mình, hai cánh tay mềm nhũn bám trên lưng anh, cả người đều nhờ anh chống đỡ.
Karry ôm mông cánh hoa thúc sâu vào bên trong, dịch trắng theo nếp uốn trào ra chảy xuống đùi cậu, vừa dâm mỹ vừa kíƈɦ ŧìиɦ, khiến anh ngày càng lún sâu vào bẫy rập nguy hiểm. Ở góc độ đứng, cự vật dễ dàng tấn công sâu hơn trong nội bích, Roy chịu không được khe khẽ cầu xin, âm thanh khàn khàn đứt quãng hòa lẫn tiếng thở dốc mê loạn càng làm Karry mạnh mẽ luật động. Gầm nhẹ một tiếng bắn thẳng vào người Roy, Karry bế cậu hưởng thụ tư vị sau cao trào, nghe tiếng nức nở nhỏ nhắn trong cổ họng đối phương liền nhịn không được hôn hôn tóc cậu, ôm người vào phòng tắm.
Roy tùy ý để anh tẩy rửa cơ thể, bám lên thành bồn híp mắt than thở: "Tôi vẫn chưa lấy được số liệu..."
Karry dùng ngón tay nới rộng huyệt nhỏ để chất lỏng bên trong chảy ra, nghe tới đây liền nghiêm túc nhìn cậu: "Nếu không ngại chúng ta làm thêm lần nữa."
"Làm thêm lần nữa".
Cái từ này đêm nay không biết anh đã nói bao nhiêu lần. Roy vô lực liếc anh một cái, nhắm mắt quay đầu đi: "...Có thể."
Ai từng nói là thể lực A3 không tốt đâu?
Karry bế cậu ra phòng khách, vén tấm màng lớn, để lộ tấm kính chịu lực trong suốt như pha lê.
Roy hoang mang nhìn anh.
"Đừng sợ, kính này chỉ có một chiều. Bên ngoài không nhìn thấy chúng ta..."
Lúc này là ba giờ sáng, bầu trời tối đen một mảnh, bên ngoài ngoại trừ ánh đèn từ sở nghiên cứu hắt vào thì chỉ còn lốm đốm vài nơi phát ra quang mang yếu ớt. Roy ngẩn người chạm vào kính thủy tinh lạnh băng, run một cái.
Huyệt nhỏ trải qua một đêm yêu thương đã sớm tiếp nhận vật thể nóng bừng đang dần hồi sinh. Karry ôm cậu áp lên mặt kính, đâm thẳng vào trong, ôm lấy thân thể suýt té ngã của cậu.
"Hảo hảo cảm nhận, băng hỏa lưỡng trọng thiên..." Anh ma sát hai điểm đã sưng tấy trên ngực cậu, sau đó để nó tiếp xúc với mặt kính. Roy bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ ngọ nguậy người, lưng tựa vào người Karry, phía trước lạnh phía sau nóng, hơn nữa cảnh sắc của thành phố đêm khiến cậu có một cảm giác mới mẻ, thân thể dần hưng phấn lên.
"A, a...nhanh, nhanh nữa...ưm,...á,.."
"Thoải mái không?"
"Ưm, thoải mái...có thể, có thể sâu hơn...a...chính là như thế..."
"Cậu có thực sự là lần đầu tiên không thế?"
"Uhm, a.. anh không, không tin....sao...Là vì, là vì,.. tác dụng của...a, nghiền nát nó đi..."
"Nói hết câu nào."
"Là...pheromone...Hm, tôi sắp ra..."
"Không cho!"
"Để tôi ra...uhm...a.. không được, không được..."
Nhìn dịch trắng đục tung tóe dính trên kính thủy tinh, Karry nhíu mày, nhỏ giọng bất mãn: "Đã nói là không cho."
Động tác dưới thân càng thêm mạnh, anh hung hăng va chạm bên trong cậu, tà ác lôi cậu vào vòng xoáy ái tình. Cuối cùng...
