Cổ trang, thiếu gia ngây ngốc công x quốc sư dụ thụ1.“Con nói không là không!!”
“Tuấn nhi, nghe lời nương đi a, chỉ một lần này thôi!”
“Nương, con không muốn thành thân, con hiện tại còn chưa trưởng thành, lấy nương tử làm cái gì a!”
“Tuấn nhi, con nghe nương nói, đầu năm nay nương lên chùa bái phật xem cho con một quẻ xăm, phương trượng đại sư nói là xăm đại hung!! Cần xung hỉ! Tuấn nhi, con đừng lo, đối tượng nương đã chọn cho con rồi, tài sắc vẹn toàn hơn nữa còn không ngại gọi con một tiếng phu quân, con sợ cái gì...A, Tuấn nhi, mau mở cửa cho nương!!”
Vương Tuấn Khải đóng sập cửa lại, che tai hậm hực ngồi lên ghế. Nương hắn ở bên ngoài náo loạn một hồi không có kết quả, liền ủ rũ rời đi, còn không quên nhắc hắn nên cân nhắc biết nặng nhẹ, đừng làm nương tổn thương gì đó...
Cân nhắc cả tuần trăng rồi được không!
Chuyện này bắt đầu từ nửa năm trước, vốn dĩ nghe nói nương coi quẻ gì đó ban đầu hắn cũng không thấy có gì phải để ý, nào ngờ một tháng này không hiểu tinh tượng đổi dời thế nào, nương cư nhiên bảo đã tìm được vị thê tử trong truyền thuyết!
Nghe nói người này tuổi xấp xỉ hắn, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, thanh nhã văn nhược hoa nhường nguyệt thẹn gì đó, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, cầm kỳ thi họa cứ gọi là uyên bác không gì sánh được. Vương Tuấn Khải ngồi nghe nương nói mà hắc tuyến đầy mặt, nương hắn không phải đang nói Quốc sư của Khải Nguyên Quốc bọn họ đó chứ?
Túm lại càng nghe nương nói càng thấy điêu, càng điêu hắn càng bất an, đến khi nương phán đến câu cuối cùng thì Vương Tuấn Khải triệt để sụp đổ.
“Thê tử của con là nam.”
“...Cái gì?”
“Nam nhân a, viết như thế này, đọc như thế này.” Thừa tướng phu nhân thản nhiên đáp: “Không phải con cũng là nam nhân sao, ngạc nhiên cái gì chứ?”
Bởi vì cả hai đều là nam nên mới kinh hãi a!
Nội tâm Vương Tuấn Khải gào thét, nương có phải hay không muốn con dâu đến phát điên? Tuy rằng nói nương xuất thân từ công chúa hoàng tộc, hiện tại còn là Thừa tướng phu nhân, cư nhiên để con trai bảo bối cưới nam thê?
Khẩu vị của hắn cũng không nặng như thế được không!
Mấy ngày nay Vương Tuấn Khải gấp đến sứt đầu mẻ trán, nương hắn thế nhưng thực sự mang sính lễ đến dạm hỏi người kia! Mắt thấy sự việc đã sắp không còn đường cứu chữa, Vương Tuấn Khải quyết định đi tìm cha hắn níu kéo vấn đề.
Thừa tướng đương triều Vương Hạo đại nhân năm nay chưa qua ngũ tuần, thường thường chỉ lo quan tâm đến quốc gia đại sự, nay nghe thấy con trai bày tỏ chủ ý muốn từ chối trong vụ hôn sự quái dị này, liền sờ cằm lắc đầu:
“Ý của cha là ý của nương, ý của nương là ý của nương.”
“...” Đừng có ở thời khắc quan trọng này phát bệnh được không a cha! Vương thiếu gia gấp đến mồ hôi đầy đầu, đột nhiên đập bàn: “Nếu như lấy nam thê, nhà họ Vương chúng ta sẽ đoạn tử tuyệt tôn a, cha không thấy có lỗi với tổ tiên sao!”
“Nhưng con không lấy nam thê, cha sẽ có lỗi với nương con.” Thừa tướng đại nhân trầm trọng nói: “So với tôn tử, tính mạng quan trọng hơn nhi tử à.”
“...” Vương thiếu ỉu xìu lết lết ra khỏi phòng.
“Tuấn nhi, bằng không...con tới chỗ Quốc sư xem sao?”
Vì thế với lời đề nghị chân thành mà không vô dụng kia, Vương Tuấn Khải hiện giờ đang ngồi trong tháp quốc sư, khoanh chân nghiêm chỉnh tuyệt không có nửa phần phiền não.
Tháp quốc sư được xây dựng cách hoàng cung khá xa, là nơi địa thế cao nhất Khải Nguyên Quốc, từ đây có thể nhìn xuống toàn cảnh hoàng cung lộng lẫy phồn hoa, sau đó phóng tầm nhìn ra nữa là kinh đô tấp nập người ngựa dập dìu...Phía trên tháp quốc sư chính là thiên không rộng lớn không có điểm dừng, ban đêm trông thấy tinh tú phát ra quang mang nhàn nhạt...
Tinh tú trên cao kia, có lẽ cũng không đẹp bằng người trước mặt đây.
Mắt hạnh mày cong, hàng mi rẻ quạt đổ bóng xuống gò má, làn da trắng nõn gần như trong suốt, vừa nhìn đã biết nhất định mềm mại vô cùng. Một tầng lại một tầng bạch y khoác trên thân người mảnh khảnh, mái tóc dài tùy tiện buộc bằng dải lụa vô sắc. Luôn luôn diện cẩn dung tự tiếu phi tiếu, vẻ mặt điềm tĩnh bất vi sở động...Trên đời này ngoại trừ Quốc sư Khải Nguyên Quốc – Vương Nguyên ra thì hoàn toàn không có người thứ hai.
Vương Tuấn Khải nhìn y đến thất thần, người này quả thật khiến người ta say mê không dứt được. Cho dù là y lúc nào cũng tỏ ra lãnh đạm cao quý làm đối phương không dám đến gần, nhưng càng như vậy thì người ta lại càng không ngừng được muốn ở bên cạnh y nhiều hơn.
Vương Nguyên đem tách trà đặt trước mặt hắn, mỉm cười nhẹ: “Khách quý đến chơi mà ta không thể tiếp đón chu đáo, chê cười rồi.”
“Khụ, nào có...” Hắn hồi hồn ho khan, thầm nghĩ bản thân mình bị cái gì vậy chứ. Để tránh đầu óc lại chạy theo dấu chân đàn thảo nê mã băng băng trên thảo nguyên, Vương Tuấn Khải trực tiếp nói thẳng vấn đề ra. Vương Nguyên chỉ im lặng nghe hắn nói, ý cười trên mặt cũng không thuyên giảm.
“Quốc sư, ngươi cảm thấy nương ta có bệnh...Ách, có bị thứ không sạch sẽ gì đeo bám không, cư nhiên nói muốn ta thú nam thê. Ngài tài cao học rộng chắc cũng hiểu rõ trong lịch sử Khải Nguyên Quốc chúng ta làm gì có ai cưới nam tử làm vợ...”
“Vương thiếu gia có điều không biết.”
Quốc sư cười mỉm, chậm rãi dùng nắp gạt xác trà qua một bên, nhẹ nhàng uống một ngụm sau đó từ từ đứng dậy. Vương Tuấn Khải nhìn một loạt động tác ưu nhã của y, ánh mắt không tự chủ đảo qua xương ngón tay thon gầy, thắt lưng tinh tế nhỏ nhắn, đột nhiên cảm thấy, y bào màu trắng quá là chói mắt!
Vương Nguyên dẫn hắn vào một gian phòng trên lầu cao, nơi này treo đủ các loại tranh của hoàng đế các triều đại cùng di vật khi còn sống. Dừng trước một vài bức họa đã sờn cũ theo thời gian, Quốc sư chầm chậm giải thích:
“Đây là Đại cao tổ Vương Tung, người đầu tiên cưới nam thê, phong làm hoàng hậu...”
“Đây là Tam cao tổ Vương Viễn, xuất thân là võ tướng, sau chinh nam chiến bắc gặp được quân sư đa mưu túc trí hiến kế nên toàn thắng, cưới luôn quân sư kia...” Y ngừng lại một chút, mỉm cười: “Cũng là nam thê.”
“Còn người này chính là Thất cao tổ Vương Khánh Dật, bị đánh tráo ra khỏi cung lúc mới sinh, theo một đạo sư học bói toán độn thuật, yêu luôn người sư huynh hơn mình mười tuổi, về sau đăng cơ chỉ cưới một mình sư huynh.”