"Vẫn không lấy được số liệu a..." Roy mệt mỏi nằm trên sofa, thở dài. Bủn rủn cả đêm hóa ra công cốc à. Có điều phải cảm khái là tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ và sức bật kinh người của Karry quả là danh bất hư truyền, chỉ là cơ bụng vẫn chưa sờ được...
...
Thời gian giao lưu "cảm hóa" kết thúc, Roy đứng trong phòng thu xếp hành lí chuẩn bị về lại đại dương. Mấy ngày nay bọn họ đều làm đến hừng đông, cậu còn cố ý thu một ít mẫu DNA của anh chuẩn bị làm thí nghiệm tách chiết...Nghĩ đến đêm nay không còn chung chăn chung gối cùng Karry nữa, cậu ngây ngốc ngồi xuống, trong tâm xuất hiện cảm giác rát buốt như xát muối vào vết thương. Cậu đây là lưu luyến cơ bụng tiêu chuẩn đúng không?
Hay là...lưu luyến anh...?
Roy thở dài, cầm ống nghiệm trống không bỏ vào vali, thình lình cửa phòng bị đá văng, một bóng người tức giận hùng hổ tiến vào.
"Cậu muốn đi đâu???" Karry từ phía sau túm chặt Roy, nhìn vết hồng hồng trên cổ cậu lại càng thêm tức giận: "Không cho phép đi đâu hết!!"
"..."
"A3 thì sao chứ, tôi sẽ nói với cấp trên vẫn chưa cảm hóa được cậu, không để cậu về lại cái chỗ quái gở kia!"
"..."
"Cậu im lặng cái gì chứ?! Sợ tôi ăn thịt cậu-...Roy...?"
Karry ngơ ngác nhìn dòng nước nóng hổi lăn dài trên mặt Roy, thân người nho nhỏ lọt thỏm trong lòng anh khóc vô thanh vô tức, một tiếng động cũng không có, khiến tâm anh mềm xuống không quát cậu nữa. Đưa tay lau đi nước mắt cậu cũng không ngừng khóc, ngược lại càng khóc dữ hơn, lần này cả vai cả người đều run bần bật đáng thương, tiếng nấc nghẹn trong họng rốt cuộc cũng vụt ra:
"Tôi...không muốn...đi..."
"Roy..."
"Tôi thực sự không muốn...Tôi cũng không biết tại sao..." Cậu ngước mắt nhìn anh, đỏ hoe hoe như con thỏ: "Tôi còn chưa lấy số liệu..."
Karry: "..."
Anh dở khóc dở cười kéo cậu hôn hôn trán: "Vậy cứ nói với họ là đề án hợp tác của chúng ta đang gặp trục trặc, chưa hoàn thành."
"Nhưng visa của tôi ở đây đã gần hết thời hạn...Lại không cho đăng ký liên tục..."
"Tôi dẫn cậu đến nhà tôi, được không?" Vuốt vuốt lưng bé con, Karry ôn nhu nói: "Đó là một ngôi nhà gỗ bên bờ biển..."
...
Tại nhà gỗ bên bờ biển.
"...A...."
Roy nâng người đưa đầu nhũ sưng sưng vào miệng Karry, tay luồn sâu vào tóc cổ vũ anh: "Mau liếm nó..."
Điểm anh đào nhỏ gợi cảm nổi lên màu đỏ tươi ướŧ áŧ, được khoang miệng ấm áp mút mát vừa đau vừa nhột, cậu khẽ đong đưa người phối hợp theo bàn tay anh, cơ thể phát ra mùi chất dẫn dụ pheromone nồng đậm.
Karry hôn liếm xuống bụng trắng, ngậm lấy vật nhỏ để cậu tiết ra trong miệng anh, tỉ mỉ chăm sóc khắp cơ thể cậu một lần rồi mới hảo hảo ăn thịt tươi ngon lành, trêu chọc: "Thành quả nghiên cứu của cậu đúng là đáng gờm..."
"Pheromone..."
END