Thấy Vương Tuấn Khải bị đả kích đến mặt mày xơ xác, Quốc sư nhịn không được cười ra tiếng, ngữ âm thanh thúy như tiếng chuông bạc chiều tà. Vương Tuấn Khải giật mình đờ đẫn, xấu hổ sờ sờ mũi: “Không ngờ...”
“Cho nên cũng không phải vô lí mà phu nhân buộc ngài thú nam thê.”
“Ách, ta...”
“Thật ra nam thê rất tốt, chỉ một lòng một dạ hầu hạ phu quân, sẽ không thay lòng...”
Vương Tuấn Khải đột nhiên nhận ra Vương Nguyên có hơi khác thường, hỏi dò: “...Quốc sư?”
“Làm sao?”
Vừa rồi trong mắt y toát ra thần sắc bi thương? Vương Tuấn Khải không dám chắc, nhưng nhìn thấy y như vậy hắn rất khó chịu. Vương Nguyên đoán được ý hắn, thở dài: “Không ngại nói cho ngươi biết, ta cũng phải cưới nam nhân...”
“Cái gì?!!!?”
Vị tuyệt sắc quốc sư miết nhẹ đầu ngón tay, trên mặt đều là mê võng: “Nhưng ta là thê, không phải phu...”
Lần đầu tiên chứng kiến Quốc sư mang thần sắc mờ mịt hoang mang, Vương Tuấn Khải đau lòng muốn chết, không do dự ôm người vào lòng. Thân thể nam tử nhưng không rắn chắc mạnh mẽ mà có yếu nhược của văn nhân, hơn nữa còn mang một mùi hương mị hoặc kỳ lạ, hắn dám cam đoan trước giờ không hề sinh ra tà niệm đối với Quốc sư, nhưng hôm nay cái cảm xúc này lại sôi trào mãnh liệt, khiến hắn không cách nào kháng cự.
Tháp quốc sư hôm nay thắp đèn cả đêm.
Trên nền lụa trắng muốt tinh mịn, mái tóc đen nhung tản ra lên gối đầu, thân người thon dài trắng nõn nằm úp sấp, từ đầu đến chân đều không có mảnh vải nào.
Vương Nguyên hô hấp dồn dập bám vào nhuyễn tháp, gương mặt tuyệt mỹ đỏ bừng mang sắc dụ mê người, tròng mắt mê ly không biết mơ hay tỉnh, miệng nhỏ thở ra nhiệt khí nóng rực, không ngừng ngâm nga.
“Ân, a...” Âm thanh mỏng manh rõ ràng là cố tình đè nén, nhưng rơi vào tai người phía trên giống như thôi tình dược vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ vừa gãi ngứa, động tác trên tay không tự chủ gia tăng tốc độ.
Hai chân bị tách rộng, huyệt khẩu non mềm chưa từng bị chạm qua lộ ra không khí, ánh mắt Vương Tuấn Khải như muốn sung huyết mà dán chặt vào nó, hương cao trong lọ bị hắn quẹt lên, xoa nắn đều đặn lên huyệt khẩu. Khi ngón tay hắn đi vào bên trong, Vương Nguyên lập tức rêи ɾỉ thành tiếng, khiến hắn vốn nhẫn nại cũng suýt nổi điên lên mà nhảy vào ăn sạch sẽ người ta, nhưng rồi lý trí nghĩ đến đây là lần đầu tiên của cả y và hắn, hắn liền nhịn.
Tiểu huyệt hút lấy mật dịch trên tay hắn, dùng sức nóng hòa tan hương cao, nhanh chóng trở nên ẩm ướt. Vương Nguyên nhịn không được co rút tiểu huyệt, lập tức nghe được tiếng hít sâu của Vương Tuấn Khải. Y quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy thái dương người kia không ngừng co giật, tay chân run rẩy sợ làm đau y, liền mỉm cười nhích về phía hắn, môi anh đào khép mở thốt lên hai chữ: “Tiến vào...”
“Ta sợ ngài bị thương...Quốc sư...”
“Đừng gọi quốc sư, kêu.. Nguyên Nhi...”
Vương Tuấn Khải nuốt nước bọt ngắm dung mạo động tình tuyệt đẹp của y, lại nhìn động nhỏ co khép ứa ra dịch lỏng trong suốt, trong đầu ‘oành’ một cái đứt hết lý trí.